Thỉnh thoảng mới trông thấy một vài đám đất mới lạ cùng máu đen.
Gattos giới thiệu một cách quen thuộc: “Những con anh quái có tên khoa học là Liệt Ma, là ma chủng cấp thấp tuyệt tích nhiều năm, cũng không khó giết. Chỉ có tay mơ mới ra đời mới có thể bị chúng làm cho luống cuống tay chân. Đối với chiến sĩ chính thức, việc đánh chết chúng vô cùng đơn giản.”
Đây là đang mỉa mai việc Vinár suýt bị anh quái tổn thương.
Vinár cười lạnh: “Trốn sau lưng mấy thanh niên khoẻ mạnh xem người khác trừ ma, đương nhiên là rất đơn giản.”
Ylang kẹp giữa hai con gà chọi: “…”
Gattos một tay ôm ngực, cung kính khom người về phía Ylang: “Tiểu thư xinh đẹp, nếu cô phát hiện địch nhân, xin hãy đứng đằng sau tôi để tôi bảo vệ cô… và bảo vệ tiểu công tước Tulip tinh xảo yếu ớt như đồ sứ.”
Anh ta tiếp tục mỉa mai.
“Gattos.” Vinár nở nụ cười giả ngạo mạn quý tộc chỉ mình cậu có, “Kẻ dối trá như anh không thể kế thừa vương vị, thật đúng là vinh hạnh của vương quốc!”
Bởi vì có một mái tóc xám đậm, Gattos sớm bị tước đoạt tư cách tranh vương vị.
Lưỡi dao tru tâm này của Vinár chém vừa chuẩn vừa ác.
“Vinár!”
Hai người này sắp đánh.
Ở trong lối đi không biết sắc trời thế nào, Ylang lo lắng việc trao đổi, cảm giác mình như phạm nhân đang đợi hành hình, người bên cạnh còn om sòm không yên.
“Đừng cãi nhau nữa.” Nàng hạ giọng, “Chẳng lẽ hai người cho rằng việc không tìm thấy thi thể trong một ngôi mộ là chuyện tốt ư?”
Gattos cười: “Chiến sĩ đang thăm dò phía trước đều là thuẫn kỵ sĩ tinh nhuệ nhất của hoàng gia, cho dù chủ nhân mộ có phục sinh… Ồ, các dũng giả sẽ khiến hắn hối hận việc mình phục sinh.”
Giọng nói vừa phát ra, một tiếng kêu thảm thiết bỗng truyền đến từ sâu trong mộ.
Tiếng kêu vang vọng trong lối đi, đi theo mùi nấm mốc ướt lạnh, mang theo hơi thở chết chóc, chui vào tai.
Các kỵ sĩ lần lượt rút kiếm, cảnh giác vây thành vòng ngoài, đề phòng tiến lên.
Gattos vừa khoác lác đã bị đánh mặt, điều này khiến tâm trạng Vinár rất tốt.
Ở đây sáng ngời, người cũng nhiều, Vinár cũng không lo lắng vấn đề an toàn, vẫn nhàn nhã như trước: “Ylang Lynn, tôi thề sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ cô. Đợi đến lúc an toàn rời khỏi nơi đây, liệu ta có thể tiếp tục cuộc hẹn chưa thành không?”
Tán tỉnh ở nơi nguy hiểm thật sự vừa kích thích lại vừa lãng mạn.
Gattos trầm ổn: “Ylang Lynn, nhớ kỹ lời của tôi. Cô không cần miễn cưỡng mình làm bất cứ chuyện gì cô không muốn.”
Ylang thở dài. Những quý tộc này thật sự vừa ngạo mạn vừa tự đại. Bọn họ biết rõ nơi này có nguy hiểm, vậy mà còn có lòng dạ đi tranh cãi những chuyện đâu đâu. Như vậy là họ tin chắc rằng cái chết sẽ không rơi vào đầu mình ư? Thật là mù quáng tự phụ.
Hai con quỷ ngây thơ! Ylang oán thầm.
Nàng giật khoé môi, đang định nói chuyện, bỗng trời đất quay cuồng.
Trao đổi!
Thiên sứ rời đi, ác ma hàng lâm.
Vinár chậm rãi đặt tay lên kiếm: “Việc giữa tôi và Ylang không liên quan đến anh, Gattos. Đó ước định giữa chúng tôi. Anh quấy rối cũng chỉ làm ước định của chúng tôi kéo dài thêm mà không phải hết hiệu lực. Đúng không, Ylang?”
Hai người đàn ông cùng nhìn về phía thiếu nữ đột ngột dừng bước.
Thân thể của nàng nhẹ lung lay. Trong lối đi, thân hình nhỏ gầy của nàng tự nhiên xuất hiện khí chất u ám.
Nàng cúi đầu cười, mái tóc đen trong lối đi dị thường tối tăm.
Trên người nàng phảng phất thấm hàn khí.
“Tuy xảy ra chút ngoài ý muốn… ước định đương nhiên sẽ không hết hiệu lực.” Nàng chậm rãi nâng một đôi mắt đen thẳm lên, “Gattos, ngươi cũng muốn cùng làm một lúc sao?”
Vinár: “…”
Gattos: “…”
“Vậy giải quyết chuyện nơi đây trước đã.” Nàng đi về phía trước, cánh tay mảnh khảnh sượt một vòng lưu loát, cướp đi kiếm trong tay Vinár.
Nàng xoay tay nắm thanh bảo kiếm ma pháp, không quay đầu lại mà đi về phía trước, bóng lưng nhìn như chiến sĩ xuất sắc nhất.
Trước đó Ylang đã nghĩ tới, xung quanh đều là kỵ sĩ ánh sáng, bản thể của ác ma chắc chắn sẽ không lại gần quá.
Nàng đoán hắn có thể sẽ ở trong rừng cây chờ lúc trao đổi.
Ai ngờ, sau khi đổi hồn, tình cảnh trước mắt lại khủng bố như vậy!
Một khuôn mặt hư thối gần như dán trên người của nàng, hai hốc mắt tối như mực nhìn chằm chằm nàng. Nó nhe hàm răng đen nát ra, gào như dã thú.
Ylang nhảy dựng, thân thể đụng vào một vật lạnh như băng, bắn trở về.
Nhìn lại, hai mắt nhỏ lập tức chảy nước mắt: “Huhuhu…”
Sau lưng cũng là một khuôn mặt khô thối, nó nghiêng đầu, cái cằm tróc ra một nửa, đang há miệng lớn, cố gắng ngoạm về phía nàng.
Ylang bị dọa bay cả hồn.
Ôi… Ôi? Còn, còn có…
Nàng chậm rãi di chuyển đôi mắt đậu đen nhỏ.
Xung quanh có hơn hai cương thi, nàng bị bao vây.
Một hai ba bốn năm…
Năm cương thi thiếu tay thiếu chân vây quanh nàng. Chúng gầm rú, giương nanh múa vuốt.
Cục bông Ylang nổ lông, lạnh run.
Mà, đợi một chút…
Hình như chúng không thể công kích nàng.
Tuy chúng đều đang rất cố gắng cào, cấu, gặm, thò vào thò ra, từng khuôn mặt rách nát vây quanh nàng, nàng vẫn bình yên vô sự.
Nàng lấy lại bình tĩnh, cả người cũng sống lại.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nàng cẩn thận quan sát bốn phía, nhanh chóng nhìn ra kỳ quặc. Xung quanh nàng có một cái chụp trong suốt lạnh như băng ngăn cản cương thi. Thứ nàng vừa đụng phải chính là nó.
Nàng bị chứa trong cái chụp này, lơ lửng cách mặt đất năm thước. Nàng giống như một vật trưng bày trong cái chụp, đặt giữa một đám cương thi.
Công kích của đám cương thi đều bị cái chụp trong suốt ngăn cản. Chúng thấy được nàng nhưng không cảm giác được.
Năm con cương thi đội kim quan cũng thiếu tay thiếu chân, xem như là bị người chuyển đến nơi đây một cách dã man.
Cục bông Ylang: “…”
Nàng khẳng định, đây là sự trả đũa của ác ma đối với nàng!
Nhất định là bởi vì chuyện Vinár. Nàng quấy nhiễu việc hiến tế của hắn, hắn bèn cố ý chơi nàng như vậy.
Nhưng… chẳng lẽ sau khi kéo cương thi đến, hắn cũng biến thành cục bông, hấp dẫn chúng trong cái chụp trong suốt này, chờ tới lúc trao đổi ư?
Hình tượng ác ma tà ác kinh khủng lập tức sụp đổ trong lòng Ylang.
Nàng cuốn cái đuôi nhỏ dài về, cuộn trên thân thể hai vòng.
Nàng không đợi ở đây để bị đám cương thi vây xem suốt cả đêm đâu, nàng muốn tự cứu!
Ylang nhìn bốn phía.
Đây là một cung điện dưới mặt đất, ở giữa có quan tài đá màu xanh. Nắp quan tài mở ra, chủ nhân quan tài đang “ngoao ngoao” với nàng.
Độ lớn và bố cục nơi này giống hệt cung điện có hòm quan tài nàng thấy lần trước. Khác là nó không bị rễ cây chiếm, cả đại điện thoạt nhìn vô cùng khô mát, màu bức tranh trên tường vẫn rất rõ ràng.
Nàng muốn nhìn kỹ nhưng năm cương thi vây quanh nàng cứ chắp tay tới chắp tay đi, luôn cản tầm mắt của nàng.
Ylang tức giận.
“Thôi đi!” Nàng phát ra tiếng gào thét non nớt.
Đám cương thi nhảy càng vui sướng.
Ylang trừng mắt đen. Bỗng nàng chậm rãi nhìn quanh một vòng.
Lại nhìn quanh một vòng.
Nàng nghĩ ra một cách tốt: triệu hoán nguyên tố thuỷ, cuốn chúng đi!
Vừa lúc luyện tập nguyên tố ma pháp của mình một chút.
Ylang nheo mắt, cảm thấy mình thật là quá lanh lợi.
Nàng im lặng cảm ứng tên thật của nguyên tố thuỷ…
“Rầm rầm!”
Ôi?
Đợi đã, nàng muốn dùng nước làm những cương hành thi này trôi đi, đâu phải muốn làm chìm chính mình đâu!
Trong “lồng thuỷ tinh” thoáng chốc đầy nước, Ylang tròn vo không chịu thua kém mà nổi lên, càng giống một con cá nóc.
“Ô… Hông nhói nhiều…”
“Đầu” nàng chạm đỉnh lồng giam, cái đuôi rủ xuống, cả người như một quả bóng nổi lên.
Nàng chuyển mắt xuống, nhìn thẳng cương thi xấu nhất, tập trung tinh thần lực, thử triệu hoán nguyên tố thuỷ ra ngoài cái chụp.
“Rầm rầm!”
Lúc này nàng thành công, cương thi bị nước đột nhiên xuất hiện đẩy mạnh cho lui bước.
Ylang trong nước nhẹ gật đầu, hiểu rõ.
Lúc là cục bông, một lần nàng có thể triệu hoán một chậu nước.
Ylang: “…”
Rõ ràng là nguyên tố ma pháp vô cùng cao quý, làm như vậy, cảm giác một chút cấp bậc cũng không có…
Nàng thử đi thử lại nhiều lần, làm từng cương thi xông đến ngã trái ngã phải.
Nàng vừa chơi, vừa tổng kết kinh nghiệm.
Cường độ phóng thích ma pháp hiển nhiên có quan hệ rất lớn với tinh thần lực.
Thân thể này không mệt không đói, tinh lực dồi dào, trạng thái đầy đủ, tốt hơn thân thể của nàng nhiều. Vì vậy lúc hắn sử dụng thân thể này, hắn có thể triệu hoán một chậu nguyên tố thuỷ.
“Làm sao để tăng tinh thần lực nhỉ?”
Nàng quyết định rộng lượng không so đo chuyện tốt ác ma làm tối nay. Lúc gặp mặt, nàng sẽ khiêm tốn thỉnh giáo hắn cách để tiến bộ.
Nhóm Gattos đi tới chỗ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thuẫn kỵ sĩ do thủ đô phái ra có 50 người. Bọn họ hợp thành thuẫn trận, từng thanh kiếm sắc bén thò ra từ khe hở của khiên, hướng về một cái hố đầy bụi bặm và khói đen.
Mép hố có vết kéo.
“Liên tục có ba người bị kéo xuống!” Một kỵ sĩ báo cáo với kỵ sĩ trưởng, “Không rõ dáng vẻ của địch nhân. Động tác quá nhanh, lực lượng quá mạnh, có thể dễ dàng đánh bại thuẫn trận.”
Chỗ hố vốn là chỗ đặt quan tài đá màu xanh.
Dưới quan tài đá có một tấm bia đá về nguyên tố ma pháp. Nó và quan tài đá cùng bị dời đến bên cạnh, lộ ra cái động lớn đen kịt.
Sau khi đèn Long Tinh bị ném xuống, nó sẽ lập tức tắt.
Tình huống phía dưới hoàn toàn không biết gì cả.
Các kỵ sĩ không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, tạo thành thuẫn trận, bị động phòng thủ.
Bầu không khí khẩn trương, phía dưới chỉ cần truyền đến một tiếng vang nhỏ, cơ bắp của các kỵ sĩ lại bắt đầu co rút.
“Chậc,” Cô gái tóc đen cầm kiếm, lười biếng đẩy một gã thuẫn kỵ sĩ ra. “Nàng cười, giọng thấp mà hưng phấn, “Thật không thể đợi được nữa, ta muốn nhìn dáng vẻ khóc nhè của vật kia.”
Chỉ thấy bóng hình mảnh khảnh lóe cái – nàng nhảy thẳng vào trong động.
Không ai kịp phản ứng.