"Còn không mau mang vali lại đây?"
Nói xong, phát giác Thẩm Úc tựa hồ lại gầy đi không ít, chau mày: "Sao lại gầy như vậy, trong nhà không cho con ăn cơm sao?"
Tuy rằng sức khỏe Thẩm Giai Giai không tốt, nhưng khí sắc cùng thân thể thoạt nhìn đều tốt hơn Thẩm Úc rất nhiều.
"Tiểu Úc chỉ là không thích đồ ăn trong nhà, em còn có thể ngược đãi nó thế nào?" Cư Uyển phía sau biến sắc, lập tức lại khôi phục bộ dáng dịu dàng lúc trước, đi đến trước mặt Thẩm Thanh Trạch nói giỡn.
Thẩm Thanh Trạch ngẫm lại cũng thấy vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là đã lâu chưa thấy qua con mình, cuối cùng ngữ khí vẫn mềm hơn vài phần: "Về sau ăn nhiều một chút."
"Dạ."
Thẩm Úc nặng nề gật đầu, trên má lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ.
Ba ba cậu cuối cùng cũng quan tâm cậu!
Hai cha con xách một đống vali lớn vào phòng khách, Thẩm Úc không lên lầu, muốn ở cùng Thẩm Thanh Trạch thêm một chút.
Cậu ngồi ở góc sô pha, mà Thẩm Giai Giai thì lại ngồi giữa Cư Uyển cùng Thẩm Thanh Trạch, lúc này đang vui vẻ nói nói cười cười.
Thẩm Úc hâm mộ nhìn ba người, luôn cảm thấy mình không thuộc về nơi này.
Sau khi cậu sinh ra không được bao lâu, cha mẹ liền ly hôn, cả cậu và anh trai đều được tòa phán theo cha.
Sau khi cha mẹ ly hôn không lâu, mẹ kế Cư Uyển liền vào cửa làm bà Thẩm danh xứng với thực.
Khi đó anh trai đã trở thành minh tinh, mỗi ngày ngồi máy bay chạy theo đoàn phim khắp nơi, cho nên Cư Uyển vẫn luôn mang theo cậu nuôi bên người.
Ở mặt ngoài, Cư Uyển đối với cậu rất tốt, nhưng sau lưng lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, hơn nữa chưa bao giờ nói chuyện với cậu.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Thẩm Úc phản ứng chậm.
Trước đây cậu có tỏ rõ mình không thích Cư Uyển, nhưng lại bị cha đánh cho một trận.
Từ đó về sau cậu cũng không dám nói lại những lời đó.
Thẩm Úc trong lòng rầu rĩ, cúi đầu chuẩn bị lên lầu.
Cậu đi rất chậm, khi lên lầu ánh mắt còn nhìn về phía người một nhà ở lầu dưới nói nói cười cười.
Nhưng căn bản không có người chú ý tới cậu.
Trong lòng có chút chua chát.
Sau khi lên lầu Thẩm Úc cũng không trở lại phòng, mà đi tới phòng vẽ tranh của mình.
Phòng vẽ tranh là sau khi Thẩm Thanh Trạch biết cậu thích vẽ tranh đặc biệt đem phòng tốt nhất lầu hai cho cậu.
Nhưng khi cậu mở cửa ra lại phát hiện bên trong loạn thành một đoàn, tay đặt trên tay nắm cửa không tự giác mà run rẩy.
Nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống lầu, nhìn Cư Uyển chất vấn: "Dì, phòng vẽ tranh.. Xảy ra chuyện gì?"
Những tác phẩm cậu tân tân khổ khổ mới vẽ xong đều bị đạp hỏng!
Đối với Thẩm Úc mà nói vẽ tranh chính là mạng của cậu, là thứ cứu giúp cậu.
Thấy Cư Uyển không nói lời nào, Thẩm Úc tức giận đến phát run, cầm bản vẽ trong tay ném tới trước mặt Cư Uyển: "Tôi hỏi dì xảy ra chuyện gì!"
Giấy vẽ tương đối cứng, góc giấy đụng phải má Cư Uyển.
Thẩm Giai Giai ở một bên hét lên một tiếng, khoa trương hỏi han: "Mẹ, thế nào, mắt có bị thương không?"
Cư Uyển suy nghĩ, ủy khuất mà lắc đầu, người khác nhìn thấy liền thương xót.
Thẩm Thanh Trạch tức giận, trực tiếp đứng lên, ánh mắt sắc bén giống như dao nhỏ cắm vào trái tim Thẩm Úc.
"Ba.." Thẩm Úc hậu tri hậu giác mở miệng.
Muốn kể ra ủy khuất của mình, nhưng lại làm sao cũng nói không nên lời.
Ánh mắt Thẩm Úc trắng đen rõ ràng trong sáng thuần khiết, lông mi thật dài giống như cây quạt nhỏ, ánh mắt hồng hồng khiến lòng Thẩm Thanh Trạch mềm nhũn.
Cư Uyển thấy sự tình không ổn, vội mở miệng nói: "Lão Thẩm, là em làm mẹ kế không tốt, lúc trước Giai Giai vẫn luôn ở nước ngoài trị bệnh, trước đây vẫn luôn ngủ cùng em, nhưng trong nhà không có phòng trống, em nghĩ tiểu Úc có hai phòng, liền muốn đem phòng thu dọn.."
"Cho nên liền đem tranh của tôi tất cả đều hủy sao!"
"Con nói chuyện với mẹ bằng giọng điệu gì?"