Trên bàn bày khoảng sáu món ăn gia đình thông thường trông khá đơn giản, nhưng màu sắc cùng hương vị thì chưa ai nói chắc được điều gì. Ba bộ chén đũa được xếp ngay ngắn trên bàn, hai ly rượu vang cùng một ly nước trái cây, trên bàn cắm một bó hoa tulip màu tím nhạt, hương thơm thoang thoảng nhưng lại làm say đắm lòng người.
Lập Hằng lịch sự tiến đến kéo ghế cho Du Nhiên cùng tiểu Hiên rồi mới đến vị trí bên cạnh tay trái của tiểu Hiên ngồi xuống.
“ Nhược Linh đâu rồi nhỉ?” Du Nhiên đưa mắt nhìn nhanh qua nhà bếp được ngăn với phòng ăn bằng chiếc quầy bar, nhưng không thấy cô học trò kiêm bạn tốt của mình đâu.
“ Trước khi đi tắm con vẫn thấy dì ấy mà, chắc đã ra về bằng cửa sau rồi.” Tiểu Hiên cũng đang thắc mắc, người dì này của cậu mỗi lần gặp mặt đều hận không thể dính sát vào cậu sao hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu rồi, thì ra là đã chuồn về trước. Tầm mắt cậu nhìn qua Lập Hằng, chẳng lẽ là do chú Lập Hằng.
“ Thôi được rồi, chúng ta dùng cơm thôi, để mẹ đi gọi cho cô ấy một chút.” Nói rồi Du Nhiên đứng dậy đi về hướng phòng sách sát bên chân cầu thang.
“ Chú Lập Hằng, chúng ta ăn thôi, mẹ gọi điện rất nhanh sẽ trở lại, hơn nữa cháu không ăn sai giờ được.” Tiểu Hiên lắc lắc cánh tay đem tầm mắt của Lập Hằng quay lại bàn ăn, rõ ràng bóng mẹ đã sớm khuất trong phòng sách thế mà tầm mắt của chú vẫn không thu hồi.
“ À, được.” Lập Hằng giật mình thu hồi tầm mắt, Du Nhiên đem lại cho anh một cảm giác vừa thân thuộc lại vừa xa lạ, điều này làm cho anh thấy bất an.
“ Chú Lập Hằng hôm nay không cho chú thưởng thức tay nghề của mẹ cháu rồi, nhưng mà dì Hoa nấu cũng không kém đâu, mùi vị cũng tựa như mẹ cháu năm phần. Dì Hoa chính học trò chân truyền của mẹ cháu đấy.”
“ Vậy sao.” Lập Hằng có chút ngạc nhiên, thảo nào Nhược Linh với tiểu Hiên lại thân thuộc như vậy.
Nhìn cậu bé đáng yêu đang cố dùng bàn tay nhỏ bé của mình điều khiển chiếc đũa để gắp một miếng sườn vào chén anh. Trong lòng anh đột nhiên có một dòng nước ấm chảy qua, sự ấm áp đột ngột này làm anh không phản ứng kịp nhưng mà cảm giác này anh thích.
Bàn tay nâng lên, từng ngón tay thon dài nổi bật trên đôi đũa bằng gỗ mun đen nháy, nhẹ nhàng đem một miếng thịt khác gắp vào chén tiểu Hiên.
“ Cháu ăn đi, không cần để ý đến chú.” Dứt lời cũng đem miếng thịt vừa được tiểu Hiên gắp cho đem lên miệng chậm rãi ăn. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lập Hằng ăn đồ ăn do Nhược Linh nấu, nhưng là lần này lại thấy mĩ vị chưa từng nếm qua. Quả nhiên sau bốn năm tay nghề của Nhược Linh đã tiến bộ rất nhanh, cũng có lẽ là do nhận được sư phụ tốt. Trong đầu anh bỗng hiện lên một bóng người nhưng rất nhanh lại bị một bóng người khác làm mờ đi.
“ Dì Hoa của con nói có việc gấp nên đi rồi, ngày khác có thời gian sẽ đến thăm con sau.” Du Nhiên sau khi chấm dứt cuộc gọi với Nhược Linh cũng nhanh chóng quay lại phòng ăn. Liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang vui vẻ gắp thức ăn cho nhau.
Tiểu Hiên là một đứa bé không quá thích tiếp xúc thân mật với người lạ, bình thường ngoài trừ cô cùng ông ngoại cùng Nhược Linh và giáo sư thì cậu bé rất ít khi cười thật tự nhiên với người lạ. Xem ra người đàn ông này cũng không đến nổi tệ nếu không tiểu Hiên cũng sẽ không kết giao.
“ Vâng, mẹ! Mẹ…mau ngồi..ăn đi. Tay…nghề của dì…lại tiến bộ không..ít rồi.” Tiểu Hiên thấy mẹ đã quay lại cũng không để ý đến miếng thịt trong tay liền hối thúc cô nhanh ngồi xuống dùng bửa, nhưng bởi vì thế mà câu nói không rõ ràng câu mất chữ được.
Du Nhiên ôn nhu khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cậu rồi lấy khắn giấy trên bàn khẽ lau khóe miệng dính nước, chấm cho cậu.
“ Có sư phụ như mẹ, dì Hoa của con có thể không tiến bộ sao?” Nói rồi tầm mắt liếc nhanh bàn ăn, màu sắc và hương thơm không khác biệt lắm, đúng là đã tiến bộ không ít. Tầm mắt đột nhiên chạm đến một ánh mắt thâm úy đang nhìn mình, Du Nhiên khẽ giật mình rồi mím môi cười với anh.
Không khí dần trở nên hài hòa hơn, Du Nhiên cùng Lập Hằng đôi khi cũng nói với nhau vài lời, chủ yếu cũng là những vấn đề liên quan đến tiểu Hiên. Khoảng cách hai người cũng dần thu ngắn lại, ngẫu nhiên cũng có thể coi như là một người bạn.
Băng lãnh trong ánh mắt của Lập Hằng dần tan rã, anh biết chính mình đã không nhịn được mà bị Du Nhiên hấp dẫn. Ban đầu có vẻ do cô là mẹ của tiểu Hiên, hơn nữa rất giống Thiên Đình, nhưng sau khi nói chuyện anh liền nhận ra cô ấy với Thiên Đình cũng có rất nhiều điểm khác, nhất là khí chất điềm tĩnh lại thanh cao như hoa mai của cô khác với, sự lạnh nhạt đôi khi tinh nghịch của Thiên Đình.
Sau bửa ăn tối ngày đó, mọi người lại quay về với cuộc sống hằng ngày của mình. Du Nhiên tiếp nhận thêm ba ca phẩu thuật khó, địa vị của cô trên con đường y thuật ngày càng củng cố và nâng cao không ngừng. Tiểu Hiên vẫn chìm đắm trong các chương trình trên máy tính và cảnh đẹp của Thụy Sĩ.
Hai mẹ con thỉnh thoảng sẽ cùng nhau đi đến một địa điểm thiên nhiên nào đấy để nghỉ dưỡng cuối tuần.
Một tháng sau.
“ Nhật, Tiểu Yên không phải đã khỏe hơn rồi sao, sao lại đột nhiên xấu đi.”
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của Liên Ái, có một đám người đang bao quanh chiếc giường bệnh, trên đó có một cô gái đang nhắm chặt mắt, gương mặt tái nhợt, môi không chút huyết sắc. Cô nằm yên đấy, hơi thở tựa như không, nếu không phải máy điện tâm đồ bên cạnh vẫn đang hoạt động, đều không nhận ra cô còn đang hô hấp.
“ Chi Chi, bình tĩnh nào.” Lập Hằng ôm cô em gái duy nhất của mình đang mất bình tĩnh, sau cái chết của Thiên Đình mọi người ai cũng đều rất suy sụp, con bé cũng vậy, hầu như đối với sự ra đi của những xung quanh đều làm con bé sợ hãi. Có lẽ con bé sẽ không chịu nỗi sự ra đi nào nữa trong một thời gian dài.
“ Bác sĩ điều trị cho Tiêu Yên đã liên hệ rồi chứ?” Lập Hằng một tay giữ lấy Lập Chi Chi, tay còn lại cầm lấy điện thoại liên hệ với thuộc hạ đi tìm bác sĩ giỏi nhất về đây, một mặt xoay mặt hỏi Nhật cũng đang lo lắng một bên.
“ Rồi, đã liên hệ rồi. Cô ấy đang trên đường đến, cũng là bác sĩ giỏi nhất hiện nay rồi, là do Liên Á đặc biệt mời đến tiếp nhận những ca phẫu thuật khó nhất.” Sắc mặt Nhật trắng bệch nhìn cô em gái mới khỏe lên được vài ngày lại tiếp tục quay về với cuộc sống trước kia.
Đúng lúc này cửa phòng được mở nhẹ ra, bước vào là một tốp bác sĩ đi đầu là một bác sĩ nữ trẻ tuổi. Lập Chi Chi vốn đang được Lập Hằng ôm trong ngực, nghe tiếng cửa mở liền ngẩng mặt lên, thấy được người đi đầu liền bần thần, như vui lại như sợ, kêu lên một cái tên.
“ Thiên Đình!” Tiếng kêu của cô khiến mọi người trong phòng trong lòng lộp độp mà đồng loạt quay đầu lại. Nhìn thấy Du Nhiên đang đứng ngay cửa phòng, mỗi người trong phòng đều ngỡ ngàng mà cứng họng.
Thật là rất giống! Không phải khuôn mặt đó, nhưng mà…
Người đầu tiên hồi phục là Lập Hằng, anh buông Lập Chi Chi ra, tiến tới chào Du Nhiên.
“ Du Nhiên, em là bác sĩ điều trị cho Tiêu Yên sao?”
Du Nhiên, cười nhẹ chào anh một cái rồi đưa mắt nhìn Lập Chi Chi, cô tiến tới gần, đưa cánh tay đến trước mặt Lập Chi Chi, nhìn thẳng vào mắt cô cười một cách chân thành.