• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vinár không yên lòng chép phương trình trên tấm bia đá. 

Gattos nói Ylang bị bệnh, đang nghỉ ngơi trong phòng. Anh ta xin đạo sư James cho nàng nghỉ hộ. 

Vinár vừa khẩn trương lại vừa kích động. Cậu cho rằng Ylang đang chuẩn bị cho cuộc hẹn giữa trưa. Nếu hai người cùng rời đi và vào rừng cây từ một chỗ thì thật sự rất đáng chú ý, vậy nên cô yêu tinh nhỏ kia dứt khoát giả bệnh không đến. 

Ôi, thật khiến lòng người loạn cả lên. 

Nàng quả là hoang dã. 

Hưng phấn tràn ngập thần kinh làm tan cơm buồn ngủ của cậu. Cậu ta vô cùng kích động, cũng không chú ý là Gattos bên người có chút không hợp lý. 

Sau khi Gattos trở về từ thị trấn, anh ta vẫn lạnh lùng quan sát Vinár. Nhìn động tác Vinár phù phiếm lơ mơ, vẻ mặt quá mức phấn khởi, Gattos càng thêm nhận định phán đoán của mình: tên cầm thú này nhất định đã làm việc rất điên cuồng với cô gái ấy. 

“Vinár!” Đạo sư James lại gào lên, “Hôm nay em gặp chuyện gì à, sao lại chép sai ký hiệu đơn giản nhất rồi!”

“Ôi, em xin lỗi!” Vinár bấm mi tâm. 

Cậu một đêm không ngủ, trong lòng lại nhớ kỹ cuộc hẹn; thật sự cậu không thể tập trung tinh thần để làm công tác nhàm chán này. 

Vất vả chịu đựng đến giữa trưa, Vinár cầm lương khô, giả vờ giả vịt đi về phía rừng cây. 

Nhớ tới lời nói của “Ylang” tối qua, hô hấp của cậu không khỏi gấp thêm vài phần. 

Nàng nói, dẫn các kỵ sĩ rời đi, bước vào rừng rậm là được, nàng sẽ đến tìm cậu. 

Lúc ấy nàng híp mắt, vẻ mặt như một thợ săn. 

Ôi, nàng muốn săn bắn cậu sao. 

Thật sự quá tự tin! Cậu nhất định sẽ làm nàng biết rõ, ai mới là con mồi giãy dụa xin tha trong miệng người khác!

Vinár miệng đắng lưỡi khô, giơ tay lên cởi phần nút áo trên yết hầu. Cậu kéo ra cổ áo khâu chỉ vàng, làm lộ phần nhỏ bộ ngực trắng gầy. 

Cậu ta đi vào rừng cây. 

Cậu đoán nàng nhất định đã trốn ở gần đó, chờ cậu đến. 

Để tiết kiệm thời gian tìm nhau, cậu cố ý đá cỏ dại dưới chân, thỉnh thoảng còn nhẹ huýt sáo. 

Thật sự là… khiến người hưng phấn ghê!

Cậu lại nhớ tới giấc mộng Tulip với ánh mặt trời kia. 

Quả nhiên, mộng là một cách báo hiệu. Cô bé này thực sự biết làm người kinh ngạc và vui vẻ. 

Cậu mang tâm trạng tìm trong chốc lát, cũng không phát hiện bóng dáng con mồi. 

“Chú dê nhỏ đáng yêu… Để tôi xem cô trốn ở đâu nào…”

Rừng cây bỗng tối hẳn. 

Vinár kỳ quái ngẩng đầu nhìn, phát hiện không có đám mây che khuất mặt trời. 

Độ ấm lại thấp xuống, gió thổi vào cổ, có chút lạnh. 

Cậu ta cảm thấy có thứ gì theo dõi mình. 

Nhìn quanh bốn phía cũng chỉ có một rừng cây yên lặng. 

Cậu thử thăm dò gọi một tiếng: “Xuất hiện đi, tôi nhìn thấy rồi.”

Tiếng gió hạ thấp, bầu không khí bí hiểm. 

Trong lòng phát lạnh, Vinár đột nhiên quay đầu lại!

Sau một gốc cây chết héo trắng mục, một bóng đang chậm rãi đi ra. 

Ylang mơ màng tỉnh lại, phát hiện đầu không đau như trước nữa. 

Giấc ngủ này vô cùng an ổn, chăn bông đắp trên người làm nàng cảm thấy nóng. 

Xem ra bệnh của nàng đã tốt hơn phân nửa. 

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, chiếu vào chân tường. 

“Giữa trưa ư?!”

Ylang giật mình ngồi dậy. 

Ác ma không ở đây!

Chắc chắn hắn đi thu hoạch Vinár rồi!

Ylang vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, đầu còn hơi nặng, vấn đề không quá lớn. 

Nàng nhét hai túi bò khô trên bàn gỗ về trong ngực, rời thị trấn nhỏ tiến vào rừng Mộ Nhật. 

“Chỉ mong chưa có việc gì… Trời ạ, giờ mình không biết phải cầu nguyện ai đây!”

Nàng chạy chậm, đi tới chỗ đích. 

Bên tấm bia đá chỉ có mình đạo sư James. 

Ylang khẩn trương không thở nổi: “Đạo sư, Vinár đâu ạ?”

“Ylang à?” James ngẩng đầu từ trong đám phương trình ma pháp, “Ôi, ta không để ý là em ấy rời đi từ lúc nào luôn? Nhanh, khẩn trương công tác, nếu không làm không xong thật rồi!”

“Vậy ta phải đi tìm Vinár về đã!” Ylang quay người đi vào rừng cây, “Ba người chắc chắn nhanh hơn hai người!”

Đạo sư James gật đầu, cảm thấy nàng nói rất có lý. 

Ylang nhanh chóng nhìn khắp bốn phía. 

Các kỵ sĩ đều “giải toả” ở phía đông bắc của rừng, Vinár nhất định sẽ tránh chỗ đó. 

Ylang quyết đoán chạy về phía tây nam. 

Nàng nhanh chóng phát hiện dấu chân trên cỏ mới hướng về phía sâu trong rừng. Tim Ylang đập mạnh, tay chân như nhũn ra. 

“Vinár sao như chưa từng thấy gái vậy!” Ylang chạy thở không ra hơi, tức giận thầm chửi bới, “Người ta ngoắc ngón tay cái đã dán lên, đúng là đầu mọc dưới đít!”

Chạy được một khoảng, Ylang nghe được động tĩnh truyền đến từ phía trước. 

Vẻ mặt nàng thay đổi, tăng tốc đi qua một bụi cây. 

“Xoạt…”

Tiếng thân thể liên tiếp va vào vào cành cây. 

Ylang men theo thanh âm chạy tới. 

Ngay khi nàng vượt qua mấy cây phong, phát hiện một mảnh đất trống, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bông hoa. Một thân hình màu trắng ngã thẳng về phía nàng, động tác vô cùng chật vật. 

Mùi thơm của nước hoa trân quý và mùi máu tươi đập vào mặt. 

Mặc đồ trắng, dùng nước hoa quý tộc, đúng là Vinár. 

Tim Ylang đột nhiên nhảy dựng, thò tay nắm lấy cánh tay Vinár. 

Nàng vốn định nâng cậu, nhưng thân thể nàng suy yếu, lực cậu ngã quá mạnh. Nàng bị cậu kéo theo, đập một phát vào cây phong. 

Nàng chẳng thèm kêu đau, vội vàng mở tay ngăn trước người Vinár, kêu lên: “Dừng tay! Tôi tuyệt đối không cho anh tổn thương cậu ấy!”

Bỗng nhiên, gió ngừng. 

Ylang cảm giác được ý lạnh. Bỗng nàng như ảo giác, cảm thấy bóng tối trên toàn bộ thế giới đang tức giận nhìn mình. 

Nàng dựng lông, khẩn trương ngẩng lên, nhìn về phía trước. 

“Ôi?”

Người trước mặt, không phải ác ma. 

Dĩ nhiên là Gattos. 

Mặt nạ màu vàng của anh ta rớt xuống bụi cỏ, khóe môi cũng dính vết máu, dưới con mắt có một vòng bầm đen, nhìn cũng không tốt hơn Vinár bao nhiêu. 

Ylang ngơ ngác nhìn. 

Không phải ác ma ư?

Vì sao Gattos và Vinár lại đánh nhau ở chỗ này?

Vinár bị nàng che sau lưng cười thấp: “Gattos, thấy không? Ylang tới tìm tôi. Tôi đâu cần phải vẽ ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Gattos thoạt nhìn vô cùng thất bại. 

Anh ta không cam lòng lại gần hai bước, nhìn thẳng mắt Ylang: “Cậu ta ép cô, cô còn muốn che chở cậu ta ư?”

Ylang không hiểu ra sao: “?”

Vẻ mặt Gattos xoắn xuýt, khó khăn mở miệng: “Cho dù là vậy, cô cũng đâu cần cứ phải là cậu ta. Tôi sẽ không cho phép chuyện cô bị ép xảy ra dưới mắt tôi lần nữa.”

Ylang: “???”

“Đã nói là cô ấy hẹn tôi đến đây. Gattos, anh uống nhầm thuốc à?” Vinár dùng ngón cái lau vết máu nơi khoé môi, chắn trước mặt Gattos, đẩy Ylang sang một bên, “Muốn đánh nhau cứ việc nói thẳng, đều là đàn ông, không phải tôi không hầu nổi.”

“Vậy đến đi!” Gattos nghiêng đầu nhổ nước miếng dính máu. 

“… Hai vị từ từ đánh, tôi đi trước.” Ylang lễ phép cung kính khom người, xoay người đi ra ngoài bìa rừng. 

Ác ma không ở đây, vậy không có chuyện của nàng. 

Lại nói, sao bọn họ phải đánh nhau ở chỗ này nhỉ?

Được rồi được rồi, ân oán tình thù của quý tộc chẳng liên quan gì tới nàng cả. 

Ylang lắc đầu, thong thả rời đi. 

“Đợi…” Vinár vừa hô một chữ, Gattos đã ấn cậu lên cây phong trắng. 

“Cậu còn muốn làm gì!”

Vinár hung hăng mắng tục: “Đừng cho là tôi sợ anh!”

Hiển nhiên, cuộc hẹn tuyệt vời đã bị Gattos làm hỏng. 

Vinár cũng một bụng khó chịu. 

Cậu ta nghĩ không thông vì sao Gattos phát điên, rõ ràng anh ta trộm theo cậu tiến vào rừng cây. Cậu nói cho Gattos rằng mình và Ylang có hẹn ở đây, mời anh rời đi, Gattos không nói hai lời đã xông lên đánh, còn không mắng mấy cái gì đó như “cầm thú”, “súc sinh”.

Thật là có bệnh!

Vinár càng nghĩ càng giận, đánh về phía Gattos. 

Bốp bốp bịch bịch. 

Ylang không thèm liếc lại xem. 

Hơn mười phút sau, hai con gà chọi lần lượt về chỗ lối đi vào mộ. 

Gattos đeo mặt nạ, nhìn không ra có chảy máu không. 

Khuôn mặt anh tuấn của tiểu công tước cũng có chút thê thảm. 

Hai người giả bộ như không có việc gì. 

Vinár đi đến bên Ylang, như không có việc gì cầm lấy tấm da dê tiếp tục chép tấm bia đá. 

Gattos chen tới, ôm cánh tay, chặn giữa hai người.

Ylang: “…”

Ngay cả cổ giả James cũng phát hiện bầu không khí không hợp lý. 

Ông đẩy kính mắt, trêu ghẹo: “Hai vị thân sĩ đang tranh nhau làm người tình cho tiểu thư Ylang xinh đẹp của chúng ta ư? Ồ, yên tâm yên tâm, tuy sức cạnh tranh của ta rất lớn nhưng lòng đã có nơi về, không tham dự cuộc cạnh tranh của hai người đâu.”

Vinár: “…”

Gattos: “…”

Ylang bất đắc dĩ thở dài, vùi đầu chép phương trình. 

Xoạt xoạt. 

Cơm trưa hay là thịt bò khô. 

Ylang gặm hai cái, sau đó giấu phần lương khô còn lại vào trong ngực. 

Nàng đã có ba túi thịt bò khô! Thật là thu hoạch tương đối khá. 

Vinár vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện một mình với Ylang. Đáng tiếc Gattos nhìn chằm chằm, đề phòng cậu như phòng sói. 

Tiểu công tước thật sự bị làm cho tức chết. 

Ylang nhìn xem mặt trời đi dần về phía tây, trong lòng càng ngày càng an ổn. 

Đã qua thời gian ước định hiến tế, ác ma cũng sẽ không lại cố chấp thu hoạch Vinár nhỉ?

Năm giờ chiều, một kỵ sĩ hưng phấn chạy từ phía lối đi ra. 

“Sau khi khai quật dưới tấm bia đá, quả nhiên còn có một ngôi mộ khác!”

Kỵ sĩ trưởng canh giữ ở cửa lối đi gật đầu, nhìn về phía Gattos, chờ mệnh lệnh của anh ta.

Gattos ý bảo dưới mộ. 

“Đạo sư James đạo sư, ông có dám vào trong mộ xem tấm bia đá mới không?”

“Đương nhiên!” Cổ giả không thể chờ đợi mà nhấc áo choàng ma pháp sư, nhảy vào trong mộ. 

Ylang có chút lo lắng: “Chẳng lẽ không phát hiện thi thể nào trong mộ ư?”

Sự sợ hãi do bị cương thi đội kim quan đuổi cả đêm đến giờ vẫn khó quên. 

“Không có thi thể.” Gattos đi bên cạnh nàng, “Yên tâm, bảo vệ phụ nữ là trách nhiệm của kỵ sĩ, tôi sẽ nhìn cô.”

Anh ta hàm xúc thêm một câu: “Không ai có thể nghĩ đến việc lại làm cô tổn thương. Nếu có cạm bẫy mật đường, tôi cũng sẽ san bằng vì cô.”

Vinár: “…” Cậu có lý do để hoài nghi, Gattos đã bị cơ quan sinh dục chi phối đầu óc. 

Lối đi vào mộ không quá hẹp, hai quý tộc một trái một phải, kẹp Ylang đáng thương ở giữa, dốc lòng che chở. 

Ylang: “…”

Nàng vô cùng lo lắng. Trời sắp tối rồi, ác ma đổi sang sẽ đối mặt với hai vị “thân sĩ” nhiệt tình này kiểu gì đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK