Cục bông Ylang trộm bò qua theo gối đầu, nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn.
Ấy… Là mặt của nàng mới đúng.
Trông đẹp ghê!
Lúc người này ngủ cũng kiêu ngạo, mày hơi nhăn lại, khóe môi không miết về phía dưới, vẻ lạnh lùng tự đại.
Ylang biết rõ người như hắn luôn khinh thường nói dối.
Hắn nói chưa từng thích người khác, thế chắc chắn là không có.
Vậy là hắn thừa nhận mình thích nàng ư?
Ylang bất tri bất giác cong mắt, lông trên người giãn ra, nhẹ nhàng rung rung.
Ôi!
Nàng còn chuyện chính phải làm!
Nàng nhảy ra ngoài phòng. Lúc ra cửa, nàng không kìm được quay lại nhìn hắn một phát, trong lòng như có thêm thứ gì, tràn đầy ấm áp.
“Mình cảm thấy tràn đầy năng lượng!” Cục bông Ylang chui ra cửa phòng, dễ dàng nhảy lên nóc nhà rồi lên đỉnh thành cứ điểm.
Đêm qua thành công ám sát Karasawa Asuka, tuy lực lượng thần bí hồi sinh anh ta nhưng sĩ khí của vương quốc Arctic hiển nhiên bị thương, cả ngày hôm nay đều không tham dự cuộc tấn công cứ điểm.
Còn liên quân Biebs và David định tấn công ban ngày, sau khi bị các binh sĩ đang phấn chấn vì mới học được ma pháp đánh trả, họ cũng ngoan ngoãn lùi về doanh trướng.
Đây là một đêm yên tĩnh.
“Ôi, phải mượn tinh thần ma pháp của mọi người rồi, thật sự xin lỗi.”
Cục bông Ylang ngồi xổm trên đỉnh tường thành, thử lay chuyển tên thật của băng, dùng bản năng kéo ma lực của các tín đồ qua.
“Thần ăn mày đáng thương… Hic, về sau, về sau tôi nhất định sẽ nghĩ cách hồi báo mọi người! Thật sự xin lỗi.”
Nàng hổ thẹn nháy mắt.
Sau khi ngưng tụ tinh thần ma pháp của các tín đồ, chúng như dòng suối không ngừng hòa vào biển rộng. Ánh sáng trên tên thật của băng càng ngày càng sáng, lực lượng mạnh mẽ này khiến lòng người kinh ngạc. Ylang cảm thấy mình lúc này như một đứa trẻ cầm nút bấm của vũ khí có mức sát thương lớn trong tay.
Đây… chính là cảm giác nắm giữ lực lượng.
Ylang hơi hiểu vì sao quyền thế khiến người điên cuồng.
Cảm giác này khiến người mê muội.
Lúc này, một tòa núi lớn có trong ý niệm của nàng!
Tên thật của băng rõ ràng chỉ là một ảo ảnh trong ý niệm, nhưng Ylang cảm nhận được nó một cách rành mạch.
Ôi, nó thật sự nặng như núi!
Nàng cảm thấy được!
Hai mắt cục bông Ylang sáng lên, nàng nồ lông, nhìn thẳng doanh trướng đông của quân địch. Nàng nhấn mạnh bằng giọng non nớt: “Băng!”
Một cơn mưa đá lớn bằng đầu đập tới, nện bẹp đỉnh lều vài bằng da quân dụng gần nhất.
Ngay cả giá sắt tam giác chống dưới lều vải cũng lõm vào trong đất.
Uy lực mười phần!
“Băng!” “Băng!” “Băng!”
Mưa đá vô tình tấn công liên quân.
Cơn mưa đá lớn kinh khủng như những trái dưa hấu rơi từ trên trời xuống, nện khiến quân đội đầu rơi máu chảy, ngã ngựa, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Dưới màn đêm, dù là giơ đèn Long Tinh cũng không thấy rõ cơn bão gió băng này đến từ đâu.
Ylang có thể nhìn vào ban đêm, nàng trừng mắt nhìn chằm chằm vào những tên thoạt nhìn có quân hàm cao để nện.
Ném cái nào cũng chuẩn.
Rầm rầm rầm bộp bộp…
Đại quân của địch bị đánh tơi bời, chật vật chạy thục mạng về sau. Trong quá trình trốn chạy có vô số người bị giẫm thương, ngựa cũng chạy mất không ít.
Tuyến đầu loạn lên.
Đáng tiếc tầm bắn có hạn, doanh trướng chủ tướng đều ở phía sau, mưa đá không với tới.
Cơn mưa đá khổng lồ kéo dài mười lăm phút.
Ma lực trong tên thật của băng phóng thích sạch, Ylang cảm thấy đầu trống trơn, cả người hơi lơ mơ.
Nàng thông qua tên thật để quan sát trạng thái tinh thần của các binh sĩ.
Đám binh sĩ bị rút tinh thần ma pháp như nhịn đêm, đầu vừa trống vừa lạnh.
“Bọn họ phải nghỉ ngơi đủ mới có thể bù tinh thần lực bị tổn thất.”
Nhưng các binh sĩ tỉnh dậy lúc này cũng rất hưng phấn.
Bọn họ đứng trên cao thưởng thức cơn mưa đá cuồng bạo dưới bóng đêm, nhìn địch nhân bị đánh tơi bời. Đám người vui vẻ cởi mũ giáp, lắc người nhảy múa trên tường thành, cảm ơn món quà từ thiên nhiên.
Cục bông Ylang ngồi thẳng trên chỗ cao nhất, lắc đuôi như nữ vương.
Ôi… Bọn họ cũng không biết đây là công lao của họ!
Cơn mưa đá này chắc có thể đổi lấy cả ngày thái bình. Chỉ riêng việc dọn lại nơi trú quân ngồn ngang và xử lý binh sĩ thương vong cũng đủ làm quân địch sứt đầu mẻ trán.
Nhưng cũng gần kề một ngày.
Một ngày sau đó, pháo Karasawa Asuka điều động từ thành gần đó sẽ đến đây, càng nhiều viện quân cũng sẽ đến!
Lực lượng như vậy còn chưa đủ!
Ylang vừa gác đêm, vừa trầm tư suy nghĩ.
Bất tri bất giác phương đông đã lộ ra màu nắng.
Thân thể trao đổi, Ylang nằm trên giường, nàng giơ tay lên che trán, chờ đợi trao đổi cảm giác mê muội sau trao đổi biến mất.
Ma Thần không tới gặp nàng, hắn trực tiếp đi.
Nàng cảm thấy giờ hắn hẳn không định dùng chân thân gặp nàng.
Vậy là hắn và nàng bắt đầu yêu đương ư?
Trái tim Ylang co quắp vài cái. Nàng ngồi trên giường, ôm gối hơi lõm lên trên đầu gối, lặng lẽ phát ngốc trong chốc lát.
Nàng cúi đầu nhìn chính mình.
Một năm nay, Nicole mỗi ngày đều chuẩn bị món dinh dưỡng. Bộ ngực nhỏ của nàng đã bắt đầu phồng lên như bánh mì, vòng eo càng thêm nhỏ, trên đùi và cánh tay có lớp cơ bắp mỏng, dáng người rất đẹp. Đương nhiên, hơn nửa công lao thuộc về Ma Thần đại nhân, hắn vẫn kiên trì tập thể hình, chưa từng thả lỏng.
Ôi! Nàng đã là một thiếu nữ sắp mười bảy tuổi!
Ở vương quốc Tanlis, thiếu nữ mười bảy bình thường đã định hôn sự, mười tám tuổi có thể kết hôn.
“Mình chưa làm trở ngại mọi người.” Ylang chôn mặt vào trong chăn, nhẹ giọng nói thầm, “Mình cũng đính hôn rồi! Nicole và lão Lynn… Ôi, chuyện này nên nói sao cho họ đây. Nếu không biết thân phận thật của Ma Thần… Bọn họ sao có thể hài lòng với anh ta được?”
Có người gõ cửa.
Ylang vội nhảy lên.
“Mưa đá đêm qua do cô làm.” Howard chống gậy đứng ở cửa ra vào.
Ông không dùng câu nghi vấn mà dùng câu khẳng định.
“À, đúng vậy.” Ylang hơi cười cười, “Còn chưa đủ uy lực.”
Howard nhíu mày: “Sao lúc trước cô không làm như vậy?”
“Hả?”
“Nếu ta nhớ không lầm, từ lúc tiệc ở trang viên Louis tới nay đã hơn một năm.” Vẻ mặt Howard tràn đầy khó hiểu, “Nếu cô tiếp tục khiến người kết minh với nguyên tố của mình, cô đã sớm có thực lực của đại ma pháp sư trong truyền thuyết. Sao cô không làm?”
Ylang: “…”
Nàng có nhiều lý do, vì không muốn chạm vào cuộc sống của người khác, khống chế ý chí họ. Nhưng ngày hôm qua Howard vừa nói đây là chuẩn tắc của Nữ Thần Tự Nhiên, giờ nói ra chẳng phải là mạ vàng lên mặt mình sao? Hôm qua đã bị Ma Thần cười nhạo một lần, nói Nữ Thần Tự Nhiên trong lời nàng là chính nàng, nàng cũng không muốn lại bị vị bề trên này cười thầm.
Ylang tìm cớ: “Đương nhiên là vì sợ bị người phát hiện, đưa tôi dàn hoả thiêu thiêu sống rồi! Lúc này là tình huống nguy cấp, hơn nữa có ngài làm chỗ dựa, tôi mới có lá gan này.”
Howard nhướn mày nhẹ gật đầu, cũng không biết tin hay không.
“Đáng tiếc nơi đây không có thêm người.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa leo lên tường thành.
“Có phải Vinár làm chuyện không xong với cô không?” Howard đột nhiên hỏi, “Cô xử lý nó ư?”
Ylang cả kinh: “Ngài đoán được sao?”
“Lúc nhắc tới nó hôm qua, ánh mắt cô nhìn ta có chút đồng tình.” Howard nheo mắt nhìn về phía nam xa xôi, “Lúc ấy vội vàng đàm phán chuyện ma pháp nên ta không nhắc tới việc tư.”
Ylang cảm thấy ông dành dụm cả đêm để đón chịu kết quả xấu nhất.
“Tôi cũng không biết nên nói như nào,” Ylang thở dài, “Nếu chúng ta có thể phá vòng vây đi ra ngoài, ngài sẽ gặp được quân đội Vinár mang đến trên đường.”
Mắt Howard hơi sáng lên, sau đó nhíu mày: “Ha? Nó còn muốn bỏ đá xuống giếng?”
Thật ra ông cho rằng Vinár đã chết.
“Không, cậu ta tới cứu giá.” Ylang mở to hai mắt, “Nhưng… đầu óc cậu ta có lẽ hơi không giống lúc trước. Tôi không biết nên giải thích như nào, nếu có thể nhìn thấy cậu ta, người xem lập tức hiểu.”
“Cô vừa nói như vậy, ta cũng không thể chờ được muốn phá vòng vây ra.” Howard cong ngón tay gõ đỉnh gậy, “Chờ thêm nữa, viện quân của vương quốc Arctic sẽ càng ngày càng nhiều.”
Ylang nhún vai: “Nếu nắm chắc phá vòng vây, ngài đã sớm đi ra rồi mà?”
Quanh cứ điểm bị băng che phủ như thùng sắt, dù phá vây từ chỗ nào cũng dễ dàng biến thành sủi cảo bị bọc.
Cho dù có một đội dũng mãnh nhất may mắn chém giết ra ngoài, nhưng ở tình trạng không có ngựa còn bị quân địch nhiều gấp mấy lần đuổi theo tấn công, nhất định chỉ còn đường chết.
Biết rõ giữ vững ở chỗ này chỉ biết càng ngày càng hãm sâu vào vũng bùn, nhưng cơ bản không có lựa chọn thứ hai.
“Ngài gửi tin cho tôi…” Ylang do dự nói, “Có phải ôm hy vọng duy nhất, cảm thấy tôi có thể sẽ nghĩ ra cách gì thần kỳ, dẫn viện quân kịp thời tới?”
Howard mỉm cười: “Trên thực tế cô thật sự làm được.”
“Nhưng viện quân còn đang ngoài ngàn dặm.” Ylang ngẩng đầu nhìn lên trời.
Howard đột nhiên hỏi: “Vì sao cô cảm thấy Frigg không phải do ta giết? Kỳ thật Vinár hiểu rất rõ mẹ của nó, Frigg khi giận luôn nói rất nhiều lời ngoan độc; nhưng tới lúc nước đến chân, cô ta cũng không dám làm gì. Nếu cô ta có một chút dũng khí, cô ta cũng sẽ không sống thành dáng vẻ cuối cùng vậy. Ta tin, lúc cô ta tức giận đi ra, đầu thật sự có ý tự sát, muốn dùng mạng của mình để ta mất đi người thừa kế. Nhưng đến đỉnh tháp, cô ta nhất định đã sợ hãi, lùi bước.”
Ylang giật mình nhìn ông: “Vậy là… Ngài cũng biết bà ấy không tự sát ư?”
“Khó mà nói.” Howard nở nụ cười khổ, chậm rãi lắc đầu, “Có lẽ chỉ là lúc định lùi bước vừa vặn có một trận gió, ai biết được? Đương nhiên, nếu ta là Vinár, ta cũng sẽ cho là mình có hiềm nghi lớn nhất.”
“Nếu như ngài giải thích với cậu ta, tôi nghĩ cậu ta sẽ tin tưởng. Ngài không phải người biết nói dối.”
“Nếu như nó hỏi, ta sẽ giải thích. Nhưng nó không hỏi.” Howard thở dài một hơi, “Tính cách của nó quá mềm yếu, ta cho rằng cừu hận là một loại ma luyện, vì vậy mặc nó hận ta. Một năm nay nó làm rất tốt, ta cổ vũ nó cướp đi quyền lực trong tay của ta. Đợi đến lúc nó sắp thành công, ta sẽ nói cho nó biết chân tướng, sau đó để cho nó kế thừa mọi thứ.”
“Ôi!” Ylang che trán, “Ngài nuôi dưỡng một con hổ tỉ mỉ thật!”
“Ai nói không phải đâu.”
Ylang mím môi, tuy cảm thấy hơi khó để mở miệng, nàng vẫn nói những chuyện Vinár làm với nàng cho Howard.
Tulip, hầm ngầm, vũ khí sắc bén, thanh niên điên cuồng…
“… Tôi cảm thấy Vinár mắc phải bệnh tâm lý nghiêm trọng, có lẽ là việc tận mắt thấy sự tử vong của mẫu thân mang lại cho cậu ta kích thích quá lớn.” Ylang nói, “Ngài nên chuẩn bị tâm lý, tóm lại Vinár không thể quay lại lúc trước.”
Mày Howard càng nhăn chặt: “Ylang, cô xác định nó không nói giỡn, cố ý dọa cô sao?”
“Tuyệt đối không phải. Dáng vẻ ngay lúc đó của cậu ta vô cùng đáng sợ.” Ylang không tự chủ sợ run người.
“Ôi, Ylang đáng thương!” Howard tiến lên một bước, tay ông đặt lên đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc nàng, “Ta thật lòng xin lỗi.”
Giống như lão Lynn và Nicole thường làm.
Ylang rủ mắt: “Cậu ta đã trả giá thật lớn.”
Kỳ thật Ylang vẫn cho là ước định giữa Vinár và Ma Thần vĩnh viễn sẽ không có hiệu lực. Không ngờ vận mệnh quanh đi quẩn lại, Vinár cuối cùng vẫn không thể tránh được.
Howard phiền muộn nói: “Không phải ta trốn tránh trách nhiệm, trên thực tế Vinár thật sự di truyền gien ác liệt của mẫu thân nó trên mặt này. Quá điên cuồng.”
Nhớ tới việc phu nhân Frigg đã làm, Ylang cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
“Ta cũng không hiểu yêu,” Howard thõng đầu, “Từ khi vỡ lòng, ta hiểu trên lưng mình đeo cái gì, cũng rõ mình muốn trở thành một dạng người gì, đi dạng đường gì. Những vật này khiến ta không thể ngừng chân, không thể dừng lại đi ngửi mùi một đoá hoa ven đường.”
Ylang bỗng dừng lại.
Ánh mắt ngốc ra, cả người không nhúc nhích.
Howard lại càng hoảng sợ: “Ylang, cô sao vậy?”
Ylang giờ cơ bản không nghe được âm thanh từ bên ngoài. Tinh thần nàng tập trung vào tên thật nguyên tố trong đầu. Nó đang không ngừng lập loè, từng tia tín ngưỡng thuần khiết hội tụ tới, số lượng vượt xa binh sĩ hôm qua.
Chuyện gì xảy ra vậy!
Ylang vội vàng tìm hiểu ngọn nguồn.
Là… Đạo sư James! Ôi! Ông ấy đang biểu diễn ma pháp quy mô lớn trên quảng trường vinh quang cho bình dân!
Trời ạ!
Ylang bịt miệng lại.
Cảm ứng giữa đạo sư James và tên thật nguyên tố của nàng ra rất sâu. Ông ấy phục chế rõ chân lý của nguyên tố ra cho người xem.
Vì vậy trong lúc vô tình, ông mời chào bao nhiêu tín đồ cho nàng!
Lực lượng tín ngưỡng khổng lồ khiến Ylang ly hồn.
Howard thấy trạng thái của nàng thật sự không đúng, ông dứt khoát cởi áo choàng, xoay người bế nàng lên. Ông đi dưới tường thành, đưa nàng về giường nhà đá.
Howard bị chút nội thương trong lần ám sát đầu tiên, đột nhiên làm việc tốn thể lực, người có tuổi lại chưa lành ông đây mất nửa cái mạng. Ông nhịn một đường, thẳng đến lúc buông nàng xuống mới không nhịn được ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Ông vội vàng lấy tay che lại.
Ylang đang ngơ ngẩn chợt lấy lại tinh thần.
Thấy Howard che miệng ho ra máu, tim Ylang níu lại. Nàng nắm lấy cổ tay Howard, kéo lòng bàn tay dính máu kia đến trước mắt mình.
Nàng hít một hơi lạnh: “Thân thể của ngài sao vậy! Là bị bệnh nan y gì ư!”
Nàng cay mũi, nghẹn không khóc.
Khoé mắt Howard co rút hai cái: “Chẳng qua là vết thương nhỏ mà thôi.”
“Tôi không tin! Người sắp chết trong chuyện sắp đều an ủi người khác vậy!” Ylang cảm thấy sợ hãi.
“Ôi!” Howard phiền não che trán, “Ylang, dù thật là như vậy, cô cũng không nên đâm vào trái tim đáng thương trước mặt người bệnh chứ? Nhưng may mà ta bị bệnh nan y, nếu không chắc đã bị cô làm tức chết.”
“Tôi muốn xem vết thương của ngài.” Mặt Ylang không thay đổi, nàng nhìn ông.
Howard nhíu mày: “Được rồi được rồi.”
Ông đứng lên, cởi trường bào trên người, lộ ra bộ ngực của mình.
Ylang nhìn thẳng phần băng trước ngực ông.
“Có bị thương phổi không?”
“Cọ vào chút.” Howard kéo trường bào đến bên hông, ý bảo nàng xem vết thương bên trái bụng, “Nơi đây còn có một vết thương nhỏ, cô xem, cũng không ở chỗ hiểm. Nhổ ra cũng chỉ là máu bầm mà thôi. Đương nhiên, thân thể bây giờ của ta vốn không nên ôm vật nặng lặn lội đường xa…”
Ylang nhăn mũi: “Tôi mới không phải vật nặng!”
Howard thấy nàng không hỏi thêm nữa, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Ông nhớ rõ, khi Vinár còn rất nhỏ, ông cũng không có quá nhiều yêu cầu với người thừa kế cũng không ghét bỏ Vinár có tính cách như mẫu thân mình. Khi đó ông bị thương, Vinár nho nhỏ cũng lo lắng sợ hãi như vậy. Sau mỗi lần dỗ dành con, vết thương trên người cũng đã hết đau.
Ông mỉm cười, đang định mặc trường bào mặc vào, bỗng có một binh sĩ vào thẳng nhà đá: “Báo cáo trưởng quan có quân địch tấn… oái!”
“Hít hà.” Howard cau mày.
Cô gái nửa nằm trên giường, ông đứng bên giường, nửa thân trần. Một màn này thật sự quá dễ làm người mơ màng.
“Thuộc hạ không phát hiện gì hết!” Binh sĩ lui ra ngoài.
Howard che đầu, một tay mặc trường bào, nhanh chóng đuổi theo: “Đứng lại cho ta! Mau về đây!”
Ylang chóng mặt nhìn bóng lưng hai người kia.
“Không xong,” Nàng gãi gãi đầu, “Quên béng đại công tước là nam.”
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, nàng cơ bản cũng không nghĩ lệch. Tuy nhiên Howard cởi quần áo, nhưng nàng hoàn toàn không biết dáng người ông thế nào, có cơ bắp không.
Tầm mắt của nàng từ đầu đến cuối cũng chỉ đặt trên lớp băng.
Tuy Howard nhìn vẫn tuổi trẻ, nhưng thật ra tuổi của ông lớn hơn cả lão Lynn.
Ylang vô tội mở hai mắt, quyết định quên chuyện nhỏ không đáng vào đâu này giữa phong ba.
Ý niệm trong nguyên tố tên thật còn đang liên tục thu nạp tín đồ. Lực lượng tín ngưỡng quá lớn khiến lòng nàng thay đổi, bắt đầu xuất hiện cảm xúc kỳ dị, lộn xộn.
Nàng dứt khoát khoanh chân ngồi trên giường, thả lỏng tinh thần, lẳng lặng tiếp nhận tín niệm ma pháp cuồng nhiệt.
“Đừng phóng thích ma pháp.” Nàng run sợ hạ lệnh trong lòng.
Nếu chuyện này truyền ra, chỉ sợ Thánh chiến Ánh Sáng lần hai sẽ nổ vào ngày mai.
Liên minh ma pháp và Bóng Tối vừa xuất hiện sẽ gặp sự đả kích vô tình.
Thẳng đến lúc mặt trời lặn phía tây, màn biểu diễn ma pháp nhiệt tình quy mô lớn của đạo sư James mới kết thúc.
Ylang thở ra một hơi, mệt mỏi ngồi phịch trên giường.
Màn đêm buông xuống, trao đổi.
Cục bông Ylang rơi từ trên trời xuống. Rõ ràng đã quen cảm giác rơi xuống, nhưng lúc này nàng lại cảm giác được trái tim trong lồng ngực đang kinh hoàng, cả người khẩn trương co lông.
Tới gần… Tới gần…
Hắn không ở trên nóc nhà đợi nàng.
Tim Ylang hạ xuống, hoảng loạn nghĩ: “Anh ta không đổi ý chứ? Chuyện hôm qua nói, anh ta đổi ý sao?”
Rơi xuống mặt đất, nàng do dự, có chút không dám vào nhà.
“Nếu anh ta đổi ý… mình mới không thèm!” Nàng dùng cái đuôi kéo thân thể về phía nhà đá, “Là chính anh ta nói thích mình, ở với mình. Đúng, chính là như vậy! Nếu anh ta đổi ý, mình… mình mới không thèm anh ta! Mình cũng đâu phải không ai muốn!”
Cục bông Ylang thẳng ngực, nhảy vào phòng.
Hắn không ở đó.
“Ơ?”
Ylang hơi hoảng hốt, nàng tìm khắp một vòng kể cả dưới giường.
“Sao lại không ở nhỉ?”
A… Xa xa truyền đến tiếng kêu loạn.
Nàng hổ thẹn nghĩ: lúc nàng xem xét vết thương của Howard trong phòng, một binh sĩ vội vã tới báo tin, nói là địch nhân bắt đầu tấn công.
Lúc đó nàng vội vàng tiếp nhận tín đồ mới từ chỗ đạo sư James, tạm thời không để ý tới chuyện xung quanh.
Chắc chắn là Ma Thần đi giúp tiền tuyến phòng thủ!
Cục bông Ylang thoáng cái đã đầy tinh thần. Nàng nhảy lên trên nóc nhà, quan sát bốn phía, sau đó đi về phía khu binh sĩ nhiều nhất, khẩn trương nhất.
Hắn chắc chắn đang giúp phòng thủ ở chỗ tấn công mạnh nhất.
Nàng hiểu rõ hắn.
Cục bông Ylang bò lên trên tường thành, nhanh chóng thấy được bóng hình kia.
Hắn gác một cái nỏ nặng lên tường thành, lười biếng giẫm một chân lên nỏ, mặc kệ nỏ phóng ra từ dưới tường thành.
Chớ nhìn vẻ nhàn nhã của hắn, tốc độ bắn tên của hắn nhanh hơn binh sĩ bên người gấp năm lần!
Ba tên lính hậu cần đang vận chuyển tên nỏ cho hắn, khó khăn lắm mới đủ để hắn dùng.
Tiếng ủng hộ trầm thấp xung quanh không ngừng.
Ylang lặng lẽ chui xuống dưới nỏ nặng, thấy mỗi lần hắn bắn nỏ đều có thể đâm hai đến ba quân địch. Hơn nữa hắn còn đâm người một cách chỉnh tề, từng dãy đều cách tường thành tầm mười thước.
Nàng trộm nhìn hắn.
Hắn híp mắt vẻ sắp ngủ.
“Chậc, người này!” Nàng vòng vo hai chuyến, từ từ bò theo chân của hắn lên, chui vào dưới quần áo, thò ra đôi mắt nhỏ từ chỗ xương quai xanh.
“Tôi đến rồi!” Nàng chào hắn.
“Ừ.”
Cục bông Ylang ngắm xuống dưới tường thành, bắt đầu phóng thích lưỡi dao gió. Ma pháp có một ưu thế mạnh: bách phát bách trúng.
Nàng chuyên chọn những tên địch mặc đồ đen dạ hành trộm trèo tường để đánh.
Ylang có thể nhìn vào ban đêm, dù kẻ giỏi ẩn núp đến đâu cũng hoàn toàn không giấu được trước mắt nàng.
Nàng nhìn ra, đây đều là binh sĩ của vương quốc Arctic.
Những binh lính này được huấn luyện được như một bóng dáng, thân thể có thể vặn vẹo thành góc độ kỳ quái. Tốc độ trèo tường bằng tay không của họ rất nhanh, linh hoạt như thạch sùng.
Có thể nghĩ, mỗi lần những thích khách đặc biệt này tập kích vào ban đêm, chiến sĩ của Howard đều thương vong bao nhiêu.
Nhưng bây giờ bọn chúng đã thành mục tiêu sống của Ylang. Sau khi có thêm gần hai vạn tín đồ trên quảng trường vinh quang, chỉ cần không phóng thích ma pháp quy mô lớn, tinh thần lực của Ylang gần như không dùng cạn.
Dưới sự trợ giúp mạnh mẽ của Ma Thần và Ylang, đòn tấn công nơi tường thành này bị đánh thất linh bát lạc, không đạt được gì.
Ma Thần lười biếng thu chân về, nghiêng đầu ý bảo lính hậu cần nâng nỏ nặng đi với hắn.
Thay đổi một chỗ, lại có mảng lớn quân địch mặc hắn thu hoạch.
Howard rất có ánh mắt đã sớm đã hạ lệnh, tất cả tiếp tế ưu tiên cho vị sát tinh này.
Ylang giấu trong ngực Ma Thần phối hợp khăng khít với hắn, từng lưỡi dao gió như lưỡi hái Tử Thần.
Sau hai giờ, quân địch bất đắc dĩ ngừng tiến công, lui ra ngoài tầm bắn.
Ma Thần đại nhân nhướn mày, định trở về ngủ.
“Ôi, kỵ sĩ Ylang! Ngài thật sự quá tuyệt vời!” Một binh sĩ tiến lên trước, thần bí nói, “Ngài và trưởng quan thật sự quá xứng đôi, hí hí hí!”
Cục bông Ylang chợt co lại.
“Cậu nói cái gì?” Ma Thần gằn từng chữ một.
“À! Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói chuyện ban ngày cho ai!” Binh sĩ vỗ bộ ngực, “Nếu tôi nói ra, trưởng quan sẽ gọt sạch đầu chó của tôi! Nhưng tôi thật lòng cảm thấy hai vị trời sinh một đôi, trở về định kết hôn à?”
Cục bông Ylang: “…” Xong xong xong!
“Ha.”
Ma Thần đại nhân hất cằm bước xuống tường thành. Hắn tiện tay kéo cục bông từ trong ngực ra, bóp trong lòng bàn tay, vuốt nhè nhẹ lông nàng.
Sự dịu dàng khiến người khác sởn gai ốc.