Thẩm Nhất Hòa chưa từng thấy động tác phô trương như vậy, nhất thời chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Cố Chỉ nhíu mày, đột nhiên nhớ tới cái gì, vươn tay: "Đưa thẻ cơm cho tôi."
Thẩm Nhất Hòa vội vàng lấy thẻ cơm của mình trong ví đưa ra.
Bình thường trên thẻ cơm của học sinh đều có dán nhãn, mà thẻ cơm Thẩm Nhất Hòa đưa cho hắn thì lại dán hình Naruto.
Vừa nhìn đã biết không phải của bạn học nhỏ!
"Của Thẩm Úc đâu?" Cố Chỉ không nhận thẻ cơm, ngược lại còn rất ghét bỏ mà nhìn đối phương.
Cũng không biết là ghét bỏ thẻ cơm hay ghét bỏ người.
Mà Thẩm Nhất Hòa trong lúc vô tình đã phục sát đất vị bạn học mới này, không có nửa phần do dự liền đem thẻ cơm của Thẩm Úc hai tay dâng lên.
"Về sau tôi đưa bạn học nhỏ đi ăn cơm, cậu không cần đến."
Thẩm Nhất Hòa: "..."
Có cảm giác bị lừa gạt!
Có điều vẫn gật gật đầu, có chút lo lắng nói: "Thẩm Úc không quá thích ăn rau, lúc gọi cơm có thể chỉ gọi cơm rang."
"Được." Cố Chỉ yên lặng đáp ứng, đem điều này ghi tạc trong lòng.
Đứa nhỏ còn nhỏ, kén ăn là bình thường.
Cố Chỉ nghĩ đến thân thể gầy yếu của Thẩm Úc, quyết tâm muốn đem bạn học nhỏ xinh đẹp này nuôi đến trắng trẻo mập mạp. Đến lúc đó khẳng định còn đẹp hơn.
Cố Chỉ trở lại phòng học, Thẩm Úc còn đang chậm chạp ăn cơm.
Thời điểm cậu ăn cơm rất im lặng, nhai kỹ nuốt chậm, trên khóe miệng còn lưu lại một hạt cơm tẻ.
Tựa hồ phát hiện sự tồn tại của Cố Chỉ, ngẩng đầu, chậm rãi gật gật đầu với đối phương.
Cố Chỉ mở cờ trong bụng, nhưng trên mặt lại vẫn như cũ bày ra biểu tình cười mỉm, bước chân nhanh hơn, sải bước đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Úc.
"Ăn ngon không?"
Nghe vậy, Thẩm Úc nghiêng đầu, sau khi tự hỏi thật lâu mới chậm rãi nói: "Cũng được."
Chỉ là có hơi khó ăn.
"Vậy ăn nhiều một chút." Cố Chỉ nhân cơ hội nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bạn học nhỏ.
Có điều lần này hắn đã chú ý sức lực, Thẩm Úc bị xoa nắn còn cảm thấy rất thoải mái.
Cố Chỉ nhìn Thẩm Úc ăn cơm, đột nhiên cảm thấy cũng đói bụng: "Bạn học nhỏ, về sau anh mang cậu đi ăn cơm."
Dù sao hắn cũng đã cầm thẻ cơm của bạn học nhỏ.
Thấy Thẩm Úc còn chưa phản ứng lại, Cố Chỉ lại tiếp tục nói: "Việc này liền quyết định như vậy, về sau tiền cơm anh bao cậu."
Một bộ dáng vẻ anh trai tốt.
Thẩm Nhất Hòa mới vừa tiến đến liền thấy cảnh tượng này, đột nhiên cảm thấy mình có phải hoa mắt hay không.
Kết quả vừa muốn mở miệng, liền thấy ánh mắt sắc lạnh của Cố Chỉ nhìn về bên này.
Thẩm Nhất Hòa: "..."
Không dám đi vào, chỉ có thể xoay người nhanh chóng rời đi.
Thẩm Úc ngẩng đầu, ánh mắt xinh đẹp tràn ngập khó hiểu: "Sao cậu ta lại đi?"
"Không biết, có thể là đi ra ngoài chơi bóng." Cố Chỉ nhún nhún vai, rất vô tội mà nói.
Thẩm Úc ngẫm lại cũng nghĩ có thể là như vậy, cho nên lại bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Thẩm Nhất Hòa đã biết sức ăn của cậu, bởi vậy hôm nay Thẩm Úc cũng đem đồ ăn toàn bộ đều ăn sạch.
Mà Cố Chỉ ngồi một bên nhìn, cũng không cảm thấy đói.
Chạng vạng, ánh chiều tà tỏa xuống mặt đất, chiếu vào phòng học đỏ rực một mảnh.
Trên cánh mũi Thẩm Úc toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hai má trắng xanh hơi hơi phiếm hồng, thật giống như ánh tà dương của trời chiều, xinh đẹp khiến Cố Chỉ không thể rời mắt.
Phần lớn học sinh Nhất Trung đều yêu thích học tập, sáu rưỡi, trong phòng học học sinh không sai biệt lắm đều đã đến đầy đủ.
Bảy giờ rưỡi, tiếng chuông mới vừa vang, Nghiêm Khoan liền đi vào phòng học.
Theo bản năng nhìn thoáng qua vị trí của Cố Chỉ bên này.
Giờ phút này, Cố Chỉ cùng Thẩm Úc đang dùng chung một quyển sách ôn tập, Nghiêm Khoan thấy rất vui mừng.