Tên nhóc kia lập tức ôm lấy khuôn mặt Thịnh Thế Hùng, âm thanh non nớt cầu xin nói: "Ba, hôm nay chúng ta cùng nhau đón mẹ tan làm được không?"
"Được." Thịnh Thế Hùng đồng ý.
Lý Triều Kha sững sờ, anh lại tốt bụng như vậy? Nhưng nhìn đến tên nhóc kia cười cả mặt đều tự hào, nghĩ đến đây là thủ đoạn anh giành lấy niềm vui của đứa bé, quệt quệt môi.
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
"Trương Tùng Bách, sắp xếp lái xe đưa đón cô Lý đi." Thịnh Thế Hùng dặn dò.
Lý Triều Kha vô thức muốn từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ của tên nhóc kia, vẫn thỏa hiệp.
"Tuấn Kiệt ngoan nhé, mẹ tan làm sẽ đến đón con."
Thịnh Thế Hùng thản nhiên nói: "Tôi sẽ sắp xếp lái xe chuyên dụng chở cô tan làm, buổi tối một nhà ba người chúng ta ăn cơm tối."
"Ba, ba thật tốt quá!" Tên nhóc kia vui vẻ kêu lên, cậu bé vất vả lắm gặp được Ba, nên mong muốn ở cùng với ba, muốn ba có thể chiều mẹ.
Thiết kế cao cấp Bách Lệ.
Lý Triều Kha đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Hồ Vy Vy đang ngồi ở giữa sảnh, bắt chéo chân, vẻ mặt vô cùng cao ngạo.
"Ồ ồ ồ, có thể xem như là trông ngóng được nhà thiết kế lớn Lý đến rồi nha."
Trong tiệm mặt Thanh Bảo cũng đen rồi, rõ ràng là trước khi Lý Triều Kha đến, anh ta cũng tức giận Hồ Vy Vy không ít.
Lý Triều Kha nghiêm mặt nói: "bà Triệu, bản vẽ tôi mang đến rồi, chúng ta vào văn phòng nói."
Có vị phật lớn như Hồ Vy Vy ở đây, còn ai dám vào tiệm, tài vận của tiệm bọn họ đều bị phá hết.
Vào văn phòng, Hồ Vy Vy nhận bản thiết kế, nhìn cũng không nhìn, lập tức làm khó dễ: "Đây là thiết kế của nhà thiết kế Lý từ nước ngoài trở về sao? Tôi thấy còn không ổn bằng mấy nhà thiết kế bình thường trong tiệm mấy người đó? Chỉ cái đồ quỷ này, còn không biết xấu hổ mà để tôi bỏ ra 6 tỷ sao?"
Lý Triều Kha gật đầu với lời của cô ta: "Nếu bà Triệu đã thỏa mãn với thiết kế của vị đồng nghiệp trước đây, như vậy thì cứ theo như bản thiết kế trước để may ra."
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Hồ Vy Vy không ngờ cô lại làm như vậy, có chút sợ, tức giận hét lên: "Cô đi đâu đấy?"
"Đi tìm người đồng nghiệp trước kia tiếp tục phục vụ bà Triệu," Lý Triều Kha lập tức lộ ra nụ cười chuyên nghiệp.
"Cô đứng lại!"
Hồ Vy Vy thở gấp, cô ta vất vả lắm mới có cơ hội trời ban như vậy, có thể nhục nhã Lý Triều Kha, ở trước mặt cô thể hiện ra sự ưu việt của bản thân mình.
"nhà thiết kế Lý à, cô phục vụ khách hàng như vậy sao?"
"Cô nghĩ rằng mấy lời vừa rồi là đang cố ý làm khó dễ cô sao, thật sự là cô quá không để tâm rồi, phạm vào những sai lầm cấp thấp này, ngay cả một người bình thường như tôi cũng không nhìn được cô biết không."
Hồ Vy Vy vừa nói, vừa mở bản thiết kế ra, nhìn nhìn, sắc mặt lại thay đổi.
Mấy năm nay những thứ tốt vào tay cô ta không ít, bản thiết kế này của Lý Triều Kha, thật sự là vừa bao gồm của hình khối đẹp và thời trang, đã có thể tưởng tượng được trang phục này mặc vào trên người mình sẽ đẹp đến mức nào.
Nhưng mà để cô ta mở miệng khen Lý Triều Kha, đây tuyệt đối là không thể.
Hồ Vy Vy vắt hết óc, cuối cùng tìm được một góc thể hiện sự cao quý của mình: "Cô xem, đây là lễ phục sinh nhật của tôi, sinh nhật của tôi chồng tôi mời bao nhiêu danh viện quyền quý chứ, thế mà cô lại để lễ phục của tôi đính toàn đá bể gì đây?"
"Chẳng lẽ cô không biết bây giờ chồng tôi đã là 1 trong 100 nhân vật trong bảng người giàu nhất thế giới rồi sao, cô làm như vậy, có phải là nghĩ muốn để cho chúng tôi mất mặt?"
Lý Triều Kha nghe xong trong lòng cười lạnh.
Cô mới vừa từ nhà người đứng đầu bảng trở về, cô có kiêu ngạo sao?
Hơn nữa, tiền của Hồ Vy Vy và Triệu Đức Tân từ đâu mà đến, trong lòng không rõ sao, còn không biết xấu hổ mà khoe khoang ra trước mặt cô?
Lý Triều Kha nhẫn nại giải thích: "Bộ lễ phục này là thiết kế cổ yếm, nếu như dùng kim cương nguyên khối, dễ dàng khách đoạt vai chủ, cướp đi phong thái của chủ nhân bộ y phục này."
"Cô đây là có ý gì, chẳng lẽ với tướng mạo khí chất này của tôi, chỉ một viên kim cương là có thể cướp đi phong thái của tôi sao? Dùng nguyên khối cho tôi! Tôi muốn lễ phục của tôi, lấp lánh nhất!"
Lý Triều Kha nhận lại thiết kế từ tay Hồ Vy Vy, vạch vạch vài nét bút, sửa lại theo nhu cầu của Hồ Vy Vy.
"Đã sửa lại theo ý của bà Triệu, nhưng mà làm người thiết kế, cũng cần phải nhắc nhở cô, nguyên khối quá lớn, có thể sẽ còn ảnh hưởng đến độ phẳng của quần áo."
Hồ Vy Vy tức giận mà nói: "Lý Triều Kha cô có lầm hay không, tôi là khách hàng! Tôi chỉ cần nói ra nhu cầu, những chuyện khác không phải đều là do các cô suy xét sao! Tóm lại, kim cương cho tôi viên lớn nhất.". Kiếm Hiệp Hay
Đây đúng là hoàn toàn làm khó.
Kim cương lớn nhất, cho dù có tiền cũng không mua được.
Lý Triều Kha thu lại thiết kế, mỉm cười, nói: "Nếu như kim cương cũng do chúng tôi mua, muốn lấy cả viên phí phục vụ gấp ba thị trường. Cho nên, đề nghị bà Triệu tự mình sắp xếp mua. Lễ phục bên này tôi sẽ làm trước cho cô, đợi cô đưa kim cương đến, lập tức đính lên, là có thể hoàn thành chế tác bộ lễ phục này rồi."
Hồ Vy Vy bị lời nói này của Lý Triều Kha làm tức đến mức sắc mặt trầm xuống, cô ta muốn làm khó dễ cô, muốn thấy cô cầu xin tha thứ, nhưng tất cả khiêu khích của cô ta như đánh vào bông vải, không hề có tác dụng.
Hồ Vy Vy khẽ cắn môi, ánh mắt đảo qua phong cách ăn mặc bình thường của Lý Triều Kha, nhớ đến chính mình vừa lái xe thể thao, trong lòng cuối cùng cũng thư thái chút.
"Nếu đã sửa xong thiết kế, tôi đưa cô về."
Lý Triều Kha bật thốt lên: "Không cần, có xe đang đợi tôi."
"Chị họ không cần phải cậy mạnh, lái xe điện sao có thể thoải mái bằng ngồi xe thể thao của tôi được, để người em gái này tiễn chị một đoạn đường."
Hai người cùng nhau đi xuống, Hồ Vy Vy sợ Lý Triều Kha rời đi không nhìn thấy, lấy chìa khóa xe mình ra trước theo tiếng kêu tìm đến chiếc xe thể thao 6 tỷ của mình, lại phát hiện có một người đàn ông từ trên chiếc Roll-Royce bước xuống.
Người đàn ông mở cửa xe, hơi cúi đầu với Lý Triều Kha, giọng điệu cung kính nói: "cô Lý, mời lên xe."
Hồ Vy Vy: "???"
Khuôn mặt trang điểm đậm của cô ta, lớp trang điểm gần như sắp nứt ra.
Đây là chuyện gì, Lý Triều Kha nghèo kiết thế mà có chủ xe Roll-Royce phái tài xế đến đón?
Hơn nữa nếu như cô ta không lầm, chiếc Roll-Royce còn là giới hạn toàn cầu, đại gia khắp thế giới muốn mua chiếc xe này cũng chen đến bể đầu, có được chiếc xe này, không chỉ là biểu tượng của tài lực, mà còn là thể hiện của quyền lực.
Trong ánh mắt Hồ Vy Vy hoài nghi nhân sinh, Lý Triều Kha đã không chớp mắt lên xe.
Roll-Royce mấy chục tỷ số lượng có hạn, cứ như vậy dưới cái nhìn chăm chú của Hồ Vy Vy chậm rãi chạy ra.
Hồ Vy Vy khắc sâu một loại cảm nhận nhục nhã khi bị vả mặt, cô ta thở phì phò kéo cửa xe sang trọng của mình ra, lập tức cảm giác màn khoe khoang vừa rồi của mình trở thành một trò cười.
Cô ta tức giận đến mức mặt đỏ lên, đưa tay dùng sức đập vào tay lái!
Cảm giác đau đớn làm cô ta đột nhiên xâu chuỗi lại một chuyện, người đàn ông cứu Lý Triều Kha ra kia, không phải là chủ xe Roll-Royce chứ?
Nếu đúng là như thế...
Nụ cười lạnh của Hồ Vy Vy đột nhiên phóng đại lên, cô ta phải nhanh chóng tra ra thân phận của người đàn ông thần bí này, sau đó lại bày ra hết quá khứ dơ bẩn của Lý Triều Kha ra, đến lúc đó xem Lý Triều Kha còn có thể kiêu ngạo thế nào!