“ Mau! Mau đi gọi chủ nhân…” má Lý sốt ruột hối người đi gọi chủ nhân. Có vẻ chỉ có chủ nhân bên cạnh thì tiểu thư mới ngủ yên.
“ Á!!!!” Thiên Đình trên giường là một tiếng rồi ngồi bật dậy, thở hỗn hễn. Thật đáng sợ… bà ta cho cô nuốt rắn…rắn còn sống…xung quanh ghế cô bị trói có rất nhiều rắn…rắn cô sợ rắn.
“ Thiên Đình con cuối cùng cũng tỉnh rồi. Con là má Lý sợ quá. Xin lỗi con. Má không nên bỏ thuốc ngủ cho con.” Má Lý khóc nức nỡ, nắm chặt tay Thiên Đình, nhưng cô không cử động vẫn ngồi run rẫy. Một lát sau, khi đã bình tĩnh lại Thiên Đình quay người nhìn má Lý cười chấn an bà.
“ Con không sao rồi…má không cần lo. Mai mốt…đừng cho con ăn thuốc ngủ nữa.” Cô vẫn chưa hết bần thần. Đã lâu rồi cô không mơ ác mộng rồi. Mỗi lần chuyển chổ ngủ cô đều như vậy, thế nên cô rất hạn chế chuyển nhà. Thế nhưng trước kia cô chưa bao giờ mơ thấy cậu thiếu niên ấy. Ngay cả giấc mơ ban đầu cô cũng chưa bao giờ thấy.
“ Anh tiểu Phong…” Thiên Đình nhỏ giọng lập lại cái tên mà cô đã gọi. Anh ta là ai, ngay cả trong mơ cô cũng không thấy rõ được khuôn mặt của anh ta.
“ Má Lý con gặp ác mộng bao lâu rồi?”
“ Sau khi ngủ được vài phút cô liền gặp. Đúng lúc đó chủ nhân đến đây, là Ảnh khám cho cô, tiêm thuốc an thần cho cô mà cô vẫn không ngủ yên. Mãi đến lúc cô kéo chủ nhân xuống nằm cùng cô thì cô mới chịu ngủ yên. Chủ chân đi được một lúc thì cô lại gặp ác mộng. Tôi sợ cô lại ngủ không yên nên cho người gọi chủ nhân rồi lát chủ nhân sẽ đến.’
“ Chủ nhân? Tôi kéo anh ta xuống nằm với tôi sao?” Thiên Đình khó hiểu hỏi. Sau giấc mơ lạ kia cô bị rơi xuống một con sông, lúc đó có một cánh tay kéo cô rồi ôm cô, lúc đó cô rất thõa mái ngủ thật sâu. Một lát sau, cảm giác đó không còn cô lại bị các cơn ác mộng thường ngày quấy rối. Là do ôm anh ta sao?