Thật ra thì, sau khi vội vàng, vốn Kỳ Tuấn cũng không thỏa mãn, chỉ là, cô thỏa hiệp, điều này làm cho anh rất vui vẻ. Đêm hôm đó ở party trên qingse của Sử Trường Khánh cô nhóc này sinh huân không kỵ. Lại không nghĩ rằng đêm qua bị hù dọa thành như vậy, thật sự là quá thuần khiết rồi, thật sự là đáng yêu đến không chịu được.
Cô nhóc, bây giờ chỉ là giả chiến, anh rất mong đợi chúng ta thực chiến!
Nghĩ tới đây Kỳ Tuấn nâng môi, nhìn Ngải Tiểu Tiểu đang chăm chú nhìn mình một cái, lạnh nhạt nói: " không mỏi mắtsao?"
"Hừ." Ngải Tiểu Tiểu quay mặt về phía bên kia, cô không cần nói chuyện với biến thái.
Kỳ Tuấn chợt nhẹ cười một tiếng kéo tay của cô, đặt ở bên môi hôn, "Vậy là mỏi tay?"
mặt Ngải Tiểu Tiểu ửng hồng, thẹn quá hóa giận, hết cắn lại cấu anh, lại bị anh cưng chiều ôm vào trong ngực, "Ngoan, đừng làm rộn, về sau có nhiều thời gian cho em hả giận, tùy em phạt tôi thế nào cũng được."
★☆★☆
Hôm nay đã đến tháng hai, cuối đông, vốn là lúc nghênh đón xuân về hoa nở, đột nhiên một luồn khí lạnh tràn về. Ngải Tiểu Tiểu không may bị nhiễm virus, bị cảm.
Một ngày nay, là huấn luyện chiến đấu mẫu trên đường phố.
trong mô hình thành phố có bảy khóa, sáu bia định hướng, hai bia không định hướng. âm thanh Kỳ Tuấn vẫn nhàn nhạt giới thiệu xong nhiệm vụ như cũ, sau đó bổ sung, "Trước khi trời tối, tìm ra tất cả chất nổ, giải quyết xong tất cả cái bia. Mọi người đều có hai cơ hội giống nhau, chỉ là, tỉ lệ bắn chính xác hồng tâm, tôi muốn —— 100%."
Ngải Tiểu Tiểu nghe xong lời của anh, trong lòng một tiếng kêu rên, trước mắt mặc dù tài bắn của cô nâng cao rất nhanh, nhưng ở trong đội cũng không được coi là xuất chúng, đặc biệt là tốc độ phản ứng bia di động. Hơn nữa đêm qua không cẩn thận lại bị cảm, cho đến bây giờ đã phát sốt cao, người không thăng bằng , khảo nghiệm khó khăn cao như vậy, thật sự là khảo nghiệm nghiêm trọng khác thường với cô.
gần cô nhất là đội viên Vương Hiểu Kiện phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút tái nhợt, lặng lẽ quan tâm hỏi "Tiểu Tiểu, cô không sao chứ."
"Không việc gì." Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu một cái. Xét thấy huấn luyện lần trước, lần này, cô không muốn liên lụy anh nữa.
Ngước mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Tuấn một chút, Ngải Tiểu Tiểu cắn răng, nghĩ thầm nhất định phải chống đỡ, không để cho cái tên kia chế giễu.
ánh mắt Kỳ Tuấn quét qua tất cả đội viên, cuối cùng dừng lại thêm mấy giây trên khuôn mặt nhỏ nhắn không bình thường đỏ ửng của Ngải Tiểu Tiểu.
"Còn có vấn đề gì sao?"
"Không có!" Các đội viên trăm miệng một lời, khí thế ngút trời. Ngải Tiểu Tiểu lại có cảm giác muốn ngất xỉu, nhưng cô vẫn cố gắng để cho mình đứng thẳng tắp giống những người khác như cũ.
con mắt sắc bén quét qua Ngải Tiểu Tiểu lần nữa, mơ hồ lộ ra một tia tức giận. "Được, lên đường!"
Mọi người nhanh chóng xông về phía mô hình thành phố, Ngải Tiểu Tiểu không còn sự nhanh nhẹn mạnh khỏe của những ngày qua nữa, rất nhanh bị rơi xuống cuối cùng.
Cô nhóc bướng bỉnh kiêu ngạo, cẩn thận tính tính toán toán thì từ quán trọ nhỏ lần trước trở lại, cô đã có một tuần lễ không thèm để ý đến anh rồi. Lần này không thoải mái lại còn mang bệnh cậy mạnh. nói một câu với anh thì chết người sao? Kỳ Tuấn nhìn chằm chằm bóng lưng Ngải Tiểu Tiểu, chân mày nhíu sâu.
Lại thấy dưới chân Ngải Tiểu Tiểu lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống. Lửa giận không lý do xông lên đầu, không nhịn được nói ra lời ác độc: "Còn chưa tiến vào chiến đấu, cô đã muốn tử trận sao? Ngải Tiểu Tiểu!"
bóng lưng nhỏ yếu nghe vậy bỗng nhiên cứng đờ, nhưng, Ngải Tiểu Tiểu không quay đầu lại, rất nhanh vọt vào chiến trường. Vọt vào đường tắt số 10 thuộc về mình.
. . . . . .
Ầm! Ngải Tiểu Tiểu cắt đứt dây khóa, tay phải giơ lên, nổ súng vào bia định hướng cuối cùng trên cột đá. Ngay giữa tâm! Trang phục dã chiến vừa bẩn vừa thúi, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, hai đầu gối cô mềm nhũn chợt ngồi xuống dựa tường, đầu đầy mồ hôi. Đáng chết, cô không nên bị một trận cảm vặt đánh bại, lại càng không nên bị huấn luyện viên đáng ghét!
Cô không muốn thua!
Ai cũng có thể, chỉ là cô không muốn thua người đàn ông thối coi trời bằng vung!
Hai giờ quyết chiến đã là cực hạn của Ngải Tiểu Tiểu, trước bia di động cô khó khăn mới thành công, nếu như trễ một giây nữa, có lẽ bị thua nhất định là cô.
Cô rất may mắn, miễn cưỡng vượt qua cửa ải này, không nhịn được cười khúc khích, có thể không cần đối mặt với khuôn mặt thối tha của huấn luyện viên và lời nói chanh chua của anh rồi.
Kỳ Tuấn đã bắt đầu báo thành tích, mười một người, ba ưu tú, sáu đạt tiêu chuẩn, hai không đạt tiêu chuẩn, Ngải Tiểu Tiểu miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
tuyên bố thành tích xong, Ngải Tiểu Tiểu thở phào một cái, bỗng nhiên cảm thấy bầu trời hơi xoay tròn, Vương Hiểu Kiện vội vàng vịn cô, "Tiểu Tiểu, cô không sao chớ?"
Ngải Tiểu Tiểu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lên cười cười.
"Cô không thoải mái, tôi đưa cô đến phòng cứu thương."
"Không cần." Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu.
Đối với sự quan tâm của anh, cô rất cảm động, nhưng mà tình yêu u mê của anh cô thấy được, không muốn dính dáng quá nhiều, chỉ có thể không cho anh bất cứ hy vọng nào nên cự tuyệt.
Thật ra thì, mỗi người đối với cô đều rất nhiệt tình, nhưng đó là muốn xem sắc mặt của huấn luyện viên thối, sắc mặt anh không bình thường thì đại đa số người không thể không giữ một khoảng cách với cô. Một mình Vương Hiểu Kiện mặc kệ, tỏ vẻ quan hệ xấu hổ của bọn họ.
Nghĩ tới đây Ngải Tiểu Tiểu không khỏi u oán trợn mắt nhìn Kỳ Tuấn, mới phát hiện, anh đang nhìn cô, ánh mắt lành lạnh.
Vương Hiểu Kiện nhìn theo ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu phát hiện Kỳ Tuấn nhìn về phía này, vội vàng ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng người, "Báo cáo huấn luyện viên, Ngải Tiểu Tiểu đang sốt, tôi đưa cô ấy đi phòng cứu thương." Mặc dù biết rõ tranh với huấn luyện viên tỷ lệ anh thắng gần như là số lẻ, nhưng mà anh vẫn không nhịn được tình cảm với Ngải Tiểu Tiểu, giống như anh trai quan tâm em gái, anh cam tâm tình nguyện.
Kỳ Tuấn nghe vậy không hề nói gì, chỉ là sải bước lại gần, ánh mắt vẫn khóa trên người của Ngải Tiểu Tiểu.
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy đầu óc choáng váng hồ hồ, nhưng cô vẫn giận dỗi nhìn chằm chằm Kỳ Tuấn như cũ, anh không dời ánh mắt đi trước, cô cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.
"Cậu có thể đi được rồi." Kỳ Tuấn duỗi một cánh tay ôm lấy Ngải Tiểu Tiểu, thản nhiên phân phó với Vương Hiểu Kiện.
Vương Hiểu Kiện lo lắng liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu xoay người rời đi, ánh mắt tịch mịch khiến cho lòng Ngải Tiểu Tiểu bị thương.
sân huấn luyện trống trải chỉ còn dư hai người bọn họ.
"Nhìn đủ chưa?" ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu theo đuổi Vương Hiểu kiện khiến Kỳ Tuấn rất không vui, rốt cuộc không nhịn được lạnh lùng mỉa mai.
Sau đó, Ngải Tiểu Tiểu trầm mặc thu mắt lại, liếc nhìn anh. Cứ như vậy ánh mắt giằng co, ai cũng không lên tiếng.
Ước chừng qua năm phút đồng hồ, Ngải Tiểu Tiểu nhìn giống như lá vàng mùa thu co rúm lại trong gió, lại vẫn kiên cường trợn lên giận dữ nhìn anh như cũ, Kỳ Tuấn đột nhiên cười.
bộ dáng của cô bây giờ làm cho anh nghĩ đến một con mèo hoang nhỏ mình đã từng len lén nuôi dưỡng khi còn bé, nó nếu đánh nhau đánh thua cũng sẽ nhìn anh như vậy, giống như là muốn anh đi báo thù cho nó.
"Anh cười cái gì?" khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt Ngải Tiểu Tiểu hơi đỏ ửng, một nửa là thẹn quá thành giận, một nửa còn lại là bị nụ cười yêu nghiệt của anh làm mê muội.
Thế nhưng anh lại cười không đáp, chậm rãi đến gần cô, bàn tay nhẹ nhàng gạt tóc lạc ở gò má lên cho cô.
Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu né tránh theo bản năng. Choáng nha, chỉ cần động tác của anh quá thân mật, sẽ làm cho cô không nhịn được nhớ lại nhà trọ đêm đó. Đây cũng là nguyên nhân tại sao một tuần nay cô liều mạng trốn tránh Kỳ Tuấn, cô cảm thấy mình bị anh lừa ác rồi.
Chỉ là, Kỳ Tuấn không để ý cô, thấy cô tránh né trực tiếp sử dụng một tay khác giữ chặt cái ót của cô, giúp cô làm theo tán loạn mái tóc. . . . . .
Khi ngón tay thon dài đụng chạm cái trán của Ngải Tiểu Tiểu thì hơi dừng lại một chút, tiếp theo cả bàn tay che trên cái trán của cô.
"Đáng chết! Đầu nóng như vậy!" Cô nhóc này thật đúng là có thể ngầm chịu đựng, cái trán đã nóng đến mức có thể nấu nước rồi, còn ý vị trợn lên giận dữ nhìn anh.
"Tôi dẫn em đi phòng cứu thương."
"Không cần, tôi có thể tự mình đi." Ngải Tiểu Tiểu giãy giụa muốn tự đứng lên .
"Đừng động! Đây là mệnh lệnh."
Người đàn ông thối tha này thật quá bá đạo! Thế nhưng bá đạo rồi lại khiến trái tim mềm yếu của cô ấm áp, cô không giãy dụa nữa, chỉ là nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đợi đến chỗ nhiều người, hãy để tôi xuống."
"Tại sao?"
Kỳ Tuấn hơi cúi đầu, khóe môi mang theo nụ cười hài hước.
Khuôn mặt tươi cười đầy yêu nghiệt được phóng to, Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được lại hoảng thần.
huấn luyện viên thối đang giả bộ ngu sao? anh không biết ——"Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết."
Đáng chết, chẳng là nhìn cô như vậy, trong đầu cô lại bắt đầu xuất hiện hình ảnh không thuần khiết trong nhà trọ rồi. Choáng nha, không phải là cô bị huấn luyện viên thối lây bệnh"t*ng trùng" lên não chứ!
"Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết?" lông mày tuấn tú của Kỳ Tuấn nhếch lên, từ chối cho ý kiến.
"Chúng ta đã nói trước, không cho phép nữa bại lộ quan hệ của chúng ta ở căn cứ." Ngải Tiểu Tiểu vội vàng nhắc nhở.
Kỳ Tuấn một cố ý lặp lại, "Quan hệ của chúng ta?"
"Đúng rồi. . . . . . Mau buông tôi xuống." Ngải Tiểu Tiểu nóng nảy ám chỉ mấy đội viên gần như hóa đá cách đó không xa, bọn họ kinh ngạc đến độ ngây người, quả thật còn tức cười hơn Định Thân Thuật (thuật làm cho người đứng yên ý ^^).
"Nhưng bệnh của em rất nghiêm trọng?" mắt Kỳ Tuấn đảo qua mấy đội viên, trầm ngâm , "Tôi không bỏ xuống được. Dù sao không phải lần đầu tiên ôm, em không nói cho bọn họ thì ai biết bây giờ em là bà xã của tôi."
"Ách. . . . . ." Lần này đổi lại là Ngải Tiểu Tiểu hóa đá. Âm thanh của anh không lớn không nhỏ, cũng không biết có thể truyền vào lỗ tai mấy người kia hay không, cô rất lo lắng, anh vậy mà lại kêu cô là bà xã ở căn cứ!
Cũng không biết là lỗ tai của người nào thính như vậy.
Tóm lại, sau khoảng thời gian bữa ăn trưa, tin tức Kỳ Tuấn gọi Ngải Tiểu Tiểu là bà xã đã cơn lốc trên đảo nhỏ, hơn nữa thế tới mạnh hơn lần trước, càng dữ dội hơn lần trước.
Ngải Tiểu Tiểu cảm giác bất kể mình đi đến đâu, sau lưng đều có người đang chỉ chỉ chõ chõ, nghị luận ầm ĩ. căn cứ đặc huấn không biết sao đã thay đổi thành chỗ nói chuyện phiếm của tam cô lục bà .
Mà cô chính là đề tài tán chuyện miễn phí của mọi người.
Những thứ này vẫn không tính là cái gì, đáng sợ nhất ấy là phản ứng của mấy người đội viên nữ.
Tựa như bây giờ, rõ ràng cô chỉ truyền nước biển, tại sao thân là bạn học Tiết Thi Nhã nữ bác sĩ duy nhất ở căn cứ muốn lấy kim tiêm to bằng ngón tay . . . . . .
Xem cô như con voi sao?
Ô ô. . . . . . Không cần, xảy ra án mạng .
Nhưng Tiết Thi Nhã còn là hắc hắc cười gằn đi từng bước một tới gần, sau đó giơ kim tiêm lớn này lên, mắt thấy muốn đâm xuống . . . . . .
"A. . . . . . Đừng!" Ngải Tiểu Tiểu hét lên một tiếng ngồi dậy. Lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm ở trên giường, cánh tay đang truyền chất lỏng. Mới vừa rồi cô ngủ thiếp đi, đây chẳng qua là một giấc mộng.
Cho nên chuyện cô và Kỳ Tuấn kết hôn cũng không hề truyền ra ở căn cứ, Tiết Thi Nhã. . . . . . A, cô nhớ ra rồi, lúc Kỳ Tuấn ôm cô vào phòng cứu thương, mặt của Tiết Thi Nhã tối lại, nhưng mà không lấy ra ống tiêm lớn như vậy đối phó với cô. . . . . .
Xoa một chút mồ hôi lạnh trên trán, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy không khí chung quanh hình như có chút không tầm thường. quay đầu lại thấy hai người phụ nữ đang nhìn chằm chằm—— Lâm Hi Lôi cùng Mễ Nhã Kỳ.