• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới gần chạng vạng tối, mưa phùn mịt mờ.

Dọc theo một con đường lát đá xanh trong làn mưa mông lung, thẳng vào đình viện tường trắng ngói xanh đen, bên cạnh là hàng thông xanh, hòn non bộ san sát, có thể thấy được một căn biệt thự nhà vườn phương đông lịch sự tao nhã trong viện.

Trình Thất Nguyệt mặc áo thun màu trắng, quần dài rộng rãi màu đen, khuôn mặt như thiếu nữ cấp ba, bước chân nhẹ nhàng đi xuyên qua hành lang uốn lượn có rào chắn sơn đỏ, đi vào một lương đình ở trong đình viện.

Một nam nhân mặc trường sam cổ màu đen đang ngồi phía sau bàn đá trong lương đình, dáng người cao gầy khoảng ba mươi mấy tuổi, mái tóc dài phóng khoáng lại tối tung, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng có cảm giác cô đơn không diễn tả được, đôi mắt như chim ưng cũng hiện ra vài phần men say, trước mắt bày từng vỏ chai rượu.

Trình Thất Nguyệt nhìn thấy tình cảnh này, không nhịn được giật mình nhìn phụ thân ngồi trước mặt.

Ở trong gia tộc, phụ thân là thiên chi kiêu tử, lại là con cháu dòng chính của lão tổ, luôn cực kì phóng khoáng kiêu ngạo, khiến người ta cảm thấy sắc bén, cao ngạo.

Mà hiện tại, phụ thân kiêu ngạo của nàng lại tóc tai rối bời, trên người đầy mùi rượu… Chán nản như một con sâu rượu?

Trình Thất Nguyệt nhìn phụ thân ngồi trong lương đình, không nhịn được nói: “Phụ thân, ngài tìm con?”

Đôi mắt say tới lờ đờ mơ hồ của Trình Bất Hưu liếc về phía Trình Thất Nguyệt, nặng nề nói: “Ngồi đi.”

Trình Thất Nguyệt ngơ ngác.

Những năm gần đây, phụ thân càng ngày thất vọng với tiến độ tu hành của nàng, thái độ cũng càng lạnh nhạt hơn, đây là lần đầu tiên phụ thân chủ động để nàng ngồi xuống trước mặt.

Nàng hơi lo lắng không yên, không rõ phụ thân có ý gì.

Trình Bất Hưu khẽ nhíu mày, vừa muốn quát tháo theo thói quen, lại thấy vẻ lo lắng trong mắt nữ nhi, hắn ta không nhịn được thở dài, giọng điệu chậm dần: “Thất Nguyệt, ngồi xuống đi.”

Trình Thất Nguyệt hơi do dự, lúc này mới ngồi xuống chiếc đôn đá bên cạnh phụ thân.

Trình Bất Hưu cầm chai rượu lên, lại uống một ngụm, lúc này mới tùy ý hỏi: “Tiến độ tu hành thế nào?”

“Có lẽ qua mấy ngày nữa, sẽ có thể vượt qua cửa ải ‘thư viện học sinh’ này.” Trình Thất Nguyệt nói nhỏ.

“Năm nay con đã 37 rồi nhỉ.”

Trình Bất Hưu nhẹ gật đầu, như đang nói với nữ nhi, lại như đang tự nhủ: “37 tuổi vượt qua thiên quan đầu tiên, coi như không tệ, bình thường một chút… có lẽ cũng không phải chuyện xấu.

“Phụ thân, ngài sao thế?” Trình Thất Nguyệt không nhịn được hỏi.

Trình Bất Hưu hơi mỉm cười mỉa mai, lập tức chậm rãi lắc đầu nói: “Không có gì, chờ con qua được thiên quan thư viện học sinh này, trở thành ‘dạo bước dưới ánh trăng’, cũng có thể tính là có chút năng lực tự vệ, đến lúc đó con muốn thư giãn thì thư giãn một chút đi, không cần hi sinh quá nhiều vì tu hành.”

Trình Thất Nguyệt hơi ngạc nhiên, đôi mắt chua xót.

Hơn 20 năm.

Hơn 20 năm qua, ngày nào nàng cũng cố gắng vì tu hành, vì nhanh chóng thức tỉnh pháp thân, vì vượt qua thiên quan đầu tiên ‘thư viện học sinh’ này, nàng đã ngụy trang hơn 20 năm, chỉ vì muốn người thân tự hào về mình nàng mới cố gắng như vậy.

Bây giờ, người phụ thân luôn nghiêm khắc lạnh lùng kia lại nói lời rộng lượng khoan dung như thế?

“Chỉ chớp mắt, con đã 37 tuổi.”

Trình Bất Hưu cầm chai rượu, ánh mắt hơi ngơ ngác nhìn Trình Thất Nguyệt, thở dài, nói: “Từ sau khi con bắt đầu tu hành, ta chưa từng ôm con, hiện tại để ta ôm một cái đi, biết đâu đây là lần cuối cùng…”

“Cuối cùng? Phụ thân… Rốt cuộc phụ thân sao thế?”

Vàng mắt Trình Thất Nguyệt đỏ lên, nhìn phụ thân hơi cô đơn yếu ớt trước mặt, hốc mắt không nhịn được hơi ẩm ướt.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại khiến vị phụ thân luôn sắc bén kiêu ngạo biến thành dáng vẻ này?

Đây là lời trăn trối sao?

Trình Bất Hưu không trả lời nàng, chỉ đưa tay ra như muốn ôm nữ nhi, nhưng cánh tay do dự giữa không trung một chút, cuối cùng vẫn thu về, lắc đầu nói: “Thôi, nhiều năm như vậy không ôm con, vẫn hơi không quen, hơi xấu hổ.”

“Phụ thân, rốt cuộc ngài sao thế?” Trình Thất Nguyệt hơi nghẹn ngào hỏi thăm.

“Đừng hỏi nữa, ta không muốn kéo cả con vào.” Trình Bất Hưu nhìn nữ nhi, khẽ lắc đầu.

Hắn ta biết, có lẽ nữ nhi và vị Lâm tiền bối kia có chút quan hệ, bức tự thiếp treo trong phòng nữ nhi, có lẽ là do vị Lâm tiền bối tặng.

Chỉ là… Hắn ta cũng từng nhìn qua bức tự thiếp kia, chỉ có một tia đạo vận như có như không mà thôi, cũng không phải bức tự thiếp chữ “Định” ẩn chứa đại thần thông của nữ tu hành hắn ta gặp được trong tiệm tranh chữ hôm nay.

Chỉ sợ, bức tự thiếp kia của nữ nhi cũng chỉ là vị tiền bối kia nể mặt lão tổ mà tùy ý tặng cho, chỉ có chút ý nghĩa kỷ niệm mà thôi.

Loại cao nhân tiền bối thế này, ngay cả lão tổ cũng muốn tặng chí bảo lấy lòng, thậm chí ngay cả vị lãnh khốc tự xưng Lục Kiếm Tiên kia cũng đưa tặng Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn, có trời mới biết hắn là nhân vật cấp bậc nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK