“Cụ cố, Ba của con rất yêu quý cụ đó, lúc đến đây, luôn khen cụ với con là cụ rất tốt, cụ nhất định sẽ không trách mắng gì ba đâu đúng chứ?”
Một câu nói khiến cho trong lòng Thịnh Thế Hùng thấy vừa ấm áp, vừa đau lại vừa xấu hổ.
Nhóc con còn nhỏ như vậy, đã có thể nhìn sắc mặt người khác nói chuyện như vậy, còn ra mặt thay cho người làm ba như anh.
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
ông Thịnh được nhóc con dỗ dành cũng trở nên vui vẻ, đưa tay yêu thương ôm nhóc con vào trong lòng một lần nữa, dỗ dành nói: “Chắt nội ngoan yên tâm, ông chắc chắn sẽ không trách phạt ba cháu đâu.”
Quản gia ở một bên gấp gáp, ho mạnh nhắc nhở ông Thịnh.
Tiếng ho gấp này kéo hai ba con quay lại, nhưng cũng không phải là vì để giải quyết vấn đề thôi sao.
Kết quả ông Thịnh bị nhóc con dỗ dành đến mức không thấy phương hướng nữa.
Quản gia cũng cảm thấy bản thân mình sống lâu mà chưa thấy như vậy.
“Khụ khụ, ông chủ, hoa lan trong vườn nhà chúng ta nở rồi, tôi dẫn cậu chủ nhỏ đi xem xem.”
Lúc quan trọng, vẫn là để quản gia làm người xấu.
ông Thịnh vẫn không nỡ buông tay, mắt giống như mọc trên người nhóc con vậy, đưa mắt nhìn quản gia ôm nhóc con đi xa.
Chuyện phải đến muốn trốn cũng không được.
Thịnh Thế Hùng lập tức bày tỏ: “Cháu biết ông muốn nhanh chóng để cho nhóc con có thể nhận tổ quy tông, nhưng chuyện này không thể gấp được.”
“Sao lại không thể gấp, con kết hôn giả với người phụ nữ đó, sau đó li hôn, hộ khẩu của chắt nội ngoan của ta sẽ về nhà họ Thịnh chúng ta thôi.”
ông Thịnh hừ lạnh một tiếng nói: “Cháu không phải là thích người phụ nữ đó rồi chứ?”
“Ông nội cháu....” Thịnh Thế Hùng vừa muốn bày tỏ.
ông Thịnh ngắt lời thẳng thừng nói: “Ông nói những lời khó nghe trước, cháu nếu như dám động chân tình với người phụ nữ đó, chắt nội ngoan của ta vẫn là người nhà họ Thịnh, nhưng cháu không chắc chắn đã là người nhà họ Thịnh nữa.”
Thịnh Thế Hùng: “...”
“nhà họ Thịnh chúng ta, tuyệt đối không thể cho phép vợ cũ của nhà họ Triệu bước vào cửa.” ông Thịnh nói chắc chắn như đinh đóng cột.
Thịnh Thế Hùng phản bác nói: “Chuyện nào ra chuyện nấy, chuyện giữa chúng ta với nhà họ Triệu, không liên quan gì đến mẹ thằng bé.”
“Sao lại không liên quan!”
Mắt ông Thịnh trợn tròn: “Ta vẫn còn sống đó, chuyện của nhà họ Triệu cháu đã muốn quên rồi?”
“Ông nội, cháu không có ý đó.” Thịnh Thế Hùng nhanh chóng phủ nhận.
ông Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Dù gì ta hôm nay nói rõ chuyện này, nếu như cháu nhất quyết không nghe lời ông già này, ta cũng không còn gì để nói, chỉ là từ nay về sau, cháu đừng gọi ta là ông nội nữa.”
“Ông nội.” Thịnh Thế Hùng bất lực.
Anh vốn không để mẹ con Lý Triều Kha lộ diện cũng chính là vì sợ cảnh trước mắt này.
“Cho dù nói thế nào, cô ấy cuối cùng vẫn là mẹ thằng bé, thằng bé bây giờ cũng rất ỷ lại vào cô ấy, con không muốn làm sự việc xấu đi, để lại bóng đen trong lòng thằng bé.”
ông Thịnh trầm mặc một lát, trầm ngâm nói: “Cháu nói cũng có lý.”
“Trước mắt chắt nội của ta cũng bốn tuổi rồi, may là đứa bé vẫn nhỏ, bây giờ tình cảm hay gì đó vẫn kịp nuôi dưỡng.”
“Có điều nói ra thì con với thằng bé sao lại nhận được nhau vậy?”
Thịnh Thế Hùng kể lại chuyện nhóc con tự tìm đến mình.
Vốn còn nghi ngờ rằng ông lão sẽ vì chuyện này, mà càng ghét Lý Triều Kha hơn.
Dù gì lúc đó nhóc con tìm đến cửa, anh cũng cảm thấy đây là kế hoạch của Lý Triều Kha.
Nhưng ông Thịnh vừa nghe vậy liền khen không ngớt lời: “Không hổ là con cháu nhà họ Thịnh chúng ta, mới có bốn tuổi, đã thông minh đến độ này, còn biết đến tìm ba tìm ông nội.”
“Tốt lắm, tốt lắm, thật sự rất tốt!”
Những lời khen liên tiếp như vậy, khiến người làm ba như Thịnh Thế Hùng, mặt cũng có chút nóng.
Nhớ lại quãng thời gian được ông Thịnh xem như là cục cưng nâng niu trong tay, cuối cùng thì...
Không thể quay về nữa.
“Là do mẹ thằng bé dạy dỗ tốt, thằng bé rất hiểu chuyện rất hiếu thuận.”
Thịnh Thế Hùng âm thầm nói thay cho Lý Triều Kha vài câu.
“Một người phụ nữ tự mình nuôi dưỡng con khôn lớn, cũng quả thực không dễ dàng. Bất luận cô ta có mục đích gì, nhà họ Thịnh chúng ta cũng sẽ không đối xử bạc đãi.”
“Con gọi điện thoại cho nó, bảo nó về đây, ta muốn nói chuyện với nó.”
ông Thịnh trước nay làm việc rất quả quyết, lập tức đã nghĩ đến việc cho Lý Triều Kha bao nhiêu tiền thì thích hợp.
Thịnh Thế Hùng khẽ cau mày, hướng đi của câu chuyện này dường như ngày càng có chút không thể khống chế.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này không phải là cuộc gọi mà là tin nhắn.
Thịnh Thế Hùng nhấn mở ra, là tin nhắn của Lý Triều Kha.
[Buổi tối tôi phải tham gia một buổi dạ tiệc, con trai nhờ anh chăm sóc nhé.]
Thịnh Thế Hùng nhíu mày, từ khi nhận lại con trai không phải vẫn luôn là anh chăm sóc sao, ăn cơm cũng luôn là người làm ba là anh đút sao?
Thịnh Thế Hùng đối với thân phận ông ba bỉm sữa của mình, vẫn rất công nhận.
Có điều rất nhanh, Thịnh Thế Hùng nhận thức được chỗ không đúng.
Lý Triều Kha là một nhà thiết kế từ nước ngoài về, danh tiếng vẫn chưa gây dựng lại được, sao lại phải tham gia dạ tiệc rồi?
Anh lập tức trả lời tin nhắn hỏi:
[Buổi dạ tiệc nào?]
Bên này, Lý Triều Kha nhìn tin nhắn, buồn bực lầm bầm: “Anh cũng không phải là ba tôi, dạ tiệc nào, tại sao phải nói với anh?”
Anh đến cả con trai học trường mầm non quý tộc nào cũng không thèm tiết lộ địa chỉ với cô mà.
Trong lòng Lý Triều Kha thầm quyết định, đợi sau khi tham gia dạ tiệc, sáng mai phải xin công ty cho nghỉ một tiếng, cô phải đích thân đưa con trai đến trường mầm non.
Bộ lễ phục dạ tiệc vì sự xuất hiện đột ngột của Triệu Đức Tân mà bị lỡ rồi.
Lý Triều Kha quyết định mặc một chiếc váy dạ hội do chính cô làm.
Bộ lễ phục này là do khách ở Châu Âu đặt.
Kết quả là vị khách kia đột nhiên bị bệnh qua đời, chiêc váy này vốn là bộ lễ phục cô ấy muốn mặc lúc sinh nhật, liền vẫn luôn bị Lý Triều Kha nhét dưới đáy tủ.
Đúng lúc Lý Triều Kha với cô ấy mặc cùng số size.
Hôm nay người đó cũng đã mất mấy năm, Lý Triều Kha cảm thấy bản thân thay cô ấy mặc bộ lễ phục này, cũng không tính là không tôn kính người đã mất.
Lý Triều Kha mở két sắt, lấy bộ lễ phục ra, thay vào.
Size váy quả nhiên phù hợp.
Cô nhấc váy đứng trước gương xoay một vòng.
Chiếc váy nhẹ nhàng lại mềm mại, giống như tiên nữ lạc xuống cõi trần.
Nụ hoa phía trước ngực, vừa đúng lúc ôm trọn vòng một đầy đặn của cô, xương quai xanh ngạo nghễ cao vút, cực đẹp.
Sắc hồng đào càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, xinh đẹp vô cùng.
“Lấy bộ nay đi, hi vọng đến lúc đó sẽ không mất mặt ở buổi tiệc.” Lý Triều Kha khẽ cười nói.
Cô lần này đi tham dự yến tiệc, ngoài việc học tập, còn muốn tiếp đón một vài vị khách nữa.
Thịnh Thế Hùng sắp xếp cho nhóc con một trường mầm non quý tộc tốt như vậy, lại sắp xếp cả biệt thự.
Mọi thứ đều tản ra mùi vị của tiền.
Lý Triều Kha muốn tăng nhanh tốc độ kiếm tiền, chỉ có như vậy, cô mới có sức mạnh tranh giành quyền nuôi con với Thịnh Thế Hùng.
Tám giờ tối, Lý Triều Kha đến nơi tổ chức dạ tiệc.
Không hổ là dạ hội triển lãm nổi tiếng, hội trường còn đặc biệt mời nghệ sĩ dương cầm đến đàn.
Trong tiếng nhạc uyển chuyển động lòng người, nhân viên phục vụ bưng khay đi lại giữa đám người.
Lý Triều Kha tiện tay lấy một cốc rượu vang, ánh mắt quét một vòng, quyết định cứ chiêm ngưỡng tác phẩm nổi tiếng trước đã.
Cô nhấc bước đi về phía tác phẩm thiết kế gần đó.