Cơn mưa rả rích này là nàng dùng thuật cầu mưa để tạo ra, nàng tu hành pháp thân “Cộng Công”, chính là đạo thống truyền thừa do Uế Thổ Kiến Mộc truyền lại, thiên quan đầu tiên “Khâm Thiên Giám” có thể nhìn thấu thiên tượng, mà hiện tại nàng đã tu tới thiên quan thứ hai “Vu Tự”, am hiểu nhất là cầu mưa.
Trận mưa nhỏ này do nàng gọi tới, chính vì muốn thông qua thần thông “Vu Tự”, dùng vũ thủy pháp thuật để tìm kiếm đầu Diệt Mông Điểu kia. Đám mây vừa rồi cũng không lớn, không được bao lâu sẽ kết thúc.
Mà phàm nhân này… lại có thể nhìn ra được?
Còn nói nàng không quan tâm việc dầm mưa, đều này khiến nàng có cảm giác đối phương đã nhìn thấu nàng.
Nhưng rõ ràng người này chỉ là một phàm nhân, đâu có cao nhân tiền bối nào phải ở trong phòng tránh mưa, muốn về nhà còn cần người khác đến đón?
Ừ, có lẽ chỉ là ta suy nghĩ nhiều.
Nàng nói thầm.
“Đương nhiên ta biết, điều này rất dễ nhận ra đúng không?” Lâm Chỉ Thủy mỉm cười.
Thật ra, vừa rồi hắn đã lên mạng tìm kiếm một vài phân tích của chuyên gia có liên quan, nghe nói cơn mưa này đột nhiên xuất hiện, chỉ bao trùm một phạm vi nhất định, lượng mưa thấp thế này cũng chỉ là mưa rào mà thôi.
Đương nhiên, trong đó còn có lý luận khoa học gì đó, hắn cũng không rõ lắm, chỉ có thể lừa gạt tiểu cô nương một chút.
“Hẳn là ngươi đoán đúng không? Ngươi đừng lừa ta, ta không phải trẻ con.” Yến Thủy Thủy cố ý bĩu môi, học theo thiếu nữ 18 yêu kiều hừ một tiếng.
Lâm Chỉ Thủy buồn cười lắc đầu nói: “Chỉ có trẻ con mới nói mình không phải trẻ con, đám lão già này đều thích giả làm người trẻ tuổi.’
Yến Thủy Thủy há hốc mồm, lại không dám nói gì, hơi bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế, dù gì cũng không thể nói mình đã 45 rồi, đúng không?
“Lại nói…” Lâm Chỉ Thủy nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa, tùy ý hỏi: “Ngươi đã cãi nhau với trưởng bối trong nhà sao? Một mình ra ngoài, trưởng bối trong nhà ngươi không sợ ngươi xảy ra chuyện?”
“Trưởng bối nhà ta sẽ không lo lắng cho ta, nàng chỉ biết quản ta…” Yến Thủy Thủy nói thầm một tiếng, lại hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Chỉ Thủy: “Nhưng tiểu ca ca ngươi đoán rất chuẩn đó.”
Không biết tại sao phàm nhân này lại đoán chuẩn như thế, khiến nàng có cảm giác bị nhìn thấu rất khó hiểu.
Lâm Chỉ Thủy chỉ mỉm cười không nói gì.
Thiếu nữ đang thời kỳ nổi loạn, hơn nửa đêm không về nhà, trời đang mưa lại dầm mưa bên ngoài, còn ngây thơ như thế, đương nhiên là ồn ào cãi cọ với trưởng bối trong nhà.
Yến Thủy Thủy thấy phàm nhân này nở nụ cười thần bí, trong lòng càng thấy kỳ lạ, không nhịn được hơi kỳ lạ hỏi thăm: “Lại nói, tiểu ca ca, sao cách nói chuyện của ngươi là lạ?”
Nàng phát hiện phong cách nói chuyện của phàm nhân này nửa cổ nửa không, cho nàng cảm giác… giống như sư tôn và những lão tiền bối đã sống mấy trăm năm đang cố gắng học cách nói chuyện của người hiện đại, nhưng vẫn dùng một số từ ngữ cổ theo thói quen.
Chẳng lẽ… là đang học văn cổ?
“Khụ, nói đã quen, có chút không sửa được.”
Lâm Chỉ Thủy hơi lúng túng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, không nhịn được thầm nghẹn lời.
Mấy ngày nay giao lưu với mấy vị khách quá nhiều, trong chốc lát không đổi lại được…
Ôi, trong mắt những người trẻ thích dùng chữ viết tắt nửa tây nửa tàu để nói chuyện phiếm, chỉ sợ hắn đã biến thành lao lão gia khô khan?
‘Nói đã quen?’
Yến Thủy Thủy hơi nghi ngờ, không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ tiểu ca ca ngươi là diễn viên, hoặc là người lồng tiếng sao?”
“Chỉ là một phàm nhân bán tranh chữ mà thôi.”
Lâm Chỉ Thủy khẽ lắc đầu, cũng lười giải thích quá nhiều với tiểu hài tử này.
“Ồ, hóa ra chỗ ngươi là tiệm tranh chữ, ta còn nói vì sao lại có văn phòng tứ bảo(1).” Yến Thủy Thủy giật mình nhìn thoáng qua bút mực giấy nghiên cùng đủ thứ trên bàn sách.
(1) Văn phòng tứ bảo/文房四宝: Người Trung Quốc cho rằng, bút lông cùng với giấy, mực tàu, nghiên là văn phòng tứ bảo, nghĩa là bốn món đồ quý của chốn làm văn, trung gian chuyên chở ngôn ngữ, ý nghĩa và nghệ thuật.
“Ngươi thích thư pháp sao?” Lâm Chỉ Thủy không nhịn được hỏi một câu, nhìn từ khí chất và trang phục của thiếu nữ này, hình như nàng cũng xuất thân từ nhà có tiền, biết đâu có thể phát triển thành khách hàng cũng nên?
“Ta từng học một thời gian, nhưng cũng không có hứng thú gì, chỉ là trưởng bối trong nhà thích.”
Yến Thủy Thủy lắc đầu.
“Ồ, được.”
Lâm Chỉ Thủy cũng không nhiều lời, ở trước mặt người không thích thư pháp, tranh chữ của hắn không khác gì đống giấy lộn.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại ra xem, đúng là Tiểu Xà nhà mình gọi tới, liền nghe máy.
Ngay lập tức, đầu bên kia vang lên giọng nói có vẻ uất ức và sợ hãi của Xà Tích Lộ: “Alo… Alo? Ta… Ta không tìm thấy tiệm của ngươi, nơi này tối đen, còn… còn quanh co, ta… ta… ta sợ…”
Lâm Chỉ Thủy hơi buồn cười nói: “Ngươi tới đón ta còn sợ? Được thôi, vậy ngươi đừng tìm nữa, chỉ cần chờ ta ở trạm xe buýt trên ngã tư đường ở đầu ngõ hẻm là được.”
“Ồ, vậy ngươi… Ngươi nhanh lên…” Xà Tích Lộ vội vàng nói.
“Được, ngươi chờ chút.” Lâm Chỉ Thủy cười nói.
Sau khi kết thúc trò chuyện, hắn liền cầm túi sách đã được để sẵn bên cạnh, vẫy tay với thiếu nữ, nói: “Ta đi trước, ngươi cứ ở trong tiệm tránh mưa, lúc đi ra ngoài nhớ phải khóa cửa giúp ta.”
“Được, tiểu ca ca tạm biệt.” Yến Thủy Thủy không kịp chờ đợi vẫy tay tạm biệt.
Nếu không phải nể mặt phàm nhân này cũng được coi là tốt bụng trung thực, dáng vẻ cũng rất đẹp mắt, nàng đã sớm mất kiên nhẫn, không thể giả vờ thành thiếu nữ đáng thương, còn há miệng một câu tiểu ca ca, ngậm miệng một câu tiểu ca ca, ọe…
Nôn.
Giả vờ nai tơ trò chuyện cả nửa ngày, cuối cùng người này cũng đi.
Vội vàng xóa bỏ ghi chép giám sát, nàng còn phải về sớm một chút để tranh công với sư tôn.