• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời hoàng hôn, Ngải Tiểu Tiểu nằm rạp ở trong bụi cỏ, khẩn trương nhìn chằm chằm rừng cây nhỏ trước mặt. Mười mấy phút sau, cô nghe được tiếng bước chân truyền đến, sau đó thấy một bóng dáng cao lớn đi vào cánh rừng.

"Lại có thể hẹn mình gặp mặt ở chỗ này, không biết cô ta định nói gì đây." Lã Thiên Minh lẩm bẩm đi qua một con dốc, đứng dưới một gốc cây đại thụ to lớn, nhìn xung quanh một chút, "Còn hai phút đồng hồ nữa, làm sao vẫn chưa tới."

Ngu ngốc, đi về phía trước đi! Ngải Tiểu Tiểu khẩn trương nắm chặt đôi tay, chỉ cần anh ta đi về phía trước thêm một bước sẽ tiến vào vòng mai phục của cô.

Mặc dù đêm đó của hai năm trước, anh ta có hành động bất chính với cô, có thể có trăm ngàn lý do bất đắc dĩ, nhưng mà, dù sao anh ta cũng đã phụ cô. Muốn cho Ngải Tiểu Tiểu cô cứ im hơi lặng tiếng như vậy cô không làm được. Không tiễn anh ta đi ăn cơm tù, phá hủy tiền đò xán lạn của anh ta là cô đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Những ngày qua quan sát, cô phát hiện tên sắc lang này cùng một đội viên nữ rất thân thiết. Vì vậy, hôm nay cô lập tức giả mạo danh nghĩa đội viên này hẹn anh ta tới nơi này. Sau đó, cô bố trí mai phục ở chỗ này, ôm cây đợi thỏ.

"Làm sao còn chưa tới?" Lã Thiên Minh đi về phía trước một bước, bàn chân to giẫm vào phía ngoài vòng mai phục, bất động.

Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày, nhìn chằm chằm chân của anh ta, cầu nguyện anh ta tiếp tục cất bước, chỉ cần bước một bước nữa. Hừ hừ! Cô sẽ cho anh ta bị treo ngược lên hết ngày!

Lo lắng chờ đợi. . . . . .

Giờ khắc này Ngải Tiểu Tiểu không phát hiện ở phía sau cô có một đôi mắt sắc bén như báo săn đang nhìn cô chằm chằm.

Huấn luyện vừa kết thúc thì thấy cô vội vã chạy về phía bên này, cảm giác có chút không tầm thường nên cùng tới đây, lại phát hiện ra bí mật lớn như vậy của cô nhóc.

Hai năm trước, đêm đó anh tiện tay mặc vào áo khoác đó của Lã Thiên Minh, không ngờ lại khiến cô nhóc có hiểu lầm như vậy. Mấy ngày nay còn thấy kì lạ khi ngoài việc cô trừng mắt, lạnh lùng nhìn nhau với Lã Thiên Minh thì hoàn toàn không có lựa chọn hành động gì, không ngờ lại chuẩn bị cái này ở chỗ đây.

Hiện giờ tâm tư của cô nhóc còn chưa rõ ràng, cũng lạnh nhạt với anh, anh vẫn không thể nói sự thật cho cô biết. Chỉ có thể tạm thời để cho Lã Thiên Minh chịu chút uất ức.

Lúc này, người Lã Thiên Minh chờ vẫn chưa tới, anh có hơi nóng nảy rồi, sải bước về phía trước một bước, sau đó lập tức nghe một tiếng bắn. Anh thầm kêu một tiếng không được, nhưng đã trễ, cả người đã dây thừng đột nhiên hiện ra dưới chân trói chặt, treo ngược lên trên tàng cây.

"Người nào?" Anh cảnh giác nhìn bốn phía, không tin ở trong căn cứ lại có người can đảm dám ám toán anh, quả thật không muốn sống.

Sau đó anh lập tức nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu với khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng đi ra đứng trước mặt anh.

"Ngải Tiểu Tiểu, chúng ta có thù oán sao?" Anh không tin lòng dạ người phụ nữ này lại nhỏ như vậy, anh chỉ là phản đối việc cô và đầu kết hôn, cô đã mang thù đến bây giờ.

"Có thù oán." Ngải Tiểu Tiểu đáp như đinh đóng cột.

"Đồ điên!" Lã Thiên Minh bị treo ngược mà vẫn không cam tâm, đưa hai cánh tay ra muốn tóm được Ngải Tiểu Tiểu.

Ngải Tiểu Tiểu bước chân di chuyển một chút, nhẹ nhàng tránh ra.

Lã Thiên Minh đầu hướng xuống hoàn toàn không lấy được sức lực, thân thể to lớn đung đưa qua lại trên không trung, "Người phụ nữ âm hiểm, chỉ có chút chuyện, vậy mà cô mang thù đến bây giờ."

"Đối với một hoa hoa công tử (đàn ông trăng hoa) như anh mà nói, thì chuyện này có thể không tính là chuyện, nhưng mà đối với một người phụ nữ đó chính là chuyện lớn."

Ách. . . . . . Được rồi, hôn nhân đúng là chuyện lớn không tính là chuyện nhỏ. Anh thấy cô và đầu sốt ruột, tha thứ cho cô một lần, hơn nữa, người xưa không phải nói đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, Lã Thiên Minh lập tức chọn lựa kế sách tỏ ra bi thương: "Được được, tôi sai rồi, tôi nhận lỗi với cô, bà cô thả tôi xuống, được không?"

"Không được! Nếu nói xin lỗi có ích, thì cần cảnh sát sao?" Đâu có thể đoán được Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn không tiếp nhận, giống như con báo nhỏ tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, trong mắt không hề có ý thương lượng."Tối nay anh hãy chuẩn bị qua đêm ở chỗ này đi, nhân tiện suy nghĩ kỹ càng lại chuyện xấu xa mình làm!"

"Chuyện xấu xa? Người phụ nữ điên tôi làm chuyện gì xấu xa rồi, cô quay lại nói rõ ràng cho tôi!" Lã Thiên Minh nhìn về phía bóng lưng Ngải Tiểu Tiểu rời đi lớn tiếng rống giận, cũng bởi vì một câu phản đối của anh đã lừa gạt anh tới đây treo ngược cả đêm, người phụ nữ này cũng quá có thù tất báo rồi ! Quá độc ác!

Ngải Tiểu Tiểu đi vài bước quay đầu lại, Lã Thiên Minh thấy hi vọng, "Mau thả tôi xuống!" Chỉ thấy Ngải Tiểu Tiểu mỉm cười đến gần anh, đưa tay cởi nút cài áo của anh ra, "Này, cô làm gì đấy?"

" huấn luyện viên Lã, không phải anh nói giữa đàn ông và phụ nữ thì đây là chuyện nhỏ hay sao?" Ngải Tiểu Tiểu cười đến vô cùng xinh đẹp, "Vậy anh cũng không để ý thân thể mình trần truồng ngủ qua đêm ở chỗ này rồi." Dứt lời, cười khì khì một tiếng, Ngải Tiểu Tiểu cũng lười cởi từng nút cài ra giúp anh, trực tiếp một phát giật áo của anh ra.

Dùng sức quá lớn, thân thể Lã Thiên Minh giống như con quay mà quay vòng vài vòng trên không trung. "Đồ điên, không, cô chính là ác ma, ma nữ!" Anh thật sự không rõ tại sao mình lại bị người phụ nữ độc ác như vậy chỉnh, anh thề nếu cô thật dám lột sạch quần áo của anh, anh nhất định sẽ mạo hiểm không tiếc đắc tội đầu mà trả thù!

"Chậc chậc, vóc dáng rất khá!" Ngải Tiểu Tiểu ăn không nói có quét qua thân thể của anh, "Chỉ là cái thắt lưng này quá chướng mắt." Vừa nói vừa đưa ma trảo (nanh vuốt ma quỷ) ra, trực tiếp lột áo Lã Thiên Minh, cởi áo quân dụng của anh ra, thuận thế giữ hai cái tay anh.

"ma nữ, cô...cô đừng quên, cô đã kết hôn với đầu, cô còn như vậy đối với người đàn ông khác, cô...cô quả thực là bỉ ổi, cô. . . . . ." Làm một sĩ quan tuổi trẻ tài cao trong quân đội cùng với Kỳ Tuấn, không nói vô cùng oai phong, thì cũng coi như kinh nghiệm sa trường đầy mình, không ngờ tới, hôm nay lại bị người như cô nhóc này chỉnh, anh muốn bắt, không bắt được, đánh, không đánh được, trong lòng Lã Thiên Minh rất ấm ức, quả thực là tức sùi bọt mép!

"Anh và anh ấy không liên quan, đây là thù riêng!" Ngải Tiểu Tiểu phất tay một cái, xem thường, rơi ánh mắt vào hạ thân Lã Thiên Minh. Với chiều cao của cô so với cái quần dài kia thì có vẻ không cởi xuống được.

Lã Thiên Minh phát hiện ánh mắt của cô thì phát điên, "Ngải Tiểu Tiểu cô dâm phụ, cô dám cởi quần của tôi, thử một chút, tôi. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ."

"Om sòm!" Ngải Tiểu Tiểu lại lấy vải nhét vào trong miệng Lã Thiên Minh, sau đó phủi phủi tay nói: "Cứ như vậy đi, ngủ ngon, huấn luyện viên Lã."

Nói xong không để ý ánh mắt giết người của Lã Thiên Minh, tự nhiên bước chân thanh thản rời đi.

Thù oán hơn hai năm đã báo được, thật sự sảng khoái!

"Ưmh ưmh. . . . . ." Lã Thiên Minh chưa bao giờ vô dụng như vậy. Nhìn bóng dáng của Ngải Tiểu Tiểu từ từ nhỏ đi, anh chợt có chút tuyệt vọng, nơi này bình thường rất ít người tới, chẳng lẽ anh thật sự bị treo ngược ở nơi này ngủ cả đêm, một đời thanh danh của anh bị hủy như vậy. Ngải Tiểu Tiểu, tôi và cô không đội trời chung!

"Lã Thiên Minh, không ngờ cậu lại trúng bẫy bởi cơ quan đơn giản như vậy, về sau đừng nói chúng ta là bộ đội đặc chủng!" Theo một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, thân hình cao to của Kỳ Tuấn xuất hiện trong rừng cây.

Cặp mắt Lã Thiên Minh lập tức sáng lên.

"Ưmh ưmh. . . . . ." Cứu tinh.

Kỳ Tuấn chậm rãi bước lên trước, tháo mảnh vải trong miệng anh ra, sau đó cởi hai cánh tay bị trói của anh ra.Sắc trời hoàng hôn, Ngải Tiểu Tiểu nằm rạp ở trong bụi cỏ, khẩn trương nhìn chằm chằm rừng cây nhỏ trước mặt. Mười mấy phút sau, cô nghe được tiếng bước chân truyền đến, sau đó thấy một bóng dáng cao lớn đi vào cánh rừng. "Lại có thể hẹn mình gặp mặt ở chỗ này, không biết cô ta định nói gì đây." Lã Thiên Minh lẩm bẩm đi qua một con dốc, đứng dưới một gốc cây đại thụ to lớn, nhìn xung quanh một chút, "Còn hai phút đồng hồ nữa, làm sao vẫn chưa tới." Ngu ngốc, đi về phía trước đi! Ngải Tiểu Tiểu khẩn trương nắm chặt đôi tay, chỉ cần anh ta đi về phía trước thêm một bước sẽ tiến vào vòng mai phục của cô. Mặc dù đêm đó của hai năm trước, anh ta có hành động bất chính với cô, có thể có trăm ngàn lý do bất đắc dĩ, nhưng mà, dù sao anh ta cũng đã phụ cô. Muốn cho Ngải Tiểu Tiểu cô cứ im hơi lặng tiếng như vậy cô không làm được. Không tiễn anh ta đi ăn cơm tù, phá hủy tiền đò xán lạn của anh ta là cô đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Những ngày qua quan sát, cô phát hiện tên sắc lang này cùng một đội viên nữ rất thân thiết. Vì vậy, hôm nay cô lập tức giả mạo danh nghĩa đội viên này hẹn anh ta tới nơi này. Sau đó, cô bố trí mai phục ở chỗ này, ôm cây đợi thỏ. "Làm sao còn chưa tới?" Lã Thiên Minh đi về phía trước một bước, bàn chân to giẫm vào phía ngoài vòng mai phục, bất động. Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày, nhìn chằm chằm chân của anh ta, cầu nguyện anh ta tiếp tục cất bước, chỉ cần bước một bước nữa. Hừ hừ! Cô sẽ cho anh ta bị treo ngược lên hết ngày! Lo lắng chờ đợi. . . . . . Giờ khắc này Ngải Tiểu Tiểu không phát hiện ở phía sau cô có một đôi mắt sắc bén như báo săn đang nhìn cô chằm chằm. Huấn luyện vừa kết thúc thì thấy cô vội vã chạy về phía bên này, cảm giác có chút không tầm thường nên cùng tới đây, lại phát hiện ra bí mật lớn như vậy của cô nhóc. Hai năm trước, đêm đó anh tiện tay mặc vào áo khoác đó của Lã Thiên Minh, không ngờ lại khiến cô nhóc có hiểu lầm như vậy. Mấy ngày nay còn thấy kì lạ khi ngoài việc cô trừng mắt, lạnh lùng nhìn nhau với Lã Thiên Minh thì hoàn toàn không có lựa chọn hành động gì, không ngờ lại chuẩn bị cái này ở chỗ đây. Hiện giờ tâm tư của cô nhóc còn chưa rõ ràng, cũng lạnh nhạt với anh, anh vẫn không thể nói sự thật cho cô biết. Chỉ có thể tạm thời để cho Lã Thiên Minh chịu chút uất ức. Lúc này, người Lã Thiên Minh chờ vẫn chưa tới, anh có hơi nóng nảy rồi, sải bước về phía trước một bước, sau đó lập tức nghe một tiếng bắn. Anh thầm kêu một tiếng không được, nhưng đã trễ, cả người đã dây thừng đột nhiên hiện ra dưới chân trói chặt, treo ngược lên trên tàng cây. "Người nào?" Anh cảnh giác nhìn bốn phía, không tin ở trong căn cứ lại có người can đảm dám ám toán anh, quả thật không muốn sống. Sau đó anh lập tức nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu với khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng đi ra đứng trước mặt anh. "Ngải Tiểu Tiểu, chúng ta có thù oán sao?" Anh không tin lòng dạ người phụ nữ này lại nhỏ như vậy, anh chỉ là phản đối việc cô và đầu kết hôn, cô đã mang thù đến bây giờ. "Có thù oán." Ngải Tiểu Tiểu đáp như đinh đóng cột. "Đồ điên!" Lã Thiên Minh bị treo ngược mà vẫn không cam tâm, đưa hai cánh tay ra muốn tóm được Ngải Tiểu Tiểu. Ngải Tiểu Tiểu bước chân di chuyển một chút, nhẹ nhàng tránh ra. Lã Thiên Minh đầu hướng xuống hoàn toàn không lấy được sức lực, thân thể to lớn đung đưa qua lại trên không trung, "Người phụ nữ âm hiểm, chỉ có chút chuyện, vậy mà cô mang thù đến bây giờ." "Đối với một hoa hoa công tử (đàn ông trăng hoa) như anh mà nói, thì chuyện này có thể không tính là chuyện, nhưng mà đối với một người phụ nữ đó chính là chuyện lớn." Ách. . . . . . Được rồi, hôn nhân đúng là chuyện lớn không tính là chuyện nhỏ. Anh thấy cô và đầu sốt ruột, tha thứ cho cô một lần, hơn nữa, người xưa không phải nói đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, Lã Thiên Minh lập tức chọn lựa kế sách tỏ ra bi thương: "Được được, tôi sai rồi, tôi nhận lỗi với cô, bà cô thả tôi xuống, được không?" "Không được! Nếu nói xin lỗi có ích, thì cần cảnh sát sao?" Đâu có thể đoán được Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn không tiếp nhận, giống như con báo nhỏ tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, trong mắt không hề có ý thương lượng."Tối nay anh hãy chuẩn bị qua đêm ở chỗ này đi, nhân tiện suy nghĩ kỹ càng lại chuyện xấu xa mình làm!" "Chuyện xấu xa? Người phụ nữ điên tôi làm chuyện gì xấu xa rồi, cô quay lại nói rõ ràng cho tôi!" Lã Thiên Minh nhìn về phía bóng lưng Ngải Tiểu Tiểu rời đi lớn tiếng rống giận, cũng bởi vì một câu phản đối của anh đã lừa gạt anh tới đây treo ngược cả đêm, người phụ nữ này cũng quá có thù tất báo rồi ! Quá độc ác! Ngải Tiểu Tiểu đi vài bước quay đầu lại, Lã Thiên Minh thấy hi vọng, "Mau thả tôi xuống!" Chỉ thấy Ngải Tiểu Tiểu mỉm cười đến gần anh, đưa tay cởi nút cài áo của anh ra, "Này, cô làm gì đấy?" " huấn luyện viên Lã, không phải anh nói giữa đàn ông và phụ nữ thì đây là chuyện nhỏ hay sao?" Ngải Tiểu Tiểu cười đến vô cùng xinh đẹp, "Vậy anh cũng không để ý thân thể mình trần truồng ngủ qua đêm ở chỗ này rồi." Dứt lời, cười khì khì một tiếng, Ngải Tiểu Tiểu cũng lười cởi từng nút cài ra giúp anh, trực tiếp một phát giật áo của anh ra. Dùng sức quá lớn, thân thể Lã Thiên Minh giống như con quay mà quay vòng vài vòng trên không trung. "Đồ điên, không, cô chính là ác ma, ma nữ!" Anh thật sự không rõ tại sao mình lại bị người phụ nữ độc ác như vậy chỉnh, anh thề nếu cô thật dám lột sạch quần áo của anh, anh nhất định sẽ mạo hiểm không tiếc đắc tội đầu mà trả thù! "Chậc chậc, vóc dáng rất khá!" Ngải Tiểu Tiểu ăn không nói có quét qua thân thể của anh, "Chỉ là cái thắt lưng này quá chướng mắt." Vừa nói vừa đưa ma trảo (nanh vuốt ma quỷ) ra, trực tiếp lột áo Lã Thiên Minh, cởi áo quân dụng của anh ra, thuận thế giữ hai cái tay anh. "ma nữ, cô...cô đừng quên, cô đã kết hôn với đầu, cô còn như vậy đối với người đàn ông khác, cô...cô quả thực là bỉ ổi, cô. . . . . ." Làm một sĩ quan tuổi trẻ tài cao trong quân đội cùng với Kỳ Tuấn, không nói vô cùng oai phong, thì cũng coi như kinh nghiệm sa trường đầy mình, không ngờ tới, hôm nay lại bị người như cô nhóc này chỉnh, anh muốn bắt, không bắt được, đánh, không đánh được, trong lòng Lã Thiên Minh rất ấm ức, quả thực là tức sùi bọt mép! "Anh và anh ấy không liên quan, đây là thù riêng!" Ngải Tiểu Tiểu phất tay một cái, xem thường, rơi ánh mắt vào hạ thân Lã Thiên Minh. Với chiều cao của cô so với cái quần dài kia thì có vẻ không cởi xuống được. Lã Thiên Minh phát hiện ánh mắt của cô thì phát điên, "Ngải Tiểu Tiểu cô dâm phụ, cô dám cởi quần của tôi, thử một chút, tôi. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ." "Om sòm!" Ngải Tiểu Tiểu lại lấy vải nhét vào trong miệng Lã Thiên Minh, sau đó phủi phủi tay nói: "Cứ như vậy đi, ngủ ngon, huấn luyện viên Lã." Nói xong không để ý ánh mắt giết người của Lã Thiên Minh, tự nhiên bước chân thanh thản rời đi. Thù oán hơn hai năm đã báo được, thật sự sảng khoái! "Ưmh ưmh. . . . . ." Lã Thiên Minh chưa bao giờ vô dụng như vậy. Nhìn bóng dáng của Ngải Tiểu Tiểu từ từ nhỏ đi, anh chợt có chút tuyệt vọng, nơi này bình thường rất ít người tới, chẳng lẽ anh thật sự bị treo ngược ở nơi này ngủ cả đêm, một đời thanh danh của anh bị hủy như vậy. Ngải Tiểu Tiểu, tôi và cô không đội trời chung! "Lã Thiên Minh, không ngờ cậu lại trúng bẫy bởi cơ quan đơn giản như vậy, về sau đừng nói chúng ta là bộ đội đặc chủng!" Theo một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, thân hình cao to của Kỳ Tuấn xuất hiện trong rừng cây. Cặp mắt Lã Thiên Minh lập tức sáng lên. "Ưmh ưmh. . . . . ." Cứu tinh. Kỳ Tuấn chậm rãi bước lên trước, tháo mảnh vải trong miệng anh ra, sau đó cởi hai cánh tay bị trói của anh ra.

Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=148&t=320019Sắc trời hoàng hôn, Ngải Tiểu Tiểu nằm rạp ở trong bụi cỏ, khẩn trương nhìn chằm chằm rừng cây nhỏ trước mặt. Mười mấy phút sau, cô nghe được tiếng bước chân truyền đến, sau đó thấy một bóng dáng cao lớn đi vào cánh rừng. "Lại có thể hẹn mình gặp mặt ở chỗ này, không biết cô ta định nói gì đây." Lã Thiên Minh lẩm bẩm đi qua một con dốc, đứng dưới một gốc cây đại thụ to lớn, nhìn xung quanh một chút, "Còn hai phút đồng hồ nữa, làm sao vẫn chưa tới." Ngu ngốc, đi về phía trước đi! Ngải Tiểu Tiểu khẩn trương nắm chặt đôi tay, chỉ cần anh ta đi về phía trước thêm một bước sẽ tiến vào vòng mai phục của cô. Mặc dù đêm đó của hai năm trước, anh ta có hành động bất chính với cô, có thể có trăm ngàn lý do bất đắc dĩ, nhưng mà, dù sao anh ta cũng đã phụ cô. Muốn cho Ngải Tiểu Tiểu cô cứ im hơi lặng tiếng như vậy cô không làm được. Không tiễn anh ta đi ăn cơm tù, phá hủy tiền đò xán lạn của anh ta là cô đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Những ngày qua quan sát, cô phát hiện tên sắc lang này cùng một đội viên nữ rất thân thiết. Vì vậy, hôm nay cô lập tức giả mạo danh nghĩa đội viên này hẹn anh ta tới nơi này. Sau đó, cô bố trí mai phục ở chỗ này, ôm cây đợi thỏ. "Làm sao còn chưa tới?" Lã Thiên Minh đi về phía trước một bước, bàn chân to giẫm vào phía ngoài vòng mai phục, bất động. Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày, nhìn chằm chằm chân của anh ta, cầu nguyện anh ta tiếp tục cất bước, chỉ cần bước một bước nữa. Hừ hừ! Cô sẽ cho anh ta bị treo ngược lên hết ngày! Lo lắng chờ đợi. . . . . . Giờ khắc này Ngải Tiểu Tiểu không phát hiện ở phía sau cô có một đôi mắt sắc bén như báo săn đang nhìn cô chằm chằm. Huấn luyện vừa kết thúc thì thấy cô vội vã chạy về phía bên này, cảm giác có chút không tầm thường nên cùng tới đây, lại phát hiện ra bí mật lớn như vậy của cô nhóc. Hai năm trước, đêm đó anh tiện tay mặc vào áo khoác đó của Lã Thiên Minh, không ngờ lại khiến cô nhóc có hiểu lầm như vậy. Mấy ngày nay còn thấy kì lạ khi ngoài việc cô trừng mắt, lạnh lùng nhìn nhau với Lã Thiên Minh thì hoàn toàn không có lựa chọn hành động gì, không ngờ lại chuẩn bị cái này ở chỗ đây. Hiện giờ tâm tư của cô nhóc còn chưa rõ ràng, cũng lạnh nhạt với anh, anh vẫn không thể nói sự thật cho cô biết. Chỉ có thể tạm thời để cho Lã Thiên Minh chịu chút uất ức. Lúc này, người Lã Thiên Minh chờ vẫn chưa tới, anh có hơi nóng nảy rồi, sải bước về phía trước một bước, sau đó lập tức nghe một tiếng bắn. Anh thầm kêu một tiếng không được, nhưng đã trễ, cả người đã dây thừng đột nhiên hiện ra dưới chân trói chặt, treo ngược lên trên tàng cây. "Người nào?" Anh cảnh giác nhìn bốn phía, không tin ở trong căn cứ lại có người can đảm dám ám toán anh, quả thật không muốn sống. Sau đó anh lập tức nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu với khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng đi ra đứng trước mặt anh. "Ngải Tiểu Tiểu, chúng ta có thù oán sao?" Anh không tin lòng dạ người phụ nữ này lại nhỏ như vậy, anh chỉ là phản đối việc cô và đầu kết hôn, cô đã mang thù đến bây giờ. "Có thù oán." Ngải Tiểu Tiểu đáp như đinh đóng cột. "Đồ điên!" Lã Thiên Minh bị treo ngược mà vẫn không cam tâm, đưa hai cánh tay ra muốn tóm được Ngải Tiểu Tiểu. Ngải Tiểu Tiểu bước chân di chuyển một chút, nhẹ nhàng tránh ra. Lã Thiên Minh đầu hướng xuống hoàn toàn không lấy được sức lực, thân thể to lớn đung đưa qua lại trên không trung, "Người phụ nữ âm hiểm, chỉ có chút chuyện, vậy mà cô mang thù đến bây giờ." "Đối với một hoa hoa công tử (đàn ông trăng hoa) như anh mà nói, thì chuyện này có thể không tính là chuyện, nhưng mà đối với một người phụ nữ đó chính là chuyện lớn." Ách. . . . . . Được rồi, hôn nhân đúng là chuyện lớn không tính là chuyện nhỏ. Anh thấy cô và đầu sốt ruột, tha thứ cho cô một lần, hơn nữa, người xưa không phải nói đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, Lã Thiên Minh lập tức chọn lựa kế sách tỏ ra bi thương: "Được được, tôi sai rồi, tôi nhận lỗi với cô, bà cô thả tôi xuống, được không?" "Không được! Nếu nói xin lỗi có ích, thì cần cảnh sát sao?" Đâu có thể đoán được Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn không tiếp nhận, giống như con báo nhỏ tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, trong mắt không hề có ý thương lượng."Tối nay anh hãy chuẩn bị qua đêm ở chỗ này đi, nhân tiện suy nghĩ kỹ càng lại chuyện xấu xa mình làm!" "Chuyện xấu xa? Người phụ nữ điên tôi làm chuyện gì xấu xa rồi, cô quay lại nói rõ ràng cho tôi!" Lã Thiên Minh nhìn về phía bóng lưng Ngải Tiểu Tiểu rời đi lớn tiếng rống giận, cũng bởi vì một câu phản đối của anh đã lừa gạt anh tới đây treo ngược cả đêm, người phụ nữ này cũng quá có thù tất báo rồi ! Quá độc ác! Ngải Tiểu Tiểu đi vài bước quay đầu lại, Lã Thiên Minh thấy hi vọng, "Mau thả tôi xuống!" Chỉ thấy Ngải Tiểu Tiểu mỉm cười đến gần anh, đưa tay cởi nút cài áo của anh ra, "Này, cô làm gì đấy?" " huấn luyện viên Lã, không phải anh nói giữa đàn ông và phụ nữ thì đây là chuyện nhỏ hay sao?" Ngải Tiểu Tiểu cười đến vô cùng xinh đẹp, "Vậy anh cũng không để ý thân thể mình trần truồng ngủ qua đêm ở chỗ này rồi." Dứt lời, cười khì khì một tiếng, Ngải Tiểu Tiểu cũng lười cởi từng nút cài ra giúp anh, trực tiếp một phát giật áo của anh ra. Dùng sức quá lớn, thân thể Lã Thiên Minh giống như con quay mà quay vòng vài vòng trên không trung. "Đồ điên, không, cô chính là ác ma, ma nữ!" Anh thật sự không rõ tại sao mình lại bị người phụ nữ độc ác như vậy chỉnh, anh thề nếu cô thật dám lột sạch quần áo của anh, anh nhất định sẽ mạo hiểm không tiếc đắc tội đầu mà trả thù! "Chậc chậc, vóc dáng rất khá!" Ngải Tiểu Tiểu ăn không nói có quét qua thân thể của anh, "Chỉ là cái thắt lưng này quá chướng mắt." Vừa nói vừa đưa ma trảo (nanh vuốt ma quỷ) ra, trực tiếp lột áo Lã Thiên Minh, cởi áo quân dụng của anh ra, thuận thế giữ hai cái tay anh. "ma nữ, cô...cô đừng quên, cô đã kết hôn với đầu, cô còn như vậy đối với người đàn ông khác, cô...cô quả thực là bỉ ổi, cô. . . . . ." Làm một sĩ quan tuổi trẻ tài cao trong quân đội cùng với Kỳ Tuấn, không nói vô cùng oai phong, thì cũng coi như kinh nghiệm sa trường đầy mình, không ngờ tới, hôm nay lại bị người như cô nhóc này chỉnh, anh muốn bắt, không bắt được, đánh, không đánh được, trong lòng Lã Thiên Minh rất ấm ức, quả thực là tức sùi bọt mép! "Anh và anh ấy không liên quan, đây là thù riêng!" Ngải Tiểu Tiểu phất tay một cái, xem thường, rơi ánh mắt vào hạ thân Lã Thiên Minh. Với chiều cao của cô so với cái quần dài kia thì có vẻ không cởi xuống được. Lã Thiên Minh phát hiện ánh mắt của cô thì phát điên, "Ngải Tiểu Tiểu cô dâm phụ, cô dám cởi quần của tôi, thử một chút, tôi. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ." "Om sòm!" Ngải Tiểu Tiểu lại lấy vải nhét vào trong miệng Lã Thiên Minh, sau đó phủi phủi tay nói: "Cứ như vậy đi, ngủ ngon, huấn luyện viên Lã." Nói xong không để ý ánh mắt giết người của Lã Thiên Minh, tự nhiên bước chân thanh thản rời đi. Thù oán hơn hai năm đã báo được, thật sự sảng khoái! "Ưmh ưmh. . . . . ." Lã Thiên Minh chưa bao giờ vô dụng như vậy. Nhìn bóng dáng của Ngải Tiểu Tiểu từ từ nhỏ đi, anh chợt có chút tuyệt vọng, nơi này bình thường rất ít người tới, chẳng lẽ anh thật sự bị treo ngược ở nơi này ngủ cả đêm, một đời thanh danh của anh bị hủy như vậy. Ngải Tiểu Tiểu, tôi và cô không đội trời chung! "Lã Thiên Minh, không ngờ cậu lại trúng bẫy bởi cơ quan đơn giản như vậy, về sau đừng nói chúng ta là bộ đội đặc chủng!" Theo một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, thân hình cao to của Kỳ Tuấn xuất hiện trong rừng cây. Cặp mắt Lã Thiên Minh lập tức sáng lên. "Ưmh ưmh. . . . . ." Cứu tinh. Kỳ Tuấn chậm rãi bước lên trước, tháo mảnh vải trong miệng anh ra, sau đó cởi hai cánh tay bị trói của anh ra.

Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=148&t=320019

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK