Đúng như dự đoán, Lâm tiền bối thật sự đang mưu tính gì đó, hắn tặng một vài bức tự thiếp cho đám tu hành giả cùng vì bố trí “ván cờ” của hắn.
Còn quân cờ là nàng, phải sống sót trong ván cờ hung hiểm này, để Lâm tiền bối thắng được ván cờ này…
Thiên địa như bàn cờ, tuy Lâm tiền bối là người chơi cờ, nhưng sao lại không phải quân cờ đang giãy giụa dưới tay người chơi cờ lớn nhất là “số mệnh” chứ?
Chỉ trong khoảnh khắc, nàng hơi hiểu được tâm trạng rất phức tạp trong mắt Lâm tiền bối.
Hàn Tố Tâm hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi nặng nề, nhưng đồng thời cũng trào dâng ý chí chiến đấu, nàng không nhịn được nặng nề nói: “Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm, vãn bối chắc chắn sẽ cố gắng.”
Khóe môi Lâm Chỉ Thủy hơi co quắp, nhưng vẫn giữ được nụ cười, nhẹ gật đầu.
Thật sự gọi mình là tiền bối, không phải vị khách fan cuồng này định theo hắn học thư pháp đấy chứ?
Chẳng qua trong giới thư pháp, gọi tiền bối, vãn bối gì đó cũng là bình thường.
“Đúng rồi, Lâm tiền bối.”
Hàn Tố Tâm đột nhiên nói: “Trước khi người Trình gia kia rời đi, có nói ngày mai sẽ đến gặp ngài… nhận sai, định nhận lỗi với ngài.”
Nàng vốn muốn nói là nhận tội, nhưng nghĩ lại tu hành giả Trình gia kia cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, sao phải nói nghiêm trọng như vậy, ảnh hưởng đến phán đoán của tiền bối?
Hơn nữa, trong lòng nàng mơ hồ có một nghi ngờ, lại không dám nói ra.
Có lẽ, việc ngoại ma giáng lâm ngoài ý muốn này, cũng là một phần trong tính toán của Lâm tiền bối cũng nên?
Dù sao người giao đồ ăn kia cũng do Lâm tiền bối chọn món ăn gọi đến, vừa lúc thấy nàng và tu hành giả Trình gia đấu pháp mới dẫn tới ngoại ma, thật sự quá trùng hợp.
‘Nhận sai cái quỷ gì?’
Lâm Chỉ Thủy ngạc nhiên, không nhịn được mỉm cười, hỏi: “Ngươi cảm thấy hắn sai ở đâu?”
Không phải vị fan cuồng này đã quán thâu quan niệm kỳ quái gì đó cho người ta, khiến người ta đến nói xin lỗi chứ?
Làm tốt lắm!
“Điều này…”
Hàn Tố Tâm hơi do dự, chẳng lẽ Lâm tiền bối đang khảo nghiệm quan niệm thị phi của nàng?
Nàng vô cùng cẩn thận nói: “Thứ nhất, hắn tự tiện xông vào tiệm tranh chữ của ngài, cũng không có ý tôn trọng ngài, nhưng người không biết không có tội, cũng không thể trách hắn; thứ hai, hắn không biết tất cả mọi thứ trong tiệm tranh chữ đều là của ngài, còn dự định lấy lại thứ vốn thuộc về Trình gia bọn họ, nhưng sau khi bị ta ngăn cản, hắn cũng biết sai, vì vậy dự định ngày mai đến chịu đòn nhận tội với ngài.”
Nàng tự nhận bản thân đều nói sự thật, chỉ là hơi có ý thiên vị, nhưng không thẹn với lương tâm.
Chủ yếu là, lúc người tu hành Trình gia kia rời đi có nói một câu: “Ta về xử lý một chút hậu sự, sống hay chết, chớ để lan tới người Trình gia ta”, khiến nàng hiểu rõ, người này cũng không phải tà đạo mạnh mẽ cướp đoạt, vì vậy cũng sinh ra chút lòng đồng tình.
“Chỉ hai điểm này?” Lâm Chỉ Thủy hỏi.
“Ầy… Hắn suýt nữa phá hủy tiệm tranh chữ của ngài…” Hàn Tố Tâm lại bổ sung.
Lâm Chỉ Thủy nghe xong, không nhịn được âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Cho dù là con nhà ai đột nhiên bị lừa mười mấy vạn mua về một bức tự thiếp không có danh tiếng gì, chỉ sợ đều sẽ nổi giận.
Tự tiện xông vào tính là gì, muốn lấy lại mười mấy vạn nguyên vốn thuộc về nhà bọn họ, cũng rất bình thường.
Về phần phá hủy tiệm của hắn… Mặc dù điều này hơi bạo lực, nhưng cũng có thể hiểu được.
Thế nhưng, nghe ra hình như tất cả đã được Hàn Tố Tâm hóa giải, cũng không biết nàng đã nói gì với người ta, chẳng lẽ lại khoác lác hắn thành đại gia thư pháp, cao nhân ẩn thế gì đó?
Hoặc là nàng dùng mạng lưới giao thiệp của mình để giúp đỡ hắn?
Điều sau có khả năng lớn hơn.
Ánh mắt Lâm Chỉ Thủy nhìn Hàn Tố Tâm không nhịn được có nhiều hơn mấy phần ấm áp, mỉm cười nói: “Chỉ là một căn phòng nho nhỏ mà thôi, có bị phá cũng không thể tính là chuyện gì lớn, ngươi không cần quá để ý, nhưng ta vẫn phải cảm ơn ngươi.”
“Vãn bổi chỉ bỏ ra một chút sức lực nhỏ bé không đáng kể mà thôi.”
Hàn Tố Tâm nói xong, đồng thời cùng thầm than một câu, Lâm tiền bối thật sự là người có lòng dạ rộng lượng, tốt bụng nhân hậu.
‘Chỉ chút lực nhỏ bé không đáng kể… Cũng quá giỏi nói chuyện đi?’
Lâm Chỉ Thủy nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Có lẽ phải chờ một lúc nữa đồ ăn mới được đưa đến, ngươi có muốn ăn chút gì không?”
“Điều này… Không cần, vãn bối cáo từ trước.” Hàn Tố Tâm vô thức rùng mình, vội vàng từ chối.
Bây giờ nàng cảm thấy hơi mẫn cảm với từ giao đồ ăn này, lần đầu tiên trong đời dẫn ngoại ma giáng lâm, lại là vì phàm nhân giao đồ ăn kia, nếu không có chữ Lâm tiền bối ban thưởng, chỉ sợ nàng đã biến thành khẩu phần lương thực của ngoại ma.
"Tùy ngươi."
Lâm Chỉ Thủy cũng không ép buộc, dù sao thoạt nhìn nữ nhân này cũng là kẻ có tiền, có lẽ không quen ăn bữa sáng giá rẻ thế này, cứ theo nàng đi.
Sau khi Hàn Tố Tâm rời đi, hắn đợi đồ ăn giao đến có hơi nhàm chán, chợt nhớ tới lúc trước viết chữ cho Hàn Tố Tâm, không cẩn thận chạm ngòi bút vào chiếc thước đá xanh dùng để chặn giấy kia.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì bản thân có để lại một điểm đen trên thước.
Lúc ấy hắn chưa kịp lau sạch sẽ đã vội quay về thanh toán tiền điện.
Lâm Chỉ Thủy đi ra sau bàn đọc sách, cầm lấy chiếc thước đá xanh bình thường trên bàn, không nhịn được thấy hơi nghi ngờ.
Trên chiếc thước đá xanh rất sạch sẽ, không nhìn thấy chút điểm đen nào.
Chẳng lẽ Hàn Tố Tâm đã lau giúp hắn?
Lâm Chỉ Thủy không thể nhịn được cười, vị fan nữ này rất cẩn thận nha.
Hắn nhìn thoáng qua chiếc bút lông yêu quý đặt trên gác bút bên cạnh, tuy buổi sáng vừa rửa một lần, nhưng trước đó viết chữ định lại bị dính mực nước, lúc này mực trên đầu bút đã hơi khô.
Hắn cầm bút lông lên, lại bê chậu sắt màu xám ở cửa, đi vào phòng vệ sinh lấy nửa chậu nước, một lần nữa quay lại cửa rửa bút.
“Hả?”
Không biết vì sao, Lâm Chỉ Thủy luôn cảm thấy nước trong chậu sắt màu xám hình như hơi xanh, mơ hồ lộ ra màu xanh thẫm tĩnh mịch.
Hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy, dù sao thì cứ rửa bút lông trước lại nói sau.
Đợi sau khi rửa bút xong, mực nước đen nhánh trong chậu cũng mơ hồ hiện ra sắc xanh, hắn khẽ lắc đầu, đổ chậu nước này vào trong vòng đất trồng cây tùng.
Ngay sau đó, hắn đặt chậu sắt xuống, cầm bút lông xoay người đi vào trong tiệm.
Ngay lúc hắn xoay người đi vào trong, lại chưa từng nhìn thấy sau khi hắn đổ nước mực mơ hồ hiện ra màu xanh vào trong đất, mực nước nhanh chóng thẩm thấu biến mất, cứ như bị hấp thu.
Cùng lúc đó, cây tùng cường tráng này đột nhiên run lên nhè nhẹ, vỏ cây đầy vết rạn trên thân cây bắt đầu chậm rãi vặn vẹo, hàng loạt vết nứt không ngừng biến hóa, nửa ngày sau mới yên tĩnh lại.
Mà lúc này, dáng vẻ của vết rạn trên vỏ cây kia hệt là… một khuôn mặt người.