Cho đến hôm nay, khi một nhóm lại một nhóm người lên thuyền, tất cả mọi người đều đến bằng đoàn xe sang trọng, cùng với các cô gái xinh đẹp ăn mặc cao quý, đáy lòng càng thêm hâm mộ hơn mấy phần, điều này không phải những người dân bần tiện như bọn họ có thể tiếp xúc được.
Ánh mặt trời ấm áp, chiếu lên trên người làm cảm thấy ấm áp, chỉ là bờ biển này không thể so với những nơi khác, gió biển không ngừng gào thét, làm cho tóc của mỗi người đếu bay lên tán loạn, mà trong đám người ấy, nữ nhân mặc y phục đỏ, đứng ở bên bến tàu đang đi lên, nhận lấy cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Thư Nhã Phù nhướng mày cười yếu ớt, tầm mắt ngạo nghễ mà bén nhọn quét qua toàn bộ người trên thuyền, nói: "Không phải ta có lệnh bài, chúng tôi lên thuyền với tư cách như thế nào, hình như đây không phải là chuyện các ngươi nên quan tâm, cũng không phải là chuyện các ngươi có thể chen vào tay, dù sao đây là chuyện Sứ giả Phù Phong đảo đã quyết định, vị huynh đệ này ta nói có đúng hay không !"
Cuối cùng, Thư Nhã Phù đưa mắt nhìn nam nhân vừa mới kiểm tra lệnh bài, đem vấn đề ném cho hắn.
Lệnh bài là bọn hắn cho, huống chi hiện tại tất cả mọi người chăm chú nhìn nàng, nàng cũng không ngại đem lệnh bài vứt ra để cho bọn họ được nhìn một lần, nhưng nàng không cần thiết giải thích với những người này, có tư cách hay không là của nàng chuyện, cùng bọn họ có quan hệ gì.
Chuyện này với nàng không có một chút quan hệ, nàng cũng chẳng muốn lãng phí môi lưỡi.
Nam Cung Thần mỉm cười nhìn cô gái trước mắt, tính khí nóng nảy như vậy, vừa thẳng thắn lại có sự kiên trì của bản thân, luôn có thể dễ dàng hấp dẫn tầm mắt của mọi người, nữ nhân này chính là vương phi của hắn.
Tùy ý mỉm cười, không quan tâm cách nhìn của những người khác, chỉ theo đuổi việc mình muốn làm không thẹn với lòng, lúc ở Nam Phong quốc là như thế này, đến Huyền Nguyệt nước cũng như vậy, bây giờ đi Phù Phong đảo cũng như vậy, nàng không như mấy tiểu thư khuê các kia, thế giới của nàng không chỉ gói gọn trong đình viện nhỏ gọn, thế giới của nàng còn có, có thể cùng hắn nắm tay nhau đi đến khắp nơi ngắm nhìn phong cảnh.
Gió biển thổi bay y phục đỏ của nữ nhân kia, ống tay áo tung bay, đan xen vào đó là mấy nhánh tóc đen nhánh, ngay khoảnh khắc ấy, khoảng không gian trên bến tàu như sáng lên, nàng tùy ý mỉm cười càng làm cho người khác không dời mắt được.
Nam Liên Nhi trên thuyền, cắn răng nghiến lợi nhìn ánh mắt những người chung quanh đang nhìn Thư Nhã Phù, đáy lòng càng thêm phẫn hận, trong lòng nàng vốn đã không vừa ý với nư nhân trước mặt này, nhưng không ngờ nàng ta lại còn xuất hiện ở nơi này, cũng sẽ đi Phù Phong đảo.
"Nàng ấy nói không sai, lệnh bày trên người nàng ấy là do chúng tôi phát, mấy người bọn họ đều có thể cùng lên thuyền, nếu như còn có người nào ý kiến trực tiếp xuống thuyền, không người nhất định cũng có người khác đi!" Nam nhân lạnh giọng quát lên, không có một chút tình cảm và thể diện nói.
"Hừ, coi như ngươi đi Phù Phong đảo thì thế nào, ngươi cũng chỉ đi cùng với người của Lãnh gia, cũng vô ích, chờ ta làm Thánh nữ Phù Phong đảo, ta tuyệt đối sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!" Nam Liên Nhi dữ tợn nhìn nàng chằm chằm, tay đã nắm thành quả đấm càng nắm chặt hơn.
"Dĩ nhiên, nếu như ngươi có thể có khả năng làm như lời nói!" Thư Nhã Phù nghe được lời của nàng..., hoàn toàn không để ý cười một tiếng, xoay người tiếp tục lẩm bẩm, "Nếu như người như ngươi có thể lên làm Thánh nữ, ta đoán người ở Phù Phong đảo đều mắt mù!"
Âm thanh không lớn không nhỏ, người chung quanh vừa lúc có thể nghe được rõ ràng, trong đó cũng bao gồm Nam Liên Nhi!
"Hừ!"
"Mẹ, lời nói nhỏ của mẹ có chút lớn, người khác đều nghe được rồi!" Thư Vũ Trạch ở bên cạnh cười trộm nói, gương mặt hồn nhiên vô tội, cũng khiến rất nhiều người hiện lên một chút hảo cảm.
"Con trai, mẹ có nói cái gì sai sao, không có, mẹ của con chỉ nói những lời thật mà thôi, lại không sợ người khác nghe được, nói lớn tiếng chính là nói lớn tiếng!" Thư Nhã Phù cười hì hì nói theo, hoàn toàn không quan tâm nét mặt trắng xanh của Nam Liên Nhi bên cạnh.
"Hoàng thượng, An Thất Thất kia có phải là Thư Nhã Phù, Tề vương phi Đông Ly quốc hay không?" Nam nhân đứng sau lưng Phượng Linh Nhi nhỏ giọng hỏi.
"Đúng, không cần lộ ra, nếu nàng có thể tới nơi này, hiển nhiên là cũng có một chút khả năng, chúng ta đi Phù Phong đảo còn không biết sẽ gặp phải cái gì, tất cả đều cẩn thận một chút!" Phượng Linh Nhi nhẹ giọng giao phó.
"Vâng, bệ hạ!"
Phượng Linh Nhi quay đầu tiếp tục nhìn nữ nhân áo đỏ kia, ban đầu nhìn thấy, nàng cũng biết nàng ta không phải một người bình thường, không có cô gái nào sẽ có khí phách cùng khả năng như vậy, huống chi nàng còn bắt được lòng của Tề vương Đông Ly quốc, nam nhân ấy không phải một nữ nhân tùy tùy tiện tiện là có thể nắm giũ được lòng của hắn.
Mặc dù ban đầu, nàng cũng có tự hỏi chính mình có hối hận không, nàng tin chắc mình sẽ không hối hận, dù sao đi lên ngôi vị hoàng đế mới là mục đích của nàng, hành động như vậy để con đường sau này thuận lợi hơn thì có cái gì để hối hận chứ, duy nhất để cho nàng có chút hối hận chính là, không để cho Tề vương Đông Ly quốc cùng Thư Nhã Phù vùi thân ở bên trong băng tuyết của Bắc Việt quốc.
Đông Ly quốc có sự tồn tại của hắn, đó chính là một uy hiếp!
. . . . . .
Thuyền bè từ từ khởi động, tiến về nơi tất cả mọi người đều nói qua, nhưng cho tới nay chưa từng đi Phù Phong đảo, con đường phía trước như thế nào, bọn họ ai cũng không biết, nhưng trong lúc đối mặt với khoảng không mênh mông rộng lớn ở biển cả, không chỉ có cảm giác trống trải mà còn có nghi ngờ!
Thư Nhã Phù đứng trên bon tàu mờ mịt nhìn biển rộng, thậm chí có một chút ảo giác, giống như đã quay lại thời đại của mình trước đây, không còn phải phân tranh đấu đá nhau, không còn những cái chết kỳ quái như cổ đại, đáy mắt càng trở nên mơ hồ, hẳn là nhìn biển rộng mênh mông nên thần trí có chuyển biến như vậy.
"Nghĩ gì thế!" Bàn tay được một bàn tay khác, vô cùng quen thuộc nắm lấy, Thư Nhã Phù mới vừa chợt phục hồi lại tinh thần.
"Không có gì, nhìn biển rộng lớn như vậy thấy rất có cảm xúc!" Thư Nhã Phù quay đầu lại nhìn, chống lại ánh mắt Nam Cung Thần, nhẹ giọng cười nói.
Đối với Nam Cung Thần, không phải là không thể nói, chỉ là nàng vẫn chưa biết nên nói chuyện này với hắn như thế nào, d∞đ∞l∞q∞đ dù sao chuyện linh hồn xuyên qua như vậy, thật sự là làm cho người ta có chút khó tin, mà còn ở ngay thời đại của Nam Cung Thần này, nàng không thể xác định mình có bị xem là quỷ hay không.
Mặc dù tin tưởng hắn, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ đến nên nói với hắn như thế nào, thật ra thì nàng không phải là Thư Nhã Phù, ở thế kỷ hai mươi mốt nàng chỉ là một bác sĩ mà thôi, nhưng đó là chuyện hoàn toàn khác so với nơi này.
Nếu như theo lời của nàng mà nói..., e là sẽ không ai tin tưởng! Dù sao thì chuyện này rất thần bí!
Nam Cung Thần cũng không muốn nói, dáng vẻ mới vừa rồi của nàng như nhìn xa xôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bay theo gió, cho nên vừa rồi hắn mới vội vàng lên tiếng gọi nàng, lại đưa tay kéo nàng về, cũng cho mình một chút cảm giác chân thật.
"Nếu nàng thích thì sau này chúng ta thường đến đây là được, không có việc gì thì ra biển một chuyến không phải là chuyện không thể!" Nam Cung Thần đưa tay nắm chặt tay của nàng, dịu dàng nói.
Ánh mặt trời chiếu lên người của Nam Cung Thần, mặc dù biểu tình hiện giờ trên mặt của hắn cũng như ngày thường, nhưng chỉ một ánh măt cũng đủ làm cho người ta chìm mê trong đó, một thân ung dung càng làm cho những người khác tò mò thân phận của hắn đến tột cùng là như thế nào.
Thư Nhã Phù nhìn ánh mắt của hắn, miệng như quỷ sai Thần Sứ mà hỏi: "Nếu như ta nói, ta không phải Thư Nhã Phù, ngươi sẽ làm sao?"
Tròng mắt Nam Cung Thần khẽ nheo lại, nhìn Thư Nhã Phù đột nhiên đưa ra câu hỏi như vậy, đưa tay ra gõ đầu nàng một cái, khẽ cười nói: "Cái người này, trong đầu nàng đang chứa cái gì vậy, nàng chính là nàng, lại còn có thể là ai, ta không phải quản nàng có phải là Thư Nhã Phù hay không, dù sao thì vương phi của ta là nàng thì được rồi!"
Nàng chính là nàng! Mặc kệ có phải là Thư Nhã Phù hay không, dù sao vương phi của ta là nàng thì được rồi!
Một câu nói, đã thể hiện vô cùng rõ ràng ý tứ của hắn, mặt mày Thư Nhã Phù lập tức hớn hở, nàng rất hài lòng với đáp án này, Nam Cung Thần có lẽ sẽ nghĩ đến một ít gì đó, nhưng đã có đáp án này của hắn, như vậy là đủ rồi, có lẽ sẽ có một ngày nào đó nàng sẽ đem tất cả chuyện này nói cho hắn biết!
"Xèo xèo chi. . . . . ."
Lại nói cũng có thú vị, sau khi Bạch Cầu lên thuyền, cả người liền trở nên mềm mại nếp mình trong ngực của Thư Vũ Trạch, dáng vẻ mềm oặt hoàn toàn nản, theo Thư Vũ Trạch phiên dịch lời nói của Bạch Cầu thì đó chính là Bạch Cầu bị say tàu rồi, đầu choáng váng không thoải mái, cần an ủi!
Nghe Bạch Cầu không còn hơi sức nói chuyện nữa, cặp mắt "Trình Mộng Nhi" lão già một bên cũng chợt sáng lên, ngồi xỗm trước mặt của Bạch Cầu, nỗ lực đem gương mặt chính mình tiến tới trước mặt của Bạch Cầu, tràn đầy lấy lòng cùng thương lượng với Bạch Cầu: "Ta nói này Bạch Cầu thân ái, thân ngươi không thoải mái đúng không, có cần ta cho người một chút thuốc uống không, nên biết ta là thần y, trị liệu cho ngươi khẳng định tinh thần ngươi lập tức phấn chắn lên."
Thư Nhã Phù im lặng liếc mắt, nói dễ nghe như vậy, thật ra thì mục đích không phải là muốn đem Bạch Cầu về làm thí nghiệm sao! Gần đây hình như lão già lại dấy lên các loại hứng thú, hơn nữa hứng thú đối với Bạch Cầu vẫn luôn thật lớn.
"Phốc ——!"
Bạch Cầu lắc đầu một cái, tiếp tục co người trong ngực của Vũ Trạch, đem cái mông béo béo mập mập để lại cho lão già, vẫn còn rất phối hợp thả một rắm thúi! Âm thanh không lớn không nhỏ, mấy người các nàng người rất không đúng dịp nghe được.
Lão già vốn dựa vào rất gần Bạch Cầu, rắm vừa rồi thả ngay lão, khuôn mặt vốn đang tươi cười lập tức cứng ngắc ở tại chỗ.
"Ha ha ha ha! Ngươi cũng có hôm nay, may mắn Bạch Cầu không bắn nước tểu về phía ngươi, nếu không thì người sẽ không gặp cái rắm thùi thường như vậy thôi!" Thư Nhã Phù vô cùng không nể mặt cười lớn, chọc cho một số người chung quanh họ đều nghi hoặc nghiêng đầu nhìn sang.
"Liễu Trì có nói dạo gần đây Bạch Cầu thông khí không được thuận lợi cho lắm, xem ra Trình Mộng Nhi cô nương quả nhiên là thuốc đến bệnh trừ!" Nam Cung Thần vỗ nhẹ ống tay áo, mỉm cười nói.
Sắc mặt lão già lập tức liền thay đổi có chút khó nhìn, Bạch Cầu đối với Tiểu Trạch Trạch là bảo bối, ý định cho thuốc của lão cuối cùng cũng chỉ có thể thu lại, thật vất vả hôm nay có được cơ hội này, mà lại bị thả rắm ngay mặt nữa, rõ là. . . . . . Thật là!
Đem tất cả tức giận trút lên người của Nam Cung Thần, lão già liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, lập tức nước mắt đảo quanh hốc mắt, hia mắt đẫm lệ nhìn Nam Cung Thần, buồn bã nói: “Công tử, chàng nhẫn tâm bỏ ta cùng đứa nhỏ trong bụng sao? Dù chàng không muốn đứa bé này như thế nào đi nữa, thì nó cũng là cốt nhuc của chàng.”
Thư Nhã Phù không ngờ lão già lại nói như vậy, thiếu chút nữa bậc cười lớn. Liếc mắt nhìn Nam Cung Thần ở bên cạnh vẫn trấn định như cũ, vốn muốn nhìn xem hắn có sắc mặt như thế nào, nhưng không ngờ là một bộ dạng công tử cao nhã, vẫn không nhúc nhích như cũ.
Mấy người Lãnh gia bên kia, sắc mặt mỗi người đều quái dị, diễnđàn✪lê✪quýđôn dù sao thì Trình Mộng Nhi cũng là nữ thần của Huyền Nguyệt quốc, được nhiều người tôn sùng, bây giờ tự nhiên lại có quan hệ với nam nhân, đây là một chuyện lớn, làm mọi người muốn rớt mắt kính, dĩ nhiên, nếu bọn họ có mắt kính để rớt.
Lãnh Minh Thành khẽ cau mày, nhỏ giọng với nói Hồng Lệ: "Vị kia không phải là phu quân của An cô nương sao, sao lại có quan hệ mờ ám với Trình tiểu thư chứ?"
Đầu óc Hồng Lệ cũng mơ hồ, liếc mắt nhìn Thư Nhã Phù đang cười rạng rỡ, cũng rất hiếu kỳ, phu quân của mình và một cô gái quyến rũ khác đang ở chung một chỗ, nàng là vợ sao lại không để ý chút nào, lại còn có thể cười giống như rất vui vẻ.
Lập tức lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Ai biết được, mấy người bọn đi cùng nhau, quan hệ như thế nào ta cũng không rõ!"
"Công tử, thiếp biết rõ chàng cùng phu nhân đều không thích thiếp, nhưng mà thiếp cũng không hy vọng xa vời những thứ khác, chỉ là thiếp có một hi vọng duy nhất là có thể giữ lại đứa nhỏ này!" Lão già diến y như thật, điềm đạm đáng yêu lau nước mắt, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, khiến cả đám nam nhân rất đau lòng.
Chỉ là một đóa "Kiều hoa" như vậy, nam nhân đắc thủ kia lại hoàn toàn không muốn hợp tác, chuyện này đối với những người khác là một loại đả kích.
Người cần lại không có, còn tên nam nhân bày thì bày ra vẻ mặt ghét bỏ, hiện tại lại cùng nữ nhân áo đỏ bên cạnh thân thiết nắm tay đứng chung một chỗ, nhìn một cái cũng biết không phải là đồ tốt.
Nam Cung Thần làm sao có thể ở thế hạ phong được chứ, mặt thú vị nhìn lão thần y diễn trò, nhìn say sưa ngon lành, chỉ chốc lát sau, mới vừa khoan thai mở miệng: "Vị cô nương này, nàng xác định đứa bé trong bụng cô là của ta sao?"
"Công tử, cho dù chàng không muốn đứa bé này, nhưng chàng cũng không thể phủ nhận như vậy, chính vào buổi tối hai tháng trước. . . . . ." Bây giờ lão già rất muốn bôi nhọ Nam Cung Thần, ‘nàng’ chính là muốn cho hắn mất thể diện, dù thế nào đi nữa thì ‘nàng’ nhìn người này chính là không vừa mắt, hừ, cư nhiên len lén quyến rũ đồ đệ bảo bối nhà hắn, tội không thể tha!
"Hai tháng trước! Thì ra là như vậy, chẳng qua là trí nhớ của ta không tốt lắm, hai tháng trước chúng ta lúc nào thì có ** cả đêm như vậy, ngươi tới nói cho Bản công tử biết như thế nào đi?" Nam Cung Thần hoàn toàn là vững như sơn, khoan thai tủm tỉm đối mặt.
"Phụ thân con thật là tài tình, còn ** cả đêm, cười chết ta rồi!" Thư Vũ Trạch đột nhiên nói lên, hì hì một tiếng bật cười.
"Phốc! Khụ khụ khụ, con trai, chúng ta đi vào bên trong nghỉ ngơi, đừng quấy rầy hai người bọn hoài niệm cái đó ** cả đêm!" Thư Nhã Phù đưa tay ôm lấy con trai bảo bối của mình, hai mẹ con ở chung một chỗ cười trộm.
Cho là ôm lấy Vũ Trạch, Thư Nhã Phù đã bị Vũ Trạch chặn lại, cộng thêm bởi vì cố nén cười có được điểm khổ cực, bả vai Thư Nhã Phù càng thêm run lên, thoạt nhìn liền hình như là đang khóc.
"Thì ra là nam nhân của nàng lại có quan hệ với Trình tiểu thư, An cô nương bây giờ là bị chê?" Nam Liên Nhi ở một bên chê cười, đáy lòng rất hả hê.
Mặc dù nữ nhân này đã đổi một khuôn mặt khác, nhưng con trai của nàng ta nàng vẫn nhận ra được, tự nhiên sẽ biết nàng chính là An Thất Thất, chỉ là không ngờ nữ nhân xấu xí trước đây lại có cái bộ dáng xinh đẹp như vậy, điều này càng làm cho nàng cảm thấy không thuận mắt.
Có Vũ Trạch ở nơi này, muốn xem thấu diện mạo thực sự của Thư Nhã Phù cũng không khó, bọn họ chỉ biết nàng là An Thất Thất, Cảnh Phong, nhưng không hề biết thật ra thì nàng chính là Tề vương phi Đông Ly quốc.
"Xấu xí, ngươi nói cái gì đấy, bảo bối nhà ta lúc nào thì đến phiên nha đầu xấu xí nhà ngươi giáo huấn! Cũng không tự mình soi gương, xem xem bản thân có đức hạnh gì, lại dám nói xấu bảo bối nhà ta! Muốn trở nên xấu xí hơn một chút ta có thể giúp ngươi!"
Đồ đệ mà lão già yêu quý nhất là nàng, bây giờ nghe Nam Liên Nhi nói như vậy, vốn đang là Trình Mộng Nhi tiểu thư hoa lê đẫm mưa mềm mại, lập tức biến thành một hắc quả phụ, hung tợn nhìn chằm chằm nữ nhân vừa hả hê giễu cợt Thư Nhã Phù .
Tất cả mọi người sững sờ nhìn một màn đầy lịch tính, hình như có chút không biết biến chuyển, nhất là người của Huyền Nguyệt quốc, càng có một loại cảm giác như bị mắt mù, nữ nhân này. . . . . . Xác định thật sự là Trình Mộng Nhi nổi tiếng khắp cả Huyền Nguyệt quốc đây sao?
Không phải đâu!
"Quả nhiên! Bộ mặt thật đã lộ rồi !" Lâm Tuyết Nhi cười trộm le lưỡi nói thầm.
Mấy người Lãnh Minh Thành cùng với Lâm Tuyết Nhi, bởi vì ở Lãnh gia cùng nhóm người Thư Nhã Phù cũng có qua lại tương đối thân mật, nên khi thấy được bộ mặt thật hung dữ của lão già, lúc này cũng không có ngạc nhiên là mấy, nhìn vẻ mặt những người khác ngây ngô, mới vừa cảm thán bộ dạng ban đầu bản thân cũng không có luống cuống như vậy.
"Còn có, 3 tháng nữa chúng ta thì sẽ đến Phù Phong đảo, trong thời gian này sẽ đi qua không ít địa phận của Hải Tặc, hi vọng các vị có thể nghỉ ngơi dưỡng sức!" Hồng Trần dẫn đầu một nhóm người từ trong khoang thuyền đi ra, nhìn một nhóm người và không khí có chút quái dị, lạnh giọng nói.
Hải Tặc!
Điều này từ lúc chuẩn đi cho đến giờ bọn họ chua từng nghĩ đến, dù sao người trên đại lục đều không có bao nhiêu người từng đi biển, xưa nay ra biển đều dựa vào ngư dân gần biển mà thôi!
Nhìn bộ dáng mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ, Băng Tuyền Nhi cười lạnh nói: "Nếu không chẳng lẽ các ngươi còn tưởng rằng Phù Phong đảo dễ dàng đi như vậy sao? Nếu dễ dàng đi như vậy, tại sao chúng tôi lại muốn chọn lựa người ưu tú nhất chứ!"
"Nhưng trong thời gian ba tháng đến Phù Phong đảo, có bao nhiêu đảo Hải Tặc, không biết cô nương có thể nói thẳng hay không?" Lãnh Minh Thành mở miệng hỏi thăm.
"Này phải xem vận khí, Hải Tặc nhiều như thế nào thì chúng tôi không biết, trên biển tự nhiên sẽ có nguy hiểm, trên thuyền này vật liệu đủ đầy hết, dĩ nhiên chỉ cần không có vứt đi!" Âm thanh của một tiểu cô nương đột nhiên truyền ra từ trong đám người, dương như là giọng nói của tiểu cô nương khoảng 5, 6 tuổi.
Tại sao lại có giọng nói của một tiểu cô nương ở đây?
"Con trai, chẳng lẽ con lại len lén dẫn nàng dâu nhỏ lên thuyền, sao mẹ không biết trên thuyền còn có một tiểu cô nương chứ!" Thư Nhã Phù đưa tay bóp gương mặt của con trai mình một cái, nhỏ giọng len lén nói đầy nhạo báng.
"Mẹ, mẹ tìm nàng dâu nhỏ cho con rồi hả?" Thư Vũ Trạch nháy nháy mắt vô tội, rất ngây thơ nhìn mẹ ruột của mình.
"Nàng dâu của con, Bổn vương đã giúp con tìm một người rồi, Vũ Trạch xem ngày nào đó rãnh rỗi có thể đi xem một chút đấy!" Nam Cung Thần không biết chạy tới bên cạnh các nàng từ lúc nào, đưa tay kéo Vũ Trạch mà Nhã Phù đang ôm vào trong ngực, thình lình nhỏ giọng nói nhỏ, khóe môi giơ lên, cực kỳ mị hoặc mê người.
"Phụ thân, không phải người đang nói thật đó chứ!" Thư Vũ Trạch có chút sững sờ nhìn cha mình.
Câu tuyệt đối cho rằng đó là giả, cha Vương Gia thích đùa giỡn cùng mình, cái chuyện tìm nàng dâu nhỏ này là chuyện lớn, người cũng không thể tùy tùy tiện tiện bán đi được, mình còn chưa thấy người kia thì sao có thể chứ, cái này không thể được!
Như mẹ đại nhân đã từng nói: muốn tìm sẽ phải tìm người mình thích, nếu không thích đặt ở trong mắt đó không phải là tự tìm ngược sao!
"Ta lại không có nói đùa!" Nam Cung Thần hí mắt mỉm cười, nghĩ tới tiểu nha đầu Mạc gia kia, xem ra thật sự rất xứng đôi với Vũ Trạch, nếu như quả thật có duyên phận, làm con dâu nhà mình cũng không có cái gì không tốt.
"Ai, ta còn chưa tìm nàng dâu nhỏ cho con trai ta, ngươi tìm cho nó khi nào?" Thư Nhã Phù trợn mắt, giương mắt cũng giống như Thư Vũ Trạch đang trong ngực mình, hai mặt nhìn nhau, cũng cảm thấy Tề vương gia đột nhiên nói chuyện này thật sự làm cho hai mẹ con nàng khiếp sợ, khó có thể tiếp nhận.
"Ha ha ha, tin là thật sao?" Nam Cung Thần nở nụ cười, âm thanh du dương.
Bên này một nhà ba người nói chuyện nhà của mình, bên kia trong đám người của Phù Phong đảo, đám người dàn ra hai bên, nhường đường cho cô gái nhỏ quần áo phấn điêu ngọc trác đi ra.
"Oa, thật đáng yêu! Con trai, tiểu cô nương này dung mạo rất đáng yêu !" ánh mắt Thư Nhã Phù sáng lên, liền nói thầm với Vũ Trạch.
Nhìn như hoa như ngọc, một đôi mắt to lóe sáng, miệng đô đô khéo léo đáng yêu, một thân váy trắng, mặc lên người càng thêm khả ái! Nhìn cô bé này đoán chừng nhiều lắm là cũng 5, 6 tuổi mà thôi, nếu như tuổi đúng theo dự đoán, có thể còn muốn nhỏ hơn so Vũ Trạch một chút.
" Thánh nữ Phù Phong đảo càng không phải là người ai cũng có thể làm, nếu mấy người các ngươi là người dự tuyển, vậy thì càng cần nghiêm túc chấp hành kỷ luật!" Cô gái nhỏ từ trong đám đông đi ra, dùng âm thanh non nớt của mình dạy dỗ người chung quanh, mà ánh mắt rơi vào trên người Nam Liên Nhi, Phượng Linh Nhi, Phong Phiêu Tuyết, càng thêm nghiêm nghị hơn mấy phần.
Nhưng lời nói như vậy chỉ như gió thoảng qua tai, hoặc là trong miệng một đại nhân nào đó nói ra, như vậy có lẽ cũng không có cái gì, nhưng từ một tiểu oa nhi thoạt nhìn cũng chỉ khoảng 5, 6 tuổi nói ra ngoài, còn lại là dùng âm thanh non nớt, làm cho người ta cảm thấy không có uy lực.
"Oa, ta cảm thấy tính khí của cô nhóc này khá lắm. Con trai, con thấy thế nào!" Thư Nhã Phù nhìn rất vừa ý, ít nhất cảm giác chơi rất tốt.
"Uh, từ diện mạo nhìn lên, có thể cho 60 điểm, diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn đạt tiêu chuẩn, những thứ khác còn phải đợi về sau quyết định!" Thư Vũ Trạch sờ sờ cằm, mặt suy nghĩ đem cô gái nhỏ quan sát một lần, cuối cùng rất nghiêm túc trả lời lời nói của mẹ mình.
"Con trai, con không thể trông mặt mà bắt hình dong!" Thư Nhã Phù cảm thán, sau đó vừa cười hì hì hỏi, "Mẹ con được mấy điểm, nói!"
"Mẹ vậy dĩ nhiên là 120 điểm á..., ai cũng không xinh đẹp bằng mẹ của con!" Thư Vũ Trạch linh cơ nhất động, lập tức liền ôm cổ Thư Nhã Phù, nũng nịu lấy lòng.
Thư Nhã Phù hạnh phúc, quả nhiên không hổ là con trai mình hoài thai mười tháng tân tân khổ khổ sanh ra, xem một chút, còn là không ai xinh đẹp bằng mẹ của con!
Bọn họ ở nơi này vừa nói chuyện, cả đám bên kia chờ cũng trầm mặc, đột nhiên tất cả mọi người cười lên thật to.
"Ha ha ha, một tiểu oa nhi lại tới dạy dỗ chúng ta, không phải chứ!"
"Ha ha ha, Sứ giả, tiểu nữ oa này là đứa bé ai nhà, sao có thể theo tới đây, nơi này đã có một tiểu oa nhi rồi, sao bây giờ lại có thêm một đữa nữa!"
Trong đám người truyền đến mấy âm thanh trêu chọc, chọc cho sắc mặt của tiểu cô nương kia trở nên khó coi, khuôn mặt trăng nộn đáng yêu, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm mấy người đang cười vui sướng.
"Tiểu cô nương, có phải đã đi lầm thuyền rồi hay không?" Nam Liên Nhi âm thanh hạ thấp vài phần, nhưng vẫn mang theo vài phần không vui như cũ.
Trước đó nàng bị mấy người An Thất Thất trêu tức còn chưa hạ hỏa, cư nhiên bây giờ một đứa nít ranh 5, 6 tuổi cũng tới khiển trách nàng, trước đây nàng ở Nam gia luôn được muôn vàn sủng ái cùng che chở, sao có thể cam chịu như vậy được.
"Không vô lễ với tiểu thư!" diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Băng Tuyền Nhi lạnh giọng quát mắng.
"Tiểu thư, cái tiểu nha đầu này chính là tiểu thư các ngươi, chẳng lẽ sau này chúng ta phải nghe nàng hay sao?" người bên cạnh Phượng Linh Nhi càng thêm bất mãn, nữ hoàng Bắc Việt quốc bọn họ sao có thể tới nơi này nghe theo một tiểu nha đầu còn chưa dứt sữa phân phó, lập tức liền cau mày chất vấn.
"Các ngươi cũng không cần nghe ta, ta chỉ nói một sự thật mà thôi, về phần các ngươi có nghe hay không cũng không liên quan ta!" Tiểu nha đầu mặt lạnh, âm thanh non nớt bình tĩnh như trước.
"Thật là một tiểu nha đầu thú vị!" Thư Nhã Phù ở một bên nhìn chậc chậc khen ngợi.
"Nếu như yêu thích, thật ra chúng ta có thể sinh thêm một đứa con gái nữa!’’ Bên tai bị người phía sau thổi một hơi, mang theo nụ cười tràn đầy ranh mãnh đùa giỡn.
Âm thanh Nam Cung Thần rất thấp, thấp đến nỗi, cho dù là Vũ Trạch bị Thư Nhã Phù ôm vào trong ngực cũng không thấy nghe được, nhưng dù sao Vũ Trạch cũng là Cung chủ U Minh cung, cộng thêm trên người có được các loại thuốc trợ giúp do lão già chế luyện, nội lực cũng rất hùng hậu, âm thanh như vậy, dĩ nhiên là cũng nghe rất rõ ràng.
"Mẹ, sinh muội muội, sau đó sinh thêm cho con một người đệ đệ đi!" Thư Vũ Trạch cười hì hì chen miệng vào, nói xong mặt còn tranh công nhìn Tề vương gia.
Ánh mắt hai cha con giao nhau, tự nhiên cậu có thể hiểu được ý tứ trong đó!
Nam Cung Thần nhếch môi cười yếu ớt, giọng điệu mới vừa thổi vào Thư Nhã Phù cơ hồ cả người thiếu chút nữa cứng ngắc, không cầm được liếc mắt một cái.
Đột nhiên nói đến vấn đề mang thai, thân thể Thư Nhã Phù chợt run lên, nháy nháy cặp mắt, đáy lòng có mấy phần nghi hoặc. . . . . . Dường như kinh nguyệt tháng này của nàng còn chưa có . . . . . . Sẽ không chuẩn như vậy đi!
"Phù nhi? Thế nào?" Nam Cung Thần nhạy cảm, lập tức vòng tay ôm eo nàng, buộc chặt một chút, cảm nhận được nàng thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, vội vàng hỏi nói.
"Ặc, không có việc gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến chuyện này, mất thần!" Chuyện còn chưa chắc chắn, cũng không nên nói loạn làm chi, Thư Nhã Phù nghĩ tới nghĩ lui buông lỏng xuống, tùy ý nói.
Lại đem Thư Vũ Trạch để xuống, dù sao Vũ Trạch đã không phải một đứa nhỏ hai ba tuổi nữa rồi, ôm một lát cũng may, ôm lâu một chút tay sẽ mỏi!
Để Vũ Trạch xuống, Thư Nhã Phù đưa tay, tay phải lặng lẽ sờ lên tay trái của mình, chính nàng cũng là đại phu, cho nên rất nhiều chuyện cần xác định, hơn nữa hiện tại cái tình trạng này, nàng không xác định một cái thật có chút không yên tâm.
"A — —!" Thư Nhã Phù đột nhiên thốt lên, không ngừng được thở nhẹ một tiếng!
"Thế nào?" Quan sát dáng vẻ nàng, Nam Cung Thần khẽ cau mày, cảm giác hôm nay nàng có chút kỳ quái.
"Không có gì, mới vừa rồi giống như có con muỗi cắn ta, ngươi xem con muỗi chỉ cắn ta nhưng không cắn ngươi, nhất định là da của ta non hơn da ngươi!" Thư Nhã Phù thuận miệng bịa chuyện mấy câu, nói. Nam Cung Thần nhìn săc mặt nàng như thường cũng không có hỏi kỹ.
Thật sự có!
Thư Nhã Phù nghiêng đầu nhìn sang nam nhân bên cạnh, thật sự là chuyện cả đời, lại mang bầu, đây có thể coi như là một cái trúng đích hay không !
"Mẹ, sao người lại cười như vậy. . . . . . thật kỳ quái! Hơn nữa còn là len lén nhìn cha nữa!" Thư Vũ Trạch quay đầu mới muốn nói chút gì, lại nhìn thấy Thư Nhã Phù mím môi mỉm cười nhìn Tề vương gia, lập tức liền trêu nói.
"Xèo xèo chi!" Bạch Cầu ở một bên tức giận kêu lên, nó cũng nhìn thấy!
Âm thanh Bạch Cầu không một chút có che giấu, lập tức hấp dẫn lực chú ý của tiểu cô nương trên thuyền chính kia, mà lúc này người chung quanh đã sớm tản ra, ai đi làm chuyện nấy, phần lớn người tản ra ngoài, mấy người phía sau Thư Nhã Phù cũng tản ra.
"Oa thật đáng yêu!" Thấy Bạch Cầu trên bả vai Vũ Trạch, cô gái nhỏ lập tức bật thốt lên kinh hô, đôi mắt càng thêm lóe sáng, một chút cũng không che giấu tình cảm yêu thích của mình.
Cái bộ dáng tiểu nha đầu như vậy nhìn mới giống như một đứa bé 5, 6 tuổi, khuôn mặt trước mắt kia nhìn thế nào cũng không giống với người có tâm tư.
Bạch Cầu được khen, cái đuôi to lập tức giương lên, cái đuôi muốn vểnh đến bầu trời rồi, dương dương hả hê từ trên bả vai Vũ Trạch tung người một cái, cả người nhảy lên nhào lộn một vòng 360 độ, thưthái ưu nhã rơi xuống boong thuyền, rất ưu nhã hướng cô gái nhỏ khích lệ nó biểu diễn động tác.
"Xèo xèo chi!"
Mau lại đây khích lệ ta đi, mau lại đây khích lệ ta đi! Uy vũ Mỹ Lệ, tuyệt sắc vô song, cực kỳ anh tuấn chính là Bạch Cầu ta đây!
Ngửa đầu góc bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, Bạch Cầu giơ giơ lên cái đuôi to của mình, chờ đợi người khác lại khích lệ một lần nữa, thoạt nhìn bộ dáng kia có bao nhiêu đắc chí!
"Thật đáng yêu, ta có thể sờ sờ nó không?" Cô gái nhỏ đi lên trước, ngồi xổm người xuống hai mắt kích động nhìn Bạch Cầu.
"Uh, nếu như Bạch Cầu đồng ý vậy thì có thể!" Thư Vũ Trạch ưu nhã khẽ mỉm cười, nhìn rất thỏa đáng, làm cho từ trong đáy lòng người ta vừa nhìn liền thích.
Không biết sao gương mặt cô gái nhỏ này lại đỏ một chút, ánh mắt từ trên người Thư Vũ Trạch của dời đi, lần nữa cúi đầu nhìn về phía Bạch Cầu, mặt mong đợi hỏi: "Ngươi là gọi Bạch Cầu đúng không, ta có thể sờ sờ ngươi không?"
Nhìn cô bé, có bộ mặt phớt tỉnh hỏi một con chồn tuyết, cái dạng kia khiến mấy người chung quanh đều nở nụ cười.
"Xèo xèo chi!" Bạch Cầu nhìn kỹ tiểu cô nương trước mắt một chút, sau đó giật mình trực tiếp nhảy lên trong ngực của nàng.
"Lông mao của ngươi thật trắng, thật đẹp mắt!" Tiểu cô nương đưa đôi tay ôm lấy Bạch Cầu, khuôn mặt vui mừng.
"Tiểu cô nương, ngươi tên là gì? Tại sao bọn họ lại gọi ngươi là tiểu thư?" Thư Nhã Phù đi lên trước, mở miệng hỏi.
Lưu Thiên Khải, cũng chính là tiểu cô nương kia, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thư Nhã Phù, nghiêng đầu nhìn một lúc mới mở miệng: "Vị tỷ tỷ này, tỷ là ai, tại sao tỷ và Trình Thánh nữ lại giống như vậy, đúng rồi, muội tên là Lưu Thiên Khải, các người có thể gọi muội Lưu Ly, muội thích cái tên này!"
"Lưu Ly cảm thấy dung mạo ta rất giống Thánh nữ các ngươi sao? Giống như thế nào ? Có nhiều không?"
Thư Nhã Phù nhìn cô gái nhỏ như phấn điêu ngọc trác một cái, nghĩ tới trong bụng mình cũng đang có một đứa bé, đáy lòng càng thêm một mảnh mềm mại, không biết có phải là do mang thai hay không, mà tình thương của mẹ trong nàng càng thêm mấy phần, đối với tiểu cô nương trước mắt này, nàng rất thích.
"Vâng, thật giống, mắt rất giống, nhưng mắt tỷ tương đối sáng, ánh mắt của Thánh nữ chứa đựng trí tuệ, trên người thánh nữ có hơi thở làm cho người ta thoải mái nhu hòa, trên người tỷ không có hơi thở Thánh nữ sạch sẽ!" Lưu Ly ngây thơ trả lời.
Thư Nhã Phù suýt nữa phun máu, Lưu Ly tiểu cô nương, ngươi xác định là đang khích lệ ta sao, ý của ngươi ta là người ngu ngốc, toàn thân vẩn đục hay sao!
Nếu như đổi lại là những người khác, e rằng Thư Nhã Phù đã sớm nghĩ tới chuyện cho hắn chút đồ chơi gì đó, nhưng mà đối với một cô gái nhỏ 5, 6 tuổi nàng cũng chỉ có thể khóc không ra nước mắt.
"Nàng thích con gái như vậy sao? Vậy sau này chúng ta sinh thêm vài đứa đi!" Nam Cung Thần vui vẻ, cười ha ha đem Thư Nhã Phù kéo vào trong ngực, đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, mỉm cười nhẹ giọng nói nhỏ, giọng nói dụ hoặc mê người.
. . . . . .
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hai tháng dài lặng lẽ trôi qua, hai người Thư Nhã Phù cùng Nam Cung Thần không có việc gì liền câu cá, mặc dù Thư Nhã Phù cảm giác giống như mình đang có vị thần xui xẻo hộ thể, câu cá thế nào cũng không hơn một con cá, ngược lại Nam Cung Thần dường như ngay cả Ngư Nhi cũng thích hắn, rõ ràng hai người cùng nhau câu cá, thế nhưng mỗi lần cá mắc câu đều bên lưỡi câu của Nam Cung Thần.
"A, thật nhàm chán, thời gian dài ở trên thuyền như vậy, thật khiến người ta chán nản!" Lại một lần nữa nhìn vĩnh viễn bất động, Thư Nhã Phù bay thẳng đến nằm ngửa xuống bên cạnh, trực tiếp nằm trên sàn tàu, một chút cũng không cảm giác mình làm như vậy là hoàn toàn không có một chút phong thái của đại gia khuê tú, dù sao nàng cũng không quan tâm những người đó nghĩ như thế nào.
Đôi tay đặt ở đầu phía sau, Thư Nhã Phù dứt khoát nhắm hai mắt lại, cảm thụ gió biển thổi lất phất, rất là thoải mái!
Nam Cung Thần nghiêng người, đưa tay lấy tóc bị gió thổi bay của nàng vén ra sau, con ngươi màu hổ phách tràn đầy cưng chìu nhìn nàng giống như mèo con ăn uống no đủ, đáy lòng một mảnh yên tĩnh, hai tháng này thời gian, mặc dù trên thuyền bình thản không có sóng gió, có thể nói vô cùng đơn điệu, nhưng lại để cho hắn cảm giác được sự an bình trước nay chưa từng có.
Phần này an bình này trước nay hắn chưa từng có, mặc dù thân là Tề vương gia của Đông Ly quốc, nhưng chỉ có các loại chuyện phiền não, không giống thời điểm hạnh phúc thỏa mãn khi ở chung với Thư Nhã Phù.
"Aizzz, ta nói tiểu tử Vũ Trạch kia lại chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ lại chạy đi quyến rũ tiểu cô nương xinh đẹp nhà người ta!" Thư Nhã Phù đột nhiên mở hai mắt ra nhìn hắn, mở miệng lẩm bẩm nói.
"Như vậy không phải là chuyện rất tốt sao, nhiều tiểu tử ở bên cạnh, nhiều cản trở!" Nói xong đáy mắt Nam Cung Thần cũng trở nên ranh mãnh hơn mấy phần, cười cười.
Nhìn hắn nhạo báng, cũng biết hắn luôn suy nghĩ chuyện gì đó rồi, Thư Nhã Phù tức giận nhấc chân liền nhẹ nhàng đạp hắn một cước: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy!"
Ngay từ hai tháng trước, lúc biết được mình đã mang thai đứa bé sau, Thư Nhã Phù đối với mọi chuyện luôn chú ý cẩn thận hơn mấy phần, lúc nghỉ ngơi buổi tối cũng chưa bao giờ để cho Nam Cung Thần đụng mình, vừa đúng hai người đang ở trên thuyền, ncó rất nhiều ánh mắt quan sát của người khác, Nam Cung Thần nhiều lắm thì chỉ trêu chọc nàng thôi, cũng không có làm gì.
Trong thời gian mấy tháng này, mặc dù thỉnh thoảng cũng có một ít sóng gió, nhưng cũng không có gì quá nghiêm trọng, phần lớn thời gian đều sóng êm gió lặng, thời tiết làm cho người ta rất thoải mái.
Mở hai mắt ra nhìn hải âu bầu trời, Thư Nhã Phù đứng lên, nhìn hải âu chung quanh giống như bắt đầu xao động, cùng với cảnh tượng các loại hải ngư hiện lên mặt biển một chút.
"Sắp có mưa to !" Thư Nhã Phù thình lình mở miệng, cũng khiến cho Nam Cung Thần hơi sững sờ.
Nam Cung Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời một mảnh xanh thẳm, không có một chút dấu hiệu nào cho thấy sắp có mưa to, ngược lại nhìn cực kỳ sáng sủa, bất đắc dĩ khẽ cười nói: "Làm sao nàng biết trời sắp có mưa to, nhìn sắc trời không hề có dấu hiệu sắp có mưa."
"Những chú chim biển nói cho ta biết! Nhất định chưa tới vài canh giờ nữa sẽ có mưa to, chúng ta mau đi vào trong khoang thuyền đi, bọn chúng xao động như vậy làm cho tâm tình của ta cũng không được tốt!" Thư Nhã Phù cũng không để ý tới, ngược lại lẩm bẩm trực tiếp xoay người đi vào bên trong.
Nam Cung Thần nhìn sắc trời một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy cũng đi vào theo sát phía sau.
Cũng trong lúc đó, Bạch Cầu đang phòng bếp cũng đột nhiên nhảy lên bệ cửa sổ phòng bếp, nhìn ra mặt biển bên ngoài, sau đó thân thể trắng nhỏ chọt nhảy lên, những người khác còn chưa kịp phản ứng, Bạch Cầu đã ôm chần giò lợn nhảy ra ngoài.
"Xèo xèo chi!"
Nam Cung Thần đang ngồi ở trong phòng đọc sách, Thư Nhã Phù nhàm chán nằm ở trên giường ngủ, sau khi mang thai nàng càng thích ngủ, Nam Cung Thần chỉ cho rằng bởi vì ở trên thuyền nên nàng không quen, nhưng chỉ có chính nàng thì rõ ràng, bởi vì mang thai cho nên cực kỳ thích ngủ, lúc trước khi có thai Vũ Trạch, cũng không khác so với bây giờ là bao, đến tháng thứ sáu vẫn còn mê ngủ, không biết lần này có giống vậy không.
Chỉ thấy Bạch Cầu không biết chạy vào từ lúc nào, nhảy lên mặt bàn, hướng về phía Nam Cung Thần khoa tay múa chân một trận, đồng thời còn kêu lên các loại "Xèo xèo chi!"
"Hư. . . . . . Nhỏ giọng một chút!" Nam Cung Thần đưa ngón tay đặt ở trên miệng báo cho biết , sau đó chỉ chỉ Thư Nhã Phù đang ngủ say, ý bảo Bạch Cầu chớ đánh thức nàng.
Chủ nhân không để cho Bạch Cầu đại nhân hắn phát ra âm thanh mỹ diệu, như vậy cũng chỉ có thể dùng ngôn ngữ tay chân của mình để bày tỏ ý tứ, lập tức Bạch Cầu dùng các loại khoa tay múa chân, nhưng không biết có phải là quá mức sốt ruột hay không, lại làm như thế nào cũng không đúng.
Bạch Cầu sốt ruột, vậy phải làm sao bây giờ, ý của mình biểu đạt không ra được!
Đột nhiên cặp mắt chợt sáng lên như ban ngày, nhìn bộ sách để bên cạnh Nam Cung Thần, duỗi móng vuốt một cái đem bộ sách xé ra, móng vuốt nhỏ lật a lật, ánh mắt đen lúng liếng đột nhiên chợt sáng lên, đưa móng vuốt chỉ chỉ vào sách, chỉ vào một chữ, ý bảo Nam Cung Thần nhìn.
"Muốn?" Nam Cung Thần mỉm cười nhìn hành động của Bạch Cầu, ngược lại cảm thấy rất thú vị, Bạch Cầu biết chữ từ khi nào, hắn không biết.
Thật ra thì đây cũng do trò chơi Vũ Trạch chơi cùng Bạch Cầu lần trước, không nghĩ tới bây giờ có chút công dụng rồi.
Sau đó Bạch Cầu tiếp tục tìm kiếm và chỉ mấy chữ khác, nhưng chữ cuối cùng muốn biểu đạt, lại lật tìm như thế nào cũng không thấy, cuối cùng thấy một chứ hình như có chút giống, Bạch Cầu nghiêng đầu một cái, lập tức chỉ vào, miệng há ra đem bộ sách xé đi một nửa.
"Muốn xuống. . . . . . Mưa?" Nam Cung Thần đem ba chữ Bạch Cầu chỉ nói ra, đột nhiên lại nói trời sắp mưa.
Bạch Cầu nghe Nam Cung Thần nói như vậy, lập tức hài lòng gật đầu liên tục, chuyện nó muốn nói chính là như thế, mà Nam Cung Thần cầm bộ sách đang xem lên, có thêm các loại dầu nhầy nhầy do móng vuốt để lại!
Nam Cung Thần đem bộ sách tới đây, tùy ý lật hai trang, khẽ thở dài, nhìn Bạch Cầu đang chờ khen ngợi trước mặt, nói: "Bạch Cầu, quyển sách này ta còn chưa xem xong !"
Một câu nói, Bạch Cầu trực tiếp liền rớt xuống!
Ăn trộm chân giò lợn cư nhiên quên hủy diệt chứng cớ, thật là thất sách thất sách!
Sau một canh giờ, trên mặt biển chợt nổi lên cuồng phong, bầu trời giống như bị ép xuống, nặng trĩu làm cho người ta cảm thấy rất đáng sợ, tùy thời đều có thể rớt xuống, đội tàu tất cả đều các loại lắc lư , này có thể nói là bọn họ ra biển tới nay gặp phải lớn nhất bảo táp.
"Mọi người làm xong công tác phòng bị mưa to! Đem buồm hạ xuống!" Hồng Trần mắt lạnh nhìn săc trời, lạnh giọng ra lệnh những người chung quanh khác.
Là người cư ngụ hàng năm ở Phù Phong đảo, gió bão như vậy bọn họ cũng thấy nhiều lần rồi, cho nên cũng chẳng có bao nhiêu khẩn trương, ngược lại đều đâu vào đấy, kêu những người khác chuẩn bị sẵn sàng.
Bên trong khoang thuyền, do huyền lay động mạnh, Thư Nhã Phù đã tỉnh táo lại, có chút mơ hồ nhìn Nam Cung Thần ở bên cạnh, người này nằm xuống bên cạnh mình khi nào, sao nàng một chút cũng không biết? Xem ra đã ngủ rất mê!
Một hồi gió biển kịch liệt lay động, Thư Nhã Phù chỉ cảm thấy cảm giác buồn nôn truyền đến, lập tức cũng không để ý tới Nam Cung Thần đang nằm cạnh ngoài, trực tiếp một thanh đè ép thân thể hắn, cúi hướng ra ngoài giường nôn.
"Phù nhi, nàng làm sao vậy?" Nam Cung Thần tỉnh táo lại, chợt ngồi dậy, ôm Thư Nhã Phù vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, đáy mắt có gấp gáp cùng lo lắng.
Thư Nhã Phù cũng không say tàu, chỉ là có chút thích ngủ! Cái này là nhận thức sau khi Nam Cung Thần trải qua hai tháng này tổng kết được, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ nàng đột nhiên khó chịu nôn mửa như vậy, đáy lòng càng thêm đau lòng, chỉ sợ nàng xảy ra vấn đề gì.
"Khụ khụ khụ, ta không sao, chỉ có chút buồn nôn mà thôi, không có việc gì!" Cả người Thư Nhã Phù bị Nam Cung Thần ôm vào trong ngực, mềm yếu vô lực tựa vào trên người của hắn, không còn hơi sức nói.
Sắc mặt Nam Cung Thần khẩn trương nhìn nàng, dáng vẻ mềm yếu vô lực thế nào cũng cảm thấy không giống như là người không có chuyện gì.
"Nhưng tại sao lại buồn nôn?" Nam Cung Thần liền đứng dậy rót nước cho nàng, nhìn gương mặt nàng tái nhợt rất đau lòng.
"Nôn — —!" Thuyền bè lại một trận lắc lư, Thư Nhã Phù chỉ nằm bên giường liền bật dậy nôn.
"Phù nhi, tại sao đột nhiên lại nghiêm trọng như vậy, không được, ta đi tìm sư phụ nàng!" Sắc mặt Nam Cung Thần lập tức biến đổi, liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài tìm lão đầu thần y, mặc dù lần này bão có lớn hơn một chút, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy.
"Không cần, bản thân ta cũng là đại phu, không cần đi tìm lão già kia đâu!" Thư Nhã Phù nắm lấy ống tay áo của hắn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhắm mắt lại lần nữa nằm trên giường.
"Phù nhi?" Nam Cung Thần đưa tay sờ sờ cái trán của nàng, cũng không có nóng, nhưng sao vẫn muốn nôn mửa.
Thư Nhã Phù mở hai mắt ra, gương mặt lại càng thêm đỏ ửng, mím môi nhìn nam nhân trước mắt đang lo lắng cho mình, đưa tay kéo hắn xuống, ý bảo hắn cúi đầu xuống.
"Thật ra thì ta mang thai, đã hai tháng rồi, cho nên. . . . . ."
Nam Cung Thần cứ như vậy duy trì tư thế khẽ cúi người xuống, cả người cũng đã cứng ngắc, gương mặt yêu nghiệt xưa nay lúc này lại có thêm một mảnh sững sờ, sau khi nghe Thư Nhã Phù nói, hắn cảm thấy như có tiếng sấm bên tai.
Mang thai!
Một hồi mừng như điên đột nhiên dâng lên trong trái tim, con mắt màu hổ phách Nam Cung Thần càng phát ra tia vui mừng, tâm tình càng thêm kích động.
Trước đây lúc biết có đứa con trai Vũ Trạch này tồn tại, nhưng lúc ấy Vũ Trạch đã lớn như vậy, mà đây là lần đầu tiên Nam Cung Thần cảm nhận được nữ nhân mà mình yêu, trong bụng mang thai đứa con của mình, kích động tột đỉnh, loại cảm giác này làm cho hắn không biết phải làm sao, nội tâm dâng trào cảm giác làm cho hắn càn them chấn động.
"Phù nhi, nàng nói thật sao?" Nam Cung Thần đưa tay vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng lì của nàng, Tề vương gia xưa nay lạnh nhạt ưu nhã, hôm nay cánh tay cũng run rẩy.
"Sao lại kinh ngạc như vậy chứ, ta đây hai tháng cũng chưa có nguyệt sự, cho nên liền tự mình xem mạch, không ngờ thật sự có!" Thư Nhã Phù cười , nhìn dáng vẻ hắn vui vẻ cũng cảm thấy trong lòng rất thỏa mãn, "Hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên ngươi làm cha, đã có một đứa con trai là Vũ Trạch lớn như vậy, sao lại khẩn trương làm cái gì!"
Khôi phục một chút, Thư Nhã Phù cười nhạo sự khẩn trương của Nam Cung Thần, dù sao cái bộ dáng này của hắn rất khó thấy, xưa nay bình tĩnh kiên định như núi, luôn biểu hiện mình là một Tề vương gia ưu nhã ung dung, thật sự ít có chuyện làm hắn luống cuống như vậy, hiện tại không cười nhạo vài cái thật sự lãng phí.
"Tuy đây không phải lần đầu tiên, nhưng khi biết Vũ Trạch thì nó đã lớn rồi!" Nam Cung Thần dịu dàng cười nói, cúi người ấn xuống một cái hôn ở trên trán của nàng.
"Ta không sao, chẳng qua ta muốn ăn gì đó chua chua, ngươi đi lấy giúp ta! Ta nhớ trên thuyền có để ô mai, muốn ăn!" Chu môi, đôi tay câu cổ Nam Cung Thần, sau khi Nhã Phù mang thai không chỉ có trở nên thích ngủ, hình như tính tình càng ngày càng giống trẻ con.
"Được, nàng ở chỗ này cẩn thận một chút, nghỉ ngơi đi, ta đi lấy cho nàng!"
Nam Cung Thần rời đi, không bao lâu sau Hồng Trần bước vào, nghĩ lúc Nam Cung Thần rời đi đã quên khóa cửa!
"Hồng Trần cô nương sao tới nơi này? Có chuyện gì sao?" Thư Nhã Phù đứng dậy hỏi, đáy mắt cảnh giác hơn mấy phần, dù sao thì hiện giờ không chỉ có một mình nàng, còn có tiểu bảo bối trong bụng, nếu Hồng Trần thật sự muốn hạ độc giống như lần trước, như vậy không dễ chơi.
"Thư tiểu thư, Hồng Trần tới nơi này tìm nàng, là muốn hỏi nàng một chuyện!" Sắc mặt Hồng Trần rất nghiêm túc, nhìn không hề giống dáng vẻ muốn làm cái gì.
"Tới đây ngồi xuống đi, ngươi muốn nói gì nói thẳng đi!" Nếu đã tới, tự nhiên sẽ có chuyện, Thư Nhã Phù đứng dậy ngồi vào cái bàn bên cạnh, ý bảo hồng Trần ngồi xuống vị trí đối diện.
Sau khi Hồng Trần ngồi xuống, cũng không quanh co lòng vòng, ngược lại trực tiếp mở miệng hỏi: "Ta nghe được một chút tin tức, muốn hỏi nàng một câu, nàng cung Trình Mộng Nhi tiểu thư rốt cuộc có quan hệ gì?"
Đuôi lông mày nâng lên, Thư Nhã Phù hơi mỉm cười nói: "Mộng Nhi tiểu thư chính là Mộng Nhi tiểu thư, ngươi hỏi cái này làm gì?"
Lão già có thể có quan hệ với người của Phù Phong đảo, điều này thật sự khiến Thư Nhã Phù có chút ngạc nhiên, rót cho mình một ly trà, uống một hớp, cảm giác không có khát nữa mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt có vẻ mặt nghiêm túc.
"Thư tiểu thư không biết hay chưa từng thấy qua vật này? Đây là vật hôm nay trong lúc vô tình nhặt được, căn cứ sự điều tra của ta, ngọc bội này là của Trình Mộng Nhi tiểu thư!" Hồng Trần đưa tay lấy ra một khối ngọc bội trong ngực mình, khối ngọc bội kia trên có khắc một chút đồ án, xem ra rất giống bảo vật gia truyền, mà phía sau lại có khắc một chữ Trình.
"Ặc, ngọc bội kia có vấn đề gì sao?" Thư Nhã Phù đem ngọc bội để trên tay vuốt vuốt, cũng không cảm thấy có cái gì đặc biệt.
Hồng Trần cũng nhìn nàng, đột nhiên đưa tay kéo áo bên bả vai phải xuống, để cho bả vais au lưng lộ ra ngoài, để lộ hình xăm một đồ án màu đỏ thẳm, cùng hoa văn đồ án trên ngọc bội giống nhau như đúc.
Thư Nhã Phù nhếch môi cười yếu ớt, trên mặt bất động thanh sắc, nhíu mày sửa sang lại quần áo của Hồng Trần, khẽ gật đầu: "Cùng một dạng , như vậy thig đại biểu cho cái gì chứ ? Ta nghĩ ngươi sẽ không đến đây chỉ cho ta xem hình xăm trên người ngươi và trên ngọc bội đơn giản như vậy!"
Hồng Trần đưa tay đem ngọc bội lấy lại, vuốt ve, nói: "Cái đồ án là hoa văn của tộc nhân trên Phù Phong đảo chúng tôi, mỗi đứa bé ra đời đều xăm một cái để làm chứng, mà ngọc bội cũng là của Phù Phong đảo chúng tôi, nhưng có điều không phải ai cũng có thể có ngọc bội này, điều này đại biểu hào quang Thánh nữ, đại biểu có quyền lực chí cao vô thượng, mà chữ Trình kia đại diện cho mẹ của nàng, cũng chính là vật của Thánh nữ."
"Vật của mẹ ta?" Thư Nhã Phù mím môi, chớp chớp cặp mắt, ngược lại không nghĩ tới có dính líu với mẹ mình.
"Thế nhưng ngọc bội này lại ở trên người của Trình Mộng Nhi, cho nên ta muốn biết nàng cuối cùng có thân phận gì!" trong giọng nói của Hông Trần mang theo vội vàng, cặp mắt nhìn bộ dáng của nàng cực kỳ chờ đợi.
Nhưng nàng ta chờ đợi thì Thư Nhã Phù như rơi vào khoảng không, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cái ngọc bội này, cho dù trước kia nàng chưa từng thấy cái ngọc bội này ở trên người lão đầu tử, nhưng nếu hồng trần nói đó là vật của mẹ nàng, như vậy sao lại có thể ở trên người của lão già kia.
Thư Nhã Phù chợt ngưng lại, cũng không có nhiều lời, lão già đối với nàng giống như một người cha, mặc dù người này có lúc tương đối không đáng tin cậy, nhưng cũng không đại biểu nàng sẽ mặc cho người khác đi điều tra chuyện của hắn, như vậy là không được.
Tay thon liền vuốt, Thư Nhã Phù thản nhiên nhìn Hồng Trần nói: "Ngọc bội cho ta đi, ta sẽ đưa cho Mộng Nhi tiểu thư, về phần những thứ khác, có lẽ ngươi có thể đi hỏi bản thân nàng ta sẽ tốt hơn, ta cũng không biết chuyện ngươi muốn biết, ngọc bội kia cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy!"
Hồng Trần không ngờ lấy được đáp án như vậy, mặc dù nàng cũng đã từng nghĩ tới, có lẽ Thư Nhã Phù cũng không biết, nhưng như vậy càng làm cho nàng nghi hoặc, mặc dù ngọc bội bị thất lạc, nhưng cũng nên ở trên người của Thư Nhã Phù mới đúng, sao lại ở trên người của Trình Mộng Nhi.
Nhưng lại đúng là ở trên người của Trình Mộng Nhi. . . . . . Trình. . . . . .
Hồng Trần trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn đưa ngọc bội cho Thư Nhã Phù, cười bất đắc dĩ nói: "Đã như vậy thì làm phiền Thư tiểu thư đem ngọc bội này trả lại cho Trình tiểu, nhưng ta hi vọng đừng để cho những người khác thấy ngọc bội kia, cũng không hy vọng dùng nó làm những chuyện gì khác, dù sao ta biết ngọc bội đó tồn tại là được!"
"Đương nhiên!"
"Hồng Trần cô nương tới đây là có chuyện gì sao?"
Nam Cung Thần đã trở lại, trên tay bưng một bàn ô mai, trên tay kia còn có những loại trái cây khác, muốn để cho Thư Nhã Phù có thêm nhiều lựa chọn để ăn ngon hơn, nhưng không nghĩ đến còn chưa đi đến cửa phòng đã phát hiện có sự tồn tại của người khác, sắc mặt lạnh lẽo, cảnh giác nhìn Hồng Trần, lạnh giọng nói : "Ta nghĩ Thư tiểu thư sẽ đem chuyện này nói cho ngươi, như vậy ta đi trước!" Hồng Trần đối mặt khí thế lạnh lẽo Nam Cung Thần, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.
"A, ô mai của ta!" Thư Nhã Phù cũng mặc kệ, trước cũng không rất thư thái, nhìn hắn bưng tới các loại đồ ăn ngon, nhất là ô mai này, liền đưa tay ra muốn lấy ô mai hắn đem tới ăn.
"Nàng đó, tất cả đều rất chua, ăn một ít trái cây này một chút, như vậy sẽ tốt hơn!" Biểu hiện trên mặt Nam Cung Thần giống như băng sơn đang tan chảy, trong nháy mắt thành nước hồ mềm mại, mỉm cười đem đồ trên tay đẻ xuống, sau đó một tay ôm Nhã Phù vào ngực của mình, để cho nàng ngồi ở trên đùi của mình.
"Ưmh, ngươi đừng ôm ta như vậy!" Thư Nhã Phù ghé đầu bắt lấy ô mai bỏ vào trong miệng, còn không ngừng lẩm bẩm.
"Ta thích! Ôm thê tử của ta cùng đứa bé, ta thích!" mặt mày Nam Cung Thần hớn hở, dung nhan càng thêm khuynh thành, cẩn thận đặt tay ở bụng của Thư Nhã Phù, khắp khuôn mặt đều mỉm cười.
"Ưmh, không phải ngươi hỏi ta Hồng Trần đến đây là có vệc gì sao?" Thư Nhã Phù trong miệng chứa ô mai, cảm thấy không còn khó chịu như vừa rồi, đưa tay câu cổ Nam Cung Thần, rất có tâm tình cười hì hì hỏi.
"Nàng muốn nói tự nhiên sẽ nói, chỉ là những chuyện nguy hiểm như thế sau này không được làm nữa biết không, không có việc gì thì chớ chạy loạn lung tung, còn những món ăn nguội lạnh sau này cũng không được ăn, y phục cũng nên mặc nhiều một chút, xem xem, tay nàng lạnh lẽo như vậy, có phải quá lạnh rồi hay không, phải mặc y phục nhiều một chút!"
Hiện tại chuyện Nam Cung Thần cực kỳ quan tâm, nên nói là quan tâm hàng đầu, đó chính là thân thể của Nhã Phù, nếu xảy ra chuyện gì nhất định hắn sẽ nổi điên, hơn nữa nghĩ đến hiện tại mấy người bọn họ vẫn còn lênh đênh trên biển cả, muốn đi Phù Phong đảo, hắn cũng có chút không yên lòng.
Chủ yếu nhất là, Thư Nhã Phù luôn không an phận, thích chạy lung tung chạy loạn, lại rất biết gây chuyện, hiện tại ôm thân thể càng làm cho người thao tâm.
"Tề vương gia, sao hiện tại lại giống như bà già như vậy, dài dòng như vậy!" Nhéo lỗ mũi Nam Cung Thần, Nhã Phù cười hì hì trêu chọc, nhìn giống như một đứa bé rồi.
"Nàng đó, xem bộ dáng này của nàng cũng rất giống Vũ Trạch!" Nam Cung Thần bất đắc dĩ mà cưng chìu cười nói.
"Đúng rồi, cho ngươi xem thứ này, vật này chính là nguyên nhân Hồng Trần đến đây tìm ta!" Thư Nhã Phù đem ngọc bội đưa cho Nam Cung Thần, mình lại tiếp tục ăn ô mai, ăn rất vui sướng hài lòng.
Chuyện ném cho Nam Cung Thần, nàng yên tâm, tự nhiên rất nhiều chuyện đều không cần nàng hao tâm, ngoan ngoãn dưỡng thai!
"Ngọc bội kia có quan hệ gì với nàng?" Nam Cung Thần hí mắt, liền đem ngọc bội tùy ý vứt xuống trên mặt bàn, không có để ý chút nào, ngược lại rút tay lấy ô mai ăn.
"Cái này không có quan hệ với ta, là của lão đầu tử, đó cũng là đồ chỉ có người trên Phù Phong đảo mới có, cho nên Hồng Trần mới đến đây tìm ta!"
Nhã Phù ngoan ngoãn tiếp nhận hầu hạ của mỹ nam, há mồm nhận lấy thức ăn, "Nàng ta cũng nói đây là ngọc bội của mẹ ta, ngươi xem phía trên còn có một chữ Trình, nhưng tại sao lại ở trên người của lão già thì ta không biết."
"Phù nhi, nàng nên biết sư phụ của nàng không đơn giản như vậy! Ngọc bội của Phù Phong đảo lại ở trên người của hắn, bản thân cũng đã nói rõ rất nhiều vấn đề." Nam Cung Thần hơi híp mắt lại, nhìn nàng ăn một ít ô mai phó dáng vẻ thỏa mãn, cho nên càng đút càng vui vẻ.
"Tới, ngươi cũng ăn một, ăn thật ngon!" Thư Nhã Phù cười hì hì đưa tay lấy ô mai liền nhét vào miệng trong Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần vốn không thích ăn chua, huống chi ô mai này cực kỳ chua rồi, gương mặt tuấn mỹ không cầm được nhíu mày một cái, vẻ mặt ranh mãnh buồn cười nhìn Thư Nhã Phù, bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chìu cười cười.
Thật không biết là có phải tất cả nữ nhân đều như vậy hay không, mang thai thích ngủ, tính tình lại trở nên trẻ con, hắn cảm thấy cuộc sống thời gian gần đây ở trên thuyền, Nhã Phù luôn cực kỳ thích ngủ, một ngày có ít nhất một nửa thời gian nương nhờ trên giường không chịu xuống, mà cũng rất thích làm một chút tính chuyện tình trẻ con, nhưng những thứ này trong mắt hắn, ngược lại rất đáng yêu.