• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường cao tốc bị kẹt xe, xe chạy một chút lại dừng lại.

Hướng Tả quay cửa kính xe xuống, đầu nhô ra, hung hăng rống với chiếc xe phía sau:

"Mày bấm còi cái gì mà bấm còi hả, không thấy đang bị kẹt xe à?"

Hướng Tả vừa hô, khiến cho người phụ nữ phía sau sợ hết hồn. Trên xe hơi màu đen tràn ngập hương vị của quả quýt. A Hổ lột quýt xong đưa cho người phụ nữ ngồi ở phía sau.

"Lưu tiểu thư, ăn đi, ăn sẽ không bị say xe nữa."

"Cảm ơn." Lưu Thi Ngữ nhận lấy quả quýt, cười ngượng ngùng.

"Đại tiểu thư của bọn tôi hiện tại cũng thích ăn cái này, rất chua, đây là đồ dùng cần thiết để trên xe cho phụ nữ có thai." A Hổ rút giấy đưa cho Lưu Thi Ngữ.

"Đại tiểu thư của các người... Gọi là Hứa Mạt, phải không?"

"Đúng vậy, làm sao cô biết?"

Lưu Thi Ngữ mỉm cười, "Ba tôi là giáo viên âm nhạc của trường tiểu học thí điểm thứ ba trong thành phố các người, trường có tầng lầu dành cho âm nhạc, tên là "Nhất Hứa Mạt Lỵ Hương", là dùng tên của đại tiểu thư các người."

A Hổ vừa nghe, nhất thời hứng thú. "Thật sự? Chuyện này cũng thật thú vị! Vì sao lầu đó lấy tên tiểu thư của chúng tôi?"

Hướng Tả tự đắc liếc mắt khinh bỉ A Hổ, "Cậu còn nghĩ không ra? Lầu đó đương nhiên là tập đoàn chúng ta cho tiền sửa chữa miễn phí. Bây giờ mấy trường học thích nhất là lôi kéo tìm người tài trợ, xem ai lôi kéo được nhiều hơn ai..."

Lưu Thi Ngữ không nhịn được cười. Những lời nói này thật ra đều là thật. Lưu Thi Ngữ để một cái túi trên đùi, bên trong chứa quà tặng cho người của Tiếu gia. Chồng của cô Sở Nam cũng quá sơ ý, cứ như vậy không kịp đợi liền đi tới Tiếu gia, ngay cả lễ vật cũng quên mang theo.

Lưu Thi Ngữ cùng Sở Nam kết hôn được nửa năm. Cả nhà Sở Nam làm về chuỗi dây chuyền ăn uống, gia cảnh sung túc. Mà Lưu Thi Ngữ cha là một giáo viên dạy nhạc tiểu học, mẹ là một người thấp hèn, gần đây làm nhân viên trong siêu thị, ngoài ra còn có hai người em trai, một đứa học trung học, một đứa học đại học, kinh tế túng thiếu.

Lưu Thi Ngữ gả cho Sở Nam, giống như một giấc mộng. Biết nhau hơn 1 tháng, Sở Nam liền cầu hôn với cô. "Sinh cho anh một đứa con trai, anh có thể cho em tiền chiếu cố trong nhà..." Sở Nam nói vậy với cô, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, Sở Nam thành thục, giàu có, tràn đầy hơi thở của đàn ông, cô mang tâm tư của một thiếu nữ, đương nhiên sẽ vì vậy mà si mê hắn, gật đầu đồng ý.

Sở Nam không thương cô, lấy cô, chỉ vì cho gia đình một câu trả lời, hắn đã gần ba mươi tuổi rồi.

Trong các trường hợp xã giao, Sở Nam luôn lấy thân phận là một người đàn ông độc thân, cũng chưa bao giờ mang theo cô đi, rất ít người biết hắn đã có vợ.

Lưu Thi Ngữ suy nghĩ, cảm thấy chua xót trong lòng.

"Lưu tiểu thư nếu cô ăn không hết thì đừng ăn, quýt này quá chua... Chua như vậy. cô xem cô đã chảy nước mắt rồi kìa."

A Hổ lại lấy một miếng khăn giấy đưa cho cô.

Lưu Thi Ngữ lau nước mắt, miễn cưỡng cười, "Ừ, cảm ơn..."

"Ôi, cô đừng khách khí như vậy, nếu vậy không biết có phải nói bao nhiêu tiếng cảm ơn đây." A Hổ gãi đầu, "Đúng rồi, Lưu tiểu thư, chồng cô tên là Sở Nam đúng không?"

"......." Lưu Thi Ngữ không trả lời. Không muốn mang tới phiền phức cho hắn. Trong lòng hắn đã có người khác, cô biết chứ.

****

Hứa Mạt cùng Lục Tử Hoành đi lên lầu hai, thấy Tiếu Hoành cùng Thẩm Gia Bích. Hứa Mạt lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Hoành, còn tưởng ông ta là một người trầm ổn, quyết đoán, có tâm trong công việc, nhưng không nghĩ thật ra thì không phải như vậy. Chắc là có người vợ quá mạnh mẽ. quá lợi hại nên chồng đều khó có thể thành tài?

Hai vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, cùng ngồi trên ghế sa lon, nhưng lại giống như cách một dãy Ngân Hà.

"Dì Bích" Lục Tử Hoành không gọi Thẩm Gia Bích là mẹ, mà đối với Tiếu Hoành cũng không có chào hỏi. Việc này khiến cho Tiếu Hoành rất bất mãn.

"Con trai, con là đang oán giận chúng ta sao?" Tiếu Hoành lạnh lùng nói.

"Không dám, các người cho tôi huyết nhục cùng thân thể, tôi nào oán các người." Lục Tử Hoành nói không nặng không nhẹ, nhưng lời nói mang theo châm chọc mà cho dù ai cũng nghe ra.

Hứa Mạt nắm thật chặt bàn tay của Lục Tử Hoành. Nếu như bị cha mẹ ruột vứt bỏ, ai mà không canh cánh trong lòng? Cho dù hiện tại họ đền bù, như vậy thì như thế nào chứ. Lục Tử Hoành cầm ngược lại bàn tay của Hứa Mạt, trong lòng bàn tay truyền tới hơi ấm, khiến cho tâm trạng anh giống như tìm được bến đỗ. Vợ chồng son nhìn nhau cười.

"Tiểu Dật, ta biết con trách ta, trước đây quả thật là ta không có biện pháp....."

Thẩm Gia Bích hối hận không thôi, vẻ mặt tỏ vẻ xấu hổ.

"Xin con tha thứ cho mẹ, được không? Để cho mẹ đem những thiếu thốn về tình yêu, những thứ của con, đều đền bù cho con, có được không? Cha con nói, chỉ cần con bằng lòng trở về, những thứ của Tiếu gia đều là của con, chỉ cần con trở về, hết thảy đều là của con. Tối nay mẹ sẽ giới thiệu cho con với những người cùng ngành, cứ như vậy, chờ con gia nhập vào, bọn họ không thể không nể mặt, như vậy sẽ thuận lợi hơn. Dật... Mẹ rất là nhớ con...."

Thẩm Gia Bích nói tình thâm ý thiết. Hứa Mạt nghĩ, nếu Lục Tử Hoành quay về bước vào hành nghề chữa bệnh, vậy tiệm gốm sứ của anh không phải không có cách nào để quản lý hay sao?

Anh sẽ buông tay sao....

"Bà hãy gọi tôi là Lục Tử Hoành đi. Lần này tôi nguyện ý xuất hiện ở trong nhà này, không phải vì tôi muốn trở lại đây để thừa kế cái gì, tôi chỉ quay về thăm ông nội mà thôi." Thỏa mãn tâm nguyện của ông ấy. Ông ấy mong chờ anh nhiều năm như vậy, hiện tại thân thể ông không khỏe, anh liền trở về thăm một chút, xem như cũng là hiếu đạo của một đứa cháu. Vả lại, về đây, đối với anh cũng có lợi mà không có hại...

Lục Tử Hoành nói vậy, Tiếu Hoành sẽ tin? Đương nhiên là không!

Hai đứa con trai, theo huyết thống mà nói, ai thừa kế đối với ông mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng... Tiếu Thiên Cần từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông, đối với ông nói gì nghe nấy, nếu Tiếu Tiên Cần lấy được cổ phần công ty của Tiếu lão gia, vậy thì đồng nghĩa với việc ông lấy được. Mà Lục Tử Hoành, việc bị ông vứt bỏ, lơ là, nếu nó lấy được... còn có phần của ông sao? Nó nhất định sẽ đứng cùng chuyến tuyến với Thẩm Gia Bích, đến lúc đó, ông muốn làm gì, so với muốn cầm tiền của lão gia còn khó hơn... Quan hệ của ông với Thẩm Gia Bích rất tồi tệ, đến lúc đó mới đúng là nhận báo ứng từ con trai!

"Tử Hoành à, con mới quay về cái nhà này, tất cả các mặt cũng không rõ ràng, ông nội thương con, nhưng... chung quy con về phương diện chữa bệnh kiến thức không sâu, sau khi trở về có cái gì không biết có thể hỏi Thiên Cần, Thiên Cần đối với phương diện này rất hiểu biết, con phải khiêm tốn mà học tập từ nó, đừng làm như người xa lạ."

Lời nói của Tiếu Hoành có ý tứ khác, Hứa Mạt đâu phải là nghe không hiểu. Kiến thức hạn hẹp, phải khiêm tốn mà học tập từ Thiên Cần? Không phải là cố tình đánh giá thấp người đàn ông của cô à. Cái tên Thiên Cần đó, không phải là còn có một người mẹ sao. Ngẫm lại dì Bích cũng có chút đáng thương. Tự xưng là một người phụ nữ xinh đẹp, lại chịu không nổi việc bị cho đội nón xanh (ý là bị cắm sừng), loại cảm giác này, cô hiểu được.... rất rõ.

Tiếu Hoành vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng hừ lạnh tức guận từ ngoài cửa truyền vào.

"Hừ!"

Mọi người đang ngồi trên ghế sô pha quay đầu lại nhìn, là Lý an đẩy Tiếu lão gia tới. Tiếng hừ lạnh kia của Tiếu lão gia chính là đối với Tiếu Hoành.

"Ông nội."

"Từ Hoành hả, đến đây, cùng ông nội xuống dưới, dưới lầu có nhiều người đang chờ gặp con, đều là bạn bè của ta lúc còn trẻ phiêu bạt giang hồ, đến đến, dẫn theo vợ của con nữa."

"Dạ, ông nội." Lục Tử Hoành nắm tay của Hứa Mạt, "Mạt, chúng ta đi xuống dưới đi."

"Dạ."

Ông nội hoạt động bất tiện, xuống lầu cũng mất một khoảng thời gian. Bảy tám ông lão đứng dưới lầu cười ha hả chờ mấy người Tiếu lão gia xuống.

Hứa Mạt nhìn thoáng qua bảy tám ông cụ kia, trong đó có 3 người cô đã gặp qua. Tập đoàn truyền thông Long Tấn, có kênh hiển thị và thông tin y tế sức khỏe, và không ít bệnh viện hợp tác lui tới, cô cũng từng cùng mấy nhân vật có máu mặt trong giới y học trong nước tiếp xúc qua vài lần.

"Ơ kìa ơ kìa, lão ca ông đã xuất hiện rồi! Tôi cùng mấy lão già khác phải đứng đợi lâu rồi đấy!" Một ông lão mặt comple cổ áo có đính trang sức, cầm tay của Tiếu lão gia, chào hỏi nồng nhiệt.

Những người này cũng giống như Tiếu lão gia vậy, hoặc là đầu tư vào ngành y, hoặc là xuất nhập khẩu dụng cụ y học, dụng cụ chữa bệnh khác. Không nói đến kiếm tiền, chỉ cần bối cảnh sau lưng cùng thân thể cường tráng khó có người có thể động vào. Muốn làm trong ngành y, không có quan hệ bên trong, không có giao thiệp rộng rãi với những nhân vật lớn thì làm sao có thể vào được.

Tiếu lão gia là người lớn tuổi nhất, làm nghề này cả một đời, ai cũng tôn sùng ông làm anh cả.

Tiếu lão gia giới thiệu Lục Tử Hoành với mọi người, mấy ông lão nhìn Lục Tử Hoành ánh mắt tỏa sáng, lại vừa trêu chọc, Hứa Mạt phát hiện, những người này bình thường luôn lạnh như băng, lại còn là những người lớn tuổi máu lạnh nhất. Thật nhìn không ra.

"Cười vui như vậy, muốn chọc cho mấy linh hồn của mấy ông cụ bay mất?" Hứa Mạt nói nhỏ bên tai Lục Tử Hoành.

Lục Tử Hoành cười lộ ra răng nanh, "Anh cũng không muốn họ sợ quá mà khóc, cho nên chỉ có thể cười."

"Ba hoa..."

"A! Chúng ta chỉ lo nói chuyện, lại bỏ quên cô gái trẻ xinh đẹp này, cô gái cô là..." Một ông lão trong đó trên khuôn mặt già nua có những đốm đồi mồi quay về phía Hứa Mạt nói.

"Đây là Tiểu Mạt, vợ của Tử Hoành." Tiếu lão gia giới thiệu.

"Ai nha thật là có phúc, thật là có phúc nha, lão ca, ông xem ông cũng sắp được bồng cháu cố rồi! Thời gian trôi qua thật nhanh! Tôi còn nhớ năm đó ông kết hôn, ôm vợ của mình một cách thô lỗ, đảo mắt cháu cố cũng có, khà khà..."

Vừa nói xong, mấy ông lão đều cười rộ lên.

"Nhìn quen quen, cô gái, chúng ta có phải đã từng gặp qua?" Một ông lão nhìn sơ qua tuổi còn chưa lớn lắm nói.

Hứa Mạt cười, rất lịch sự nói, "Đúng vậy, ông Triệu, chúng ta mới gặp qua không lâu. Tháng trước, trong thành phố có hội nghị về việc quảng cáo chữa bệnh bị hạn chế, cô gái trẻ tài mọn tôi đây bị điểm tên, lên sân khấu phát biểu vài câu." Nhưng thật ra là quảng cáo chữa bệnh bị điều tra, đi lên để làm sáng tỏ tình huống. Nói như vậy, cũng chỉ là tiếng lóng, mọi người nghe đều biết, dù sao việc bị điều tra như vậy cũng không mấy vẻ vang.

Ông Triệu vỗ đầu một cái, mới nhớ, "Đúng rồi, chính là cô! Có gái đó, lúc đó toàn một đám lão già, chỉ có một cô gái, nên ta nhớ rất rõ."

Mặt khác hai ông lão lúc này mới tỉ mỉ đánh giá, bỗng nhiên nhớ tới, "Xem ta trí nhớ kém chưa kìa! Đây không phải là con gái của lão Hứa sao!"

"Ừ, đúng rồi! Lần trước tiệc sinh nhật của lão Hứa, tất cả mọi người đều kêu nha đầu là "Đại tiểu thư"! Chuyện kết hôn này thế nào lại không mời ta, lại kết hôn cùng cháu trai của Tiếu lão ca, thực là quá đáng nha lão Tiếu!"

Mọi người lúc này mới nhận ra Hứa Mạt, sau đó là một hồi hàn huyên. Ai cũng biết Hứa Minh Sơn. Tuy nhiên Hứa Minh Sơn cùng những người này cũng không thật sự quen thuộc, đám cưới lần trước làm rất đơn giản, cũng không mời nhiều người.

Hứa Mạt bị nói ngượng ngùng, cũng không biết danh hiệu "Đại tiểu thư" bắt đầu từ lúc nào, người trong công ty cũng gọi cô như vậy, chỉ có ở những trường hợp chính thức, mới gọi tên của cô. Cô nghe cũng thấy quen, nghe cùng tên đều giống nhau.

Lục Tử Hoành đến bên tai Hứa Mạt, thấp giọng cười, "Không nghĩ vợ của anh nổi tiếng như vậy, đi đến chỗ nào cũng có người biết em, đến những ông cụ mà cũng biết em."

Hứa Mạt cười. Suy nghĩ một chút, quả thật là như thế, cô theo Hứa Minh Sơn ra ngoài, đều là gặp những ông lão có địa vị và gia thế, tuổi cô lại còn trẻ, hiểu biết của cô cũng không nhiều.

Lý An đẩy Tiếu lão gia cùng Lục Tử Hoành đi xung quanh bàn tiệc, ông cùng các lão bạn hữu trò chuyện, cố gắng giúp Lục Tử Hoành mở rộng quan hệ. Hứa Mạt trong lòng an ủi một hồi, chẳng qua là, theo như cá tính lạnh lùng, cứng rắn của Lục Tử Hoành, anh sẽ chấp nhận miếng bánh từ trên trời rơi xuống này sao?

Hứa Mạt đi không nổi, Lục Tử Hoành để cho cô ngồi ở trong góc nghỉ ngơi.

Hứa Mạt ngồi nghỉ một lúc, thấy Chu Tĩnh Nhã rốt cuộc cũng phát hiện ra Tiếu lão gia, lập tức bỏ rơi Sở Nam, bước nhanh về hướng Lục Tử Hoành, đi về phía Tiếu lão gia, dính vào bên người Tiếu lão gia, rất thân thiết. Chu Tĩnh Nhã vừa đi tới, oanh oanh yến yến vây lấy Lục Tử Hoành đều tản ra, dù sao chẳng ai muốn mình làm cảnh cả.

Hứa Mạt nhìn thoáng qua Sở Nam đang bị bỏ rơi, ánh mắt của hắn vẫn như cũ dây dưa trên người Chu Tĩnh Nhã.

Hứa Mạt đi tới.

"Chào anh."

Sở Nam nhìn thoáng qua Hứa Mạt, trong mắt có tia chần chờ. Hình như hắn không biết cô gái này.

"Tôi là Hứa Mạt, anh tên gì?" Hứa Mạt hỏi. Thật ra thì cô biết, hắn ta là Sở Nam, làm về thực phẩm, thế hệ cha ông đều có quan hệ không ít đến quân đội, do buôn bán rất thuận lợi. tin tức nhiều, tự nhiên sẽ phất lên như diều gặp gió.

"Tôi là Sở Nam".

Hứa Mạt đưa mắt nhìn cái váy rộng thùng thình, che khuất phần bụng hơi nhô lên, cũng không thấy rõ lắm. Nhìn Sở Nam nghiêm trang, biểu hiện đối với cô rõ ràng không có tâm tư khác, nhất thời cô có ý tưởng muốn trêu chọc hắn.

"Sở tiên sinh tối nay đi một mình tới? Không có bạn gái sao?"

Sở Nam nghe ra trong lời nói của Hứa Mạt có chút quan tâm, nhìn cô một cái, trong mắt lập tức trở nên không có một tia nhiệt độ, tất cả "tâm tư này" của hắn cũng chỉ ở trên người người con gái kia. Nhưng, hắn vẫn chưa nói.

"Không có."

"Lái xe tới?"

"Ừ."

"Đậu ở chỗ nào?" Trong chuyện này, nếu như trong tiệc rượu có người phụ nữ hỏi người đàn ông xe đậu ở chỗ nào, ý tứ quá rõ rang, là muốn rời khỏi bữa tiệc trước để làm một ít "chuyện tư mật".

Hứa Mạt nhìn Sở Nam cười đơn thuần sáng lạng, ánh mắt nhiệt tình.

"Chỉ sợ... không tiện." Sở Nam đáp.

"Thế nào là không tiện? Anh có vợ?"

"...Không có." Sở Nam liếc Hứa Mạt một cái, ánh mắt dừng ở bụng cô, nghi ngờ vài giây, sau đó cười lạnh, "Tiểu thư thật là hăng hái, có thai rồi còn muốn làm những thứ này."

Hứa Mạt nhún vai, "Sở tiên sinh không phải vừa nói với người nào đó về chuyện "xe" sao?"

Sở Nam nhớ tới, vừa rồi hắn đã hỏi Chu Tĩnh Nhã...

Sở Nam liếc Hứa Mạt. Người phụ nữ này tai thật thính!

"Hứa tiểu thư nghe lầm rồi."

Người đàn ông này ngược lại thật là chuyên tình, mỹ nữ đưa tới cửa mà vẫn bày ra bộ mặt vừa lạnh lại vừa thối. Chậc chậc, thực sự là hiếm thấy.

Hứa Mạt ngắm nhìn bốn phía, đủ loại phụ nữ tụ tập, già có trẻ có, đều ăn mặc rất đẹp đẽ sang trọng, chỉ có cô lộ ra khuôn mặt đơn thuần, đi giày đế bằng. Hứa Mạt tự mình xem kỹ một phen, hẳn là... cũng xem như là mỹ nữ chứ?

Aiz. Bây giờ còn có thai mấy tháng nữa! Con à, con cũng biết vì con mẹ đã hy sinh bao nhiêu thời gian tươi đẹp đó!

Hứa Mạt ở trong góc vẫn còn hoài niệm, lại nghe được một âm thanh quen thuộc, chấn động mạnh một cái.

"Hứa Mạt."

Hai chữ nhẹ nhàng, bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, nói không ra, trong lòng rất nhiều chuyện, rất nhiều băn khoăn, rất nhiều nhớ nhung và bất đắc dĩ.

Hứa Mạt ngẩng đầu, ánh sáng trong góc phòng vốn không tốt, người đàn ông cao lớn che khuất ánh sáng, thật ra lúc Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn về phía trước, đã nhận ra người này là ai. Mọi chuyện đối với hắn, từng rất quen thuộc, rất quen...

"Giang Dịch Thần, sao anh lại tới đây?" Giọng của Hứa Mạt vẫn lạnh lùng, xa cách.

Giang Dịch Thần nghe ra sự lãnh đạm trong lời nói của cô, con ngươi thấp xuống, vừa đúng lúc trông thấy phần bụng hơi nhô lên dưới lớp váy dài rộng thùng thình. Nơi đó có một tiểu sinh mệnh, là con của người đàn ông đó.

"Mẹ nói cho tôi biết, em hình như mang thai, xem ra là thật." Trong đáy mắt Giang Dịch Thần có tia chua sót.

"Ừ."

"Mấy tháng rồi."

"Bốn tháng."

"Có phải vất vả lắm không? Khoảng thời gian đó phát sinh nhiều chuyện như vậy, em lại vừa mang thai, một người chèo chống."

Hứa Mạt không quen với sự ôn nhu của Giang Dịch Thần, nó khiến cho cô rất khó chịu.

Hứa Mạt lạnh lùng, trầm mặc.

"Cứ xem tôi như là bạn bè bình thường, được không?" Giang Dịch Thần biết tâm tư của cô.

Đã từng vì hắn giày vò quá lâu, bất luận đó là yêu hay là hận, đều đã thành một loại khắc cốt ghi tâm. Khi hoàn toàn buông xuống, nghĩ lại, chỉ có thương cảm, không muốn nhớ lại.

"Chúng ta không thể là bạn bè, tôi không với cao nổi."

Hứa Mạt bước nhanh rời đi, tìm Lục Tử Hoành. Chỉ có ở bên cạnh anh, trái tim cô mới có thể bình lặng.

Giang Dịch Thần nhìn bóng dáng rời đi quyết tuyệt của cô, ánh mắt nồng nàn bị nồng đậm mất mát thay thế. Cô đã là phụ nữ có thai, trên người có một loại cảm giác khác, khiến cho những phiền não của hắn có thể an tĩnh lại. Trên người của cô có một loại hơi thở, khiến cho một góc băng giá trong lòng của hắn lại rục rịch ngóc đầu dậy.

Chu Tĩnh Nhã xa xa nhìn thấy hành động của Giang Dịch Thần và Hứa Mạt, cười đắc ý. Thật đúng là không mời lầm người. Người đàn ông họ Giang này tối nay phải biểu hiện tốt một chút mới đúng chứ.

Chu Tĩnh Nhã một chút cũng nghĩ không ra, Giang Dịch Thần luận về gia cảnh hay phẩm chất đều ưu tú, làm sao lại coi trọng một Hứa Mạt xuất thân từ một gia đình nhỏ, ngay cả đàn dương cầm cũng không biết? Vậy mà còn nhớ mãi không quên. Không lẽ Khương thư ký đưa cho cô tư liệu không đúng? Không phải chứ... Cô ta chịu ân huệ nhà bọn họ mấy năm nay, không có khả năng làm giả tin tức để lừa cô, hơn nữa cũng không cần phải làm như vậy...

Trong đại sảnh, có nhiều người đã từng gặp qua Hứa Mạt, chẳng qua là không quen, mà Hứa Mạt lại vẫn luôn ở trong góc, lại mang giày đế bằng, so với những người "Nữ cự nhân" (ý chỉ những người phụ nữ cao to), thì cô không đáng chú ý, tựnhiện không có mấy người chú ý tới cô.

"Tử Hoành."

Hứa Mạt đi tới. Phát hiện một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, cùng Chu Tĩnh Nhã dáng dấp rất giống nha. Theo suy đoán, chắc là cha của Chu Tĩnh Nhã. Chu Thanh Dự cũng ở bên cạnh, đối diện với ánh mắt của cô cười cười.

"Mệt sao? Nếu mệt thì lên lầu nghỉ ngơi một chút, anh đỡ em lên." Lục Tử Hoành quan tâm hỏi Hứa Mạt. Đều nói phụ nữ mang thai đứng không được bao lâu chân sẽ bị tê phồng.

"Tử Hoành à, những đồ gốm trong tiệm con thật không tệ, ngày mai ta sẽ tới xem." Chu Triển Thanh nói.

"Được, hoan nghênh chú tới tham quan." Lục Tử Hoành thật cao hứng.

Chu Tĩnh Nhã cũng thật cao hứng, từ trên cao nhìn xuống Hứa Mạt, bản thân nảy sinh ra loại một loại cảm giác ưu việt. Hứa Mạt hất một bên đuôi mày, hướng cô ta đưa tới ánh mắt - cười, trong chốc lát có người khó chịu, miss nữ cự nhân.

Chu Tĩnh Nhã không hiểu ánh mắt của Hứa Mạt, nhíu mày không vui. Mà Hứa Mạt đã được Lục Tử Hoành dìu đi nghỉ ngơi.

Hứa Mạt ở trong phòng nghỉ ngơi, được Lục Tử Hoành xoa bả vai, bóp chân.

"Mạt, anh có phải là một người chồng tốt hay không?" Lục Tử Hoành ân cần hỏi Hứa Mạt.

Hứa Mạt lắc đầu.

"Tại sao?"

"Thành thật khai báo, anh cùng cha của Chu Tĩnh Nhã làm sao quen biết, có gì mờ ám? Sao em lại có cảm giác như trong lòng anh có quỷ."

"Không có, trong lòng anh chỉ có em." Lục Tử Hoành cười giảo hoạt. Thật ra, người thường hay đến mua đồ trong tiệm của Lục Tử Hoành, chính là Chu Triển Thanh.

Lục Tử Hoành đem chuyện trước đây kể lại. Nhắc tới cũng thật trùng hợp. Chu Triển Thanh thích sưu tầm đồ cổ, đương nhiên sẽ sai người tốn tâm tư đi tìm, vừa vặn từ trong tiệm của Lục Tử Hoành mua những gốm sứ hình dạng hiếm thấy bằng đồng đưa cho Chu Triển Thanh. Chu Triển Thanh hết sức hứng thú, tự mình đi một chuyến. Chu Tĩnh Nhã cũng từ đó mới biết Lục Tử Hoành.

"Anh không phải còn đang "mất trí nhớ" sao? Như vậy cùng ông ấy "quen biết nhau", không phải là sẽ bị lộ sao?"

"Anh mất trí nhớ, ông ấy đương nhiên sẽ chủ động nói cho anh biết, ông ấy nói, anh tự nhiên sẽ biết, vả lại, anh không phải là đang ở "thời kỳ dưỡng bệnh"? Cũng "nhớ được" gần hết rồi!"

"Anh được lắm! Em phát hiện anh càng ngày càng biết tính kế." Hứa Mạt vuốt cằm nói, "Em nghĩ mãi mà không ra, anh vì sao lúc đó lại muốn giả vờ mất trí nhớ chứ?"

Lục Tử Hoành ngồi bên cạnh Hứa Mạt, nhẹ nhàng ôm cô, cô cảm nhận được thân thể anh có chút nặng nề.

"Lần đầu tiên bà ấy tới tìm anh, anh đã biết bà ta là mẹ ruột của anh, chẳng qua là anh giả ngây ngốc, nếu như nói thẳng, anh không biết dùng thái độ gì đối với bà, ấy lạnh nhật, oán hận, hay là vui vẻ chấp nhận, anh nghĩ không ra..." Trong lòng anh có oán, nhưng cũng có khát vọng phần máu mủ tình thân đó.

"Mà sau khi anh bị thương... Bà ấy xuất hiện ở bên cạnh anh, chăm sóc anh từng li từng tí, lúc đầu anh không rõ người đó, về sau anh cũng nghi ngờ, vì sao bà ấy đột nhiên đối tốt với anh như vậy...Vả lại, bà ấy đã nói một cách thẳng thừng về quan hệ với anh, nếu như anh không "quên"... Anh không biết cùng bà ấy ở chung như thế nào?... Mạt, anh cảm thấy anh có phần không phải là một người tốt..."

Hứa Mạt vốn rất đau lòng, nhưng nghe được câu nói cuối cùng đó, không nhịn được cười. Anh chàng này lại cố tình tỏ ra vẻ đáng yêu.

"Đừng suy nghĩ nhiều, ba mẹ vẫn còn đang đợi chúng ta ở nhà đấy." Hứa Mạt rúc vào trong lòng Lục Tử Hoành, "Nhà của anh không phải ở đây, em nguyện ý... vĩnh viễn là "nhà" của anh, anh cũng vĩnh viễn là "nhà" của em.

Người ở nơi đó, mới chính là nhà.

Chu Thanh Dự hai tay cắm trong túi quần, nhìn đôi nam nữ dựa vào nhau, thở dài.

Aiz, nữ nhân tốt đều đã kết hôn! Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc! Không biết người phụ nữ để lại tờ giấy cho hắn là người như thế nào, đã kết hôn chưa?

****

Hứa Mạt nhìn đồng hồ, Lưu Thi Ngữ chắc cũng sắp đến rồi. Chút nữa Chu Tĩnh Nhã sẽ phải thi triển phong thái nữ thần của cô ta trước mặt khách khứa, sau đó sẽ làm cho cô "tự ti" "xấu hổ", đồng thời để cho người khác cũng vì cô ta mà cảm thấy "xấu hổ".

Tiếp theo, để cho cô tặng cho Tiếu lão gia một khúc nhạc, cùng cô ta một người đàn violon một người đàn dương cầm, sau đó cho mọi người thấy sự đối lập giữa bọn họ, để cho cô lúng túng.

Hứa Mạt vì Chu Tĩnh Nhã mà tạo ra tư liệu "phù hợp", đặc biệt là lời chú giải, cô gái này âm nhạc cực kỳ kém, nhất là đàn dương cầm, lúc cao trung trong kỳ thi văn nghệ của trường đã mắc phải lỗi lớn, trở thành trò cười cho cả trường, từ đó khi xuất hiện trước đám đông liền luống cuống.

Mà đoạn chuyện xưa này là do cô thấy ở trong một tờ rơi được phát ở trên đường, vì vậy mà tiện tay nhặt lên xem.

Cô tuy không phải là một cao thủ đàn dương cầm, nhưng cũng đã tập hơn mười năm, vả lại, 2 hôm nay cũng có tập lại.

Phụ nữ đối phó với phụ nữ, không vượt quá vài loại kỹ xảo: Một là, đối lập, lộ ra phong thái mê người của mình, quyến rũ vạn người, hạ gục tình địch, giẫm ở dưới chân; hai là, hình dáng đáng yêu, làm cho đàn ông có ý muốn bảo hộ, giỏi nhất là vu oan giá họa, cô ta có bao nhiêu đáng thương, tình địch thì ác độc ghê tởm; ba là, phá hoại danh dự tình địch, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ví như, nhảy ra nhiều tình địch "trước đây", là những người đều có một số chuyện hư hỏng mà khó có thể mở miệng, nhảy ra nói, làm cho giá trị của tình địch bị giảm xuống; bốn là, tạo ta hiểu lầm, khiến cho tình địch và mục tiêu của mình cãi vả, bản thân mình lợi dụng sơ hở mà chen vào.

Để thực hành đúng bốn nguyên lý này, đều là do kiếp trước cô đã sử dụng thuần thục, cũng bởi vì sử dụng thuần thục, làm cho cô đối với những kỷ xảo này căm thù đến tận xương tủy, dù sao cô cũng sẽ không phát rồ đến mức hoàn toàn mất đi lý trí, làm chuyện xấu, tóm lại trong lòng nhịn không được có một cổ chán ghét. Dùng hết tất cả thủ đoạn, nhưng cuối cùng cô vẫn thua, không phải thua ở cái khác, mà là thua do mình cứ chấp nhất. Chuyện tình cảm, rất dễ đoán.

Quá nhiệt tình, thường thường hoàn toàn ngược lại, chỉ càng đẩy người mình yêu đi xa hơn.

Chu Tĩnh Nhã cố ý mời Giang Dịch Thần tới, không gì khác chính là nghĩ dùng chiêu thứ 2 để đối phó cô, để gợi lại chuyện của cô và Giang Dịch Thần, Từ Tiểu Cẩn. Lúc đó chuyện này được đưa lên báo thương nghiệp của thành phố N, những thành phố khác ít ai biết đến chuyện này. Tư liệu Hứa Mạt đưa cho Chu Tĩnh Nhã thật ra cũng không nhều, trừ bỏ gia cảnh của cô có chút kém xa cô ta...

Chu Tĩnh Nhã muốn sử dụng chiêu thứ 2, vậy thì cô cũng dùng chiêu thứ 2 nhỉ.

Có qua có lại, như vậy mới vui!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK