Khi Tô Bối Nhi về tới nhà liền thấy mọi người không có đi làm mà đều ngồi ở trên sofa phòng khách, cô vừa bước vào mọi người đều quay đầu nhìn cô khi mẹ cô Hồ Băng Tâm thấy con gái bà trở về mà trên người đầy dấu hôn trên người vội đứng dậy đi đến bên người cô, vừa đưa tay đánh vào tay cô vừa nói: "Cái con bé này sao làm bậy như vậy hả, con cái có tấm thân này sao không biết giữ. Cho nó được rồi là nó sẽ coi thường con đó, con có biết không hả".
Tô Bối Nhi nghe mẹ nói vậy liền không để ý nói: "Con và anh ta chia tay rồi, mà con không có quan hệ với anh ta, con thà cho người xa lạ còn hơn cho thằng cặn bã đó".
Tô Tuấn Anh nghe em gái nói vậy liền hỏi:
"Vậy em biết người quan hệ với em là ai không?"
"Không biết, dù sao cũng không cần phải biết, chỉ là tình một đêm thôi mà" Tô Bối Nhi không quan tâm lúc đó cô chỉ muốn xả hận nên không để ý gì về thân phận của người đó chỉ biết tên anh ta là Bùi Quang Khải mà thôi dù sao cũng không gặp lại để ý làm gì.
Tô Tuấn Anh nghe em gái nói, mà không biết phải nói gì ít nhất nó cũng phải tên người quan hệ với nó chứ.
"Mấy anh chị thôi tra hỏi lại đi không hả, bảo bối của tôi vừa chia tay bạn trai đã đau lòng lắm rồi. Mấy anh chị không an ủi nó mà mới thấy nó về là tra hỏi liên hồi à" vừa nghe tiếng của bà nội,! Tô Bối Nhi liền chạy tới ngồi ôm lấy bà nội:
" Vẫn là nội thương con nhất" nói xong vùi đầu vào lòng bà làm nũng. Bà thấy cháu gái làm nũng liền ôm lấy cô vuốt ve mái tóc dài của Tô Bối Nhi: "Bảo bối con bên ngoài đã ăn mai chưa?".
Tô Bối Nhi ngước mặt ra khỏi lòng ngực của bà nói với vẻ đáng thương:
"Con chưa ăn".
Bà nghe vậy liền quay qua chỗ Tô Tuấn Anh vội thúc dục:
"Con còn ngồi đó làm gì không mau kêu người chuẩn bị đồ ăn cho em con đi" nói xong quay qua nói với Tô Bối Nhi:
"Con đợi một lát sẽ có cơm ăn". Tô Tuấn Anh thấy bà cưng chiều con bé như vậy cũng hết nói nổi mà dù sao thì trong nhà này đúng là không có ai là không cưng nó cả, đến cả anh cũng vậy thì nói được ai.
Tô Bối Nhi thấy mọi người luôn quan tâm yêu thương cô như vậy mà lúc trước chỉ vì cái tên cặn bã đó mà đã làm tổn thương mọi người, cô nghĩ bây giờ cô muốn bù đắp liệu có còn kịp hay không. Cô chợt nhớ ra lúc trước mọi người luôn muốn cô đi du học, vậy thì bây giờ cô thực điều đó vậy dù sao lúc trước cô có đăng ký thi theo yêu cầu của nhà trường cô không muốn đi là vì muốn ở bên người cô yêu nên thi cho có lệ, nhưng giờ biết tên đó là cặn bã rồi thì còn lý do gì mà không muốn đi nữa chứ, mà cô nhớ hôm nay là cuộc thi nói thì phải, vì vậy cô lên tiếng nói:
"Mọi người chiều nay con sẽ đi thi nói trong học bổng du học, nếu không đậu con sẽ đi học theo sắp xếp của mọi người".
Một lúc sau Tô Tuấn Anh bưng thức ăn lên cho Tô Bối Nhi liền nghe Tô Bối Nhi nói sẽ đi du học theo sắp xếp của mọi người thì anh đứng sững lại, lúc trước mọi người dùng đủ mọi cách để dỗ cho nó đi nó không chịu đi, còn cố ý bảo hiệu trưởng thêm tên nó vào danh sách đi du học, nó còn cố ý làm bài ít điểm. Bây giờ không tốn một chút nào nó lại muốn đi,thật là vận đổi sao dời, anh vội bưng đồ để xuống trước mặt Tô Bối Nhi liền hỏi:
"Em nói thật không? Không đổi ý chứ?".
Nghe anh hỏi mọi người đều quay qua nhìn Tô Bối Nhi, thấy vậy Tô Bối Nhi liền cười nói:
"Mọi người làm gì nhìn con dữ vậy, con nói thật mà".
Nghe xong câu trả lời của cô ba cô từ lúc cô về chưa lên tiếng bây giờ liền lên tiếng:
"Tốt tốt tốt, Tuấn Anh nhanh mau làm thủ tục, nhớ kêu người chuẩn bị ngôi biệt thự nào đẹp nhất cho em con" nói xong quay qua nói với Tô Bối Nhi:
"Con muốn ngôi nhà như thế nào nói với anh con để nó chuẩn bị".
Hồ Băng Tâm nghe chồng nói vậy không chịu thua ông:
"Đúng,đúng đúng, nhớ phải gần trường chút để em không cần bận tâm về đi lại, còn có thể ngủ thêm một chút".
"Có cần nội qua đó ở với con không" bà vừa dứt lời, mọi người liền đồng thanh:
"Hay bà, mẹ,anh qua đó ở với con, em".
Tô Bối Nhi nghe vậy liền biết nếu cô đồng ý một người là tất cả đều sẽ cùng đi, vì vậy cô nói:
"Ba, mẹ,anh mọi người quên là mọi người còn công việc hay sao" nói xong cô quay qua ôm bà nói:
"Còn bà sức khỏe bà không được tốt, bây giờ cháu qua đó hơi bận cần có thời gian sắp xếp nên không thể luôn ở bên bà được, đợi đến khi nào cháu sắp xếp xong sẽ đón bà qua đó chơi được không".
Bà nội nghe cô nói vậy liền nói:
"Vậy con nhớ đó, đến lúc sắp xếp ổn thỏa phải dẫn bà qua đó chơi với con".
"Vâng".
Do sự thúc giục của bà nội và ba mẹ, Tô Tuấn Anh hai ngày sau liền làm xong mọi thủ tục cũng như tìm được một căn nhà ưng theo sở thích của Tô Bối Nhi.