Tác giả: Tinh Quân
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình
Chương 150: Không biết lượng sức.
Sau khi xuống xe, Lệ Mạc Khiêm dẫn Trần Hạo đi vào câu lạc bộ hào hoa. Hai phút
sau, bọn họ xuất hiện trước cửa sánh yến hội.
Gần đến cửa, điện thoại Lệ Mạc Khiêm bỗng reo lên, bèn đi qua một bên nghe điện
thoại.
Trần Hạo nhìn quanh yến hội, lúc này đã có khá nhiều người đến.
Lệ Mạc Khiêm chỉ ra lệnh vài câu đơn giản rồi quay ra xin lỗi Trần Hạo: “Trần đại
sư, xin lỗi cậu nhiều. Tôi vốn định đi cùng cậu suốt, nhưng lại có chuyện đột xuất,
tôi phải ra ngoài một chút!”
Trần Hạo không thấy khó chịu, cũng gật đầu đồng ý. Lệ Mạc Khiêm bèn nói: “Còn
hai tiếng nữa là đến hội giám định, cậu cử đi xem thoải mái nhé. Đương nhiên là đồ
bên trong cũng bình thường thôi, chắc cũng chẳng lọt vào mắt xanh của cậu. Phần
lớn đều là pháp khí cấp thấp hoặc giải pháp khí, Trần đại sư cứ đi dạo cho giết thời
gian nhé!”
Trần Hạo đáp: “Được thôi, ông cử đi làm việc đi!”
Lê Mạc Khiêm mới xin lỗi cúi đầu rồi vội vàng rời đi.
Trần Hạo thì chậm rãi vào trong. Hội trường rất lớn, đã có không ít người tụ tập
nói chuyện. Ai cũng ăn mặc sang trọng, nhìn là biết con nhà giàu.
Mà bên trong góc còn có một vài người của Huyền Môn đang bày hàng.
Đi dạo hết một phòng, Trần Hạo đã hiểu sơ qua về nơi này. Bên trong có đến 99%
là pháp khí cấp thấp.
Nhưng trong mắt Trần Hạo thì cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. Đám con nhà giàu thì
kinh ngạc không thôi, cứ thỉnh thoảng lại ồ lên kinh ngạc.
Trần Hạo thất vọng định đi vào khu nghỉ ngơi.
Đột nhiên có một tiếng nói cất lên: “Trần Hạo?”
Trần Hạo quay đầu thì thấy một người anh không ngờ đến.
“Chu Tiểu Nhược?”, Trần Hạo bất ngờ nói.
Chu Tiểu Nhược ở phía xa, gương mặt xinh đẹp lộ ra sự vui vẻ bất ngờ.
Cô gái xinh đẹp đến mức ghi dấu ấn trong lòng Trần Hạo này hôm nay mặc một bộ
váy dài màu tím, lộ ra những đường cong hoàn mỹ. Chiếc cổ trắng nõn hoàn mỹ
VietWriter
đeo một chuỗi vòng cổ bạch kim, mái tóc đen dày buông xổa tự nhiên, xinh đẹp
tuyệt trần.
“Là anh thật này! Tôi cứ nghĩ mình nhìn nhầm cơ!”, Chu Tiểu Nhược đi đến trước
mặt Trần Hạo thì cười nói.
Trần Hạo cười nhẹ như là đáp lời, nhìn sang thì thấy Chu Tiểu Nhược còn có bạn
đồng hành.
Cô gái này nhìn cũng được, nhưng tiếc là đứng cạnh Chu Tiểu Nhược thì nét đẹp đó
đã bị át đi không ít!
“Giới thiệu với cậu, đây là Trần Hạo! Còn đây là bạn thân của tôi, Vương Vân!”,
Chu Tiểu Nhược thấy Trần Hạo nhìn sang Vương Vân thì vội vàng giới thiệu hai
bên.
Từ cách gọi của Chu Tiểu Nhược thì Vương Vân đã chú ý đến Trần Hạo rồi. Cô ta
còn tưởng người đàn ông khiến Chu Tiểu Nhược vui vẻ như vậy không phỉa là con
trai nhà giàu thì ít cũng là ai đó trong giới kim cương, thế mà lại là một tên ăn mặc
như nhà quê! Nhất thời, cô ta không thấy hứng thú chút nào.
“Chào cô!”, Trần Hạo vừa chào vừa lịch sự đưa tay ra.
Vương Vân chỉ khẽ gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười coi như là đáp lại, trong lòng
thì khinh thường Trần Hạo. Chẳng hiểu sao đến dự cái này mà không biết ăn mặc
cho đẹp vào, phèn!
“Tiểu Nhược, chúng ta đi dạo đi! Lần đầu tớ đến đây, chúng ta phải xem thật kỹ
vào. Bố tớ nói rồi, đây là cơ hội kiếm được báu vật đấy! Đừng lãng phí thời gian
nữa!”
Trong mắt Vương Vân, việc giao lưu với Trần Hạo đơn thuần chỉ rất phí thời gian,
nếu để người quen nhìn thấy thì còn mất mặt nữa! Cho nên cô ta muốn kết thúc
cuộc gặp ngoài ý muốn này cho nhanh!
Trần Hạo nghe được ý khinh bỉ của Vương Vân, cũng không quan tâm: “Hai người
ngắm đi! Tôi đến khu nghỉ ngơi chút!
Thấy Trần Hạo quay người rời đi, Vương Vân bĩu môi khinh thường. Coi như anh
biết điều, làm tôi đây mất thời gian, anh đền nổi không?
Vừa nghĩ xong, Vương Vân đã kéo Chu Tiểu Nhược đi, ai ngờ là không kéo nổi.
Cô ta vừa quay ra thì đã thấy Chu Tiểu Nhược nhìn chăm chăm theo bóng Trần
Hạo.
Mấy giây sau, Chu Tiểu Nhược gọi lại: “Trần Hạo, anh chờ tôi chút
Nói xong, Chu Tiểu Nhược nhìn Vương Vân với ý xin lỗi: “Vương Vân, cậu đi trước
đi, tớ nói chuyện với bạn vài câu!”
Nói xong, Chu Tiểu Nhược liền bỏ mặc Vương Vân ở đó.
Vương Vân sửng sốt, không hiểu vì sao Chu Tiểu Nhược lại coi trọng một tên lông
bông như thế. Mặc dù trong lòng đầy thắc mắc nhưng cũng không đi theo lãng phí
thời gian làm gì. Lần này tham gia hội giám định là cô ta đã phải tốn bao nhiều
công sức, sao có thể phí phạm trên người cái tên đó được.
Trần Hạo thấy Chu Tiểu Nhược bỏ rơi bạn thân, cười hỏi: “Sao cô không đi xem
mấy cái thuật khí đó với bạn vậy?”
Chu Tiểu Nhược mỉm cười: “Tôi bị gia đình ép đến chứ tôi cũng không hiểu mà
không hứng thủ gì với chúng!”
Trong lúc hai người nói chuyện, ở một nơi không xa, có mấy người con nhà giàu ăn
mặc sang trọng đang nhìn về một cái chuông trên sạp hàng nào đó mà xuýt xoa.
Chuông này có thể lơ lửng trên không trung và còn phát ra ánh sáng yếu ớt.
Chu Tiểu Nhược tò mò hỏi: “Đó là thuật khí hả?”
“Ừ! Có linh lực thêm vào nên thuật khí khác với những loại khác!”, Trần Hạo đáp.
“Không ngờ anh lại vừa nghiên cứu về hội họa mà vừa hiểu những cái này?”, Chu
Tiểu Nhược kinh ngạc nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo cười bất lực: “Cũng chỉ là nhìn thấy mà thôi!”
“Vậy anh đưa tôi đi dạo nhé?”, Chu Tiểu Nhược hỏi.
Trần Hạo đang muốn nghỉ ngơi, nhưng có người đẹp làm bạn giết thời gian thì có
vẻ cũng không quá nhàm chán, bèn dẫn Chu Tiểu Nhược đi một vòng
Mà lúc này, một người đàn ông ăn mặc xa hoa xuất hiện ngoài cửa, cùng mấy
người đồng hành.
Vương Vân nhìn xung quanh, vừa hay thấy người đó, bèn cười đắc thắng đi lên,
khác hẳn với lúc gặp Trần Hạo.
“Cậu Từ đến rồi hả?”
“Cậu Từ” khẽ gật đầu rồi hỏi: “Tiểu Nhược đi với có mà nhỉ? Người đâu rồi?”
Khi nhắc đến Chu Tiểu Nhược, Vương Vân nghĩ đến việc Chu Tiểu Nhược vì một
thằng đàn ông vớ vẫn mà ném mình lại, tức tối vô cùng.
Đồng thời, Vương Vân cũng cảm thấy đây là cơ hội để ly gián. Cô ta luôn đố kỵ Chu
Tiểu Nhược, cảm thấy ông trời bất công. Đàn ông tốt luôn vây lấy Chu Tiểu Nhược,
còn cô ta thì không ai thèm quan tâm.
Thế nên, Vương Vân mới kể hết mọi chuyện ra, còn thêm dầu vào lửa: “Bị một con
cóc ghẻ không biết điều nào đó đem đi rồi. Cậu Từ, anh phải cẩn thận đấy! Dạo này
đàn ông xấu nhiều lắm, Tiểu Nhược thì ngây thơ, dễ bị lừa!”
“Cậu Từ” nhìn sang Trần Hạo và Chu Tiểu Nhược đang nói nói cười cười ở phía xa,
sắc mặt trở nên khó coi, ánh mắt tràn đầy sự đố kỵ.
Vương Vân thấy thế thì đắc ý vô cùng!
Cậu Từ này tên đầy đủ là Từ Tử Hàm, con cả nhà họ Tử của tỉnh.
Nhà họ Tử là một dòng họ siêu giàu ở trong tỉnh, là sự kết hợp giữa thương nhân và
quân đội. Chỉ vì trong dòng họ có không ít người tòng quân nên luôn tỏ ra khiêm
tốn, sợ bị đàm tiểu. Người bình thường chỉ biết văn Chu võ Mễ, nhưng không hề
biết nhà họ Từ lại hơn hai nhà này về cả hai phương diện!
Mà Từ Tử Hàm không chỉ là người thừa kế nhà họ Từ trong tương lai, mà còn là đệ
tử của đại sư Huyền Môn nào đó!
Cũng chính vì thế nên nhà văn Chu võ Mễ luôn nhung nhớ gã và muốn kết mối
lương duyên cho gã cùng Chu Tiểu Nhược.
Đi cùng gã là hai người khác, một là Lăng Thiếu Vũ con nhà họ Lăng và Trương
Diệu con nhà họ Trương, đều là dòng họ hạng hai của tỉnh.
Lăng Thiếu Vũ thấy vậy bèn nói: “Không biết tự lượng sức mình, dám cướp phụ nữ
với cậu Từ, đúng là chán sống!”
Vương Vân tiếp tục xúi giục: “Đúng đó! Phèn như thế sao sánh nổi cậu Từ chứ.
Trước mặt cậu Từ còn chẳng bằng được hạt cát kia kìa! Tôi mà là anh ta thi đã tìm
cái lỗ mà chui xuống rồi!”
Lúc này, Trương Diệu cũng lên tiếng: “Cậu Tử, anh nói gì đi, tôi lên kia diệt thằng
cha đó luôn. Mẹ nó chứ, trong cả cái tỉnh Sở này ai bằng được cậu Từ đây? Thằng
cha đó đúng là tự chuốc lấy nhục mà! Để tôi tác thành cho hắn!”
Từ Tử Hàm lúc này lại rất bình tĩnh, cười gần: “Việc gì phải lấy dao mổ trâu giết
gà? Tôi sẽ khiến hần biết bản thân mình đáng khinh cỡ nào!”
Nói xong, đám người đi về phía Trần Hạo và Chu Tiểu Nhược.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Anh chồng khờ được cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter.vn
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!