Trong phòng rất đầy đủ tiện nghi, có một chiếc LD Odel TV, có một đầu đĩa kề bên có một rỗ phim mới có cũ có đủ mọi thể loại. Trong phòng còn có một chiếc tủ lạnh, trong đó có rất nhiều đồ ăn vặt cùng nước uống. Trên chiếc bàn được đặt kế bên cửa sổ có một chiếc laptop Apple màu xám bạc , còn có một xấp giấy trắng cùng các loại bút. Chính giữa có một chiếc giường khá lớn, da giường chỉ có một màu đơn duy nhất là màu hổ phách.
Khỏi cần nói căn phòng này rất hợp với ý cô, giống như được thiết kế theo sở thích của cô vậy. Cô bước về phía phòng tắm, trước khi vào phòng tắm là một gian phòng thay đồ. Trong đó đặt một tủ đồ đầy đồ theo kích cở của cô. Là trùng hợp? Cô không có thói quen mặc đồ trong phòng tắm, thường tắm xong cô sẽ cuốn khăn tắm ra phòng rồi mới thay đồ.
Thiên Đình có cảm giác nơi này được thích kế riêng cho mình. Cô bỗng nhiên bật cười trước suy nghĩ của mình, liệu có thể sao, những sở thích này của cô người khác căn bản không biết được. Kể cả Nhật hay Chi Chi. Có lẽ chỉ là trùng hợp.
Nghĩ rồi cô bước lại bàn học lấy tờ giấy và cây bút chì, bắt đầu vẽ phong cảnh ngoài của sổ giết thời gian.
Thấm thoát trời cũng đã sẫm tối, từ trưa đến giờ cô cũng đã vẽ được khá nhiều. Nhìn bước tranh cuối cùng mà cô vừa hoàn thành, đó là một bước tranh cảnh mặt trời lặn được phản trên mặt hồ. Không hiểu sao cô rất thích những cảnh hoàng hôn và bình minh, trong những khoảng khắc đó thiên nhiên thật sự rất đẹp.
“ Cốc…cốc…cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, làm kết thúc hồi tưởng của Thiên Đình về những cảnh thiên nhiên mà trước kia cô đã từng chiêm nhắm.
“ Vào đi.”
“ Tiểu thư, tới giờ ăn tối rồi. Cô muốn xuống dưới ăn hay tôi dọn lên đây cho tiểu thư.”
“ Không cần con sẽ xuống dưới.” Nãy giờ lo vẽ cô không để ý bây giờ cô đã đói meo rồi. Bụng cô đã sắp dính chặt vào thắt lưng rồi.
Khi bước xuống nhà ăn, Thiên Đình lần nữa ngước lên nhìn bước tranh 3D phía trên, nhìn nó rất lạ nhưng lại cảm thấy rất quen, cô nhớ mình chưa từng nhìn bức tranh nào tương tự như vậy nhưng sao cô có cảm giác khá quen thuộc với nó. Cô nhìn lên mặt bàn toàn những món Việt đơn giản, cũng là những món cô thích.
“ Tiểu thư, cô còn gì dặn dò không ạ.” Quản gia là một người phụ nữ khoảng chừng bốn lăm tuổi, hiện tại bà đang đứng sau lưng Thiên Đình chỉ đạo những người hầu dọn đồ ăn lên.
“ Um…bà bảo mọi người lui xuống hết đi. Với lại bà lấy thêm một bộ chén lại đây ngồi ăn với con.”
“ Tiểu thư, cô không cần bận tâm tôi…”
“ Con không quen ăn một mình bà ngồi xuống ăn với con đi. Với lại không cần gọi con là tiểu thư chỉ cần gọi tên của con là được.” Không chờ bà quản gia nói xong câu, cô trực tiếp ngắt lời. Cô dù gì cũng chỉ là khách không phải chủ nhân của bà ấy, bà ấy không cần phải câu nệ trước mặt cô như vậy.
Thấy thái độ dứt khoát của Thiên Đình, má Lý cũng không nói thêm chỉ sai người hầu cầm thêm một bộ chén cho mình rồi bảo bọn họ lui xuống.
“ Tiểu thư, thức ăn có hợp khẩu vị của cô không?”
Thiên Đình gắt vài miếng thức ăn lên thử, đồ ăn khá ngon nhưng dù dì họ cũng là người Pháp bảo họ đi nấu món Việt quả là làm khó họ rồi.
“ Um… ngon. Nhưng con thích nấu ăn sau này bửa ăn của con mọi người không cần lo. Với lại không gọi con là tiểu thư nữa gọi tên.”
“ À, cái này…tiểu thư...”
“ Gọi tên Thiên Đình hay Đình tùy bà.”
“ À… vậy tôi gọi tiểu thư là Thiên Đình vậy.”
“ Um…vậy con sẽ gọi bà là má Lý. Được rồi ăn thôi đói bụng quá.” Không nói dóc, quả thật cô đã rất đói cô không chắc mình có thể nói thêm được mấy câu.