• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe được lời đánh giá này, Hành Ngọc liền nhớ tới Mãn Tuyết Nhi.

Lúc trước khi nàng hỏi thăm tin tức, những người đó cũng nói Lý Gia đã chết là một thư sinh bình thường biết đối nhân xử thế, hay làm việc thiện giúp đỡ người khác.

Nào ngờ lại là hạng người làm ra vẻ đạo mạo.

Có điều chuyện nào ra chuyện đó (nhất mã quy nhất mã), Hành Ngọc cũng không mắc phải loại sai lầm ngộ nhận này.

Nàng đặt chén trà xuống, từ trong tay áo lấy ra mấy khối linh thạch hạ phẩm: "Chưởng quầy là thương nhân, vậy ta liền trực tiếp một chút, thỉnh chưởng quầy giới thiệu cho ta về vị Triệu thành chủ này."

Nhìn thấy linh thạch, nụ cười trên mặt chưởng quầy càng thêm ôn hòa gần gũi.

Ở cái tiểu thành hẻo lánh này của bọn họ, giá trị của một khối linh thạch hạ phẩm có thể so được với cả ngân bảo.

"Tiên tử xin yên tâm, chỉ cần là chuyện ta biết, nhất định sẽ có gì nói nấy, quyết không nửa lời lừa gạt."

Trong lúc Hành Ngọc đi nghe ngóng sự tình liên quan đến vị Triệu thành chủ này, tại một con hẻm bần dân ở phía bắc thành, một nam nhân ăn mặc như đạo sĩ tay cầm trường kiếm, chậm rãi đi lại trong ngõ nhỏ.

Thoạt nhìn hắn rất trẻ tuổi, mặc đạo bào chải búi tóc.

Rõ ràng là một bộ trang phục xuất trần, khí chất trên người lại rất lạnh lùng.

Triệu Phàm lên núi săn thú trở về, đeo một cái gùi trên lưng, bên trong chứa hai con thỏ rừng máu tươi chảy đầm đìa.

Khi đi có một vài vết máu từ trong gùi nhỏ xuống.

Bởi vì cơ bản người sinh sống qua lại trong con hẻm này đều là người quen, đột nhiên lại nhìn thấy một khuôn mặt mới, Triệu Phàm không khỏi nhìn vị đạo sĩ kia nhiều thêm vài lần.

Càng quan sát hắn, càng cảm thấy ngũ quan của đạo sĩ này có chút quen thuộc.

Triệu Phàm nhìn đến mức không hề che giấu, nam nhân lạnh lùng giương mắt, ánh mắt sắc bén như kiếm.

Khi hai người đối mặt, linh quang trong đầu Triệu Phàm chợt lóe: "Trường Bình? Ngươi là Trường Bình đúng không?"

Người nam nhân hơi nhíu mày.

Bất quá ánh mắt sắc bén của hắn đã thu liễm một chút.

Triệu Phàm thấy hắn không có nhận ra mình, giơ tay gãi gãi đầu: "Ta là Triệu Phàm đây, ngươi còn nhớ rõ ta không?"

"Triệu Phàm?"

Mặc dù không nhớ rõ tướng mạo của Triệu Phàm, nhưng Phạm Trường Bình vẫn còn nhớ được tên của người bạn chơi với hắn thuở nhỏ này.

Thần sắc hắn nhu hòa xuống: "Thì ra là ngươi, ta không nhớ rõ diện mạo của ngươi lắm."

Triệu Phàm bật cười: "Vậy xem ra trí nhớ của ta vẫn tương đối tốt. Mười lăm năm trước ngươi theo dì Trương rời khỏi Hoa Thành, sao bây giờ lại trở về?"

Nhắc tới chuyện cũ, sắc mặt Phạm Trường Bình lại có chút thay đổi: "Không có gì, ta quay trở về xem một chút."

Triệu Phàm không chú ý tới điểm này, hắn quay cái gùi phía sau lưng lại: "Ngươi bỗng nhiên trở về, đã tìm được chỗ ở chưa, nếu không thì đến nhà ta đi? Đúng lúc ta đặt bẫy trên núi bắt được hai con thỏ rừng, tối nay nấu cho ngươi một bữa thịt thỏ."

Kỳ thật Phạm Trường Bình đã có điểm dừng chân ở trong Hoa Thành rồi.

Nhưng mấy năm nay hắn du đãng bên ngoài, rất ít khi được cảm nhận loại nhiệt tình chân thành này, liền nuốt xuống lời cự tuyệt đã đến bên miệng, yên lặng đi theo sau lưng Triệu Phàm.

"Mấy năm nay ngươi thế nào rồi? Ta thấy ngươi mặc y phục đạo sĩ, đây hẳn là tu đạo đi? Triệu Phàm gãi gãi đầu.

Hoa thành thuộc phạm vi thế lực vô định tông, đa số người dân nơi đây đều tin Phật.

Bởi vậy lúc trông thấy Phạm Trường Bình mặc đạo bào, hắn cảm thấy hơi kinh ngạc.

Phạm Trường Bình rũ mắt xuống: "Đừng nói đến ta vội, trước tiên tâm sự về chuyện của ngươi đi. Ngươi năm nay đã gần ba mươi tuổi, cùng Tuyết Nhi thế nào rồi?"

"Tuyết nhi..." Triệu Phàm cười khổ: "Chuyện của Tuyết nhi một lời khó mà nói hết, ngươi chờ ta chậm rãi nói với ngươi đi."

Ngồi trong viện tử đã cũ nát, Phạm Trường Bình được nghe kể Mãn Tuyết Nhi bởi vì bị người Lý gia coi thường, bị Lý Gia đánh đập mà đến nỗi hóa thành tà ma, trong mắt hắn nổi lên tầng tầng lệ khí.

"Người Lý gia lại dám làm như vậy!" Hắn cười lạnh: "Thủ đoạn của Tuyết Nhi vẫn quá mức mềm nhẹ rồi, theo như ta, nàng nên giết hết cả nhà Lý Gia, để toàn bộ những kẻ đã từng đối đãi lạnh nhạt với nàng đều phải trả giá."

"Bây giờ nàng ấy đã ở trong lao tù, còn những người Lý gia kia lại vẫn sống thật tốt!"

Triệu Phàm bị sát ý trong lời nói của đối phương làm cho chấn động: "Trường Bình ngươi..."

Hắn vội vàng xua tay: "Hôm qua ta có tới ngục giam thăm Tuyết Nhi, hiện tại ngoại trừ việc nàng không được tự do ra, cảm giác bản thân nàng so với ở bên ngoài vui vẻ thoải mái hơn không ít. Lại nói, cũng thật sự may mắn là nhờ đại sư Vô định Tông cùng một vị tiên tử..."

Vô Định Tông?

Sắc mặt Phạm Trường Bình không giấu được vẻ chán ghét: "Những con lừa hói Vô định tông kia chỉ biết nói những lời lừa gạt người khác, nói chút đạo lý rỗng tuếch mà người thường nghe không hiểu, ta thấy Tuyết Nhi chính là bị bọn họ lừa gạt."

Lời này vừa nói ra, Triệu Phàm nhất thời luống cuống tay chân.

Hắn cảm thấy, người bạn chơi cùng mình thuở niên thiếu này dường như đã thay đổi rất nhiều.

***

Hành Ngọc hỏi thăm xong chuyện của Triệu thành chủ, đi đến Triệu phủ cùng hội hợp với bọn Liễu Ngộ.

Triệu phủ cũng không lớn, thậm chí quang cảnh trong phủ có thể coi là sơ sài.

Các góc trong phủ đều rắc đầy tiền giấy màu vàng, treo đầy cờ chiêu hồn màu trắng.

Hành Ngọc được hạ nhân trong phủ dẫn đường vào đại sảnh.

Đi vào bên trong, nàng phát hiện quan sai đã đến, hiện tại đang hỏi thăm tình hình cụ thể để làm thủ tục.

Trong hoàn cảnh huyên náo như vậy, Liễu Ngộ khoanh chân ngồi trước quan tài, tụng kinh siêu độ cho người chết.

Thanh âm của hắn trầm thấp không thể nghe thấy được, thần sắc nghiêm túc, chu sa trên lông mày dưới sự phụ trợ lượn lờ của hương khói càng làm tôn lên sự thánh khiết.



Hành Ngọc không tiến lên quấy rầy hắn, mà tới bên cạnh Liễu Niệm: "Triệu phu nhân đâu?"

"Khóc đến nỗi ngất xỉu, giờ đã được dìu vào trong nội viện nghỉ ngơi rồi."

Không lâu sau, Liễu Ngộ đã niệm xong trọn vẹn một bản kinh văn.

Hắn từ từ mở mắt ra.

Quan sai cầm đầu tiến lên, cung kính nói: "Liễu Ngộ đại sư, chúng ta sẽ dựa theo lời ngài nói, chú trọng điều tra những tu sĩ Trúc Cơ kỳ ra vào Hoa thành trong khoảng thời gian này, chờ khi có kết quả sẽ đến Thanh Vân tự thông báo cho ngài."

"Làm phiền rồi." Liễu Ngộ nói lời cảm tạ.

Hắn từ trên bồ đoàn đứng dậy, nhìn Hàn Ngọc cùng Liễu Niệm một cái: "Chúng ta rời khỏi Triệu phủ trước đã."

Ba người đi ra khỏi Triệu phủ, Hành Ngọc sửa lại kiếm tuệ* màu đen treo trên chuôi kiếm một chút: "Triệu Hoằng Hóa xử án công chính, làm quan thanh liêm."



*Kiếm tuệ

Nàng nói thẳng ra kết luận.

Đây là nàng căn cứ vào sự tình chưởng quỹ Lâm Lang Các đã nói mà tổng kết được.

Hơn nữa lúc vào Triệu phủ nàng cũng chú ý qua tình hình trong phủ —— đơn sơ đến mức có chút không phù hợp với thân phận của một vị thành chủ cùng một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Không có chỗ nào khác biệt so với miêu tả của vị chưởng quầy kia.

Liễu Ngộ khẽ nhíu mày.

Hắn vẫn luôn tin tưởng vào lời phán đoán này, từ chuyện của Mãn Tuyết Nhi, hắn đã biết tâm tư Hành Ngọc có bao nhiêu thông suốt.

"Nếu là như vậy, chuyện này sẽ có chút khó khăn."

Nếu Triệu Hoằng Hóa không có kết thù kết oán với người khác, tiến độ điều tra bên phía quan phủ phỏng chừng sẽ không nhanh đến đâu được, mà bọn họ lại không có mục tiêu cụ thể, muốn tìm được người bị ma khí xâm nhập cũng không phải dễ dàng như vậy.

Để lỡ một thời gian dài, ai cũng không biết người kia có thể tàn nhẫn hạ sát thủ lần nữa hay không.

"Ngươi để cho người của quan phủ điều tra tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới xuất hiện trong thành?" Hành Ngọc thay đổi đề tài.

Liễu Ngộ gật đầu: "Thử vận may."

Chuyện điều tra hung thủ giết người này, đương nhiên là người của quan phủ tới phụ trách.

Nếu như sự việc không dính dáng gì đến tà ma, Liễu Ngộ cũng sẽ không xen chân vào.

Ba người im lặng không nói gì, trực tiếp trở về Thanh Vân Tự.

Giờ này, khách hành hương trong chùa ít đi rất nhiều.

Hành Ngọc bước qua bậc cửa có chút cao vào trong chùa, giơ tay phẩy đi hoa quế không biết rơi xuống vai nàng từ lúc nào.

Bên cạnh đại môn chính là một cái bàn dài, trên mặt bàn đặt mấy ống săm.

Lão hòa thượng mặt mày hiền hậu ngồi ở sau bàn, ánh mắt vừa vặn đụng phải Hành Ngọc, hắn gật đầu cười cười.

Hành Ngọc mỉm cười đáp lễ, đang muốn đi về phía sương phòng, Liễu Ngộ bên cạnh đột nhiên dừng bước lại.

Hắn nhìn về phía lão hòa thượng trên quầy thẻ, chắp tay trước ngực: "Chúc mừng Trụ trì xuất quan."

Tức khắc nàng liền hiểu rõ, thì ra vị này chính là Trụ trì Thanh Vân tự.

Chỉ có điều một trụ trì làm sao lại ngồi ở chỗ này giải xăm cho khách hành hương đây?

Trụ trì cũng chắp tay trước ngực chào lại Liễu Ngộ.

Nữ hương khách có dung mạo thanh tú xấu hổ đỏ mặt đi tới trước bàn xin quẻ, giọng nói nhỏ nhẹ.

"Phương trượng, tiểu nữ muốn cầu một đoạn nhân duyên."

Trong Phật môn, "Trụ trì" là nói đến người phụ trách quản lý một ngôi chùa.

Mà những hòa thượng đức cao vọng trọng, tất cả đều có thể được xưng là "phương trượng".

Trụ trì gật đầu, chỉ vào ống thẻ tre trước mặt: "Trước khi thí rút quẻ, đầu tiên ở trong lòng đọc thầm ba lần vấn đề mà ngươi muốn hỏi, sau đó mở mắt nhìn ống tre này lắc lên là được."

Nữ hương khách đều làm theo.

Lắc lắc mấy lần, một cái thẻ tên rơi ra —— thẻ thượng.

Nhìn thấy mình lắc ra thẻ thượng, trên mặt nữ hương khách hiện ra nét vui mừng.

Mấy ngày nữa nàng sẽ đính hôn, trong lòng vốn đang thấp thỏm bất an, hiện tại chữ trên thẻ này xem như là vui mừng ngoài ý muốn.

Chủ trì cầm lấy thẻ tre nhìn, vuốt râu dài: "Quẻ này của thí chủ ngụ ý cực tốt. Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao*. Văn tự trên thẻ này nói chỉ cần thí chủ đối đãi chân thành với người khác, tất cả mọi chuyện đều sẽ được như ý muốn.

"Đa tạ phương trượng!"

**Đây là bài thơ Mộc Qua 2 – Khổng Tử

"Đầu ngã dĩ mộc đào

Báo chi dĩ quỳnh dao

Phỉ báo dã,

Vĩnh dĩ vi hảo dã"

Dịch nghĩa: "Người quăng sang tặng ta trái mộc đào (trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát)

Thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ

Chẳng phải là để báo đáp

Mà là để giao hảo với nhau lâu dài." (Chú giải của Chu Hy)

Nhận được một quẻ như vậy, nữ hương khách cao hứng tiến vào trong điện thờ, cúng tiền nhang đèn cho Phật tổ.

Hành Ngọc: "..."

Luôn có cảm giác như mình đang đứng xem một phen lừa gạt rất lớn.

Rốt cuộc trong thế giới mà nàng đã từng ở trước kia, trong chùa miếu kém nhất đều là trúng thẻ thượng, hầu hết đều là thẻ này.

Bất quá Hành Ngọc cũng hiểu được cách làm này.

Khách hành hương đến chùa xin quẻ, để được chúc phúc, khiến cho tâm tình được an yên, thanh tịnh.

Bọn họ chưa chắc đã muốn lấy được thứ gì đó từ trong quẻ xin được này, chỉ là có tâm lý gửi gắm thôi. Mà trong chùa chuẩn bị những thẻ trung thượng, thẻ thượng này đều là thuận theo tâm lý của khách hành hương.

"Tựa hồ vị thí chủ này không tin vào thẻ xăm?" Chủ trì đột nhiên nhìn về phía nàng, mỉm cười hỏi.

Hành Ngọc nói: "Câu trả lời của ta có thể sẽ mạo phạm đến trụ trì, cho nên vẫn không nói ra thì hơn."

Chủ trì sống hơn trăm năm, tâm cảnh đã được tu dưỡng cực cao: "Thí chú cứ nói, không sao cả."

Trên mặt Hành Ngọc mang theo vài phần áy náy: "Chỉ là ta cho rằng, đại đa số thẻ bên trong ống săm đều là thẻ trung thượng cùng thẻ thượng."

Rút quẻ như vậy, những điều cầu xin cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tâm tính nàng vẫn luôn kiên định, cũng không cần đến loại tâm lý ký thác hư vô mờ ảo này.

Chủ trì cười khanh khách: "Hóa ra là thí chủ nghĩ như vậy."

Hắn tỉ mỉ đánh giá Hành Ngọc: "Dường như thí chủ không tin vào Phật tổ, nhưng ta thấy thật ra thí chủ lại có duyên với Phật tổ."

Nghe được lời này, phản ứng đầu tiên của Hành Ngọc chính là liếc về phía Ngộ: Là rất có duyên nha.

"Nhiều lời không chứng minh được điều gì, thí chủ phải tự mình tiến lên rút một thẻ mới được?"

Chủ trì dấy lên vài phần hứng thú, lên tiếng mời Hành Ngọc.

Đuôi lông mày Hành Ngọc khẽ nhíu.

Thấy chủ trì tự tin như vậy, Hành Ngọc cũng có chút hào hứng.

Dù sao cũng là phật tự ở tu chân giới, cùng chùa miếu thời đại của nàng hẳn là có điểm khác nhau. Nàng có thể nhân cơ hội này mở mang kiến thức về thủ đoạn của Phật môn tu chân giới này ra sao.

"Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh."



Hành Ngọc tiến lên, cầm ống săm dùng sức lắc lắc.

Đang lắc, tiểu hòa thượng Liễu Niệm đến gần bàn rút săm, muốn nhìn xem Hành Ngọc sẽ rút ra thẻ gì.

Thẻ tre va đập trong ống săm, phát ra tiếng kêu có cảm giác buồn bực.

Trong lúc đó, một thẻ đã rơi ra.

Hành Ngọc cúi đầu nhặt lên, không có gì là bất ngờ: "Là thẻ thượng tốt nhất."

Chủ trì ngẩn người: "Thẻ thượng là quẻ tốt, nhưng trong lúc thí chủ xin quẻ vẫn không đủ thành tâm."

Hắn lại giới thiệu quá trình rút thăm một lần nữa.

Hành Ngọc thấy hắn kiên trì, khẽ hít sâu một hơi để bình ổn tâm thái.

"Ta muốn hỏi, tự bản thân mình có thể chứng minh được trường sinh đại đạo hay không?"

Trong lòng thầm niệm câu hỏi này ba lần, Hành Ngọc lại cầm lấy ống săm lên lắc lần nữa.

Lại một thẻ nữa rơi ra.

Vẫn là quẻ thượng.

Hành Ngọc cúi xuống nhặt thẻ tre lên, đọc văn tự được ghi trên thẻ.

- - Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh. (Trích bài thơ "Tương tiến tửu" – Lý Bạch, dịch nghĩa: "Thánh hiền tên tuổi bặt đi, Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời!)

Nguyện vọng tiêu dao tự tại trải rộng trước mắt.

Trong mắt nàng xẹt qua ý cười nhỏ: "Tuy rằng ta không tin vào việc rút quẻ, nhưng quẻ này ta rất thích."

Văn tự trên thẻ này hoàn toàn ăn khớp với sở cầu của nàng.

Hành Ngọc đưa thẻ tre đến trước mặt Liễu Ngộ.

Liễu Ngộ rũ mắt lướt qua.

"Nhìn rõ chứ?" Hành Ngọc hỏi.

Liễu Ngộ không biết tại sao nàng lại hỏi như vậy, yên lặng gật đầu.

Thấy hắn gật đầu, lúc này Hành Ngọc mới đưa thẻ cho chủ trì.

Thấy trao đổi giữa hai người, trên mặt chủ trì đầu tiên xẹt qua vài phần nghi hoặc, sau lại giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hắn đã có chút hiểu rõ.

Hắn đưa tay tiếp nhận thẻ của Hành Ngọc, cúi đầu nói: "A di đà Phật. Thí chủ cũng biết, toàn bộ thẻ trong ống săm này, trước khi được lắc ra vốn là không có chữ. Chính là Phật tổ trong cõi u minh nghe được câu hỏi của thí chủ, lúc đó mới ban xuống điềm báo trước."

"Có thể rút được thẻ thượng tốt nhất, chứng tỏ thí chủ mang đại khí vận trong người, văn tự trên thẻ này đã trả lời câu hỏi trong lòng thí chủ."

Hành Ngọc hơi kinh ngạc.

Nàng cầm lấy cái thẻ tre ban đầu, mới phát hiện ra trên đó chỉ có hai chữ "thượng thượng", bên dưới cũng không có chữ cụ thể nào nữa.

Điều này quả đúng với lời chủ trì vừa nói.

Lần rút quẻ đầu tiên, nàng cũng không đặt câu hỏi nào trong lòng.

Lần thứ hai rút quẻ, nàng có hỏi một câu, vì vậy phía dưới thẻ mới có chữ hiện lên.

Nghĩ tới đây, Hành Ngọc chợt giương môi cười: "Nếu là như vậy, ta lại xin một quẻ cầu nhân duyên đi."

Nàng y theo quy trình mà thầm đọc câu hỏi trong lòng, sau đó lắc ống săm.

Lúc này thẻ tre rơi xuống, mặt thẻ trực tiếp đảo ngược nằm úp trên bàn.

"Mặt thẻ úp." Liễu Ngộ bất ngờ lên tiếng.

Hành Ngọc nhìn về phía hắn: "Cái này có vấn đề gì sao?"

Không đợi Liễu Ngộ trả lời, Hành Ngọc đưa tay nhặt thẻ tre lên.

Quẻ hạ hạ.

Chữ trên thẻ viết - Thân này chỉ hợp lão trước Phật, thẹn với Thường Nga một mảnh tâm.

Chữ trên thẻ này, không cần chủ trì phải giải thích nàng đều có thể tự mình nhìn ra.

[Ta cả đời phụng dưỡng trước Phật, chỉ có thể thẹn với ngươi một lòng tình thâm.]

Nhìn ngang liếc dọc, từ trên xuống dưới quẻ này, Hành Ngọc đều có loại cảm giác nhiệm vụ nội môn của nàng phải chịu ghẻ lạnh rồi.

Còn chưa bắt đầu hành động, vậy mà đã bị dự đoán nhất định sẽ thất bại rồi!

"Mặt thẻ úp, thí chủ rút ra được thẻ tồi tệ nhất. Quẻ tốt nhất và kém nhất đều bị thí chủ rút trúng, chuyện như vậy bần tăng cũng là lần đầu tiên nghe nói."

Trụ trì niệm phật châu, bình tĩnh nói.

Kinh ngạc trong chớp mắt, sau khi nghe chủ trì nói, ngược lại Hành Ngọc lại khôi phục sự điềm tĩnh ung dung lần nữa.

Nàng khẽ cười nói: "Ta không tin thần phật, cho nên dù quẻ này rút ra có mơ hồ huyễn hoặc đến đâu, ta cũng không tin vào nội dung trên thẻ."

Nàng đem ba thẻ tre mình rút được, cất hết vào trong nhẫn trữ vật.

Chủ trì bất đắc dĩ lắc đầu: "Cho dù là Phật tổ cũng không dám nói mình hoàn toàn nhìn thấy tương lai, cho nên xin thí chủ yên tâm, văn tự trên quẻ đều có khả năng nghịch chuyển."

Hành Ngọc mím môi cười khẽ, nàng chắp hai tay trước ngực hướng chủ trì cảm tạ: "Vừa rồi đã làm phiền trụ trì."

Trong khi hai người nói chuyện, ánh mắt Liễu Ngộ vẫn luôn dừng trên người Hành Ngọc.

Vẻ mặt đăm chiêu.

Đến khi nàng nhìn qua, hắn lại yên lặng rũ mắt xuống, nghiêm túc mà chuyên tâm gảy phật châu.

-

Đi đến sương phòng trong viện, Liễu Ngộ dừng bước, khoát tay với Liễu Niệm: "Đệ vào phòng tụng kinh trước đi".

Niệm ngỡ ngàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn vào trong phòng, hơn nữa còn khóa hết cửa sổ lại.

"Ngươi có chuyện muốn nói với ta?" Hành Ngọc nhìn về phía Liễu Ngộ.

Trong viện có bàn đá, Liễu Ngộ đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Khóe môi hắn khẽ giương lên, vẫy tay với nàng: "Lại đây ngồi xuống trước đã."

Ngoài phòng, gió thổi qua đại sảnh, quyện lẫn hương thơm thoang thoảng của hoa quế.

Ánh mắt Hành Ngọc dừng trên người hắn, cảm thấy có lẽ trong mắt mình đang phản chiếu ánh trăng ôn nhu nhàn nhạt.

Lúc Hành Ngọc ngồi xuống, Liễu Ngộ lấy ra đường và bánh hoa quế* từ trong nhẫn trữ vật, toàn bộ đều đẩy đến trước mặt nàng.



*Bánh hoa quế

"Ăn một chút đi."

Hành Ngọc chìa tay lấy một miếng bánh quế hoa đưa vào miệng.

Hoa quế xốp giòn và thơm ngọt, hương vị thật không tệ.

Vừa nuốt xuống một phần hoa quế, nàng liền nghe thấy Liễu Ngộ nói: "Trong lần đối đáp vừa rồi kia, Lạc chủ khiến cho ta cảm giác được trong lòng ngươi không có kính sợ, đối với thế giới này cũng không có bất kỳ ràng buộc nào."

Hành Ngọc không nhai nữa, giương mắt nhìn hắn.

"Tâm không kính sợ, tâm không ràng buộc, tựa như là thoát ly ra thế giới bên ngoài, đối với thế giới này không sinh ra bất kỳ cảm giác đồng cảm nào."

"Tâm tính như vậy, chẳng lẽ chính là tiêu dao thoát tục mà Lạc chủ vẫn luôn theo đuổi sao?" Liễu Ngộ hỏi nàng.

Không thừa nhận thế giới này thì làm sao để thoát ly khỏi thế giới này?

Hành Ngọc yên lặng nuốt xuống bánh quế trong miệng.

Nàng há miệng, muốn mở miệng giải thích một chút.

Nhưng suy nghĩ một phen, Hành Ngọc mới nhận ra lúc này bất luận nàng nói cái gì, nghe cũng giống như là đang ngụy biện.

- -Bởi vì nàng phát hiện, những lời Liễu Ngộ nói này là đúng.



Trước khi xuyên qua nàng là lãnh đạo của cục quản lý thời không, nàng trước đây tùy ý khoanh tay ngồi nhìn qua vô số tiểu thế giới biến đổi.

Hiện tại ngoài ý muốn tiến vào thế giới này chưa đến nửa năm, thân thể này lại không có người thân cùng huyết thống, đến cả người sư phụ nàng thân cận nhất - Du Vân, thời gian tiếp xúc với nàng cũng có hạn.

Ngược lại, ở thế giới này, người nàng tiếp xúc nhiều nhất lại là Liễu Ngộ.

Dưới loại tình huống này, nàng thừa nhận rất khó để sinh ra cảm giác đồng cảm với thế giới này, hoàn toàn coi mình là người của thế giới này.

Một lúc lâu sau, nàng mím môi cười khẽ: "Đúng là tâm ta không bị trói buộc."

"Vậy ngươi...muốn ta có ràng buộc sao?"

Những lời này, Hành Ngọc nói rất nhẹ rất nhẹ.

Nhẹ đến mức không làm kinh động được chim tước trên cành cây.

Nhưng những lời này, lại làm cho động tác gảy phật châu của Liễu Ngộ triệt để dừng lại.

Yên tĩnh trong chốc lát, trong viện chỉ vang lên tiếng niệm Phật.

"A Di Đà Phật."

Hành Ngọc cảm thấy, mình thật sự nghĩ ra một ý kiến hay.

Nàng độ hắn thành Phật, mà hắn giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ nội môn, giúp nàng chứng thực được trường sinh đại đạo.

Mỗi người đều có nhu cầu, trên thực tế, không hề xung đột.

Nàng từ trên ghế đá đứng dậy, nhấc một khối bánh hoa quế đưa đến bên môi Liễu Ngộ.

Liễu Ngộ không động, nhưng cuối cùng hắn giằng co không lại nàng, đành phải giơ tay cầm bánh hoa quế, tự mình đưa lên miệng cắn một cái.

"Liễu Ngộ sư huynh, tương lai còn dài, trước hết ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ." Thanh âm Hành Ngọc nhẹ nhàng.

Nàng cúi xuống, nhặt một chiếc lá ngân hạnh vừa rơi xuống trên mặt đất, rồi truyền linh lực của nàng vào trong chiếc lá.

Hành Ngọc đưa lá ngân hạnh này cho Liễu Ngộ: "Đến lúc đã suy nghĩ kĩ càng rồi, liền đem chiếc lá này làm quà đáp lễ tặng lại cho ta đi."

Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ lại.

Hành Ngọc duy trì động tác này thật lâu, Liễu Ngộ mới khẽ động một chút.

Hắn giơ tay phải lên tiếp nhận chiếc lá ngân hạnh này.

Động tác nhẹ nhàng mà thành kính.

-

Việc điều tra bên phía quan phủ không mấy thuận lợi, đã vài ngày trôi qua cũng không tra ra kết quả gì.

Rơi vào đường cùng, tân thành chủ mới kế nhiệm đành phải mời lai người Liễu Ngộ cùng trụ trì qua hỗ trợ.

Vốn dĩ hôm nay Liễu Ngộ muốn đi đổi thuốc cho cha của Triệu Phàm, nhưng hiện tại có việc quan trọng phải làm, không thể làm gì khác hơn Liễu Ngộ đành đem việc đổi thuốc giao cho Liễu Niệm.

Lúc Hành Ngọc đi tới Thanh Vân tự, đúng lúc Liễu Niệm vừa xách một hòm thuốc lớn chuẩn bị ra ngoài.

"Ta đi cùng ngươi nhé." Hành Ngọc nói với Liễu Niệm, nàng đang nhàn rỗi không có việc gì làm đây.

Nói xong, Hành Ngọc đưa tay, tự nhiên mà tiếp nhận hòm thuốc trong tay Niệm: "Nặng lắm, để ta xách cho."

Trước đây đã từng đi qua nhà Triệu Phàm rồi, cho nên lần này xe nhẹ đường quen.

Nửa canh giờ sau, Liễu Niệm giơ tay lên gõ cửa gỗ.

"Đến đây." Bên trong có âm thanh truyền đến.

Sau đó là Triệu Phàm ra mở cửa.

Nhìn thấy Hành Ngọc cùng Liễu Niệm, Triệu Phàm cao hứng nói: "Hóa ra là tiên tử cùng Niệm tiểu sư phụ, các ngươi nhanh mau đi vào, hôm nay lại phải làm phiền các người rồi."

"Không có phiền toái gì cả." Liễu Niệm vội nói.

Triệu Phàm nghênh đón hai người vào trong phòng, rót cho bọn họ mỗi người một ly nước nóng.

Khi hắn đưa ly nước cho Hành Ngọc, lo lắng bất an mà giải thích một câu: "Trong nhà không có trà, mong tiên tử không trách."

Hành Ngọc nhận lấy ly nước: "Không sao, có nước là được rồi."

Để hóa giải sự mất tự nhiên của Triệu Phàm, rõ ràng nàng không quá khát, Hành Ngọc vẫn uống vài ngụm nước.

Quả nhiên, nhìn thấy động tác của nàng, Triệu Phàm cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Sau khi uống nước xong, Liễu Niệm xách hộp thuốc vào trong phòng, thay thuốc cho cha Triệu đang nằm trên giường nghỉ ngơi.

Triệu Phàm đang muốn đi theo vào bên trong giúp đỡ, liền nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa gỗ.

Hắn vội vàng đi qua mở cửa.

"Trường Bình, sao huynh lại tới đây?" Nhìn thấy Phạm Trường Bình, Triệu Phàm cao hứng nói.

Phạm Trường Bình nhấc vò rượu trong tay lên: "Nhàn rỗi không có việc gì làm, nên lại đây tìm ngươi uống rượu."

Triệu Phàm hơi sửng sốt: "Bây giờ có lẽ không được tiện cho lắm."

"Có chuyện gì vậy?" Phạm Trường Bình nhìn vào bên trong.

Viện tử cũng không lớn, cho nên hắn rất dễ dàng nhìn thấy Hành Ngọc đứng ở trong sân viện, trên người có mặc đạo bào.

Hành Ngọc cũng nhìn thấy hắn.

Nàng nguyên bản không quá để ý, nhưng trước khi dời tầm mắt, nàng chú ý tới tu vi của Phạm Trường Bình —— Trúc Cơ sơ kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK