• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"cô Lý, hôm nay có chút kẹt xe, có thể phải hơn bốn mươi phút, mới có thể đến biệt thự của Thịnh tổng." Giọng điệu lái xe trầm ổn nhắc nhở.



Lý Triều Kha đáp lại: "Ừm."



Ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút cảm khái.



Nếu như hôm nay Thịnh Thế Hùng không sắp xếp lái xe đến đón cô, vậy Hồ Vy Vy khẳng định là dương dương đắc ý, bây giờ có lẽ Hồ Vy Vy đã giận điên lên rồi. Nghĩ vậy, Lý Triều Kha lại cảm thấy có chút sảng khoái.



Quả nhiên, vả mặt một người phụ nữ hư vinh, cách tốt nhất, chính là có tiền hơn cô ta.



Mượn cơn gió của Thịnh Thế Hùng, sau khi sướng một lần, trong lòng Lý Triều Kha lại càng cảm thấy vô lực hơn với vận mệnh của mình và con trai.



Thịnh Thế Hùng có quyền thế như thế, nếu thật sự muốn lên tòa tranh quyền nuôi dưỡng đứa bé, cô thật sự có phần thắng sao?



Cập nhật sớm nhất tại Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.



Xe đã dần dần ra khỏi khu phố xá sầm uất, đi vào một con đường lớn rộng rãi, trên đường gần như không có chiếc xe nào, giống như con đường này tạo ra dành riêng cho Thịnh Thế Hùng, phong cảnh hai bên đường không ngừng lùi về phía sau, xe chạy đến trước một biệt thự như cung điện.



Lái xe lập tức xuống xe, mở cửa xe cho Lý Triều Kha, vô cùng lễ nghĩa chu đáo: "cô Lý, mời xuống xe."



"Cảm ơn."



Biệt thự rất lớn, nhưng Lý Triều Kha cũng không phải lần đầu tiên đến, quen thuộc đi qua vườn hoa, đi đến phòng khách nội thất đẹp đẽ quý giá, đi lên cầu thang xoắn tròn, lúc đang do dự muốn lên lầu, quản gia xuất hiện nhắc nhở:



"cô Lý, cậu chủ Thịnh dẫn theo cậu chủ nhỏ đang chơi xếp gỗ ở phòng trẻ tầng ba."



Trong lòng Lý Triều Kha kinh ngạc, bây giờ mới bao lâu, Thịnh Thế Hùng ngay cả phòng trẻ cũng có rồi?



Đến lúc cô đến phòng trẻ, nhìn thấy một căn phòng lớn như vậy trang trí hoàn toàn là một sân chơi trẻ con cỡ trung, bố cục màu sắc sáng ngời, một lớn một nhỏ nghiêm túc ngồi dưới dất chơi xếp gỗ.



Ánh chiều tà chiếu xuống trên người hai người, đẹp không sao tả xiết.



Tình cảnh này, nhìn qua đúng là cuộc sống lý tưởng trong mơ ước thời kỳ thiếu nữ của Lý Triều Kha, đáng tiếc...



Đáng tiếc hữu danh vô thực.



Lý Triều Kha thu lại tâm trạng tiến vào, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nhìn thấy Thịnh Thế Hùng đưa ngón tay lên môi, ý bảo cô yên lặng.



Thì ra tên nhóc kia đã ngủ trong lòng anh.



Điều này làm Lý Triều Kha chua xót trong lòng, không ngờ con trai nhanh như vậy đã có quan hệ tốt với anh, phải tin tưởng đến mức nào, mới có thể không phòng bị ngồi trong lòng anh chơi trò chơi đến mức ngủ?



Lý Triều Kha xoay người, muốn bế tên nhóc kia lên, nhưng tên nhóc kia dù mới có bốn tuổi, chiều cao cũng đã qua một mét hai, hơn nữa vì đang ngủ nên không phối hợp, Lý Triều Kha thử mấy lần cũng không bế được, lại làm cho tên nhóc bị động hơi hé mắt ra, lẩm bẩm gọi mẹ một tiếng rồi lại ngủ.



Xem ra là thật sự mệt mỏi.



Thịnh Thế Hùng thấy cô như vậy, sợ cô làm ngã con trai bé cưng của mình, trực tiếp bế con trai đứng dậy đi ra ngoài.



Làm Lý Triều Kha gấp đến không ổn, anh đây là có ý gì, đây là đã bắt đầu giành con trai với cô sao?



Cô đuổi theo sát, nhưng mà đau lòng con trai mệt đang ngủ, không đành lòng đưa tay ra giành lấy, chỉ yên lặng đi theo Thịnh Thế Hùng, theo anh vào thang máy, theo anh đẩy cửa vào.



Đi vào phòng, con mắt cùng khóe miệng Lý Triều Kha cũng co rút lại.



Đây không phải là thế giới nhi đồng mà tên nhóc kia lúc trước xem TV cũng không rời mắt được sao?



Người đàn ông này đúng là không chút nhân tính.



Mới có bao nhiêu thời gian, phòng trẻ, phòng ngủ trẻ, mọi thứ đều đã làm xong, đủ loại thiết bị, tuyệt đối không qua loa, tất cả đều là tiêu chuẩn cao nhất.



Thịnh Thế Hùng đã bế con trai đến bên giường, hơi nghiêng người, ánh mắt có chút không vui nhìn Lý Triều Kha, người phụ nữ này, không đến giúp con nhấc chăn mền lên, còn đứng ngốc ở đó làm gì.



Lý Triều Kha đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt kinh người dừng trên người mình, vội vàng hiểu ý bước đến nhấc chăn lên, động tác nhẹ nhàng thuần thục giúp tên nhóc kia cởi giày.



Cô cúi đầu vô cùng chuyên tâm chăm sóc tên nhóc này, nhã nhặn dịu dàng.



Thật đúng là làm Thịnh Thế Hùng hai mắt tỏa sáng.



Xem ra người phụ nữ này, trên phương diện chăm sóc con trai của anh, cũng xem như là tận tâm, biết tròn biết méo, rất có tình mẹ.



Hai người phối hợp đặt tên nhóc kia lên giường trẻ con, tên nhóc kia chép miệng, con mắt đang hé ra nhanh chóng nhắm chặt lại, hô hấp đều đều.



Căn phòng yên tĩnh lại ấm áp.



Lúc này, cổ tay Lý Triều Kha đột nhiên lại bị người đàn ông nắm lấy.



Phản ứng đầu tiên của cô là trợn mắt nhìn, muốn mạnh mẽ thoát khỏi cái móng heo của người đàn ông đó, nhưng không ngờ dưới chân lảo đảo một cái, không tránh ra được, ngược lại cả người cô lại nhào vào trong ngực người đàn ông!



Bốn mắt nhìn nhau, Lý Triều Kha theo bản năng mở miệng ra muốn thét lên, Thịnh Thế Hùng vốn là chỉ muốn kéo Lý Triều Kha ra khỏi phòng, lập tức hoảng hốt, muốn lấy tay che cũng không kịp, trong lúc điện quang chớp sáng đó, anh làm ra một hành động khiến mình cũng kinh ngạc.



Anh cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.



Đầu óc của Lý Triều Kha lập tức nổ tung!



Anh đang làm cái gì?



Bọn họ đang làm gì?



Lòng bàn tay của người đàn ông vẫn đang dán sát trên lưng, nhiệt độ dần ấm lên, như là có ngọn lửa nhảy lên, nhất là khi hai người hôn nhau, trái tim đập đến mức hít thở không thôi.



Lỗ tai, khuôn mặt, cổ thậm chí là ngực của cô, cũng lập tức đỏ lên.



Thịnh Thế Hùng cũng run sợ mấy giây, anh không ngờ, cái miệng nhỏ của người phụ nữ này lại mềm mại như vậy, rõ ràng không dùng nước hoa, nhưng trên người lại có một mùi hương thơm ngát làm người ta càng muốn đến gần, anh gần như là bản năng không nhịn được hôn sâu hơn....



Gắn bó như môi với răng, đầu lưỡi hai người, không thể buông ra.



Thịnh Thế Hùng càng thêm khẳng định phán đoán của mình, cô gái nhỏ này, quả nhiên là ngọt ngào đến mức làm anh quên hết tất cả.



Ngược lại, Lý Triều Kha sợ đến đồng tử mở lớn, đầu trống rỗng, tay cũng không biết để vào đâu, linh hồn trống không, trơ mắt nhìn người đàn ông vừa hôn mình vừa đưa mình ra khỏi phòng.



Nguy hiểm thật, may là con trai không thấy cô trong tình trạng này.



Lý Triều Kha thở dài một hơi, miễn cưỡng giữ tỉnh táo được một lúc, đúng lúc này, xấu hổ và giận dữ làm cô đưa tay--



"Bốp!"



Cái tát nặng nề vang lên trong hành lang.



"Cô lại dám đánh tôi?"



Người đàn ông bỗng dưng cúi người, khuôn mặt tuấn tú đến gần Lý Triều Kha, trong mắt lóe lên hơi lạnh, cả người nguy hiểm mà nhốt cô vào trong phạm vi khống chế của mình.



Lý Triều Kha vất vả mới kiên cường được một lúc lập tức kinh sợ.



Cô vừa rồi mới cho Thịnh Thế Hùng một cái bạt tai, cũng là bản năng khi bị khi dễ, nhìn năm ngón tay trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông này, cô có chút nghĩ mà sợ.



Nhưng cái này không ảnh hưởng đến sự cứng miệng của cô: "Anh dám làm ra chuyện khốn nạn như vậy, vì sao tôi không dám đánh anh!"



Khuôn mặt người đàn ông lập tức âm trầm khó coi, ánh mắt của anh sâu xa nhìn Lý Triều Kha.



Lý Triều Kha lấy hết dũng khí, mở lớn mắt hạnh của mình nhìn lại.



Thua người không thua trận, ai sợ ai!



Người đàn ông cười nhạo một tiếng nói: "Thật không ngờ con tôi lại được người phụ nữ như cô sinh ra, bàn tay này tôi nhớ kỹ rồi, sớm muộn gì cô cũng phải trả giá thật đắt."



Nói xong, anh xoay người rời đi.



Lý Triều Kha bị dọa đến tái nhợt, liều mạng hít sâu mấy hơi, mới xem như là rõ ràng tình huống.



Có một màn như vậy, cô cũng không còn tâm trạng làm gì, nhẹ nhàng mở cửa, lần nữa quay lại phòng ngủ của con trai.



Tên nhóc kia vẫn đang ngủ say sưa, gương mặt đang ngủ cũng đẹp muốn chết.



Lý Triều Kha nhịn không được giống bình thường, kề sát vào, lặng lẽ hôn lên mặt con trai.



Nhưng mà, trong đầu lại hồi tưởng lại hình ảnh nụ hôn nóng bỏng vừa rồi của người đàn ông kia, cả người lập tức run rẩy như điện giật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK