Nghiêm Khoan nghe vậy đương nhiên không đồng ý, chuyện này vốn chính là phương pháp xử lý của Lí Dung không thỏa đáng, nhưng cuối cùng lại đổ lỗi cho học sinh.
Như vậy truyền ra ngoài không biết có bao nhiêu học sinh cùng phụ huynh cảm thấy thất vọng.
Thẩm Úc đứng một bên xiết chặt nắm tay, đôi mắt tựa như sói con che chở Cố Chỉ.
Cố Chỉ lại mỉm cười xoa xoa đầu bạn học nhỏ, cong thắt lưng xuống ghé vào bên tai Thẩm Úc nói: "Không có việc gì."
Hắn đã nói nếu ai lại bắt nạt bạn học nhỏ, hắn nhất định sẽ lôi kẻ đó đến WC cho ăn phân.
Trở lại phòng học, Cố Chỉ vẫn cúi đầu chơi điện thoại, nhìn đến mấy cái tin nhắn rác sắc mặt tối sầm lại, trực tiếp không đọc mà xóa đi.
Mà đệ tử tốt Thẩm Úc còn lại là vẫn giúp Cố Chỉ nhìn chằm chằm giáo viên, sợ lại bị bắt lấy bím tóc.
Cố Chỉ đương nhiên chú ý tới hành động của Thẩm Úc, cong cong khóe miệng.
Bạn học nhỏ thực mẹ nó đáng yêu.
Tối hôm đó, Đoàn Đông lúc đi vệ sinh không cẩn thận ngã sấp xuống bồn cầu, đầu cắm xuống, vừa vặn tiếp xúc thân mật cùng phân và nước tiểu.
Chuyện này đúng lúc bị một học sinh cũng đang đi vệ sinh nhìn thấy.
Trường học hiếm khi có chuyện bát quái, chuyện này tự nhiên được bàn tán đến ồn ào huyên náo.
Đoàn Đông đem chuyện này báo lên trường học, nói có người hãm hại lúc mình đi vệ sinh, yêu cầu trường học nhất định phải nghiêm tra.
Lãnh đạo trường học tuy rằng không ưa Đoàn Đông, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là hiệu phó của trường, bởi vậy trường học tra CCTV (camera), kết quả lại không thu hoạch được gì.
Đoàn Đông nói dối!
Đối với kết quả điều tra Đoàn Đông cũng không hài lòng, nhưng bản thân hắn ở trường học nhân duyên kém, có rất nhiều lãnh đạo nhìn hắn không vừa mắt, bởi vậy chuyện này biến thành một vụ án không có đầu mối.
Thời điểm Thẩm Nhất Hòa nói đến chuyện này liền hét một câu hả lòng hả dạ.
"Tôi nói cho các cậu chuyện này, có phải họ Đoàn kia gặp tai họa gì hay không, bằng không như nào lại ngã vào bồn cầu? Ngẫm lại kia cảnh tượng, chậc chậc.."
Thẩm Nhất Hòa vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, đối với chuyện Đoàn Đông gặp phải cũng không có chút đồng tình nào, ngược lại còn mua hai cây pháo đến chúc mừng Thẩm Úc chuyển ra trọ ngoài trường.
Thẩm Úc cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng còn chưa nói được gì, thời điểm đi học mắt vẫn luôn nhìn Cố Chỉ.
Cố Chỉ từ sáng sớm liền chú ý tới ánh mắt của Thẩm Úc, nghiêng đầu nhìn đối phương, hỏi: "Bạn học nhỏ sao lại nhìn tôi suốt vậy?"
Thẩm Úc đỏ mặt, vội vàng lắc đầu, nghiêm túc nhìn bảng đen.
Cố Chỉ cười khẽ hai tiếng, ở trong lớp học càng thêm nổi bật.
Không ít người đều nhìn về phía Cố Chỉ.
Nghiêm Khoan tự nhiên cũng chú ý tới tình hình trong lớp, nghiêm túc nói: "Cố Chỉ, đi học nghiêm túc nghe giảng."
Cố Chỉ rất tôn trọng Nghiêm Khoan, gật gật đầu, cúi đầu im lặng chơi điện thoại.
Công ty trò chơi của hắn đã thành lập được một năm, gần đây đang tiến hành một trò chơi mới, đã tới giai đoạn rất quan trọng, có thể làm nên tên tuổi của công ty hay không là ở lần này.
Nhưng gần đây bởi vì nguyên nhân học tập, việc lớn nhỏ của công ty hắn cũng không thể tham dự, chỉ có thể qua điện thoại bàn bạc cùng phó tổng của mình.
Cũng may việc bàn bạc tương đối thuận lợi, thời điểm sắp vào học Cố Chỉ tắt điện thoại di động, nghiêng đầu nhìn bạn học nhỏ viết viết vẽ vẽ trên vở.
Tiết của Nghiêm Khoan rất thú vị, ngay cả Cố Chỉ cũng sẽ nhịn không được mà nghe mấy phút.
Sau khi tan học, Nghiêm Khoan gọi Cố Chỉ cùng Thẩm Úc đến văn phòng một chuyến.
Ba người trước sau đi vào văn phòng.
Cố Chỉ lo lắng Thẩm Úc sẽ sợ hãi, đi ở phía trước Thẩm Úc.
Nghiêm Khoan ngồi xuống ghế, cầm lấy trà lạnh uống một ngụm nhuận nhuận giọng, hơi nước làm ướt kính mắt của hắn.
"Hiệu phó muốn ghi lỗi nặng cho hai trò, thầy hy vọng phụ huynh các em đến nói chuyện một chút."