Vòng tay hơi lớn, khi nàng giơ cánh tay lên sẽ trượt về phía sau, nhưng hoa văn trên đó được chạm khắc rất dụng tâm, rất tương xứng với bộ váy dài đen trên người nàng.
Liếc mắt nhìn Viên Tĩnh lặng im đứng yên một chỗ cùng Mật Nghi, Hành Ngọc lên tiếng đề nghị: "Chúng ta có nên tạm thời rời khỏi nơi này hay không?"
"Tốt."
"Đầu mùa đông đã đến, chắc hoa mai ngoài thành đã nở không ít." Hành Ngọc ám chỉ.
"Bần tăng còn có công khóa* kinh Phật chưa làm."
*Công khóa: thuật ngữ Phật giáo: chỉ việc tụng kinh, xướng tán, trì chú,... mỗi ngày
Hành Ngọc nhíu mày: "Chậm trễ nửa canh giờ cũng không được sao? Nghe nói hoa mai ở Bình Thành là nhất tuyệt."
Liễu Ngộ mở miệng, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài: "... Được rồi."
Khi theo Hành Ngọc rời đi, Liễu Ngộ giơ tay xoa mi tâm.
Hắn đột nhiên có chút ảo não, trước kia quá mức dung túng yêu cầu của Lạc chủ, hiện tại khi nàng đưa ra yêu cầu, hắn đã quen đáp ứng nàng theo bản năng.
Cho dù từ chối, cũng từ chối không đủ kiên định.
-
Khi Hành Ngọc và Liễu Ngộ rời đi, lưu tâm không đóng cửa sương phòng lại.
Viên Tĩnh vẫn đứng ở bên ngoài, thân hình ngưng khắc thành một pho tượng.
Mật Nghi rũ mắt đứng bên cạnh bàn, vẻ mặt cũng mệt mỏi tương tự.
Một lúc lâu sau, gió bắc lạnh lẽo ngoài cửa sổ gào thét mà vào.
Gió thổi vào cổ họng, trên mặt Mật Nghi hiện lên một vệt đỏ bừng, cố nén một lúc lâu nhưng vẫn kịch liệt ho khan, máu ứ trong cơ thể phun ra một ít.
Cuối cùng Viên Tĩnh cũng động đậy, hắn vào trong sương phòng, đưa tay khép cửa sổ mở rộng kia, lại đi tới bên người Mật Nghi, đưa cho nàng một bình đan dược.
"Ăn vào đi, hà cớ gì phải gây khó dễ cho thân thể mình." Viên Tĩnh nói.
Mật Nghi nhắm mắt lại, mạnh mẽ đưa tay đoạt lấy bình ngọc trong tay Viên Tĩnh, ăn đan dược trong bình.
Thấy khí tức nàng vững vàng hơn không ít, Viên Tĩnh chắp hai tay lại: "Phật tử và Lạc đạo hữu đã nói rõ ràng như thế, không biết ngươi có nguyện nhân cơ hội này, cùng ta ngồi xuống đem tất cả sự tình nói cho rõ ràng. Gút mắc ba trăm năm, cũng không phải chỉ có một mình ngươi cảm thấy mệt mỏi trong lòng."
Mật Nghi chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đánh giá Viên Tĩnh từng tấc từng tấc một.
Từ cằm hắn nhìn thấy đôi môi dày vừa phải kia, nhìn thấy phù văn màu đen trên gương mặt hắn, dời tầm mắt lên, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt xinh đẹp của hắn.
Ba trăm năm trước, hắn ngồi dưới gốc cây bông gạo tụng kinh truyền đạo.
Hôm đó trời mưa, nàng che dù đi ngang qua, chỉ vô tình ngước mắt lên nhìn, liền trực tiếp đụng vào ánh mắt hắn. Ánh mắt của hắn thuần túy mà ôn nhu, Mật Nghi luôn cảm thấy có thể nhìn thấy thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, nhìn thấy sơn xuyên hà lưu qua đôi mắt đó.
Lúc ấy nàng ở trong tông môn phiền lòng vô vị, liền trộm chạy ra địa giới của phàm nhân.
"...... Chỉ cần liếc mắt một cái, toàn bộ nhiệt tình của ta đều được thắp lên. Khi đó ta nghĩ, ta nhất định phải kéo người này từ trên thần đàn xuống, khiến trong mắt hắn chỉ có mình ta."
"Ta chưa bao giờ ở nơi cao trên thần đàn, chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi." Thanh âm Viên Tĩnh vẫn ôn hòa như trước.
Hắn đã hối hận, nhưng không hề chỉ trích Mật Nghi.
Chỉ trích nàng về điều gì chứ?
Thế gian này dụ hoặc ở khắp mọi nơi, đó là kiếp số mà Phật tổ bày ra cho hắn, nếu như hắn có thể tuân thủ tín ngưỡng, vượt qua kiếp nạn này, tuyệt đối sẽ không đến mức đi tới hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Nếu thật sự muốn trách muốn oán hận, Viên Tĩnh chỉ biết trách cứ chính mình.
"Đúng vậy, sau khi cởi bỏ hào quang trên người, ta và ngươi đều chỉ là người bình thường." Mật Nghi tự giễu cười, "Khó trách chúng ta lại bị hai hậu bối kia lên giọng chất vấn, ta và ngươi vậy mà lại không nhìn thấu bằng bọn họ."
Nói qua nói lại, Mật Nghi nhớ tới một màn tương tác giữa Hành Ngọc và Liễu Ngộ mà nàng thấy —— yên tĩnh mà hài hòa, mang theo cảm giác năm tháng bình yên.
Hai người bọn họ ở chung hài hòa, đã hơn xa nàng và Viên Tĩnh.
Rất nhanh, Mật Nghi nghiêm mặt, biểu tình nghiêm túc nhìn về phía Viên Tĩnh: "Mật Nghi ta không chính không tà, hại vô số người, nhưng ta chưa bao giờ hổ thẹn trong lòng."
Nghe được những lời này, Viên Tĩnh cúi đầu cười khổ: Nàng là yêu nữ Hợp Hoan Tông, làm sao trong lòng lại có áy náy được.
"Nhưng...." Mật Nghi chuyển ý, thành công làm cho Viên Tĩnh giương mắt nhìn nàng, "Viên Tĩnh, các loại sai lầm của ngày xưa hơn phân nửa nguyên cớ là do ta. Ba trăm năm trước ta không nên câu dẫn ngươi, một trăm năm trước ta không nên tùy ý phản bội lời thề chà đạp một tấm chân tình của ngươi, nhưng sai lầm đã tạo thành, hiện giờ ta chỉ nguyện sau khi hồn quy thiên địa, ngươi có thể trở về sự an tĩnh như xưa, đừng nên trằn trọc, trăn trở vì ta nữa."
"Tu lại Phật đạo một lần nữa cũng tốt, hoặc tìm một nơi hương dã ẩn cư cũng tốt. Có lẽ ta chính là một kiếp nạn Phật tổ ban cho ngươi, sau khi vượt qua kiếp nạn lần này, nguyện cho ngươi..." Lần này, Mật Nghi bấm một pháp quyết tương đối trịnh trọng, "Phật đạo có hy vọng."
***
Hoa mai ngoài thành đã nở không ít, Hành Ngọc cùng Liễu Ngộ xem một lát liền trở về.
Đương nhiên, lúc quay về, trong tay Hành Ngọc còn nắm một cành mai vừa mới ngắt xuống.
—— Nàng tự tay bẻ, lúc ấy Liễu Ngộ đứng bên cạnh nhìn, ngay cả khuyên can cũng không khuyên can một tiếng. Khi đó Hành Ngọc liền biết nguyên tắc của phật tu Vô Định Tông, kỳ thật cũng không phải đáng tin cậy như vậy.
Lắc lư hoa mai đi vào tửu lâu, Hành Ngọc thấy Tiểu hòa thượng Liễu Niệm ngồi ở góc lầu một uống trà, nàng tiến lại gần, ngạc nhiên nói: "Sao ngươi không đợi trong sương phòng."
Tiểu Niệm gãi gãi đầu: "Ta sợ Viên Tĩnh và Mật Nghi sẽ xảy ra chuyện gì đó."
"Bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì chứ, hai người kia sau khi bị sư huynh ngươi mắng một trận cẩu huyết đầy đầu đã ý thức được sai lầm của mình, hiện tại hai tiểu hài tử đang tiến hành kiểm điểm lại lẫn nhau..."
Cuối cùng lời kia còn chưa nói xong, Hành Ngọc đã bị Liễu Niệm túm lấy một chút.
Hành Ngọc theo hướng Liễu Niệm chỉ, nhìn lên trên, phát hiện người trong cuộc trong lời nói vừa rồi của nàng, Viên Tĩnh đang lặng yên đứng ở góc cầu thang lầu ba nhìn nàng.
Bị đương sự bắt được, Hành Ngọc bình tĩnh cười cười: "Tiền bối nói chuyện phiếm xong chưa?"
Viên Tĩnh khẽ cười.
Toàn bộ nỗi khổ trên mặt hắn đều biến mất, tâm thái cả người thả lỏng.
"Thân thể Mật Nghi không khỏe, không thể tán gẫu quá lâu, ta đã châm an thần hương để cho nàng nghỉ ngơi trước."
Cất bước xuống cầu thang, Viên Tĩnh đi ra khỏi tửu lâu.
Ánh mặt trời bên ngoài lười biếng, chiếu lên người không có ấm áp gì, chỉ làm cho người ta cũng lười biếng theo. Viên Tĩnh đứng ở nơi sáng tối giao nhau, ánh mặt trời chỉ rơi vào nửa người dưới của hắn.
Viên Tĩnh đi ra ngoài thêm vài bước, cảm thụ được khói lửa nhân gian cùng tiếng ồn ào huyên náo phàm tục, cũng cảm thụ được tư vị ánh mặt trời cùng gió lạnh thổi qua người hắn —— giờ khắc này, cảm quan của hắn vô cùng rõ ràng, hắn đột nhiên lại yêu trần thế này.
Chẳng biết từ lúc nào Hành Ngọc đã đi tới bên cạnh hắn.
Viên Tĩnh nghe thấy tiếng bước chân, mở mắt ra nở nụ cười.
Hắn cười xán lạn, rất ôn nhu nhẹ nhàng, lại mang theo sự sạch sẽ thuần túy.
Hành Ngọc nhịn không được nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy gò má trái hắn cười ra một lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Viên Tĩnh nói: "Các ngươi suốt ngày ăn đồ ăn của tửu lâu, hẳn là đã chán rồi, lát nữa ta nấu một bữa cơm cho chư vị đi, coi như là tạ lễ cho các ngươi."
Nhìn về phía Hành Ngọc, Viên Tĩnh bổ sung: "Bây giờ ta vẫn đang hoàn tục, cho nên, ăn thịt vẫn có thể tự mình làm được."
"Bây giờ?" Hành Ngọc nghe đến đó liền cảm thấy không đúng.
"Mật Nghi thích náo nhiệt, đến khi nàng ngã xuống, ta sẽ đem tro cốt của nàng mai táng nơi ngoại ô ngoài thành. Sau đó ta sẽ quy y theo Phật đạo một lần nữa, làm phật tu bình thường tự tại, đến lúc đó sẽ không thể phạm bất kỳ một giới luật nào nữa."
Phơi nắng đủ rồi, Viên Tĩnh tính toán đi tìm chưởng quỹ nói chuyện này, mượn hắn dùng phòng bếp một chút.
Đưa mắt nhìn Viên Tĩnh rời đi, Hành Ngọc duỗi thắt lưng.
Vòng tay gỗ từ cổ tay nàng trượt xuống một chút, Hành Ngọc quay đầu lại nhìn Liễu Ngộ, đứng trong ánh mặt trời lắc lắc tay phải của mình.
"Ta nghĩ vòng tay gỗ này sẽ phù hợp với một chiếc chuông nhỏ."
"Tại sao?"
Hành Ngọc tiếp tục đong đưa tay phải: "Có cảm thấy khi lắc lư sẽ rất dễ nghe không?"
"Nhưng vòng gỗ phối với chuông sẽ không đẹp."
"Nói cũng đúng, vậy tay trái của ta còn trống đây."
Hành Ngọc buông tay phải xuống, giơ tay trái trống rỗng của mình lên.
Nàng nháy mắt với Liễu Ngộ, ý đồ cho hắn một ám chỉ.
Liễu Ngộ cười: "Chậm trễ lâu như vậy rồi, bần tăng phải về sương phòng làm công khóa đây."
Dứt lời, trực tiếp xoay người lên lầu.
Tiểu hòa thượng Liễu Niệm làm mặt quỷ với Hành Ngọc, soàn soạt nhảy xuống ghế, thình thịch đi theo phía sau sư huynh hắn chạy lên lầu, sợ bị Hành Ngọc bắt được.
Hành Ngọc 'ai' một tiếng: "Ta đã ám thị rõ ràng như vậy, làm bộ như không nghe thấy thật sự không hay chút nào." Liễu Ngộ vừa vặn đi tới hành lang lầu ba, hắn xoay người nhìn Hành Ngọc: "Hôm nay bần tăng cũng cấp cho Lạc chủ một bài học."
Hành Ngọc giương mắt, sau đó liền nghe được Liễu Ngộ Nói: "Lạc chủ nên biết tay làm hàm nhai mới đúng, nhớ lúc ta mười ba mười bốn tuổi cũng đã biết, mình muốn thứ gì thì nên tự mình tranh thủ."
Thanh âm của hắn lành lạnh, bên trong xen lẫn vài phần ý cười.
Những ý cười vụn vặt kia thành công hòa tan ảo não của Hành Ngọc.
Nàng nhướng mày cười yếu ớt: "Yên tâm, đạo lý huynh nói ta đều hiểu, ta sẽ tranh thủ thật tốt."
Ra sức tranh thủ để Liễu Ngộ lại làm cho nàng một cái vòng tay nữa.
Cái này cũng được gọi là "tay làm hàm nhai" mà.
Bên kia, Viên Tĩnh lấy được sự đồng ý của chưởng quầy, sau khi trả một ít bạc liền thành công mượn phòng bếp.
Hắn từ chối sự giúp đỡ của mọi người, một mình bận rộn trong phòng bếp lượn lờ hơi nước.
Giữa lúc đó Hành Ngọc đi vào phòng bếp nhìn qua vài lần, phát hiện Viên Tĩnh đang ngồi xổm bên chậu xử lý tôm sống, động tác của hắn thập phần lưu loát, hơn nữa cũng không thèm để ý tăng bào của mình bị vệt nước làm ướt nhẹp.
Nhìn tăng bào trên người hắn, lại nhìn con tôm đang nhảy nhót làm loạn trong tay hắn, Hành Ngọc cảm thấy có chút không khỏe. Nhưng rất nhanh, nàng lại cười cười —— Viên Tĩnh nhuốm mùi khói lửa nhân gian này, tâm tính đã được mài giũa, nếu một lần nữa trở về Phật đạo, tương lai Phật đạo tất sẽ thành công.
Dùng ba trăm năm thăng trầm dằn vặt, đổi lấy tương lai có được đại đạo thuận lợi, đáng hay không đáng giá, đây cũng không phải chuyện một người bàng quan bên ngoài như Hành Ngọc có thể nói rõ được.
Nửa canh giờ sau, tất cả đồ ăn ra lò.
Bày xong một bàn đồ ăn, Viên Tĩnh lên lầu đánh thức Mật Nghi còn đang ngủ say.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng đỡ Mật Nghi xuống lầu, Mật Nghi cũng không từ chối ý tốt của hắn.
Hai người ở chung trên bàn cơm giống như bạn tốt nhiều năm, ăn ý mà ôn hòa.
Mấy ngày sau đó, đồ ăn thức uống của bọn họ đều được Viên Tĩnh nhận thầu hết.
Sang ngày thứ tư, tình trạng Mật Nghi nhanh chóng chuyển biến xấu đi, hơn nửa đêm ho khan kịch liệt, không ngừng ho ra máu.
Toàn bộ đám người Viên Tĩnh cùng Hành Ngọc bị kinh động, chạy tới sương phòng Mật Nghi xem xét tình huống cụ thể.
Lúc bọn họ đến, Mật Nghi đã ho đầy máu, mái tóc đen nhánh sáng bóng kia dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đã trở nên trắng bạc, gương mặt tinh xảo từng khiến người ta rung động cũng dần dần tiều tụy già nua.
Tất cả tu sĩ cho dù có thể vĩnh viễn giữ gìn vẻ bề ngoài như trẻ tuổi như vậy, nhưng khi thọ mệnh thật sự đi đến điểm cuối cùng, đều phải lộ ra dáng vẻ già nua.
Nhìn thấy Viên Tĩnh, Mật Nghi giãy dụa ngồi dậy.
Viên Tĩnh bước nhanh lên, dịu dàng đỡ phía sau lưng nàng, đỡ nàng ngồi dậy từ trên giường.
"Có khó chịu không?"
"Khó chịu."
Viên Tĩnh ôn nhu nói: "Không sao đâu."
"Ta bây giờ... Như vậy có phải là... Rất xấu xí...'" Mật Nghi vừa nói chuyện, vừa thổ huyết, nói chuyện đứt quãng.
Còn mang theo máu ấm bắn tung tóe trên mu bàn tay Viên Tĩnh, thanh âm viên tĩnh có chút run rẩy: "Mật chủ... phong hoa cái thế."
Mật Nghi cố gắng kéo khóe môi lên, muốn lộ ra nụ cười.
Nhưng khóe môi còn chưa giương lên, nàng lại chống mạnh lên tấm ván giường, ho ra một đống máu ra ngoài giường.
Tăng bào của Viên Tĩnh vốn là màu đỏ, lúc này lại càng bị máu đỏ sậm kia nhuộm đỏ hơn.
Mật Nghi giơ tay lau vết máu ở khóe môi, gắng sức chống người ngồi dậy.
Tầm mắt của nàng lướt qua Hành Ngọc, vượt qua Liễu Ngộ, cuối cùng rơi xuống trên cành hoa mai trên bàn: "Khi chôn cất ta xuống đất, nhớ đặt một nhánh hoa mai trước mộ ta. Đúng rồi, còn có hoa phù dung, cũng không biết mùa này có hoa phù dung ám huyết hay không?"
Nói xong, Mật Nghi nâng tay vuốt ve đóa phù dung đang nở rộ nơi khóe mắt mình.
Thả tay xuống, Mật Nghi nhận thấy tay nàng nổi lên tầng tầng lớp lớp nếp nhăn.
Nàng tựa hồ có chút mất hứng, chậm rãi mím môi.
Sau đó, hết thảy mọi thứ đều dừng lại ở hình ảnh này.
Tất cả tình yêu và hận thù, cũng đi theo cái chết của nàng mà hoàn toàn được định rõ. Viên Tĩnh run rẩy giơ tay lên, giúp Mật Nghi khép mắt lại.
Ống tay áo hắn vung lên, cửa sổ đóng chặt mở ra, có gió bắc gào thét thổi vào trong nhà, thổi lên người Mật Nghi, nàng từng chút một hóa thành bụi bặm.
Tu sĩ trộm lấy linh khí thiên địa, cướp đoạt tạo hóa thiên địa, đến ngày qua đời dĩ nhiên sẽ triệt để trở về với thiên địa.
Đợi Mật Nghi hoàn toàn hóa thành bụi bặm, Viên Tĩnh phất tay, thu hết toàn bộ mọi thứ vào trong hộp tro cốt bằng gỗ.
Hắn khép nhẹ hộp tro cốt, giống như khép lại tất cả ái ố trong quá khứ của mình.
Sau đó, Viên Tĩnh đứng lên từ trên sạp, nhìn vết máu dính vào giường, đang muốn cúi người xuống —— Đúng lúc, Hành Ngọc tiến lên: "Tàn cục nơi này đợi lát nữa ta sẽ cho người đến thu thập, ngươi mang nàng rời đi trước đi."
Ánh mắt Viên Tĩnh có chút trống rỗng, hắn ngơ ngác gật đầu: "Vậy thì xin nhờ." Đi ra ngoài hai bước, không nhịn được mà lảo đảo một hồi.
Không đợi người bên cạnh đưa tay đỡ lấy hắn, Viên Tĩnh đã ổn định thân hình trước một bước, hắn cười khổ nói: "Thất thố rồi."
Gật đầu với mấy người, trong nháy mắt hắn đã biến mất khỏi sương phòng.
Hành Ngọc khẽ thở dài lắc đầu, chỉ thị cho Tiểu hòa thượng Liễu Niệm: "Động tĩnh náo loạn quá lớn, ta đoán chưởng quỹ bên kia cũng bị đánh thức. Ngươi đi tìm chưởng quỹ, nói ta nguyện ý trả mười khối linh thạch hạ phẩm, mời hắn tìm người tới thu thập nơi này cho tốt. Những chiếc giường bẩn kia cần bồi thường, đến lúc đó chỉ cần nói cho ta biết một con số là được rồi."
Cũng không phải số lượng linh thạch đắt tiền gì, Hành Ngọc đương nhiên sẽ trả giúp.
Liễu Niệm vội vàng chạy xuống lầu.
Trong sương phòng chỉ còn lại Liễu Ngộ cùng Hành Ngọc.
Hành Ngọc quay đầu lại nhìn về phía Liễu Ngộ.
Nàng vốn muốn cảm khái hai câu, nhưng khi đối diện với tầm mắt Liễu Ngộ, chỉ giơ tay lên tách sợi tóc rối nơi thái dương, mím môi cười khẽ.
***
Viên Tĩnh ngồi một đêm ở rừng mai.
Sáng sớm hôm sau, hắn cả người nhiễm đầy sương sớm trở về tửu lâu.
Không bao lâu sau, Tiêu Dao Tử cùng đoàn người Đạo Trác tới đây. Đi cùng còn có Chu Sáng đã khôi phục đạo cơ, đã khôi phục thanh tỉnh.
"Mật Nghi đã qua đời." Hành Ngọc nói thẳng.
Nàng đánh giá Chu Sáng từ trên xuống dưới, phát hiện hắn quả thật đã khôi phục, chỉ là cảnh giới hiện tại dừng lại ở Trúc Cơ sơ kỳ, đang chậm rãi tu luyện trở về.
Nghe được kết quả này, Tiêu Dao Tử lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngược lại, trên mặt Chu Sáng lại hiện lên thần sắc phức tạp.
Bên trong có hận, lại có một thêm ít cảm xúc khác.
Nhận thấy cảnh này, đuôi lông mày Hành Ngọc khẽ nhíu lại.
"Sư phụ, đối phương đã chết, chúng ta cũng nên rời đi thôi." Cuối cùng, là Chu Sáng vừa tỉnh lại ho nhẹ đề nghị rời đi.
Tiêu Dao Tử nhíu mày, nhưng suy nghĩ một chút, hắn cũng biết thủ phạm đã chết, dây dưa tiếp nữa liền có vẻ là bên hắn đang cố tình gây sự.
"Được rồi, chúng ta đi!" Tiêu Dao Tử phất tay áo rời đi.
Mấy đệ tử của hắn cũng vội vàng đuổi theo.
Đạo Trác và Mộ Hoan tụt lại phía sau, cũng không vội rời đi.
Đạo Trác đội mũ cao, mặc đạo bào bấm quyết hành lễ với Hành Ngọc: "Bây giờ sự tình đã chấm dứt, bần đạo cũng phải rời khỏi Bình Thành trở về Đạo Tông."
Mộ Hoan bĩu môi: "Ta còn chưa được ôn chuyện với Phật tử, lại muốn rời đi nhanh như vậy sao?"
Đạo Trác bình tĩnh nói: "Mộ chủ cùng đồng hành với ta, là vì truy tra chuyện Mật Nghi, hiện giờ sự tình đã được giải quyết, muốn ở lại nơi nào thì ở nơi đó."
Hành Ngọc ở một bên khẽ cười nói: "Phật tử và ngươi thì có chuyện gì hay để ôn chuyện chứ?"
Mộ Hoan cũng không để ý tới Đạo Trác, trực tiếp liếc mắt nhìn Hành Ngọc một cái: "Đây là ý của ngươi, hay là ý của Phật tử hả?"
"Trong chuyện này, ý của ta cũng chính là ý của Phật tử."
Hành Ngọc đưa tay, muốn đến dắt bàn tay Liễu Ngộ.
Nhưng tay vừa đụng phải ống tay áo Liễu Ngộ, hắn liền lui về phía sau hai bước.
"Ngươi xem, Phật tử hắn cũng không phải như vậy——" Mộ Hoan vừa định lên tiếng cười nhạo Hành Ngọc, Liễu Ngộ bên cạnh liền nói, "Bần tăng xác thực không quen biết Mộ chủ."
Hành Ngọc ném cho Mộ Hoan một ánh mắt đắc ý.
Mộ Hoan lắc lắc vòng eo mảnh khảnh của mình.
Lúc nàng chuyển động, toàn bộ bắp đùi bóng loáng cùng vòng eo như ẩn như hiện, trên người nàng khoác váy lụa che không được mảng lớn xuân sắc kia.
Dân chúng xung quanh lui tới, thỉnh thoảng có người nhìn về phía Mộ Hoan, miễn cưỡng lắm mới không tròn mắt mà nhìn.
"Phật tử, không quen thì cũng có thể bồi dưỡng tình cảm."
Hành Ngọc tiến lên, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mộ Hoan, trực tiếp lên tay bóp bóp: "Cảm giác thật tốt."
"Ngươi!" Mộ Hoan kinh hách một chút, vội vàng lui về phía sau.
"Không phải chứ, mới như này đã chơi không nổi rồi." Hành Ngọc bất mãn nói.
Mộ Hoan dậm chân: "Được thôi, dù sao hai tháng sau chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau, đến lúc đó ta lại cùng Phật tử ôn chuyện."
"Hai tháng sau?" Hành Ngọc nhíu mày.
"Ngươi còn chưa nhận được thông báo của tông môn sao, hai tháng sau chính là pháp hội mười năm một lần, đó là nơi các thanh niên tài tuấn trẻ tuổi của các Đại tông môn thể hiện, mọi người sẽ ở nơi đó đấu võ, trao đổi luận bàn."
Nghe Mộ Hoan giải thích, trong mắt Hành Ngọc xẹt qua vẻ rõ ràng —— đây chính là pháp hội đã từng khiến ngộ danh dương thiên hạ.
Sau một khắc, Hành Ngọc lại nghĩ đến một chuyện.
Nếu như nói đó là sân khấu của những người trẻ tuổi, Hành Ngọc đoán nàng không chỉ gặp lại Mộ Hoan ở nơi đó, mà còn có thể nhìn thấy đám người Vũ Mị cùng Trì chủ.
Khi Hành Ngọc thất thần suy nghĩ sự tình, Đạo Trác xoay người rời đi, Mộ Hoan cắn môi, vừa nhanh chóng đuổi theo Đạo Trác vừa mắng hắn 'tên ngốc'.
Chờ Hành Ngọc hoàn hồn, bên cạnh nàng chỉ có một người Liễu Ngộ: " Liễu Ngộ sư huynh, ngươi có phải tham gia trận pháp hội này không?"
"Một tháng sau, Vô Định Tông sẽ khởi hành đến Kiếm Tông, bần tăng sẽ tham gia với tư cách là người dẫn đầu lớp trẻ."
"Vậy ta——"
không cần nàng nói rõ, Liễu Ngộ đã lên tiếng bổ sung: "Lạc chủ có thể đi cùng phi thuyền Vô Định Tông, chuyện này cũng không có gì đáng ngại."
Mặt mày Hành Ngọc giãn ra: "Làm phiền rồi."
Vừa nói chuyện vừa đi vào tửu lâu, lúc Hành Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy tay trái Viên Tĩnh cầm kim thoa, tay phải cầm tích trượng cửu hoàn, bộ dáng muốn ra ngoài.
"Khoảng thời gian này quấy rầy hai vị rồi." Viên Tĩnh tới trước mặt Hành Ngọc và Liễu Ngộ, "Bần tăng cũng phải tìm lại Phật đạo một lần nữa, hy vọng sau này có thể gặp lại hai vị."
Hắn đã qua lại với danh xưng 'bần tăng'.
Nghe ra những khác biệt rất nhỏ này, Hành Ngọc mỉm cười nói: "Hữu duyên gặp lại."
Viên Tĩnh mỉm cười, nụ cười thành kính mà tĩnh mịch: "Cáo từ."
Dứt lời, hắn cất bước bước ra khỏi bậc thềm cao cao kia của tửu lâu, đi ngược chiều với dòng người trên đường phố.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, giống như có thêm vài phần ý tứ thánh khiết.
Hành Ngọc thò nửa người ra nhìn theo hắn, cảm giác giống như có thể phẩm ra từng từ Phạn văn từ bóng lưng hắn.