Kết quả cuối cùng tất nhiên sẽ như mong muốn của ta.
Hai câu này, quá mức bá đạo.
Tiểu hòa thượng Liễu Niệm nghe Hành Ngọc nói, sắc mặt đỏ bừng lên: "Hợp hoan Tông là nơi dạy dỗ đệ tử như vậy sao?"
Liễu Ngộ chỉ ra: "Vừa rồi Lạc chủ cũng không có ý định mạo phạm tâm ý Phật tổ."
Hắn vừa hướng về Hành Ngọc, bình hòa khen ngợi: "Lạc chủ thật có tài biện luận, rất có chí hướng."
Kỳ thực những lời vừa rồi nói không sai, chỉ là trong lúc biện luận, đại đạo mà hai người theo đuổi không giống nhau mà thôi.
Điều mà vị thiếu chủ Hợp hoan Tông này sở cầu hẳn là con đường thoải mái, ung dung tự tại.
Hành Ngọc nghiêm nghị: "Đại đạo ba ngàn, bất luận đi theo con đường nào, đi tới cực hạn là có thể bước lên năm tháng trường sinh, bởi vậy ta tôn trọng Phật giáo, cũng hiểu điều Liễu Ngộ sư huynh nói."
"Nhưng ta tôn trọng, ta thấu hiểu, vẫn khuyên ngươi một câu: Con đường hiện tại ngươi đang đi chưa chắc sẽ thông thuận được."
Liễu Ngộ suy nghĩ một chút, chợt khóe môi khẽ mím lại.
Ý cười nhàn nhạt, như chuồn chuồn bay lượn qua mặt hồ dâng lên những gợn sóng lăn tăn.
Tại khoảnh khắc này, loại phật tính kia trên người hắn đã rút đi không ít, nhiều thêm mấy phần cảm giác chân thực.
Nhìn thấy nụ cười này, ánh mắt Hành Ngọc cũng nhu hòa xuống.
__Con người khi nhìn thấy những đồ đẹp đẽ, tâm tình đều không khỏi thoải mái.
Liễu Ngộ nói: "Tương lai còn dài, bần tăng chờ mong Lạc chủ có thể chứng minh cho bần tăng xem. Nếu như bần tăng thật sự có sai lầm, sau này Lạc chủ ban ân chỉ bảo, bần tăng tất sẽ hậu báo."
Hành Ngọc hơi nheo mắt lại.
Liễu Ngộ nói câu này, đến cùng là vô tình hay cố ý?
Nếu là cố ý, đây là hắn buông thả cho nàng tới gần hắn à.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hành Ngọc nổi lên mấy phần tâm tư thăm dò.
Nàng cong môi, mạo muội bước hai bước đến gần Liễu Ngộ.
Cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại nửa bước, nàng mới dừng chân.
Nàng ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn hắn.
"Tương lai còn dài? Hóa ra Phật tử hi vọng giữa ngươi và ta có thể có tương lai à?"
"Hậu báo trong miệng ngươi là cái gì? Nếu ta muốn ngươi lấy thân báo đáp, ngươi có thể vì ta mà vứt bỏ Phật đạo sao?"
Liễu Ngộ cụp mắt không nói.
Nụ cười trên mặt Hành Ngọc càng sâu thêm.
Nàng lui lại hai bước, bung dù tiến về phía trước, đồng thời vận dụng linh lực hong khô đạo bào trên người mình.
Đi được mấy bước, Hành Ngọc nghiêng người nhìn về phía Liễu Ngộ cùng Liễu Niệm đang ngẩn người, ý cười nhàn nhạt: "Còn ngây ra đó làm gì, chúng ta mau chóng đuổi tới Triệu gia thôi."
-
Càng đi sâu vào trong ngõ hẻm, càng hiện ra những tòa nhà cũ nát.
Hình như ngõ nhỏ nơi Triệu Phàm ở...là phần cuối của con hẻm.
Hành Ngọc che dù, đi tới trước cửa gỗ cũ kỹ, dùng sức gõ vài cái lên cửa.
"Đến đây." Bên trong truyền tới thanh âm của một ông lão, tiếp đến là tiếng ho khan chấn động.
Một lát sau, cụ già tóc hoa râm kéo lê nửa cái chân bị thương tới mở cửa.
Nhìn thấy ba người Hành Ngọc, ông lão có chút sửng sốt: "Vị cô nương cùng hai vị đại sư này, các ngươi tới là...."
Hành Ngọc đi thẳng vào vấn đề: "lão nhân gia, xin hỏi nơi này là nhà của Triệu Phàm đúng không, chúng ta muốn tìm hắn."
"Hóa ra là đến tìm A Phàm à." Nhắc tới con trai mình, cơ thể ông lão buông lỏng một chút.
"A phàm hắn vừa đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về."
Vừa dứt lời, xuyên qua khe hở ông lão nhìn về phía trước ngõ nhỏ, thấy được bóng dáng quen thuộc đi trong mưa, mừng rỡ la lớn: "A Phàm, ngươi về nhà rồi, vị cô nương cùng hai vị đại sư này có chuyện tìm ngươi."
Triệu Phàm đang mải miết đi đường, một bộ dáng vẻ tâm sự nặng nề, căn bản không hề chú ý tới ba người đang đứng trước cửa nhà mình.
Mãi đến khi nghe được giọng nói quen thuộc của phụ thân, Triệu Phàm mới mãnh liệt ngẩng đầu.
Nhìn thấy trên người Liễu Ngộ mặc thanh sam, sắc mặt hắn nhanh chóng tái nhợt.
Ngay sau đó, Triệu Phàm trấn tĩnh lại. Hắn lau nước mưa trên mặt: "Tiên tử cùng hai vị đại sư tìm ta có chuyện gì quan trọng sao?"
Hành Ngọc nói: "Chúng ta muốn điều tra chuyện án mạng Lý phủ."
Khuôn mặt anh tuấn, chính trực của Triệu Phàm có chút bối rối: "Điều tra án mạng Lý phủ sao lại phải tới tìm ta? Cô nên biết ta cùng loại gia đình giàu có như Lý phủ kia không quen không biết, ngày thường cũng không có quá nhiều giao thiệp, hơn nữa ta còn là một người phàm tục, nhiều lắm thì sức lực có chút lớn, làm sao có khả năng mà lẻn vào Lý phủ sát hại Lý gia được?"
Tra xét tà ma cần dùng công pháp đặc thù, công pháp này rất khó học thành, cho dù là trong Phật môn người học được công pháp này cũng không nhiều.
Hiện tại, trong những người ở đây, chắc chắn chỉ có vị Phật tử Liễu Ngộ này học được công pháp tra xét.
Hành Ngọc nghiêng đầu liếc nhìn Liễu Ngộ, thấy hai mắt hắn nhắm lại, khóe môi khẽ động niệm kinh Phật, tay phải không ngừng lần chuỗi Phật châu.
Trên phật châu màu đên lóe lên linh lực nhàn nhạt, hẳn là đang vận dụng công pháp dò xét Triệu Phàm.
Hành Ngọc không làm phiền hắn, lên tiếng phản bác lại lời Triệu Phàm vừa nói: "người bị tâm ma ăn mòn sẽ hóa thành tà ma, lúc đó muốn lẻn vào Lý phủ, giết chết một nam tử luyện khí ba tầng cũng không quá khó khăn."
"Tiên tử đang hoài nghi ta sao?" Triệu Phàm nói.
"Tiên Tử!?" Tiếng hét lên đầy kinh ngạc này, chính là phụ thân của Triệu Phàm.
Hành Ngọc vẫn luôn tỉ mỉ quan sát những biểu hiện nhỏ trên nét mặt Triệu Phàm.
Sau khi nàng dứt lời, đầu tiên trên mặt Triệu Phàm xẹt qua một vẻ kinh hoảng, lập tức vẻ hoảng sợ chuyển thành lo lắng nhàn nhạt, nhưng rất nhanh, hắn đã trấn định lại, khóe môi nhếch lên.
Kinh hoảng là điều có thể lý giải được, nhưng loại tâm tình lo lắng này rất đáng để suy ngẫm.
Hành Ngọc khẽ cười một cái: "nếu như không phải là ngươi,vậy chính là Mãn Tuyết Nhi rồi."
Khi nhắc đến Mãn Tuyết Nhi, vẻ lo lắng trên mặt Triệu Phàm càng thêm dữ dội.
Bàn tay hắn siết chặt, móng tay bấm vào thịt trong lòng bàn tay, lợi dụng cảm giác đau đớn để khôi phục sự thanh tỉnh: "Không thể là nàng, Tuyết... Lý phu nhân ngay cả con gà cũng không dám giết, làm sao có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm giết người."
Qua vài câu thăm dò, từ phản ứng của Triệu Phàm, trong lòng Hành Ngọc đã có thể rút ra được một kết luận rõ ràng.
Nàng truyền âm cho Liễu Ngộ bên cạnh: "Liễu Ngộ sư huynh không cần phải tra xét nữa, ngưới giết chết Lý gia không phải là Triệu Phàm. Chúng ta lại đến Lý phủ xem Mãn Tuyết Nhi đi."
Vận dụng công pháp tra xét tà ma, cần tiêu hao một lượng lớn tinh lực.
Liễu Ngộ vốn đã vận hành đến một nửa công pháp, nghe thấy truyền âm của Hành Ngọc, hắn lặng lẽ ngừng lần Phật châu, mở mắt ra nhìn về phía Hành Ngọc, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
"Bần tăng muốn biết Lạc chủ làm cách nào để thu được kết luận này."
Hành Ngọc mỉm cười: "Liễu Ngộ sư huynh muốn biết một người có phải tà ma hay không, chỉ có thể dựa vào công pháp để tra xét. Mà ta thì không học qua công pháp, vì vậy phán đoán của ta dựa trên việc quan sát biểu hiện, hiểu thấu lòng người."
Nàng làm việc ở Cục quản lý Thời không nhiều năm như vậy, từng gặp qua đủ loại người.
Thu hoạch lớn nhất mà những ngày đó mang lại cho nàng, có lẽ là từng bước nhìn thấu được lòng người.
Có điều lòng người khó đoán, không phải lần nào nàng cũng đều có thể hiểu rõ được, nhưng Triệu Phàm hắn thực sự quá rõ ràng, đây không phải là người biết diễn trò, giả bộ ngụy trang chính mình.
Liễu Ngộ trầm mặc chốc lát, hỏi nàng: "Xem thấu nhân tâm là loại cảm giác như thế nào?"
Hành Ngọc lại lần nữa bung dù: "Chờ đến lúc ngươi có thể nhìn thấu lòng người, ngươi sẽ rõ."
Nàng bước xuống bậc thang, lễ phép mỉm cười với lão nhân gia, lướt qua Triệu Phàm đi về hướng Lý phủ.
Mười lăm phút sau, Hành Ngọc đi tới trước cửa Lý phủ treo đầy cờ trắng.
Quan tài đã được người khiêng vào, chỉ còn lại những hương giấy vàng ướt đẫm rơi vãi trên đất, chứng tỏ nơi này vừa trải qua một nghi lễ cầu siêu long trọng.
Hành Ngọc giơ tay, tiến lên gõ vài cái lên cửa.
Không có ai trả lời.
Nàng lại gõ thêm vài cái nữa, đợi hồi lâu, người gác cổng mới ra mở cửa.
Người gác cổng diện mạo thường thường, hắn ló nửa người ra cửa: "Vị tiên tử này có chuyện gì quan trọng sao?"
Lúc này vẫn là các hòa thượng Vô định Tông hữu dụng.
Người gác cổng kia mới đầu còn có chút đề phòng, nhưng khi nhìn thấy Liễu Ngộ phía sau Hành Ngọc, lập tức vẻ mặt hắn buông lỏng, nồng nhiệt hỏi thăm đám người bọn họ đi chuyến này là có chuyện gì.
Hành Ngọc nói: "Chúng ta muốn vào trong phủ dạo quanh, tìm manh mối của tà ma."
Kẻ gác cổng đi qua bẩm báo chuyện này xong, mới dẫn mấy người Hành Ngọc vào trong linh đường.
Trong linh đường đặt một bộ quan tài, trong quan tài là nam nhân trẻ tuổi mặc áo liệm đang nằm, sắc mặt hắn trắng bệch, trên ngực và bụng đều có một lỗ máu rất lớn, hai người nhìn, riêng hai vết thương này, đã có thể đoán được trước khi chết hắn đã phải trải quả thống khổ như thế nào.
Lúc này, phụ mẫu Lý gia đã khóc mệt, được tỳ nữ dìu đỡ về phía mấy người Hành Ngọc, Liễu Ngộ vấn an.
Mà Mãn Tuyết Nhi vẫn còn mặc bộ tang phục ướt đẫm nước mưa, lặng lẽ quỳ gối trong linh đường gào khóc.
Hành Ngọc nhẹ giọng nói: "Lý phu nhân sao không đi thay bộ tang phục sạch sẽ hơn?"
Nói đến Mãn Tuyết Nhi, sắc mặt Lý lão phu nhân có chút không tốt: "Con dâu này của ta cả ngày tay chân vụng về, bản thân mắc mưa đến thế này lại quên thay y phục. Trong linh đường nhiều việc như vậy, mọi người cũng không chú ý đến nàng." Bà vẫy tay, ra hiệu cho tỳ nữ mang Mãn Tuyết Nhi ra sân sau thay quần áo.
Tỳ nữ tới đỡ Mãn Tuyết Nhi lên, trên mặt cũng không có vẻ gì là cung kính.
Phản ứng này của bọn họ, lại lần nữa chứng thực phán đoán trước đó của Hành Ngọc ⸻ Mãn Tuyết Nhi ở Lý phủ này quả thực rất không được hoan nghênh.
"Đừng phiền phức như vây." Hành Ngọc nói.
Nàng bấm tay làm phép chỉ vào quần áo trên người Mãn Tuyết Nhi, ngay sau đó, bộ tang phục đã trở nên khô ráo.
Áo liệm đã khô, cuối cùng ánh mắt Mãn Tuyết Nhi đã khôi phục được chút thần thái.
Nàng nhìn Hành Ngọc một cái, âm thanh trầm thấp lên tiếng cảm tạ, lại yên lặng cúi đầu như một người tàng hình đứng trong góc.
"Vậy, ba người chúng ta sẽ đi dạo xung quanh Lý phủ tìm kiếm manh mối, không thể ở đây quấy nhiễu vong linh người chết được." Hành Ngọc vừa nói, vừa chỉ vào Mãn Tuyết Nhi, để nàng dẫn bọn họ đi dạo trong Lý phủ.
Ra khỏi linh đường, Hành Ngọc mở dù trong tay, che cho cô cùng Mãn Tuyết Nhi.
Nước mưa lạnh buốt không rơi xuống người nàng, Mãn Tuyết Nhi nghiêng đầu liếc nhìn Hành Ngọc: "Làm phiền tiên tử rồi."
"Không sao." Hành Ngọc cười khẽ.
Nàng truyền âm cho Liễu Ngộ: "Liễu Ngộ sư huynh, chúng ta cùng nhau đánh cược, thế nào?"
"Lạc chủ muốn cược cái gì?" Liễu Ngộ đáp lại nàng.
"Vậy cược nếu như Mãn Tuyết Nhi thật sự bị tâm ma ăn mòn, mà chính nàng lại thừa nhận chuyện này. Thì ngươi thua, đến lúc đó nhất định phải đáp ứng ta một chuyện."
Liễu Ngộ khẽ thở dài.
Hắn truyền âm lại: "Được."
Cùng Liễu Ngộ định ra cá cược, Hành Ngọc không ngại dùng thêm nhiều tâm tư trên người Mãn Tuyết nhi.
Nàng lật cổ tay, lấy ra hai viên kẹo từ trong nhẫn trữ vật đưa cho Mãn Tuyết Nhi: "Ăn hai viên kẹo đi, bây giờ ngươi quá hư nhược, cần phải chăm sóc tốt thân thể chính mình."'
Trong giây lát, Mãn Tuyết Nhi do dự, những vẫn đưa tay ra nhận lấy.
Tay nàng lạnh ngắt, khi đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Hành Ngọc không nhịn được khẽ run một hồi.
Nhận lấy hai viên kẹo, Mãn Tuyết Nhi xé giấy bọc ra, đưa kẹo vào trong miệng-là kẹo cứng, một lúc sau, vị ngọt nồng đậm có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc lan tỏa khắp khoang miệng.
Hành Ngọc lại lấy ra ba viên kẹo nữa, ném hai viên cho Liễu Ngộ và Tiểu hòa thượng, còn mình thì ngậm lấy một viên.
"Thích không?" Nàng hỏi Mãn Tuyết Nhi: "Đây là kẹo được ưa chuộng nhất ở Trung Đại lục đó."
Bởi vì hai viên kẹo này, vẻ tĩnh lặng trên mặt Mãn Tuyết Nhi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Thậm chí, nàng dậy lên hứng thú nói chuyện: "Tiên tử từ Trung Đại lục đến đây sao?"
"Đúng vậy."
Mãn Tuyết Nhi có chút ngượng ngùng: "Từ nhỏ đến lớn, ta đều sinh sống trong Hoa thành, vẫn luôn không biết thế giới bên ngoài là như thế nào."
Hành Ngọc nói: "Ngươi biết chữ không? Nếu biết, ta sẽ tặng ngươi một bản du ký, đọc xong, ngươi sẽ biết Hoa thành này thật nhỏ bé, mà thế giới bên ngoài có bao nhiêu rộng lớn, mạnh mẽ."
Trên người Mãn Tuyết Nhi dần có thêm chút sức sống, nàng nói: "Triệu Phàm ca đã ở học đường học hai năm, hắn có dạy ta một vài chữ thường dùng. Có điều vẫn chưa cần dùng đến du ký, đó lại là đồ vật của tiên tử, sao ta có thể nhận được."
"Đồ vật tặng cho ngươi rồi thì sẽ là của ngươi, đừng từ chối."
Đoàn người từng bước đi tới hoa viên Lý phủ.
Mãn Tuyết Nhi mím môi, lấy hết can đảm thỉnh cầu với Hành Ngọc: "Tiên tử, ở sâu trong viện của ta có trồng một cây mẫu đơn, mấy ngày nay trong phủ bận rộn, vẫn luôn không dành ra chút thời gian qua chăm sóc nó, có thể làm phiền tiên tử ở đây chờ ta một chút, để ta qua đó xem nó ra sao không?"
"Chắc ngươi không để tâm nếu chúng ta cùng qua chiêm ngưỡng loại hoa đó chứ?"
Mãn Tuyết Nhi hai mắt sáng rực.
Nàng hỏi Hành Ngọc: "Tiên tử có bằng lòng?"
Hành Ngọc gật đầu: "Mãn cô nương huệ chất lan tâm, hoa trồng ra khẳng định cũng có một loại phong tình."
Thời điểm này, cô gọi nàng ấy là "Mãn cô nương".
Nếu như khoảng thời gian ở Lý phủ này chỉ toàn là ký ức thống khổ, so với "Lý phu nhân", nàng sẽ thích xưng hô "Mãn cô nương" này hơn.
Mãn Tuyết Nhi tâm tư thông suốt, nghe hiểu việc Hành Ngọc thay đổi xưng hô, đôi mắt sưng lên vì khóc lại lần nữa ửng hồng.
Nàng nhẹ nhành quay đầu, nhịn xuống chua xót nơi đáy lòng, dẫn đám người Hành Ngọc đến cuối hoa viên.
Nơi góc vườn ít người qua lại có một đống đá vụn, ở đó có trồng một cây mẫu đơn bình lặng sinh trưởng.
Lúc này mẫu đơn đang kì nở hoa, với một nụ hoa mọc trên đỉnh của thân, ở trạng thái nửa khép nửa mở. Nhưng dù vậy, cũng đã có hương hoa thoang thoảng nhẹ nhàng bay trong gió.
"Có thể thấy, nó được ngươi chăm sóc rất tốt." Hành Ngọc tán dương.
Mãn Tuyết Nhi cười ra tiếng: "Cảm ơn tiên tử khích lệ."
Tiếng cười nàng trong trẻo, vô cùng dễ nghe.
Nhận ra sự thay đổi trong tâm cảnh Mãn Tuyết Nhi, động tác lần hạt của Liễu Ngộ không khỏi ngừng lại.
Ánh mắt tìm tòi của hắn rơi trên người Hành Ngọc, một lúc sau mới nhẹ nhàng rời tầm mắt.
Mãn Tuyết Nhi hòa nhã nói chuyện với Hành Ngọc, nàng biết vị tiên tử này sẵn lòng lắng nghe lời nàng nói.
Có lẽ một năm nay, người bằng lòng vui vẻ nói chuyện với nàng cực kỳ cực kỳ ít, do đó gặp được một người như vậy, biết rõ nàng ấy cao cao tại thượng, tu luyện thành công trở thành tiên tử, Mãn Tuyết Nhi vẫn không nhịn được buông lòng kính sợ.
"Ta còn tưởng rằng nó đã nở rộ rồi, không ngờ còn phải chờ thêm vài ngày nữa."
Hành Ngọc khẽ cười.
Nàng nói với Mãn Tuyết Nhi: "Ta thấy nó đã gần nở rồi. Ngươi có muốn tới chạm vào nó một chút hay không, biết đâu nó sẽ đáp lại ngươi thì sao?"
Mãn Tuyết Nhi sững sờ: "Hoa cũng sẽ có linh tính sao?"
Nàng cắn cắn môi: "Vây ta đi qua thử xem sao, thỉnh tiên tử chờ một chút."
Dứt lời, Mãn Tuyết Nhi bước ra khỏi ô giấy, từng bước một đến gần hoa mẫu đơn.
Hành Ngọc khẽ lật cổ tay, lấy ra một giọt linh thủy từ trong nhẫn trữ vật.
Ngón tay bấm pháp quyết, linh thủy lặng lẽ khẽ khàng tiến vào trong bụi cây mẫu đơn.
Hành động này được che giấu rất kĩ, ngoại trừ Liễu Ngộ ở ngoài nhận ra được, còn hai người Mãn Tuyết Nhi và Liễu Niệm không phát hiện ra điều gì bất thường.
"A di đà Phật" Liễu Ngộ nhẹ giọng niệm.
Lúc này, Mãn Tuyết Nhi đã đến gần cây mẫu đơn rồi.
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào nụ hoa kia.
Ngay thời khắc nàng chạm đến, nụ hoa đột nhiên khẽ run lên, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Mãn Tuyết Nhi, nụ hoa mới chớm nở lấy tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhanh chóng bung cánh.
Cuối cùng nó đã nở rộ.
Nhìn đóa mẫu đơn màu tím nhạt này, Mãn Tuyết Nhi ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Chờ đến lúc nàng bình tĩnh lại, đã là lệ rơi đầy mặt.
Không biết từ khi nào, Hành Ngọc che dù đi tới trước mặt nàng, nghiêng ô, che chở cho nàng.
Tiếp đó, vị tiên tử khí chất thanh lãnh nhưng dịu dàng này lại lần nữa bấm pháp quyết làm sạch y phục cho nàng, bộ tang phục lại bị nước mưa thấm ướt trở nên khô ráo hơn.
"Tiên tử..." Mãn Tuyết Nhi nói: "Nếu như đã lầm đường lạc lối, ngươi nghĩ hiện tại ta còn có cơ hội quay trở lại không?"
Hành Ngọc lấy khăn tay đưa cho nàng: "Ngươi nguyện ý quay lại sao?"
Mãn Tuyết Nhi hít sâu hai cái cố gắng bình phục tâm tình.
Nàng nhận lấy khăn tay mềm mại sạch sẽ, lau đi nước mắt trên mặt.
"Vốn dĩ tưởng rằng bản thân không muốn, nhưng ngẫm lại nếu như không muốn quay đầu lại, chỉ sợ hôm nay ta đã cô phụ ý tốt này rồi."
***Châu: Thật ra, Mãn Tuyết Nhi này...cũng rất đáng thương.