"Hôm nay, Hội Trưởng Lão nghị quyết huỷ bỏ ngôi vị hoàng đế Nam Phong quốc của Cố Trường Phong, đề cử hiền tài khác lên ngai vàng, tạo phúc cho con dân Nam Phong quốc chúng ta!"
. . . . . .
Lấy Nhị Trưởng Lão dẫn đầu, một đám trưởng lão đồng thanh mở miệng, trang nghiêm hùng vĩ trên bầu trời đại điện, âm thanh ầm ầm lay động làm cho người ta khiếp sợ đến tột đỉnh!
Phế truất Quân Vương, chuyện như vậy, trong lịch sử Nam Phong quốc trước nay chưa từng xuất hiện, mặc dù Hội Trưởng Lão vẫn luôn tồn tại trong lịch sử của Nam Phong quốc, nhưng cho tới nay Hội Trưởng Lão cùng hoàng thất nói chung và hoàng thượng nói riêng, chung đụng nhìn như có mâu thuẫn, nhưng cũng chỉ là ngấm ngầm thôi, không thể hiện ra mặt, vẫn tồn tại song song với nhau, kìm hãm sự tồn tại của nhau.
Mà hôm nay ở trên đại điện,
Một đám người của Nhị trưởng lão cùng mấy người sang lập ra hội trưởng lão, lại đem mũi nhọn chĩa về phía ngai vị hoàng đế của Cố Trường Phong!
Im ắng yên tĩnh !
Một đại điện to lớn, sau khi mấy người trong hội trưởng lão lên tiếng, không có chút tiếng động nào vang lên nữa, tất cả mọi người trừng lớn cặp mắt, giống như là mình đang trong mộng, nghe được những điều kinh khủng, không chút nào tin đây là thực tế.
Bọn họ đoán được hôm nay mấy vị trưởng lão đến trong Hội Trưởng Lão, nhất định là có gì chuyện trọng đại, nhưng không ai nghĩ tới lại có thể. . . . . Phế đế!
"Ha ha ha ha ——!"
Trên đại điện không một tiếng động, đột nhiên truyền đến một hồi cuồng tiếu, mang theo khinh miệt, cười to đem cả đại điện đang trầm mặc đánh vỡ!
"Phế đế! Thật là hoang đường! Các vị trưởng lão chẳng lẽ đã sớm già rồi nên mắt mờ tai yếu, si ngốc ngơ ngác, không biết tại sao các người lại có thể tồn tại được đến bây giờ ! Nam Phong quốc ta lúc nào thì đến phiên mấy lão bất tử khốn kiếp các ngươi này ở chỗ này nói chuyện, các ngươi muốn uy hiếp Bổn vương sao, hừ, ta thật sự hối hận khi không sớm tiêu diệt Hội Trưởng Lão chó má các người!"
Trên người Chiến Bắc Sính là trường bào bằng lông chồn, cuồng ngạo từ ngoài đại điện đi tới, ánh mắt khinh miệt mang theo lạnh lùng cùng sát ý, trực tiếp quét qua người tất cả cac trưởng lão, bên khóe miệng chính là mỉm cười đầy sát ý.diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
Chiến Bắc Sính là nhân vật nào chứ, chính là đường đường Chiến thần Vương Gia của Nam Phong quốc, một trong tứ đại cường quốc, thành tựu, khí phách cùng sát khí ở trên chiến trường, khát máu y hệt khí thế bây giờ, tại sao những tên trưởng lão này ở trong kinh thành hưởng phúc mà lại không biết, lại có thể tồn tại đến tận bây giờ!
Giờ phút này, sắc mặt tất cả mấy vị trưởng lão đều hoàn toàn trắng bệch, trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi, nhưng bây giờ cũng đã bước đi bước đầu tiên rồi, sau cũng không thể không tiếp tục được nữa.
Chiến Bắc Sính là Chiến thần Vương Gia của Nam Phong quốc, uy tín trong lòng dân chúng rất cao, tại sao bọn họ có thể không để ý tới!
"Chiến Vương gia, ngươi là Vương Gia của Nam Phong quốc, nhưng chuyện này lại là chuyện của hoàng thượng cùng Hội trưởng lão, tất cả trưởng lão trong Hội Trưởng Lão nghị quyết làm sao có thể nói là hoang đường!"
Sắc mặt Nhị Trưởng Lão hoàn toàn trắng bệch, bị người ngay mặt miệt thị cùng giễu cợt càng làm cho trong lòng hắn dâng lên dòng lửa giận, trên tay nâng Thượng Phương Bảo Kiếm giống như thành bùa hộ thân của hắn, phẫn nhiên nâng cao đôi tay.
"Chiến Vương gia, đây là Thượng Phương Bảo Kiếm, Vương Gia chẳng lẽ là muốn làm nghịch với chỉ ý của Tiên Hoàng Khai Quốc hay sao? Chẳng lẽ ngài cũng muốn làm loạn thần tặc tử hay sao?"๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Chiến Bắc Sính cười lạnh tiến lên: "Làm nghịch? Ngươi, lão bất tử này có tư cách gì nói Bổn vương, lúc Bổn vương mang binh giết địch, còn lão bất tử ngươi đang ở nơi nào, làm nghịch? Ha ha ha ha, chính là nhóm người lão bất tử các ngươi đấy, Thượng Phương Bảo Kiếm này ngươi có tư cách gì cầm!"
Chiến Bắc Sính động tác thật nhanh, trực tiếp đá Nhị Trưởng Lão một cái bay ra ngoài, nhanh chóng đem Thượng Phương Bảo Kiếm trên tay hắn đoạt lấy!
"Ngươi. . . . . . Ngươi can đảm dám động thủ đối với lão phu. . . . . . Ngươi. . . . . . Khụ khụ khụ khụ khụ. . . . . ."
Nhị Trưởng Lão bị đá bay ra ngoài, nổi gân xanh, trợn mắt nôn ra máu!
Một câu nói còn không kịp nói xong, cũng là cơ hồ có lẽ đã thoi thóp một hơi rồi !
Một cước này Chiến Bắc Sính căn bản không có nương tay, trực tiếp sử dụng nội lực, huống chi Chiến Bắc Sính là ai, trên chiến trường giết người vô số, trên tay cũng sớm đã dính máu tươi không biết bao nhiêu, làm sao sẽ e ngại nhóm người này.
Tam Trưởng Lão đưa tay thăm dò hơi thở của Nhị Trưởng Lão, trên tay lập tức run lên, sắc mặt vốn đã trắng bệch càng thêm khó coi, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã trên mặt đất, nhìn về phía Chiến Bắc Sính, mặt lộ vẻ tràn đầy khó có thể tin cùng sợ hãi.
"Nhị Trưởng Lão. . . . . . Nhị Trưởng Lão chết rồi!"
Âm thanh mềm yếu vô lực, cơ hồ khiến người có chút không nghe được, chỉ là vào thời khắc này trên đại điện lại an tĩnh một lần nữa, cái này giống như bỏ lại một miếng bom nổ kinh thiên động địa!
"Nhị Trưởng Lão và đám người trong Hội trưởng lão, phạm thượng làm loạn, mưu đồ bí mật tạo phản, tội đáng chu vi cửu tộc! Người đâu, đem mấy vị trưởng lão giải xuống Thiên Lao cho trẫm, toàn bộ gia tộc và tài sản đều tịch biên điều tra cho trẫm!" Cố Trường Phong vẫn ngồi thẳng trên ghế rồng, mắt lạnh nhìn tất cả, giờ phút này mới lạnh nhạt mở miệng, giống như chuyện mới xảy ra vừa rồi tất cả đều không xem ở đáy mắt.
"Người tới, người đâu! Mau tới!"๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Sắc mặt Tam Trưởng Lão cứng đờ, lập tức hoảng sợ nhảy lên rống to, mà đồng thời mấy trưởng lão khác sau lưng, trừ đi Ngũ Trưởng Lão thì sắc mật tất cả đều rất khó coi.
Đại điện không có bất kỳ binh mã tiến vào, những người được an bài trước đó cư nhiên không có một chút động tĩnh, mấy người Tam Trưởng Lão tất cả đều sợ loạn lên, kinh ngạc, sợ hãi, nghi hoặc . . . . . . Đầy đủ mọi thứ cảm xúc đều hiện lên trên mặt bọn họ.
"Tất cả mọi người đã bị khống chế, chẳng lẽ đám các ngươi còn nghĩ đến việc khống chế được cả binh lực hoàng cung?!"
Ngũ trưởng lão đứng trong đám người, từ từ đi ra ngoài, trên mặt mang theo vài phần nụ cười.
"Ngươi phản bội chúng ta!" Tam Trưởng Lão giận dữ gầm lên.
"Thức thời mới là trang tuấn kiệt, huống chi. . . . . . Ta vốn là thần tử của hoàng thượng, vì hoàng thượng tận trung tại sao có thể nói phản bội!" Ngũ Trưởng Lão cười híp mắt lui về phía sau một bước, hướng Cố Trường Phong đang ngồi trên ghế rồng hành lễ.
"Thức thời mới là trang tuấn kiệt, huống chi. . . . . . Ta vốn là thần tử của hoàng thượng, vì hoàng thượng tận trung tại sao có thể nói phản bội!" Ngũ Trưởng Lão cười híp mắt lui về phía sau một bước, hướng Cố Trường Phong đang ngồi trên ghế rồng hành lễ.
"Ngươi. . . . . ."
"Chúng ta là trưởng lão của Hội trưởng lão, hoàng thượng, ngươi không có quyền đối với chúng ta làm như vậy, đây là quy củ cùng quyền lợi mà Tiên Hoàng Khai Quốc đã quyết định!"
"Lão phu nhất định sẽ không cho phép tình huống như thế xảy ra, tất cả các ngươi đều cút ngay cho lão phu!"diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
"Liễu Đông Minh, cái tên khốn kiếp nhà người, phản đồ, trưởng lão chúng ta chính là một thể, ngươi cư nhiên đi theo Cố Trường Phong. . . . . ."
. . . . . . Mấy trưởng lão tất cả đều tức giận, mặt hầm hừ, đối với chuyện bị bắt, bọn họ căn bản cũng không có thể tiếp nhận!
Chiến Bắc Sính nhìn cả đám trưởng lão mặt đỏ tới mang tai, vỗ tay một cái, ầm ầm, ở ngoài đại điện lập tức toát ra đông đảo binh lính đem trọn cả đại điện cũng vây lại rồi, một nhóm binh lính đem tất cả người của Hội trưởng lão giải xuống thiên lao.
Một cuộc "Phế đế" làm người ta khiếp sợ cư nhiên cứ như vậy kết thúc không giải thích được, từ đầu tới đuôi cơ hồ tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, Hội Trưởng Lão sẽ mất đi thế lực như thế, hình như tất cả các thế lực của bọn hắn trước khi hành động, đều đã bị người khác tiêu trừ tan rã, hơn nữa làm đến thần không biết quỷ không hay!
Ngày kế trong Ngự Hoa Viên hoàng cung,
"Hoàng thượng cùng Chiến Vương gia động tác thực mau lẹ!"
Thư Nhã Phù không nghĩ tới, chỉ trong thời gian vài ngày mình rời đi, tình hình trong kinh thành đã thay đổi rất lớn.
Hội Trưởng Lão bị tiêu diệt, các gia tộc của các vị trưởng lãođều bị giết chết, hoặc là bị lưu đày, còn dư lại duy nhất chính là Đại trưởng lão đã bị giam lỏng trong Nam phủ trước kia.diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
"Này còn phải đa tạ tạ Tề vương đã giúp một tay, nếu không phải Tề vương giúp một tay, ngược lại Bổn vương không nghĩ tới bọn họ cư nhiên lấy Thượng Phương Bảo Kiếm của Tiên Hoàng Khai Quốc ra!"
Chiến Bắc Sính cười híp mắt tựa vào ghế, dáng vẻ lười biếng, chỉ là đôi mắt thẳng lại nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi nào đó, giờ phút này Thư Nhã Phù đã tháo bỏ lớp ngụy trang của An Thất Thất cùng Cảnh Phong.
"Hai bên cùng có lợi thôi!" Đuôi lông mày Nam Cung Thần cợt nhã, " Vương phi của Bổn vương trước đây làm phiền Chiến Vương gia cứu trợ, coi như Bổn vương cũng nên nói lên một tiếng đa tạ với Chiến vương gia!"
Thư Nhã Phù liếc mắt, lời nói này của Nam Cung Thần thật là, không có chút nào khách khí, có ai sẽ hướng về phía người khác nói như vậy, cũng chỉ có Nam Cung Thần mới có thể như vậy, một chút cũng không để ý tới người khác rốt cuộc nghĩ như thế nào.
"Ha ha!" Thư Nhã Phù ở một bên, vẫn nhét đồ ăn vào trong mồm, không có một chút tự giác mình chính là nhân vật chính trong đề tài của bọn họ.
Ai, giò heo hầm xem ra rất thơm và cũng rất ngon nữa, đứng lên gặm nhất định vô cùng hăng hái!
Thư Nhã Phù cắn cắn chiếc đũa của mình, bây giờ trong mắt của nàng toàn là hình ảnh của cái giò heo hầm đang đặt trên bàn ở chỗ xa nhất kia, mặc dù vô cùng thèm muốn, nhưng đây là bữa tiệc quan trọng có sự tham gia của nhân vật quan trọng của hai nước, nếu như nàng thật sự chạy đến chỗ giò heo hầm đó, như vậy thật là khó coi a!
Thật sự là phiền toái! Tại sao cái bàn này lại dài như vậy chứ, thật là hoài niệm cái bàn xoay tròn trước đây!
Thư Nhã Phù cắn cắn chiếc đũa vẫn nghĩ tới, mới nghĩ như vậy, trước mặt liền có thêm một đôi đũa, quan trọng hơn là trên chiếc đũa còn có một khối móng heo nàng thèm muốn!diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
"Vương phi, hiện tại thân thể quan trọng hơn, phải bồi bổ nhiều một chút, đây là thứ nàng thích!"
Nam Cung Thần dịu dàng cưng chìu cười một tiếng, ngay sau đó ánh mắt quét qua bụng của nàng, vô cùng cưng chiều dịu dàng mở miệng nói.
Thích, nàng đúng là rất thích. . . . . . Chỉ là, Nam Cung Thần yêu nghiệt, xin hỏi cái gì gọi là thân thể quan trọng hơn? Cái gì gọi là phải bồi bổ nhiều một chút?
Thư Nhã Phù ngây ngốc nhìn gương mặt khuynh quốc tuyệt sắc trước mặt, da thịt tỉ mỉ, con ngươi hổ phách toát ra dịu dàng cơ hồ muốn cho nàng ngất xỉu, còn có mỉm cười cưng chìu dịu dàng!
Thư Nhã Phù hoàn toàn không có sức đề kháng với với mỹ sắc trước mặt, cứ như vậy phản ứng chậm hơn không biết bao nhiêu chụp, theo bản năng nhận lấy móng heo bắt đầu gặm, đắm chìm vào trong thế giới móng heo tươi đẹp! Hoàn toàn không có nhận ra được câu nói mới vừa rồi kia làm cho người khác hiểu lầm!
"Mẹ, người cũng thích gà hầm hạt dẻ, đối với thân thể cũng rất tốt! Nếu đã thích thì nên ăn nhiều một chút mới được!" Thư Vũ Trạch ở một bên cười trộm, sau đó thoáng nhìn ánh mắt của Tề vương gia, lập tức vô cùng khéo léo dâng lên món ăn mà mẹ mình thích.
Hai người đồng thời cử động, hậu quả trực tiếp đúng là, làm cho những người khác đồng thời nhìn về phía bụng của Thư Nhã Phù!
Dĩ nhiên, chỉ có người ngoài, thật ra thì ở đám người Nam Cung Thần, ngoại trừ Liễu Trì thì cũng chỉ có thêm Chiến Bắc Sính và Cố Trường Phong mà thôi!
Sắc mặt Chiến Bắc Sính vô cùng không tốt, một đôi mắt thẳg vào nhìn chằm chằm bụng Thư Nhã Phù, hình như muốn hưởng ứng lệnh triệu tập trong đó thật giả.