Sở Thiên Ân thấy bà nội Tô liền vội chào hỏi: "Cháu chào bà, cháu tới cùng với Bối Nhi đón tiểu Vũ đi ra ngoài ăn tối".
Bà nội nghe vậy liền vui mừng: "Thế à, vậy hôm nào cháu rảnh thì bảo Bối Nhi dẫn cháu tới đây ăn cơm với bà nha, bà già này lâu rồi chưa có ai tới chơi với bà cả. Nếu nó không chịu dẫn, thì cháu cứ tới chơi với bà đừng để ý tới nó".
Tô Bối Nhi vừa thay đồ cho con xong đi xuống liền nghe bà nói vậy liền phản bát lại: "Bà, bà làm như cháu cấm đán không cho ai đến vậy".
Bà nội nghe Tô Bối Nhi nói vậy liền quay qua nhìn cô mà phản bát lại: "Chứ không phải sao, cháu về nước lâu như vậy rồi mà chẳng thấy cháu dẫn ai tới chơi cả".
Tô Bối Nhi đi đến ôm lấy cánh tay bà nội giải thích: "Sao có thể như thế được, ai cũng bận rộn hết nên cháu đâu thể gọi là đến được ạ".
Bà nội nghe cô nói vậy liền bảo cô hẹn trước: "Vậy cháu nhớ bảo Thiên Ân với gọi thêm Tiểu Nhu chủ nhật tuần sau cùng nhau đến chơi đi lâu rồi bà chưa gặp con bé".
"Vâng".
Ngồi một lúc Sở Thiên Ân đứng lên chào tạm biệt bà nội: "Bà cháu xin phép đi ạ".
Nhìn Sở Thiên Ân cùng Tô Bối Nhi đi ra tới cửa nhà, bà nói với theo: "Ừ, mấy đứa đi chơi vui vẻ nhé. Chủ nhật tuần sau cháu nhớ tới chơi với bà đấy".
"Vâng, thưa bà" Sở Thiên Ân nói rồi cùng Tô Bối Nhi và tiểu Vũ rời đi.
Ba người cùng nhau đi nhà hàng Tây gọi ba phần bò bít tết, hai phần kem chanh, một chai rượu vang, một ly nước ép cam. Lúc thức bê lên Tô Bối Nhi đem phần bít tết cắt nhỏ cho tiểu Vũ lúc cô để đĩa đến trước mặt tiểu Vũ thì trước mặt cô có một đĩa đã được cắt sẵn cô ngước lên thấy tay đang thu về của Sở Thiên Ân vì vậy cô cảm ơn một tiếng rồi không nói gì mà cùng với tiểu Vũ ăn phần của mình. Lúc đang ăn Sở Thiên Ân vô tình thấy kiểu ăn của tiểu Vũ rất giống với Bùi Quang Khải, lấy dao gạt nước sốt phía trên qua một bên sau đó mới lấy thịt chấm vào nước sốt mới ăn không giống như những người khác vẫn để nước sốt cùng thịt trộn lẫn. Mà anh lâu rồi chưa gặp tiểu Vũ, bây giờ gặp lại nhìn kỹ thấy nhóc rất giống với Bùi Quang Khải lúc nhỏ.
Sau khi tiểu Vũ ăn xong muốn qua bên góc nhà hàng chơi trò chơi, Tô Bối Nhi gật đầu để cho bé tự đến đó chơi. Lúc này Sở Thiên Ân mới lên tiếng: "Bối Nhi có phải tiểu Vũ là con của Bùi Quang Khải hay không?".
Tô Bối Nhi đang ăn nghe hỏi liền khựng lại ngước mắt lên nhìn Sở Thiên Ân: "Anh, làm sao anh lại nghĩ vậy?".
Anh nói với vẻ chắc chắn: "Nhìn rất giống Bùi Quang Khải lúc nhỏ, lúc nãy tôi để ý đến cả cách ăn cũng giống nữa".
Tô Bối Nhi thấy không giấu anh nên đành thừa nhận: "Chắc không giấu được anh nữa, đúng là như vậy. Tiểu Vũ đúng thật là con của Bùi Quang Khải, nhưng em không muốn anh ta biết, nếu anh ta biết được sẽ giành tiểu Vũ với em".
Sở Thiên Ân chỉ là đoán mò thôi mà đúng như vậy, tiểu Vũ đúng là con của Bùi Quang Khải, vậy chuyện cậu ta bất lực suốt năm năm đúng là do cô chứ không phải là Bùi Quang Khải nói bậy. Mà cũng tiểu Vũ nếu tính tuổi ra thì đúng là vừa khớp với chuyện năm đó.
Tô Bối Nhi sợ Bùi Quang Khải biết chuyện tiểu Vũ, nên bảo Sở Thiên Ân giữ bí mật chuyện tiểu Vũ là con của Bùi Quang Khải với bất kỳ ai.
Chiều ngày hôm sau Tô Bối Nhi đem thiết kế đến nộp cho Bùi Quang Khải, bước vào phòng nhìn trên bàn làm việc không có người mà trong khí có mùi khói thuốc cùng mùi rượu nồng nặc. Cô không để ý mà chỉ để bản thiết kế lên bàn rồi quay người rời đi nhưng chưa đi được đến cửa liền bị người đẩy sát vào cửa, giam giữ cô ở giữa cửa và người đó tiếng nói của Bùi Quang Khải vang lên bên tai:
"Em và Sở Thiên Ân có quan hệ gì với nhau?".
Tô Bối Nhi bị ép vào cửa như vậy thấy khó chịu: "Tôi và Thiên Ân có quan hệ gì thì liên quan gì đến anh".
Nghe Tô Bối Nhi nói vậy anh túc giận nói: "Em là người phụ nữ của tôi".
Tô Bối Nhi cảm thấy thật vô lý nói: "Tôi là phụ nữ của anh lúc nào chứ, anh đừng có mà nói lung tung".
Nghe Tô Bối Nhi nói bọn họ không quan hệ gì hết anh càng tức giận hơn cúi người hôn lấy môi Tô Bối Nhi. Tô Bối Nhi bị cưỡng hôn liền tức giận mà đẩy mạnh anh ra: " tôi không là của ai hết, anh đừng có mà lầm tưởng".
Bùi Quang Khải nghe Tô Bối Nhi nói vậy liền ôm chặt lấy cô đầu anh gác lên vai cô mà thì thào: "Tại sao em lại tươi cười với đàn ông khác mà không tươi cười để ý đến anh?" trong lúc nói hơi thở anh có mùi rượu nồng nặc bay vào mũi Tô Bối Nhi.
cô vội đỡ anh đứng cho vững chứ không là cả ngã xuống: "Này anh say rồi, anh đang nói vớ vẩn cái gì thế? Để tôi gọi em gái anh lên đón anh về".
"Anh không nói bậy, anh thích em. Anh không biết từ lúc nào nhưng mỗi khi thấy em với tên đàn ông khác ở cạnh nhau anh rất tức giận".
Tô Bối Nhi nghe anh nói mà sửng sờ, cô không ngờ không phải một mình cô đơn phương thích anh, mà anh cũng thích cô: "Em cũng thích anh" nói xong cô chợt tỉnh lại trong lúc nghe anh nói anh thích cô tim cô đập loạng nhịp không có suy nghĩ gì nữa theo phản xạ mà nói ra, nhưng cô quên người đàn ông này đang say nếu hôm sau anh không nhớ gì thì cô chẳng phải tự mình đa tình hay sao. Nghĩ vậy cô vội dìu anh vào phòng trong để anh nằm xuống giường đắp chăn cho anh rồi rời đi, cô vừa nhích người ra khỏi giường liền bị anh kéo vào trong lòng gỡ thế nào cũng không ra. Đợi đến khi anh ngủ say cô liền đứng dậy rời đi.