Ngải Tiểu Tiểu cúi đầu ăn cơm, chợt phát hiện những người ngồi bên cạnh lục đục đứng lên, bưng thức ăn rời đi. Cô nghi ngờ ngẩng đầu, đã nhìn thấy Kỳ Tuấn nhàn nhã cất bước đi tới.
Được rồi, anh là huấn luyện viên, anh được xem như lớn nhất! Ngải Tiểu Tiểu cũng bưng phần cơm và món ăn của mình lên chuẩn bị nhường chỗ ngồi. Nhưng vừa mới dịch chuyển thân hình liền nghe có người gọi tên cô "Ngải Tiểu Tiểu."
"Dạ." Cô đứng thẳng lưng.
"Bây giờ nghe chỉ thị, di chuyển về phía sau!"
"Vâng" Biết có nhiều người đang nhìn chằm chằm mình, Ngải Tiểu Tiểu đành phải xoay người đúng theo tiểu chuẩn một người lính, thức ăn trong tay không hề rơi ra ngoài. Trong lòng cũng đang oán thầm, choáng nha, vì sao đến ăn cơm cô cũng không được yên ổn
"Ngồi xuống!"
Bỏ thức ăn xuống bàn, Ngải Tiểu Tiểu ngồi nghiêm chỉnh: "Huấn luyện viên, có gì phân phó?"
"Ăn cơm!"
Ách. . . . . . Mặt của Ngải Tiểu Tiểu trở nên xám xịt, làm sao cô có thể ngồi ăn bên cạnh anh? Kỳ Tuấn không quan tâm đến sự khó khăn của cô, cầm đũa lên, nhanh chóng ăn. . . . . . bộ dáng thật ưu nhã. Mặc dù Ngải Tiểu Tiểu không muốn thừa nhận, nhưng cô thật sự không tìm ra từ nào tốt hơn để hình dung về anh. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn một người đàn ông ăn cơm, cũng cảm thấy lòng không mấy chán ghét.
Kỳ Tuấn liếc xéo cô một cái, thấy cô vẫn không thèm nhúc nhích chiếc đũa, liền tự mình gắp một miếng thịt bỏ vào chén của cô. "Ăn."
Ngải Tiểu Tiểu hơi sững sờ, làm sao anh biết cô đang thèm thịt kho?
Bởi vì cường độ huấn luyện rất mạnh, thức ăn của đội viên đều được các chuyên gia dinh dưỡng nấu, mặc kệ những học viên ở đây có thích hay không, đều phải ăn hết, nhưng huấn luyện viên thì được thư thả hơn một chút.
Cho nên đây cũng là nguyên nhân Ngải Tiểu Tiểu không ăn nổi chỗ thức ăn trong dĩa của mình, anh lại đem món ăn cô thích đặt vào chén cô, quả thật chính là cố ý khiến cô trở thành kẻ tham lam… Tức à.
"Sao lại không ăn?" Kỳ Tuấn thấy cô vẫn không động đũa, nghiêng đầu nhìn cô, sau đó, khẽ mỉm cười để đũa xuống, đem khay thức ăn của chính mình đặt trước mặt cô, "Tất cả những thức này đều cho cô."
Ngải Tiểu Tiểu cảnh giác nhìn Kỳ Tuấn một cái, anh làm gì vậy? Cho là dùng mấy cục thịt này để đền bù sai lầm hôm qua hay sao? Hừ, Ngải Tiểu Tiểu là cô không dễ bị lừa gạt như thế. "Không cần." Cô cự tuyệt làm kẻ ăn xin, nói xong gắp chút thức ăn trong dĩa đặt vào trong chén của mình, cúi đầu bắt đầu ăn phần cơm gạo tẻ.
Kỳ Tuấn cũng không có nói gì, duỗi bàn tay đem đĩa của hai người đổi lại.
"Anh làm gì đấy?" Ngải Tiểu Tiểu trừng mắt chất vấn. Không chấp nhận, anh dám ép người ta mua bán sao?!
"Những thức ăn này đều căn cứ theo sức khỏe của đội viên nam, không thích hợp với nữ." Kỳ Tuấn chợt nhíu mày nói, giọng nói như gió nhẹ thổi nước nhẹ chảy. Thật ra thì những đội viên nữ cũng đã lên tiếng kháng nghị, chỉ có nha đầu ngu ngốc này là không lên tiếng, cứ ngoan ngoãn ăn hết phần cơm của mình!
"Vậy cũng không cần, tôi. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu vươn tay nghĩ bưng đĩa của mình trở về, nhưng bỗng nhiên cảm giác vô số ánh mắt từ khắp bốn phía len lén liếc nhìn bàn cô, tay của cô liền cứng ngắt ở không trung.
Khụ khụ. . . . . ."Thôi." Ngải Tiểu Tiểu thu tay lại, tiếp tục ăn cơm. Hiện tại cô không thích hợp để đối đầu với anh. Nhưng cô không biết còn có câu, gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Kỳ Tuấn đã ăn no và uống đủ cũng không đi, nhàn nhã khoanh tay thưởng thức dáng vẻ ăn cơm của Ngải Tiểu Tiểu.
Sau đó xuất hiện một màn quỷ quyệt còn gọi là tiêu điểm của mọi người tại phòng ăn.
Các đội viên nam thì kinh ngạc.
Trời ạ, lời đồn đãi quả nhiên là thật, huấn luyện viên vừa đẹp trai vừa giỏi võ của bọn họ ở cùng một chỗ với cô gái kia.
Các đội viên nữ thì cắn răng, tại sao lại thế? Họ có điểm nào không bằng Ngải Tiểu Tiểu?
Ngải Tiểu Tiểu nhìn không thấu ý định của bọn họ, nhưng cảm thấy được không khí của phòng ăn rất quỷ dị. cô nhanh chóng đem thức ăn nuốt vào trong bụng, rồi đứng dậy, hướng về Kỳ Tuấn hành lễ rồi báo cáo: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi đã ăn no rồi.” Sau đó cũng không đợi anh đồng ý, quay đầu lao ra khỏi phòng ăn.
Trước kia, cô cảm thấy ở phòng ăn, ngồi bên cạnh các đội viên nữ, cùng nhau trò chuyện là địa điểm tuyệt vời nhất ở nơi đây, nhưng bây giờ cô cảm thấy nơi này là đầm rồng hang hổ.
Vào đêm, Ngải Tiểu Tiểu kéo thân thể mệt mỏi đi trở về khu trọ của nữ, vừa xông vào nhà liền chạy vào phòng tắm, sau đó chui vào trong chăn định đi gặp Chu Công, liền nghe thấy tiếng cửa phòng bị người ta đá văng ra, Lâm Hi Lôi nổi giận đùng đùng xông tới.
“Ngải Tiểu Tiểu, tôi muốn quyết chiến với cô!” Dứt lời, liền bày ra bộ dáng chuẩn bị chiến đấu, xuất ra một quyền. thật may là, cô vốn tinh mắt nên né tránh kịp.
Ngải Tiểu Tiểu ra tay chế địch, đè cô ép xuống giường, “Lôi Lôi, làm ơn. Tớ rất mệt mỏi, đừng làm rộn.”
“Người nào làm náo loạn với cô.” Mặt Lâm Hi Lôi đỏ lên vì tức giận, “Tôi xem cô như bạn bè tốt, không ngờ cô lại dám trêu chọc tôi.”
“thật là oan uổng, cả ngày nay tớ bận đến sứt đầu bể trán, nào có thời gian đùa giỡn với cậu.”
“Hừ, rõ ràng cô rất thương Kỳ Tuấn kia mà, thế mà cũng không nói, còn để cho tôi như đứa ngu ngốc đi theo đuổi anh ta, đây không phải là trêu chọc tôi thì là cái gì?”
“Nào có… Tớ…” Ngải Tiểu Tiểu theo trực giác muốn giải thích, chợt dừng lại, trừng mắt, “Người nào… Người nào đang theo đuổi Kỳ Tuấn?” Cái này thật lạ à nha!
“cô, chính là cô…”
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Miya Kỳ vừa tắm rửa xong trở vào.
“Các người ở đây làm gì vậy?” cô vừa lau tóc còn ướt vừa nói.
“Chị Nhã Kỳ, chị về tốt rồi. Chị phân xử giúp em với, có phải là Tiểu Tiểu đang qua lại với Huấn luyện viên Kỳ không, thế mà còn không thừa nhận, đáng giận hay không?” Lâm Hi Lôi vội vàng tìm viện binh.
“Cái này thì có cái gì đáng giận. Mỗi người đều có việc riêng tư của mình. Tiểu Tiểu không muốn nói, chúng ta cũng không thể ép buộc cô ấy.” Ý ở ngoài lời, Miya Kỳ cũng chắc chắn cô và Kỳ Tuấn đã kết giao rồi! không trách được mấy ngày nay Nhã Kỳ có chút lạnh nhạt với cô. Ngải Tiểu Tiểu ngửa mặt lên trời thở dài, cô hận hai chữ riêng tư! rõ ràng cô không coi chuyện này là chuyện riêng tư!
Đột nhiên, cô hiểu ra tại sao hai ba ngày nay Kỳ Tuấn lại đối xử tốt với cô như thế, mỗi lần đều đem thức ăn của mình tặng cho cô. Khiến các đội viên nam cũng không dám đến gần cô, khiến chị em tốt hiểu lầm cô, đây chính là mục đích của anh.
thật là một người đàn ông nguy hiểm! Đây không phải là lần đầu tiên cô mắng anh biến thái, tại sao vậy, sao anh mang thù đến tận ngày nay? Anh đã ăn đậu hũ của cô hai lần rồi, cô còn chưa tính sổ với anh…
Trước kia chỉ cho là anh diễn kỳ, sẽ ngụy trang, thật giống mấy lão già vài trăm tuổi. Bây giờ không còn đơn giản như thế, anh chính là nhân cách phân liệt, là một kẻ cực phẩm!
Kỳ Tuấn! Anh thật sự khinh người quá đáng! Ông bà xưa có nói không thể nhịn được nữa thì đừng nhịn. hiện tại Ngải Tiểu Tiểu không thể nhịn nữa! Buông Lâm Hi Lôi ra, cô đứng thẳng dậy, ánh mắt quét qua Miya Kỳ cũng Lâm Hi Lôi nói “Mặc kệ các người có tin hay không, tôi và Kỳ Tuấn không có gì cả.” Dứt lời cô xoay người mở cửa đi ra ngoài, hôm nay, cô nhất định phải tìm Kỳ Tuấn nói cho rõ ràng.
Gió đêm se lạnh, Ngải Tiểu Tiểu đi tới khu nhà ở dành cho huấn luyện viên, mang theo một bụng lửa giận. Đứng ở trước cửa phòng, cô có chút do dự, buổi tối tự mình chạy tới đây, nếu để cho người ta nhìn thấy, thì càng không nói được, lại tự mình đi vào, không biết sẽ bị chất vấn thế nào? thật ra thì Kỳ Tuấn chẳng hề làm gì cả, anh chỉ đổi món ăn của mình với cô mà thoi. Huống chi cô đã bị khi dễ hai lần, không cẩn thận một chút chính là tự mình tìm đến lần thứ ba…
Ngải Tiểu Tiểu đi qua lại hai vòng trước cửa phòng của Kỳ Tuấn, sau đó lại quyết định trở về. Nhưng vừa mới chuyển thân, liền nghe thấy tiếng mở cửa, cửa phòng bị kéo ra.
“Chuyện gì?” Mùi xà phòng thơm ngát nương theo cánh cửa kim loại truyền ra ngoài, đi khắp nơi, có khi còn tràn vào phòng bên kia, thấm vào lòng Ngải Tiểu Tiểu khiến cô vô cùng hoảng hốt…