Hắn táo bạo ném mạnh hộp cơm trong tay lên bàn gỗ.
“Bộp.”
Nắp hộp bật, lộ ra mì thơm ngon trong hộp, bên trên còn có hai cái trứng tươi cùng với xấp thịt.
Hắn: “…”
Vẻ mặt khinh thường hơi cứng lại.
Hắn lạnh lùng giật môi, trở về trên giường, tiếp tục tập chống đẩy.
Ylang cũng giữ đôi mắt nhỏ của mình, kháng cự sự hấp dẫn của đồ ăn ngon.
Tuy hắn và nàng hoàn toàn không nói chuyện, nhưng nàng biết rõ, lúc này ai chạy đến chỗ bò bít-tết và trứng tươi trước, người đó thua khí thế.
Dù sao nàng không có mồm, mỹ thực không có ý nghĩa gì với nàng. Nàng, Ylang, tuyệt không nhận thua!
Bò bít-tết và trứng vừa ra bốc lên mùi thơm nóng hổi. Tay nghề của lão Mary cực tốt. Mép lòng trắng trứng hơi quăn, bánh quế hương tiêu; lòng đỏ vẫn còn chảy, ánh vàng rực rỡ, toả ra mùi thơm nức. Bò bít-tết kia càng tuyệt, hạt tiêu nhỏ rắc đều trên sốt, thơm tận đáy lòng.
Ylang dùng sức xoay đôi mắt đậu đen nhỏ ra ngoài cửa sổ, khinh thường nhìn!
Ác ma lại mệt mỏi ngồi phịch ở trên giường.
Kỳ thật hai người đều hơi không hiểu, sao bọn họ phải chiến tranh lạnh?
Dù sao… Là khó chịu!
Ylang ngồi xổm trong giỏ gỗ, giương mắt lên nhìn qua nóc nhà.
Ác ma cuối cùng không hề động phần bữa tối kia, hắn chịu đói bụng, làm mình mệt đến mức ngủ lăn ra.
Ylang phiền muộn nhảy lên mặt bàn.
Sốt trên bò bít-tết và trứng tươi cũng đã ngưng lại, chỉ còn hơi nóng yếu ớt cuối cùng.
Nàng nhìn chằm chằm vào phần mỹ thực này, trong lòng bỗng dấy lên sự tủi thân.
“Huhu…”
Đôi mắt hơi nhạt nhoà. Nhìn qua ánh nước, bò bít-tết trứng tươi và mì thoạt nhìn càng thêm lạnh băng.
Rõ ràng nàng có việc chính muốn đàm phán với ác ma.
Vốn lúc này hắn đang làm bộ khinh thường nhưng thực tế vui vẻ ngồi đây hưởng dụng mỹ thực. Nàng ngồi bên cạnh nói về chuyện trong tầng mộ cuối cùng, hỏi hắn có biết chuyện liên quan đến bảy tà hay không. Sau đó hắn ăn hết bữa tối, hai người ngồi trên giường, hắn dạy nàng cách tăng tinh thần lực, giúp nàng trở thành một đại ma pháp sư lợi hại.
Đây vốn nên là một buổi tối vui sướng.
Sao lại biến thành như vậy?
Tình hình cãi nhau rõ mồn một trước mắt. Ylang hơi đau lòng, nàng muốn, nếu nguyền rủa có thể giải trừ thật, nàng cũng không muốn lại nhìn thấy hắn! Không bao giờ!
Ai muốn làm bạn với ác ma chứ!
“Tí tách!”
Một giọt nước mắt nhỏ rơi vào trong cơm hộp.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng cười đáng giận.
Một bàn tay chợt đưa qua, ấn nàng lên trên mặt bàn.
Ác ma tràn đầy vui sướng, nắm chặt cái đuôi của nàng mà cầm lên, tiến tới trước mặt.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt nước mắt lưng tròng của nàng, hắn cười lộ hai hàm răng.
“Chậc chậc, đây là nước từ đâu ra nhỉ? Chẳng lẽ có thứ gì đang lén thút thít nỉ non sao?”
Hắn nhếch khóe môi, cười đầy ý xấu.
Ylang nhăn đôi mắt nhỏ, cả người tức giận xù lên.
Nói cũng kỳ quái, bị hắn quấy như vậy, cơn nghẹn khó chịu lại biến mất. Nàng muốn đạp hắn, đạp hắn sao cho gà bay chó chạy.
Hắn dùng dĩa chọc miếng trứng tươi, đưa tới trước mặt nàng quơ quơ, sau đó cố ý ghét bỏ ngửi tới ngửi lui.
“Đồ ăn thấp kém của loài người… Ăn thứ này thật sự là làm khó ta.”
Ylang nhìn chằm chằm vào miếng trứng đã cứng lại.
Ngay khi hắn chuẩn bị bỏ nó vào trong miệng, nàng cong mắt, vui sướng quăng đuôi một cái.
“Nước.”
Rầm rầm!
Ác ma lại bị rót lạnh.
Miếng trứng tươi kia rơi khỏi dĩa ăn, một phát xuống đất.
Ylang thừa thắng xông lên, lại phóng ra ma pháp với cơm hộp.
Rầm rầm!
Bữa tối đáng thương đi tong.
Nàng, Ylang, là một vị ma pháp sư ưu tú có thể triệu hoán cả bể bơi!
Đến đi, tổn thương nhau đi!
“Ôi!” Nàng nhỏ giọng học cách nói chuyện của hắn, “Đây là lũ đến từ đây nhỉ? Chẳng lẽ có thứ gì đang gào khóc sao?”
Hắn co khóe miệng, khuôn mặt trắng bệch, tóc đen dán trên mặt, như một nữ quỷ bò ra từ trong sông.
Mắt Ylang cong thành một đôi trăng lưỡi liềm, cười không ngừng.
Hắn cứng đờ đặt nàng lên bàn gỗ.
Hắn chậm rãi đứng lên.
Ylang cười đến mức bổ nhào. Cái đuôi nhỏ chống trên mặt bàn, xoay mình lăn cái, lại chống, lại xoay mình cái nữa.
Nàng không sợ hắn đâu.
Dù sao hắn và nàng vận mệnh tương liên, hắn cơ bản cũng không thể làm gì nàng.
Ôi… Đợi đã, sao hắn lại đang mở nút thắt?
Ylang cứng người, nhìn chằm chằm vào ác ma, dựng hết cả lông.
“Anh đang làm gì!” Nàng ngoài mạnh trong yếu hô về phía hắn.
Hắn hơi hơi nhếch khóe môi, lạnh lùng lườm nàng: “Đổi, đồ, ướt.”
“Hu…” Ylang ném cái đuôi, ôm lấy chính mình.
Hắn đưa tay ra, bắt lấy nàng.
“Ngươi đã không thể chờ đợi mà hiến thân với ta, vậy như ngươi mong muốn.”
Hắn ngậm đuôi của nàng vào trong miệng, cởi cái váy ẩm ướt.
Ylang: “Huhuhu…”
Đôi mắt nhỏ xoay một cái, cái khó ló cái khôn, nàng gọi nguyên tố thuỷ về phía đèn dầu.
“Rầm!”
Trong phòng tối lại.
Hắn rủ mắt, quái dị nhìn nàng: “Chẳng lẽ ngươi không thể nhìn vào ban đêm?”
Thanh âm phát ra từ trong kẽ răng, lạnh nhạt lại mơ màng.
Ylang: “…”
Nàng ở trạng thái cục bông có thể nhìn vật trong bóng đêm. Mà hắn có thể đại sát tứ phương trong mộ, hiển nhiên cũng có thể nhìn ban đêm được.
Ylang hết cách, nhắm hai mắt nhỏ lại, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn ném quần áo ướt sũng lên trên mặt bàn, không đổi quần áo mới, trần truồng chui vào ổ chăn.
Nàng bị hắn ấn trên gối đầu.
Nàng bất an ném cái đuôi, cảm giác kỳ quái không ngừng dâng lên trong lòng.
“Anh, anh đừng sờ tôi.” Nàng đáng thương nói thầm.
“Ha,” Hắn ấn nàng, xoa vài cái trên thân thể tròn vo mềm như nhung, “Cứ sờ ngươi đấy, ngươi có thể làm thế nào.”
Ylang: “…”
Nếu như hắn hiểu thành sờ cục bông này, vậy cứ kệ hắn thôi.
Đừng cho tay vào trong chăn bóp loạn chính hắn là được.
Nàng hất cái đuôi lên, nằm vào gối, ngửa ra.
Cục bông dúi một phát, lại dúi một phát, còn rất thoải mái, làm nàng hơi mệt rã rời.
“Này,” Nàng nhỏ giọng hỏi, “Anh có biết loạn bảy tà không?”
“Ừ.” Hắn lười biếng nói.
Ylang xoay mắt sang nhìn hắn: “Bảy vị vương giả kia cũng không phải Vu Yêu Vương, đúng không?”
Tuy bữa tối đi tong nhưng dáng vẻ hắn lúc này nhìn còn khá thanh thản.
Hắn giật giật mí mắt: “Ừ.”
“Vậy…” Ylang khẩn trương nhìn hắn, “Ma quỷ bị phong ấn ở chỗ sâu nhất trong mộ… Anh có biết không?”
Hắn nhíu mày: “Ma quỷ gì. Ta là Thần, Thần Bóng Tối.”
Ylang: “?”
Nàng sửng sốt trong chốc lát, dựng lông: “Thứ bị phong ấn ở chỗ đó chính là anh? Vậy không phải anh là Đại Ma Vương trong Thánh chiến Ánh Sáng sao?”
Mắt của hắn đã đóng lại, khóe môi khinh thường giật giật, lạnh nhạt như bình thường.
Hắn ngủ rồi.
Ylang bé nhỏ đáng thương bị ném trên gối đầu, nàng dùng cái đuôi chọc chọc hắn, hắn không phản ứng gì hết.
Ngủ rất sâu.
Cũng là, bị bệnh mà rèn luyện nặng như thé, không chóng mặt mới là lạ.
Cục bông Ylang đặt con mắt lên gối đầu, ngạc nhiên nhìn chăm chú hắn.
Tuy nàng đã lờ mờ đoán được, nhưng lúc đáp án này thật sự đặt ở trước mặt, nó vẫn khiến nàng quăng mạnh đuôi vài cái.
Đại Ma Vương đó!
Đại Ma Vương đối đầu với toàn bộ thế giới trong Thánh chiến Ánh Sáng!
Rõ ràng đang ngủ ở trên một cái giường với nàng!
Đợi đã… Nữ Thần Ánh Sáng có biết Đại Ma Vương bị phong ấn trong mộ đã trốn ra không?
Ylang dựng lông, tim đập loạn.
So với chúa tể thế giới như Nữ Thần Ánh Sáng, nàng, Ylang Lynn còn không bằng một con kiến.
Mà Thần Bóng Tối trước mặt… À, hắn thoạt nhìn cũng chỉ là một con kiến mạnh hơn nàng một xíu thôi.
Ngày mai nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với ác ma… À không, nếu hắn là “vị đó” thì cũng không thể gọi hắn là ác ma. Hắn không phải ác ma bình thường, hắn là Ma Thần trong truyền thuyết. Có người gọi hắn là Thần Bóng Tối, có người gọi hắn là Satan, cũng có người gọi hắn là Minh Vương. Tóm lại, hắn thuộc mặt đối lập với Nữ Thần Ánh Sáng, là Tà Thần xấu xa, kỳ lạ nhất.
Cục bông Ylang thở dài một hơi, rủ mắt nhìn thân thể của mình, lại lắc lắc cái đuôi sau lưng.
Cuộc sống đúng là khó khăn hơn trong tưởng tượng nhiều….
Ylang bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Trời còn chưa sáng nhưng người tới cầm theo đèn Long Tinh, chiếu sáng nhà sau của lão Mary như ban ngày.
Nàng dùng cái đuôi chọc cho Ma Thần dậy.
Hắn cau mày, hiển nhiên tức vì phải dậy.
“Tiểu thư Lynn!” Ngoài cửa ra vào truyền tới một giọng vang dội, “Bà Lynn giao cho tôi: phải nhân lúc còn nóng mang súp dê đến cho cô!”
Hai mắt Ylang sáng ngời: “Là kỵ sĩ mang tin về thay tôi, anh ta mang súp lão Nicole làm đến!”
Sự tức giận khi rời giường của Ma Thần tan thành mây khói. Hắn vẫn mặt lạnh nhưng động tác đứng lên mặc đồ vô cùng nhanh nhẹn, bước chân cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Ylang biết rõ, hắn cực đói.
Mở cửa, kỵ sĩ cũng không nhìn quanh mà đi tới, lấy một cái bình trong ngực ra, đặt lên bàn.
Anh ta vừa mở nắp, vừa cằn nhằn: “Tiểu thư Lynn, mẹ của cô đúng là quá nhiệt tình. Hôm qua bà ấy cố giữ tôi ở lại ăn tối. Sau khi hỏi tình huống gia đình của tôi, bà hết sức hài lòng. Bà đề nghị tôi lớn mật tiếp xúc với cô nhiều hơn. Bà bảo tôi mang súp dê bà cố ý chuẩn bị đến cho cô, bà ấy cho rằng việc này có thể tăng hảo cảm của cô với tôi.”
Cục bông Ylang trốn trong chăn: “…”
Lão Nicole lo con gái bị Vinár lừa đi làm người tình, vậy mà đã bắt đầu xem đối tượng kết hôn cho nàng ư?
Bình tĩnh mà xem xét, nếu tương lai nàng làm đạo sư của học viện, nàng sẽ vô cùng xứng đôi với kỵ sĩ hoàng gia.
Nàng lặng lẽ thò con mắt ra ổ chăn.
Sự chú ý của Ma Thần đại nhân lúc này hiển nhiên không nằm trên người kỵ sĩ. Hắn nhìn chằm chằm vào súp dê trắng, yết hầu hơi co rút lại.
Kỵ sĩ khẩn trương, hàng lễ kỵ sĩ một cách đoan chính: “Tiểu thư Lynn! Xin hỏi… cô có thể cân nhắc chuyện hẹn hò với tôi không?”
Ma Thần chậm rãi giương mắt lên, khó có thể tin nhìn qua kỵ sĩ vừa dũng cảm vừa ngượng ngùng này.
Hắn sửng sốt trong chốc lát, nhớ tới “bí quyết không hấp dẫn đàn ông” học được ngày hôm qua. Khóe miệng co quắp cái, hắn cố gắng hết sức, nở một nụ cười giả lớn về phía kỵ sĩ.
Cục bông Ylang: “…”
Trời ơi! Cười với người đang tỏ tình là có ý đáp lại mà!
====================