• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Tuấn nhìn chằm chằm Ngải Tiểu Tiểu xách theo rương hành lý, còn múa võ trả đòn những binh lính nam đang chọc ghẹo, "Đó là đội viên trong nhóm mình."

"Ừ." Lữ Thiên Minh gật đầu, tiểu tử này có bản lãnh.

"Cậu không cảm thấy cậu ta đem những bản lĩnh của mình đi theo đuổi con gái sao? quá lãng phí!" Giọng nói trước sau đều mang theo vẻ lạnh lùng, chỉ là Lữ Thiên Minh nghe ra một tia thuốc súng. Lại nói, hôm nay chuyện anh ở bãi tập bắn cõng em gái nhỏ cả đoạn đường mười mấy phút khiến dư luận không ngừng xôn xao. Một con ác thú trong cơ thể rục rịch ngóc đầu dậy, anh không nhịn được liền ‘Thêm dầu vào lửa’.

"Không cảm thấy thế, huấn luyện xong còn có hơi sức theo đuổi em gái nhỏ, điều này nói rõ là tiểu tử kia sức lực dư thừa, là một binh lính khỏe mạnh!"

"Muốn theo đuổi binh lính nữ, người của tôi không cho phép nhúc nhích!" Kỳ Tuấn đưa đôi mắt lãnh khốc quét nhìn Lữ Thiên Minh một cái, xoay người sải bước rời đi.

"Haizzzz, sếp. . . . . ." Lữ Thiên Minh nhìn theo bóng lưng của Kỳ Tuấn, miệng hơi cười, lẩm bẩm nói: "Lời nói này, từ lúc nào Ngải Tiểu Tiểu đã trở thành người của sếp?" Chỉ là, như đã nói. Nếu như muốn đầu vỡ vì câu nói này, từ ‘binh lính nữ’ kia cũng không xác định là ai, đoán chừng cũng chẳng ai trong căn cứ can đảm đánh tay đôi với Ngải Tiểu Tiểu.

Trong phòng trọ của binh lính nữ, điều kiện không tệ, trong phòng có đầy đủ thiết bị cần thiết, Ngải Tiểu Tiểu và Miya Kỳ được xếp ở chung một căn phòng.

Lâm Hi Lôi là bạn cùng phòng với Tiết Thi Nhã, sau đó Ngải Tiểu Tiểu mới biết trong quân khu còn có vài thứ trưởng nữ, điển hình là hai cô gái thuộc đội khác và hai bác sĩ nữ.

Vào đêm, Ngải Tiểu Tiểu vừa định cởi quần áo ra ngủ, Lâm Hi Lôi đột nhiên từ cửa nhô đầu ra.

"Các người còn chưa ngủ? tớ muốn cùng hai người nói chuyện một chút" cô vừa nói vừa cởi giầy ngồi lên giường Ngải Tiểu Tiểu.

"Tán gẫu cái gì?" Ngải Tiểu Tiểu ngáp một cái.

"Khụ khụ. . . . . ." Lâm Hi Lôi vụng về hắng giọng, không biết từ đâu lấy một tờ báo đưa tới trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, "Xin hỏi đồng chí Ngải Tiểu Tiểu, hôm nay bị huấn luyện viên Kỳ cõng đi xa như vậy, có cảm giác như thế nào?"

"Không có cảm giác gì." Ngải Tiểu Tiểu liếc bạn mình một cái rồi trả lời.

Hôm nay lúc ăn cơm tối, cô liền nhận ra, mọi người nhìn cô với ánh mắt quái dị. Sau lại nghe được bọn họ bàn luận, mới biết chuyện mình và Kỳ Tuấn ganh đua sức lực mọc cánh bay ra, truyền đi khắp nơi.

Trong lúc vô tình, cô trở thành nhân vật gây sóng gió, trong lòng đang buồn bực, không ngờ Lôi Lôi lại đem chuyện này hỏi cô thêm nữa.

"Cái gì gọi là không có cảm giác, cậu không cảm thấy anh ấy rất khỏe mạnh, bắp thịt rắn chắt, còn có cơ bụng sáu múi trong truyền thuyết nữa" Lâm Hi Lôi đưa tay ôm lấy ngực mình, cặp mắt đầy mộng ảo.

"Không có." Làm ơn, Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt một cái, thời điểm đó cô chỉ lo bám chặt trên người anh chỉ sợ mình rơi xuống, nào có ý định chú ý nhiều như vậy?

"Ngải Tiểu Tiểu, thật không biết cậu xuống từ tinh cầu nào nữa." Lâm Hi Lôi tức giận nói, "Cậu có biết, huấn luyện viên Kỳ là người No.one ở căn cứ không. Anh là người đàn ông tuyệt thế trong đám quân nhân đó."

"Không phải, là thân xác đẹp mắt hơn một chút." Ngải Tiểu Tiểu lầm bầm.

"Thân xác?" Lâm Hi Lôi không thể tưởng tượng nổi nhìn cô bạn thân, "cậu có biết huấn luyện viên Kỳ chiến công có kể từ bây giờ đến sáng mai cũng chẳng hết không. Tỷ như, anh dùng kỹ thuật xuất quỷ nhập thần, đó là loại binh pháp trăm năm cũng rất khó luyện thành; lại tỷ như, anh am hiểu về cách truy tìm, săn giết cùng đánh lén, nghị lực kinh người; rồi còn đảm nhiệm UN (lực lượng bảo an LHQ), từng thi hành rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, biểu hiện đột xuất; hơn nữa anh còn là một thượng tá trẻ tuổi, rất nhiều quân nhân nữ đem lòng yêu mến, bọn tội phạm nghe tên là sợ mất mật, đặc biệt là anh hành động rất máu lạnh. . . . . ."

Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Lâm Hi Lôi, chưa bao giờ cô thấy bạn mình kích động như thế. Chỉ là, những thứ Lâm Hi Lôi nói, thật sự cô chưa nghe nói qua.

Có lẽ, Kỳ Tuấn một thật là một nhân vật lớn, nhưng như thế thì sao? Đối với cô mà nói anh cũng chỉ là một huấn luyện viên.

Bởi vì trong lòng cô đã có người quan trọng nhất, mới không như những cô gái khác, cứ quây quần bên anh. Nghĩ tới đây, cô đưa tay xuống dưới gối lấy ra một tấm hình, cả người Ngải Tiểu Tiểu lập tức trở nên dịu dàng.

Đem hình đặt lên cánh môi, nhẹ nhàng hôn xuống, mặt tràn đầy hạnh phúc.

Cục cưng yêu quý, trong lòng mẹ, con là người đẹp trai nhất. . . . . .

Trong hình đó là một đứa bé nam đang cười nhếch miệng, cười đến hả hê.

Ngày thứ hai, Ngải Tiểu Tiểu theo tiếng quân tiêu dồn dập mà thức giấc.

Tập họp khi trời vẫn còn tối, chờ cho mọi người chạy xong năm ngàn mét thì trời cũng tờ mờ sáng rồi.

Tiểu đội tập họp, Kỳ Tuấn bước những bước trầm ổn đến trước mặt mọi người. Cũng cùng chạy bộ năm ngàn mét lúc sáng sớm, nhưng anh cứ như vừa tản bộ xong, nhàn nhã bình tĩnh, cũng không có thở gấp.

Đứng ở cuối cùng, Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được hoài nghi, mới vừa rồi anh không phải trốn tránh chứ. Bỗng nhiên lại nhớ những lời Hi Lôi nói vào tối đêm qua, không nhịn được mà nhìn Kỳ Tuấn một lượt từ dưới lên, tỉ mỉ quan sát một lần, cuối cùng, ánh mắt liền rơi vào gương mặt anh tuấn mang theo phần lạnh lẽo. Mặc dù, cô đã biết được người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng hôm nay nhìn kỹ, hình như thì cô có một cảm nhận khác, vô luận từ thế đứng ở hoàn cảnh nào đều không giống như những người con trai đã được nhìn qua tivi, anh có có vẻ đẹp hoang sơ, không mang theo vẻ phấn son hay chỉnh sửa, dùng lại từ Miya Kỳ nói, đó chính là một chữ ‘MEN’. . . . . .

"Ngải Tiểu Tiểu!" Bỗng nhiên có một tiếng gầm tức giận cắt đứt suy nghĩ của Ngải Tiểu Tiểu.

"Có mặt!" Cô lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng.

"Cô đang nhìn cái gì thế?"

"Báo cáo, tôi đang nhìn trai đẹp. . . . . ." Giọng nói đột nhiên quá uy nghiêm, theo bản năng, Ngải Tiểu Tiểu thành thật trả lời.

Bốn phía khẽ cười ra, đứa bé đáng thương phát hiện ra chuyện này. Ông trời ơi!, có phải con đã động đến thái tuế không? Ngày hôm qua, Miya Kỳ đã cảnh cáo cô, theo tin vỉa hè huấn luyện viên Kỳ hận nhất là người khác thảo luận về tướng mạo của anh!

Ở chống lại cặp đôi mắt sắc bén là một đôi mắt màu đen, thấy gương mặt anh tuấn nay đen hơn bao công, Ngải Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng phải đối mặt thực tế, mình động đến cái kiên kỵ rồi!

"Cô vừa nói cái gì?" Giọng nói mang theo dao gâm, bay về phía Ngải Tiểu Tiểu, miệng lưỡi sắc sảo.

"Ách. . . . . ."

"Cầu xin huấn luyện viên đi" Một đôi viên đứng gần cô nhất tên Vương Hiểu Kiện muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, lặng lẽ nhắc nhở.

"Báo cáo, cái đó, hôm nay muốn tiến hành cầu xin huấn luyện!" Ngải Tiểu Tiểu ưỡn thẳng sống lưng lên.

Một tên con trai nào đó ban cho cô một đôi mắt lạnh lẽo

"Vương Hiểu Kiện, bước ra khỏi hàng!"

"Vâng"

"Hít đất một trăm cái ngay tại chỗ!"

"Báo cáo, mất thần là tôi, người bị phạt nên là tôi!" Ngải Tiểu Tiểu cũng lên đi về trước một bước, cô không hy vọng người khác vì mình mà chịu liên lụy.

"Rất tốt, Ngải Tiểu Tiểu. Hít đất hai trăm cái ngay tại chỗ, làm không xong không cho phép dùng bữa ăn sáng, những người khác, giải tán!"

Mọi người đồng tình nhìn hai người nằm dưới đất, rồi nhanh chóng rời đi.

"Thật xin lỗi. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu vừa hít đất vừa nói xin lỗi.

"Không có việc gì, chỉ hít một trăm cái thôi, chút lòng thành mà." mặt Vương Hiểu Kiện nở nụ cười rực rỡ.

Chờ Ngải Tiểu Tiểu làm xong hai trăm cái hít đất, chạy tới phòng ăn, tất cả mọi người đã ăn xong nên rời đi.

Phòng ăn to như vậy, chỉ còn lại Kỳ Tuấn vừa cùng Vương Hiểu Kiện làm xong một trăm cái hít đất đang ngồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK