• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mời hai vị dùng trà.”

Hàn Tố Tâm đặt trà lên bàn trà trước mặt hai người, sau đó lại ngồi xuống ghế salon ở phía đối diện, mỉm cười nói: “Lần này Lâm tiên sinh đến nhà, không biết có chuyện gì cần Tố Tâm ra sức? Nếu cần, tất nhiên Tố Tâm sẽ cố hết sức giúp đỡ.”

Lâm Chỉ Thủy nghe vậy hơi buồn bực.

Nữ hài này bị gì vậy?

Lúc trước còn đang bình thường, sao đột nhiên lại bắt đầu chuyển sang cổ phong rồi?

Khó khăn lắm trong tiệm mới có một vị khách nói chuyện giống người bình thường, thế mà cuối cùng nàng cũng bắt đầu chơi trò lúng túng…

Hắn hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể cố hết sức phối hợp với khách hàng, dù sao tất cả mọi người đều là kẻ yêu thích văn hóa truyền thống, hơn nữa hắn cũng có việc muốn nhờ, không thể không nể mặt người ta.

“Cũng không phải giúp ta, mà là giúp nàng.”

Lâm Chỉ Thủy đưa tay ra ôm bả vai Xà Tích Lộ, vừa vắt hết óc cân nhắc tìm từ, vừa chậm rãi nói: “Đây là thê tử của ta Xà Tích Lộ, gần đây nàng luôn lo lắng không yên, cả ngày bị ác mộng quấy nhiễu, không được yên bình, luôn mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, mơ nhiều lại không có tác dụng, đáng tiếc ta không có sở trường ở mặt này, cũng không tiện giải ưu giải nạn cho nàng, đúng lúc ngươi hiểu mặt này, vì vậy muốn mời ngươi giúp đỡ một hai.”

“Thì ra là thế.” Hàn Tố Tâm nhẹ nhàng gật đầu.

Trong lòng nàng lại âm thầm nghi ngờ.

Lần trước khi vị chủ tiệm tranh chữ này nói chuyện, từ ngữ hoàn toàn mang cảm giác của người hiện đại, lúc ấy nàng nghi ngờ có lẽ đối phương là một vị cao nhân tiền bối cũng có năng lực thích ứng rất mạnh giống nàng, vì vậy đành phải phối hợp, cũng dùng giọng điệu của người hiện đại.

Còn bây giờ, nàng hơi nghi ngờ có lẽ vị tiền bối này chỉ là một phàm nhân may mắn, vì vậy nàng mới cố ý quay lại phong cách nói chuyện bình thường, coi như thăm dò cơ bản nhất.

Nhưng không ngờ đối phương cũng đổi phong cách, cách diễn đạt dùng từ thế này, hoàn toàn không nghe ra tật xấu gì.

Hoặc đối phương thật sự là cao nhân tiền bối, hoặc đối phương cố ý luyện tập rất lâu.

Tuy nàng cảm thấy nếu là người hiện đại, cố gắng học tập cách nói chuyện cổ phong này có hơi khó hiểu, nhưng khả năng không hề nhỏ.

‘Hơn nữa, nghe ra dường như nữ tử phàm nhân này chỉ là mơ thấy ác mộng mà thôi, nếu thật sự là cao nhân tiền bối, dù không sở trường mặt này, giải mộng an thần cũng chỉ là việc nhỏ, chút việc nhỏ như vậy hắn cũng không giải quyết được, còn cố ý mời ta giúp đỡ, xem ra rất có thể hắn là phàm nhân thật…”

Trong lòng Hàn Tố Tâm dần dần có phán đoán, không nhịn được thầm bất đắc dĩ, sao ngày đó nàng lại cho rằng phàm nhân này là cao nhân tiền bối, thật sự đã gây ra trò cười lớn.

Cho dù là người tu hành cũng cần tránh bị ngoại ma xâm nhập, không thể bị phàm nhân phát hiện, nhưng nếu là cao nhân tiền bối, dù thi triển pháp thuật an thần, phàm nhân cũng không thể phát hiện ra.

Dù còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, nàng vẫn chưa hiểu rõ, nhưng nàng đã nắm chắc bảy phần, có thể xác định Lâm Chỉ Thủy này là phàm nhân.

“Đã vậy, cứ giao việc này cho Tố Tâm đi.”

Hàn Tố Tâm vẫn mỉm cười, nói: “Lâm tiên sinh, ngươi chờ ở đây một chút, ta dẫn phu nhân vào trong phòng nói chuyện, rất nhanh là có thể biết được nguyên nhân.”

Có lẽ là vì phát hiện vị tiền bối trước mắt là giả, nàng cũng vô thức không muốn tiếp tục gọi là “ngài” nữa.

Nói tóm lại…

Tiếp theo, nàng chỉ cần xác nhận bệnh của nữ tử phàm nhân này một chút, nếu thật sự chỉ bị ác mộng làm phiền, như vậy nàng đã có thể chắc chắn.

“Được, ta chờ ngươi ở đây.” Lâm Chỉ Thủy đưa tay xoa đầu Xà Tích Lộ, ra hiệu nàng đừng lo lắng.

Xà Tích Lộ không muốn ở riêng với người xa lạ, nhưng nghĩ đến là vì Lâm Chỉ Thủy, đối phương lại là một đại tỷ tỷ thân thiện như thế, cũng không quá kháng cự nữa.

Dù… nàng cảm thấy phong cách nói chuyện của hai người này có hơi lúng túng.

“Mời đi bên này.”

Hàn Tố Tâm khẽ mỉm cười dùng tay ra hiệu mời, dẫn Xà Tích Lộ đi vào phòng tư vấn tâm lý ở bên cạnh.

Trong phòng tư vấn tâm lý.

“Ngươi nằm xuống đây là được.”

Hàn Tố Tâm đi đến bên cạnh ghế nằm ở bên trong, mỉm cười với Xà Tích Lộ.

Nàng cũng không cần dùng lời nói để thăm dò Xà Tích Lộ, càng không cần thôi miên nói chuyện từ nông đến sâu giống như bác sĩ tâm lý bình thường.

Như thế quá rắc rối.

Pháp thân truyền thừa của nàng là Bắc Thần Tử Vi Đại Đế, với pháp thuật thần thông của nàng, hoàn toàn có thể làm được tới mức dưới tình huống phàm nhân không hề phát hiện, khiến đối phương lập tức ngủ thiếp đi, sau đó nàng chỉ cần chui vào mộng cảnh của đối phương, tiến hành giao lưu với bản ngã tinh thần thật sự của đối phương, là có thể biết được tình huống chân thật nhất.

Xà Tích Lộ hơi do dự, vẫn còn có chút sợ hãi ngồi xuống ghế nằm, chậm rãi nằm xuống.

“Yên tâm nhắm mắt lại, cứ giao cho ta là được.”

Hàn Tố Tâm khẽ nói, giọng nói ẩn chứa một luồng đạo vận kỳ lạ truyền vào trong tai Xà Tích Lộ, chỉ khoảnh khắc đã khiến nàng rơi vào giấc ngủ say, không hề có sức chống cự.

‘Dễ dàng thành công như thế, đúng là phàm nhân…’

Nhìn khuôn mặt yên tĩnh ngủ say của Xà Tích Lộ, Hàn Tố Tâm không nhịn được khẽ lắc đầu, trong lòng thầm than thở, gần như đã có chín phần chắc chắn Lâm Chỉ Thủy kia chỉ là một phàm nhân, là trong lúc vô tình đạt được những bức chữ kia mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK