• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa thành, người xếp hàng vào thành cũng không nhiều, chỉ cần đợi một lát, đám người Hành Ngọc đã thuận lợi tiến vào trong thành.

Hoài Thành rất nghèo, con đường chính vào thành trải đầy những vết xe ngựa nghiền nát sau nhiều năm, hơi gập ghềnh, đi lại trên con đường này sẽ có chút khó chịu.

Phòng ốc không chỉ làm bằng gỗ, mà mơ hồ còn có thể nhìn thấy những ngôi nhà bằng bùn đất lấm lem.

Trong số dân chúng qua lại, rất ít khi nhìn thấy có người mặc y phục chất liệu tốt, thậm chí không ít người còn mặc y phục chắp vá lại.

Liễu Ngộ nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào trên mặt người bán hàng rong hòa cùng người qua đường đi lại.

Sau đó —— trong lòng hắn im lặng.

Trong số đó, có tiểu hài tử, có thanh niên, người trung niên, cũng có người già. Một số người trong bọn họ quăng tới ánh mắt đánh giá đến Liễu Ngộ và Liễu Niệm, bên trong mang theo sự đề phòng và chán ghét.

Lấy tu vi của Liễu Ngộ, có thể nghe được âm thanh nghị luận của bọn họ rất rõ ràng.

"Hòa thượng đó là ai?"

"Không biết, hình như là người mới tới đây thì phải."

"Thật đúng là nhân mô cẩu dạng* mà, Phật môn còn nói là độ chúng ta, so với chúng ta bọn họ sống còn tiêu sái hơn nhiều."

*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

"Hắn nhìn rất lợi hại, sẽ không phải là Phật môn bên kia phái tới giáo huấn chúng ta chứ."

Những loại phỏng đoán này đều khiến cho Liễu Ngộ phải trầm mặc.

Phật Môn cắm rễ ăn sâu ở chỗ này lâu như vậy, không có lý nào mà dân chúng Hoài thành lại không rõ ràng tín điều Phật môn tôn sùng. Nhưng bọn họ vẫn dùng loại ác ý này để phỏng đoán Phật môn.

"Huynh đang nghĩ gì vậy?" Hành Ngọc lên tiếng hỏi hắn.

Liễu Ngộ đi về phía trước, hắn đã cảm nhận được khí tức của Hạc sư đệ, bây giờ đang tính sẽ đến đó hội hợp với đệ ấy.

Nghe Hành Ngọc nói, hắn nhẹ giọng: "Bần tăng chỉ là đang suy nghĩ, từ khi dân chúng Hoài Thành tín Phật cho đến khi ruồng bỏ Phật, trong chuyện này là sai lầm của ai."

"Không ai sai cả."

"Đúng, không người nào sai." Liễu Ngộ gật đầu.

Những tiếng nghị luận của dân chúng kia, Liễu Niệm cũng đều nghe được.

Hắn có chút phẫn nộ bất bình: "Nhưng sư huynh, tông môn chúng ta vẫn luôn cố gắng cải thiện tình hình ở Viêm quốc mà, chúng bách tính không thấy được cái giá mà chúng ta phải trả, chỉ thấy được nỗi bất hạnh của mình, sau đó liền cừu hận Phật môn chúng ta, như vậy có đúng không!"

Liễu Ngộ xoa xoa cái đầu trọc của Liễu Niệm: "Ngươi là muốn nói, dân chúng chỉ đứng ở góc độ của mình mà giải quyết vấn đề, chưa từng nghĩ đến những gì mà tông môn ta đã trả giá đúng không? Nhưng lời nói vừa rồi của ngươi, cũng chỉ đơn thuần là đứng ở góc độ tông môn mà cân nhắc."

Liễu Niệm ngạc nhiên

Hành Ngọc ở bên cạnh cũng hỗ trợ bổ sung: "Bọn họ có sai, cái sai của bọn họ là do bản thân họ quá ngu muội. Nhưng suy cho cùng cũng không phải lỗi của bọn họ, nếu như bách tính có cuộc sống đầy đủ an nhiên, họ sẽ có dư lực để đi học chữ, được tập viết đọc sách, như vậy có thể làm cho bọn họ biết lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng ngươi xem, dân chúng Hoài Thành này giống như là có cuộc sống sung túc sao?"

-

Ngôi chùa ở Hoài Thành được gọi là Hàn Sơn Tự.

Ngôi chùa này vốn có hương khói cường thịnh, quy mô chiếm diện tích của chùa cũng rất lớn, Đại Hùng Bảo Điện lại càng được xây dựng đặc biệt khí phách.

Nhưng trăm năm qua, hương khói của Hàn Sơn Tự càng ngày càng thưa thớt, rõ ràng tượng Phật trên điện thờ được lau chùi mỗi ngày, nhưng thiếu đi hương khói hun đúc, nên tựa hồ đều dần dần ảm đạm vô thần đi xuống.

Sau khi Liễu Hạc gặp bọn họ, đầu tiên hắn đưa đám người đến thăm một vòng quanh ngôi chùa.

Hắn mặc tăng bào màu xám, có chút mập mạp, làn da lại trắng, giống như là một cái bánh bao mặt trắng vậy.

Đôi mắt có hơi nhỏ, lúc cười rộ lên trực tiếp cười thành mắt híp.

"Thật ra bên phía Hàn Sơn Tự, tuần nào cũng đều tổ chức hoạt động giảng dạy miễn phí để dạy cho bọn nhỏ biết đọc, biết viết, nhưng hiệu quả mang lại không cao, rất ít hài tử nguyện ý đến nghe giảng. Sau đó bầu không khí phản Phật đạo càng ngày càng nồng đậm, những phụ huynh kia càng không vui khi để cho con cái của bọn họ tới nghe giảng." Liễu Hạc gãi gãi đầu, giới thiệu cho bọn họ.

"Dạy chữ miễn phí mà họ vẫn không muốn đến đây nghe giảng sao?" Liễu Niệm có chút kinh ngạc.

" Những hài tử ở cái tuổi đó đã có thể phụ giúp gia đình làm một số công việc nặng nhọc, cha mẹ chúng cảm thấy hài tử học những thứ đó là vô ích, ngược lại sẽ trì hoãn những đứa trẻ này phụ giúp gia đình làm việc."

"Điều này... nhưng chẳng phải sau khi học kiến thức, chúng sẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn sao?"

Liễu Niệm tự nói.

Nhưng rất nhanh, hắn liền nhận ra câu hỏi của mình thật nực cười.

Đại đa số dân chúng đều chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, mà chẳng bao giờ suy nghĩ về lâu về dài.

Những người có tầm nhìn sâu rộng thì đã thoát khỏi tình cảnh quẫn bách đó rồi. Vậy nên, vẫn luôn xuất hiện tình trạng người nghèo thì lại càng nghèo, người giàu lại càng giàu.

Nghĩ đến điểm này, Liễu Niệm yên lặng ngậm miệng lại.

Một đoàn bốn người đi trên con đường mòn cây Bồ Đề, Hành Ngọc đột nhiên lên tiếng hỏi: "Sao không thấy chủ trì Hàn Sơn Tự?"

"A Di Đà Phật, một tháng trước chủ trì đã viên tịch." Liễu Hạc giải thích.

Chủ trì Hàn Sơn Tự là tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ, trong thời kỳ hắn đảm nhiệm chức vị chủ trì, dựa vào đức cao vọng trọng của mình, còn có thể trấn an dân chúng rất tốt, để cho bọn họ không cừu hận Phật tu như vậy.

"...... Nhưng sau khi chủ trì Viên Tịch, bên phía Hàn Sơn Tự không có phật tu xuất sắc nào có thể kế vị chủ trì. Lần trước có tranh chấp, cũng là bởi vì một nữ tử thường xuyên đến chùa dâng hương, cầu xin Phật tổ ban cho nàng một đứa con. Nhưng hơn mười năm qua bụng nàng vẫn không có động tĩnh gì, trượng phu của nàng cùng người nhà mẹ đẻ, nhà chồng mang theo cuốc cùng các vật khác trực tiếp xông lên Hàn Sơn Tự, nhóm tiểu tăng tiến lên ngăn cản bọn họ, kết quả trong lúc va chạm đã bị thương."

Hành Ngọc vẫn đứng nghe nhíu mày: "Đây chỉ là vụ xung đột đầu tiên mà thôi, tiếp theo mâu thuẫn sẽ càng thêm trầm trọng hơn."

Rất nhanh, đoàn người đi tới sương phòng cho khách lưu lại.

Sương phòng này dành cho hương khách dừng chân tại đây, đã rất lâu rồi không có người ở qua.

Không ít chỗ có tro bụi rơi xuống, giữa sân lại mọc ra không ít cỏ dại, lá rụng chất đống thành một lớp mỏng dưới đất.

Trên mặt Liễu Hạc hiện lên vẻ xấu hổ: "Ta thật đúng là... quên mất việc gọi tiểu tăng đến đây thu thập sương phòng bên này."

Liễu Ngộ đã quen với tính tình của vị sư đệ này, cười nói: "Không sao."

Bấm Tịnh Trần quyết về phía viện tử, trong nháy mắt, toàn bộ tầng lá rụng kia được quét thành một đống.

Hành Ngọc nhìn trái nhìn phải, chỉ vào sương phòng trong cùng: "Ta sẽ ở trong gian sương phòng này đi."

Nói xong, nàng liền đi vào bên trong thu thập.

Sau khi chỉnh đốn lại xong, Hành Ngọc nâng cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Liễu Ngộ đứng ở giữa sân nhìn lên cây bồ đề kia.

"Huynh đang nhìn cái gì vậy?"

"Ta đứng đây chờ Lạc chủ thu dọn xong, tùy tiện nhìn giết thời gian thôi."

Câu trả lời này có phần lấy lòng người.

Hành Ngọc bất giác nhếch khóe môi: "Tìm ta có việc?"

"Muốn mời Lạc chủ cùng xuống núi dạo quanh Hoài Thành, bần tăng vẫn muốn thử giải quyết khốn cảnh của Hoài Thành này."

"Muốn tìm ta hỗ trợ?"

Liễu Ngộ thành khẩn nói: "Nếu là Lạc chủ, hẳn là có thể nghĩ ra biện pháp."

"Chỉ đơn thuần nói tốt khen ta thì cũng vô dụng thôi, sau khi thành công, huynh sẽ báo đáp ta thế nào?"

"Bần tăng thiếu Lạc chủ một ân tình."

Hành Ngọc vòng qua sương phòng ra ngoài, đi tới trước mặt Liễu Ngộ: "Ân tình của Phật tử Vô Định Tông giá trị thiên kim, rất có lời."

Nói xong, Hành Ngọc giơ tay phải lên.

Động tác này —— Liễu Ngộ nhớ lại, có đôi khi hắn đi dạo trong tông môn, có nhìn thấy lúc các sư đệ ước định sẽ đập tay với nhau.

Hắn mím môi, giơ tay phải lên đập tay với nàng.

-

Chuyến này, Liễu Ngộ quyết định đi thẳng đến thành Bắc.

Đây là nơi bần cùng nhất trong Hoài thành, cũng là nơi có tâm lý chán ghét Phật môn nặng nề nhất.

Lúc đến gần thành bắc, Hành Ngọc nhìn thấy bên đường có hạt dẻ xào đang bán.

"Chúng ta đi mua một chút hạt dẻ đi."

"Được." Liễu Ngộ nói.

Khi đến gần, Hành Ngọc phát hiện những hạt dẻ kia đầy đặn tròn trịa, nhìn thôi cũng đã rất mỹ vị rồi.

"Giúp ta lấy một cân* nha."

* 1 cân của Trung Quốc = 0,5 kg

"Được rồi."

Chủ quán là một nam nhân trung niên, hắn đang khom lưng nhét củi vào trong lò, nghe Hành Ngọc nói, đầu tiên là đáp một tiếng, lúc này mới đứng thẳng lưng lên.

Dùng túi giấy chuyên dụng đựng hạt dẻ, chủ quán đang muốn xúc hạt dẻ bỏ vào, dư quang đảo qua nhìn thấy Hành Ngọc —— cùng với phật tu bên cạnh nàng.

Động tác trên tay khẽ dừng lại, chủ quán nhìn Hành Ngọc, lại nhìn rõ ràng đồng bạn của nàng là Liễu Ngộ, sắc mặt lập tức khó coi: "Xin lỗi a tiên tử, hạt dẻ này ta không bán nữa."

Hành Ngọc không nghĩ tới hắn lại lựa chọn trực tiếp không làm ăn nữa: "Lão bản, có chuyện làm ăn sao ngươi không làm? Nếu không ta sẽ cho ngươi thêm tiền?"

"Đây không phải là vấn đề tiền bạc." Chủ quán xua tay, trực tiếp nói, "Thôi quên đi, ta thật sự không bán."

"...... Vậy được rồi." Hành Ngọc và Liễu Ngộ liếc nhìn nhau, xoay người đi về phía Bắc thành.

Nhìn thấy phương hướng hai người đi, chủ quán kia sửng sốt.

Hắn rối rắm một lát, nhưng hắn có hảo cảm đối với vị tiên tử xinh đẹp mà thân thiện kia, nên vẫn nhắm mắt lên tiếng nhắc nhở: "Tiên tử, tình huống hiện tại của ngươi... Đừng vào Bắc thành."

Hành Ngọc xoay người, bấm quyết cười nói: "Đa tạ nhắc nhở, bất quá ta vẫn muốn cùng bằng hữu ta đi vào xem một chút."

Khi nàng quay lại, Hành Ngọc cảm khái với Liễu Ngộ: "Dân chúng Hoài Thành vẫn rất thuần phác nha."

Còn cố ý nhắc nhở nàng đừng vào thành Bắc.

Liễu Ngộ không có đáp lời.

Thực ra hắn cảm thấy, chính yếu vẫn là do tướng mạo xinh đẹp của nàng.

Đối mặt với người có dung mạo tú mỹ, cho dù là người tính tình nóng nảy cũng sẽ theo bản năng mà làm dịu đi ngữ khí của mình.

Đi vào trong một chút, hai người thuận lợi tiến vào địa giới phía bắc thành. Ở đầu ngõ, có mấy đứa nhỏ đang chơi dây.

Liễu Ngộ thấy bọn họ chơi thật náo nhiệt, không khỏi chú ý thêm vài phần.

Một tiểu hài tử khoảng bốn, năm tuổi trong số đó đối diện với tầm mắt hắn, Liễu Ngộ nhếch khóe môi mỉm cười, đột nhiên trong mắt cô bé nổi lên một tầng nước: "Hòa thượng kia mỉm cười với ta, có phải là hắn muốn ăn ta hay không... Oaaa, ta muốn về nhà tìm mẫu thân."

Mấy đứa nhỏ chơi dây đều quay đầu, sau đó vừa kêu vừa chạy vào trong con hẻm nhỏ.

Hất lên một đống bụi bặm.

Liễu Ngộ: '...'

Hành Ngọc:...

Hành Ngọc vừa thấy buồn cười lại cảm thấy bất đắc dĩ.

Tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ như vậy, chắc chắn là đơn thuần chưa hiểu chuyện. Như vậy nỗi sợ hãi của cô bé đối với Liễu Ngộ hẳn là do người trong nhà truyền thụ cho bé, mưa dầm thấm lâu.

"Tôi đi xem một chút."

Hành Ngọc đột nhiên nghiêng đầu, đánh giá dung mạo Liễu Ngộ từ trên xuống dưới từng chút một.

Trong mắt nàng chợt nhuốm một chút ý cười: "Hòa thượng đẹp mắt như vậy thật sự sẽ ăn thịt người sao?"

Giọng nói của nàng thật êm tai khiến hắn cảm thấy vành tai mình có chút ngứa ngáy.

"Chúng ta tiếp tục đi vào trong đi."

Liễu Ngộ chuyển đề tài, chỉ vào con hẻm vừa rồi mấy đứa nhỏ chạy trốn nói.

Hai người sóng vai đi vào trong. Khi đi ngang qua gian phòng đầu tiên, người phụ nữ bên trong đang bưng chậu quần áo đi ra chuẩn bị giặt giũ. Nhìn thấy Liễu Ngộ, sắc mặt nàng khẽ biến, trực tiếp lui về phía sau hai bước, đóng sập cánh cửa gỗ đã lâu năm không sửa sau lưng.

Tiếng đóng cửa quá lớn, khiến Hành Ngọc nghe được cả tiếng cửa gỗ ọp ẹp.

Trong lòng Liễu Ngộ nặng nề.

Khi đi đến một ngôi nhà thứ hai, Liễu Ngộ tiến lên dập cửa, hắn muốn tự mình nói chuyện với người dân bên trong.

"Đến đây."

Người bên trong theo tiếng gõ liền ra ngoài mở cửa.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy người gõ cửa là Liễu Ngộ, vẻ mặt nam nhân kia liền lập tức thay đổi, theo phản xạ có điều kiện đóng cửa lại.

Liễu Ngộ trầm mặc đi tới trước cửa nhà thứ ba, tiếp tục gõ cửa.

Hành Ngọc đứng bên cạnh hắn, suy nghĩ một chút, cũng không có ngăn cản hắn.

Tiếng đóng cửa, tiếng bất mãn...

Vẻ mặt phẫn nộ, vẻ mặt khinh thường, vẻ mặt chán ghét...

Một con hẻm có mấy chục hộ gia đình, ngoại trừ hơn mười hộ gia đình đóng chặt cửa phòng, vậy mà chỉ có vài hộ khi nhìn thấy bọn họ còn giữ thần sắc bình tĩnh, cũng nguyện ý thân thiện chào hỏi vài câu, còn lại tuyệt đại đa số mọi người đều vừa nhìn thấy Liễu Ngộ liền đóng lại cửa gỗ.

Rất nhanh, hai người đi đến bên giếng nước sâu trong ngõ.

Bên giếng rất náo nhiệt, có người hay đến lấy nước, có người ở bên cạnh giặt quần áo, có người đang rửa rau.

Nhiều người, không tránh khỏi tụ tập cùng một chỗ tán gẫu tin đồn nhà này, chuyện phiếm của nhà kia.

Nhưng sau khi nhìn thấy Liễu Ngộ, mọi người bên giếng đều giống như bị một bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng, trong phút chốc dừng lại tiếng nói chuyện, vừa làm chuyện trong tay mình vừa mờ ám đánh giá Liễu Ngộ.

Sau khi nhìn thấy khí chất thanh cao xuất chúng của hắn, có một lão phụ nhân cao tuổi khẽ hừ một tiếng: "Đúng là quen làm bộ làm tịch, ăn mặc tốt như vậy, ai biết có phải dùng tiền dầu vừng trước kia mà chúng ta quyên góp để mua y vật hay không."

Thật giống như Liễu Ngộ càng thanh phong minh nguyệt thì bọn họ lại càng lạnh nhạt, thờ ơ.

"Nương." Một nữ nhân trẻ tuổi bên cạnh kéo bà lão lại, ngắt lời.

Bị nàng dâu nhà mình kéo, lão phụ nhân càng thêm bất mãn.

Bà lão dứt khoát rướn cổ mình hô: "Kéo ta làm gì, ngay cả lời cũng không thể nói, là chính ta thấy Hàn Sơn Tự có hòa thượng mập mạp. Nếu như không phải bọn họ ăn vụng thịt, mỗi ngày đều ăn bánh màn thầu mà nói, làm sao có thể lớn lên mập mạp như vậy được."

Hành Ngọc nhíu mày.

Có một số người uống một ngụm nước cũng sẽ béo, những lời chỉ trích này thật đúng là cố tình gây sự mà.

"A Di Đà Phật." Vẫn luôn không lên tiếng, Liễu Ngộ dừng bước, hắn chắp hai tay lại, nghiêm túc giải thích với lão phụ nhân, "Vị thí chủ này, Phật môn là nơi thanh quy giới luật sâm nghiêm, nếu ngài thật sự nhìn thấy vị hòa thượng nào phạm giới, có thể trực tiếp nói cho người Hàn Sơn Tự, cũng có thể nói thẳng với bần tăng."

Hắn thẳng thắn như vậy khiến bà lão cố tình gây sự kia thẹn quá hóa giận. Sắc mặt bà lão biến ảo, cuối cùng trực tiếp nhặt những lá rau thối vứt bên chậu lên, dùng sức ném tới hướng Hành Ngọc cùng Liễu Ngộ.

Trên lá rau thối còn dính nước, khi bay tới có giọt nước văng khắp nơi.

Lá rau nện đến trước người Hành Ngọc thì đã bị một cỗ bình phong linh lực vô hình ngăn cản.

Là Liễu Ngộ ra tay.

Liễu Ngộ đang muốn lên tiếng, nam nhân đứng bên cạnh giếng nước đã giơ một thùng nước giếng vừa mới múc lên xong còn mang theo cảm giác lạnh lẽo, hắt thẳng tới chỗ Hành Ngọc và Liễu Ngộ.

Chậu nước giếng này dĩ nhiên sẽ không dính vào người.

Hành Ngọc phất đi kết giới vừa mới triệu hoán ra, khẽ nhíu mày.

Liễu Ngộ mím môi: "Hai vị thí chủ, bần tăng mang theo thành ý đến Bắc Thành nhìn một chút, không hề có ác ý."

"Ai biết được ngươi đang nghĩ cái gì. Mấy ngày trước Hàn Sơn tự có mấy tiểu tăng bị đả thương, ai biết có phải ngươi muốn tới báo thù cho bọn họ hay không." Lão phụ nhân kia mắng.

Vẻ mặt Liễu Ngộ bất đắc dĩ, còn muốn ôn nhu khuyên nhủ bọn họ. Hành Ngọc khẽ kéo góc áo hắn, truyền âm cho hắn: "Ngươi ôn nhu như vậy là không được, bọn họ ngang ngược, ngươi lại càng phải ngang ngược hơn bọn họ."

Sau đó, Hành Ngọc nói với những người bên giếng: "Chư vị hẳn là có thể nhìn ra, ta và phật tu bên cạnh là tu sĩ đi. Sao các ngươi lại dám nói lời ác ngôn, càng là ném lá rau thối, dội nước lạnh đối với tu sĩ hả?" Hành Ngọc cười lạnh, tay phải đặt trên chuôi trường kiếm bên hông.

Nàng nhìn quanh mọi người một vòng, phát hiện sắc mặt bọn họ đều có chút mất tự nhiên.

"Đúng vậy, các ngươi chính là ỷ vào chuyện Phật tu tuân thủ thanh quy giới luật, không thể vô duyên vô cớ ra tay đả thương người, càng không thể tùy ý đả thương phàm nhân, cho nên mới dám tùy ý làm bậy như thế. Một bên nhục mạ Phật tu, cảm thấy cái gọi là thanh quy giới luật của bọn họ chỉ là gạt người, một bên ỷ vào Phật tu tính tình ôn hòa mà làm ra hành động như vậy, thật sự là buồn cười!"

"Rất xin lỗi, ta lại không phải là Phật tu." Nói xong, Hành Ngọc giơ trường kiếm lên, bày ra một bộ tư thái tùy thời có thể rút kiếm ra, "Hay là như này đi, chúng ta có thể hảo hảo giao thiệp một phen, các ngươi nói có đúng không?"

Bên giếng nước, mọi người đều câm như hến.

"Ngươi... Ngươi..." Lão phụ nhân kia sắc mặt khó coi, trên trán mồ hôi lạnh toát ra.

"Lạc chủ." Thời điểm mấu chốt, vẫn là Liễu Ngộ đưa tay đỡ lấy kiếm của nàng, "Không cần tức giận."

Trên mặt Hành Ngọc bày ra thần sắc mất hứng: "Ngươi chính là kẻ ba phải, ở nơi khác, người dám mạo phạm ta, máu đều đã bắn xa bảy tám mét rồi."

"...... Máu không thể bắn ra quá xa như vậy được." Liễu Ngộ sửa lại cho nàng.

"Là ngươi đã từng giết người hay là ta giết người, ngươi cũng không biết, khi kiếm của ta đủ nhanh đủ tàn nhẫn, một giây đồng hồ thời gian đâm vào đâm ra, là có thể văng ra khoảng cách xa như vậy. Những giọt máu kia, lúc bắn tung tóe ra giống như một trận mưa máu vậy." Hành Ngọc chìm vào trong hồi ức, vừa nói xong, nàng nhịn không được xoay chuôi kiếm trong tay.

Nhìn hai người bọn họ nghiêm trang thảo luận loại đề tài giết người này, người bên giếng nước nhịn không được run rẩy thân thể của mình.

Bọn họ nhìn nhau, trong mắt đều có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ.

"Buông kiếm xuống đi." Liễu Ngộ thanh âm ôn nhu, "Bần tăng sẽ từ từ nói chuyện với bọn họ."

Hành Ngọc bĩu môi, thập phần bất mãn đem kiếm treo trở lại bên hông. Nàng nhìn lướt qua những dân chúng bình thường đang im thin thít như thóc kia, lạnh lùng nói: "Ai bảo ngươi lợi hại hơn ta, vậy thì nghe lời ngươi là được rồi. Nhưng ta nói trước, nếu cách của ngươi không có hiệu quả, vậy thì chờ lát nữa ta sẽ dùng phương pháp của mình để giải quyết vấn đề."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK