"Loại nữ nhân này có gì tốt, ánh mắt Tề vương thật là đặc biệt!" Trên mặt Chiến Bắc Sính biểu hiện đầy khinh bỉ, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia bi thương, bưng lên ly rượu trước mặt một hơi uống cạn sạch.
Thư Nhã Phù là người trong cuộc nhưng vẫn mê man như cũ, hài lòng gặm mấy cái móng heođã thèm muốn thật lâu, thành công làm cho đầu óc nàng sững sờ, không hiểu được nên quay đầu lại hỏi.
" Nữ nhân của Bổn vương muốn thế nào thì là thế đó? Muốn làm gì thì làm cái đó? Cần gì để ý tới những cái được gọi là lễ giáo trói buộc!" Nam Cung Thần cười híp mắt đưa tay, một chút cũng không ghét bỏ bên khóe miệng Nhã Phù dính dầu nhầy nhầy, đưa tay dùng ống tay áo lau lau cho nàng, bên khóe miệng tràn đầy cưng chiều.
"Các ngươi đang nói ta?"
Thư Nhã Phù ngây ngốc đưa tay chỉ mình, khuôn mặt mê mang càng thêm nghi hoặc nhìn Nam Cung Thần, nhìn hắn ống tay áo của hắn dính đầy vết dầu mỡ, rất có vài phần ngượng ngùng muốn lui ra, nhưng làm sao Nam Cung Thần lại để cho nàng được toại nguyện, ngược lại tay lôi kéo nàng nhích tới gần thêm mấy phần.
Thư Nhã Phù nhìn Nam Cung Thần, trên gương mặt đã nổi lên mảng đỏ ửng!
"Vương phi không cần để ý tới hắn, hình dáng của nàng là gì ta cũng thích!" Bên kia, Nam Cung Thần mặt không đỏ hơi thở không gấp nói, tự nhiên nhẹ nhàng đưa tay vuốt vuốt tóc trên đỉnh đầu của nàng.
"Xèo xèo ——!"
Bạch Cầu vùi ở trong ngực Thư Vũ Trạch, rất không hiền hậu ném tới ánh mắt khi dễ, bày tỏ mình đối với một người có thần kinh thô mãnh liệt khi dễ!
Khi dễ xong, hai móng vuốt đang cầm móng heo trước mặt mình, tiếp theo cắn ‘bẹp’ một miếng thật lớn!
"Trẫm ngược lại không nghĩ tới, Tề vương phi lại có thể thành thạo Dịch Thuật Dung như thế, thật khiến người khác hoàn toàn không nhìn ra đó là cùng một người, cho dù là trẫm cũng sớm đã thấy Cảnh Phong cùng An Thất Thất, cũng khó mà đem hai người nọ liên hệ lại với nhau, nếu không phải chính miệng Tề vương phi thừa nhận, sợ là chúng ta vẫn luôn không nhận ra!"
Hiện giờ Cố Trường Phong rất tao nhã lịch sự, rất giống dáng vẻ lần đầu tiên Thư Nhã Phù gặp hắn ở Bắc Việt quốc, nhưng bây giờ nàng đã biết được, người nam nhân trước mắt này là một Quân Vương.
Một Quân Vương giết người dứt khoát, tuyệt tình!
Đối với việc tiêu diệt Hội Trưởng Lão, nói thật, mặc dù Thư Nhã Phù cũng tự mình tham dự trong đó, nhưng đâu óc vẫn có chút choáng váng, cũng giống như Nam Cung Thần đều bày mưu tính kế, suy tính kế hoạch rất kỹ lưỡng.
Nhất cử nhất động của Hội Trưởng Lão, từ rất lâu trước đây người của Nam Cung Thần cũng đã theo dõi sát sao tình huống xảy ra của bọn người kia, mà càng làm cho nàng không thể lí giải được chính là, khi nào thì Ngũ Trưởng Lão đã là người của bên này, nàng đều không giải thích được, e rằng đây là trong lúc nàng hoàn toàn không biết gì, trong một thời điểm nào đó hoàn thành xong giao dịch.
Thời điểm ban đầu, Đại Trưởng có thể truyền lại tin tức cho Nhị Trưởng Lão, người truyền tin tức đó thật ra là người của Nam Cung Thần an bài, Thư Nhã Phù có Thuật Dịch Dung cộng thêm hắn đã sớm có dự liệu trước rồi, chuyện đó có thể nói so với tưởng tượng của bọn hắn tiến hành được thuận lợi hơn.diễnđàn✪lê✪quýđôn
Thế lực của Phong gia bị diệt trừ triệt để, trực tiếp tạo cho Đại Trưởng Lão một loại nguy cơ cùng cảm giác cấp bách, gấp gáp, vẫn khó có thể lấy được tin tức bên ngoài trong một thời gian dài, bị trống không làm cho đáy lòng cảm thấy nóng nảy khó nhịn, nóng nảy phiền lòng, các loại tâm tình tất phải bao trùm ý thức của bọn hắn.
Lúc này xuất hiện một tên thuộc hạ hắn đã sớm thu phục, trải qua chuyện mật đạo truyền lại tin tức, có thể nói là cho hắn tìm được ánh sáng trên con đường bị sường mù che phủ.
Có đôi khi, Thư Nhã Phù thật muốn hỏi Nam Cung Thần, có phải hắn đã học một khóa tâm lý học rồi hay không, sao hắn lại có thể nắm bắt được tâm lý cùng lòng người rõ ràng như vậy!
Mà là quan trọng hơn là, đây là mật đạo Nam gia, người ngoài khó có thể biết được, hắn phái người đi ra ngoài dò thăm tin tức, dù có truyền tới tin tức nhất định cũng có sự khác biệt, hắn cũng không có hoài nghi người này là thật hay giả.
Sau khi Đại Trưởng Lão truyền tin tức lại cho Nhị Trưởng Lão, cùng với việc Hội Trưởng Lão quyết định mưu kế, an bài khiến người trong gia tộc nắm trong tay binh mã động thủ!
Hình như tất cả đều trở thành con cờ trên bàn cờ của Nam Cung Thần cùng Cố Trường Phong, mỗi một bước, từng cái cử động của đối phương, tất cả đều bị bọn họ xem ở đáy mắt.
Các Trưởng lão làm việc của mình tình thuận lợi không có vấn đề, bọn họ hoàn toàn chẳng hay biết gì, nhưng trên thực tế cũng là hoàn toàn ngược lại, nhất cử nhất động của bọn hắn tất cả đều bị hai người kia nắm trong bàn tay. . . . . .
Mà điều duy nhất ngoài ý muốn, chính là việc bọn họ rời khỏi kinh thành thì gặp phải ám sát!
Đây là điều ngoài dự đoán của Nam Cung Thần, hắn không có nghĩ đến bí mật rời đi bọn họ, tin tức lại còn là để lộ rồi, hơn nữa còn làm cho người ta ở trên đường trước đó làm mai phục!
Mà trong đó, lần trước bị mang vào hoàng cung, mặc dù coi như là trời xui đất khiến, nhưng Thư Nhã Phù cũng phá hư chuyện tính toán hạ độc của Nam Liên Nhi, mặc dù coi như là nàng len lén, nhưng nếu nàng nói chuyện mình phát hiện Nguyên Phi nương nương cùng Nam gia quan hệ mật thiết, mà quan hệ với Nam Liên Nhi càng thêm thân mật.
Thời điểm nàng gặp Nguyên phi nương nương vẫn còn đang giả dạng cung nữ, trên đường đi bị phát hiện, nên Nguyên phi nương nương thu nhận nàng làm nha hoàn!
Thời điểm nàng gặp Nguyên phi nương nương vẫn còn đang giả dạng cung nữ, trên đường đi bị phát hiện, nên Nguyên phi nương nương thu nhận nàng làm nha hoàn!
Sau đó, mặc dù nàng đi theo Chiến Bắc Sính ra ngoài, nhưng Chiến Bắc Sính vừa nói, tự nhiên chuyển tới vị trí nha hoàn trong phủ hắn, lập tức liền phát hiện trong đó có một cái giếng nước bị hạ độc, nếu như đổi lại những người khác sợ rằng còn khó có thể phân biệt, nhưng đối với người trong nghề như nàng thì có chút thuốc này làm sao làm khó được nàng, dựa vào mùi vị còn vương lại trên thành giếng, nàng cũng có thể nhận ra đó là loại thuốc làm cho thần kinh người khác xuất hiện ảo giác, từ từ bị mê muội.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Từ từ chậm rãi uống nước có chưa chất độc này vào, cuối cùng thần kinh người đó sẽ trở nên mụ mị, mơ hồ, trở thành một con rối cho người khác tùy ý sai khiến!
Nhưng đã phát hiện như vậy rồi, nên Nam Liên Nhi mượn danh Nguyên Phi làm ra chuyện tự nhiên chưa thành công!
"Ngoại trừ gia tộc của Ngũ Trưởng Lão, còn lại tất cả người trong gia tộc của Hội Trưởng Lão đều đã xử lý, hiện tại chỉ còn dư lại Đại Trưởng Lão cùng Nam gia thôi!" Cố Trường Phong cuối cùng khoan thai mở miệng.
"Nam gia!" Khuôn mặt Thư Vũ Trạch trắng nõn trắng nà nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ta nói Chiến Vương gia, Nam Hoàng a, làn trước ta thấy đại tiểu thư của Nam gia còn có chí khí hơn hơn so với đại thiếu gia của Nam gia! Lại có thể chạy đến đây hạ độc!"
Mặc dù hạ độc chưa thành công, chỉ là hắn sai người trong U Minh các làm bộ trúng độc để cho nàng chạy ra ngoài!
"Nam Liên Nhi sao? Tiểu thế tử thật là rất thông minh, Bổn vương cũng thấy Nam Liên Nhi so với Nam Cảnh kia hữu dụng hơn nhiều, ban đầu Bổn vương muốn bắt Nam Cảnh nhưng lại có chút lười phải động thủ!" Chiến Bắc Sính cũng tán đồng mở miệng.
Bọn họ ăn ý với nhau cũng vô cùng hiểu, Nam Cảnh quá mức thiện tâm, thứ người như thế để cho bọn họ lấy ra lợi dụng không khỏi sẽ thêm lòng nhân từ, nhưng như vậy với bọn họ cũng không tốt gì.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Mà so với đại tiểu thư điêu ngoa đó, nàng ta lại có hơn mấy phần nhẫn tâm, nhưng với thân phận là nữ nhân nên cũng không có sự uy hiếp gì lớn với bọn họ.
"Nam gia, chỉ còn lại Nam gia thôi!" Cố Trường Phong phịch một tiếng đem ly rượu để lên bàn, đáy mắt thoáng qua một tia sát ý.
Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi tới mầm non lại trồi!
Đạo lý này tất cả bọn họ đều hiểu, Cố Trường Phong có thể ngồi lên vị trí thiên tử như thế, tự nhiên cũng hiểu đạo lý này, Hội Trưởng Lão tất yếu phải trừ tận gốc, trưởng lão lớn như vậy cùng Nam gia tuyệt đối không thể đủ lưu lại, mặc dù hắn có thể lưu lại Ngũ Trưởng Lão, nhưng còn có Nam gia, kiên quyết là không thể lưu lại.
Phủ đệ Nam gia,
Giờ phút này không có chút tin tức nào truyền tới, bọn người Đại Trưởng Lão cùng với Nam Trịnh Hồng nóng nảy cực kỳ, theo đạo lý mấy ngày nay cũng đã hành động rồi, nhưng sao không có chút tin tức nào truyền đến, cuối cùng như thế nào rồi?
"Cha, người nói chuyện lần này thật sự có thể tiến hành thuận lợi sao?"
Phụ thân của Nam Cảnh, Nam Trịnh Hồng, sắc mặt vẫn khó coi, mấy ngày nay hắn cũng chưa có ngủ được một an ổn giác, kể từ khi quyết định để cho Hội Trưởng Lão đối đầu chính diện với với hoàng thượng, trong lòng hắn vẫn luôn thấp thỏm khó an.
Sắc mặt Đại Trưởng Lão rất có vài phần tiều tụy, nhưng đáy mắt còn có một phần tin chắc: "Yên tâm đi, không có việc gì, Nhị Trưởng Lão bọn họ sẽ càng chú ý, huống chi ta sớm đã đem binh lực trên tay chúng ta phân tích qua, mặc dù Chiến Bắc Sính bây giờ đang ở nơi này nhưng cũng không có bất kỳ chỗ dùng!"
Trong thư phòng, trừ đi Đại Trưởng Lão cùng Nam Trịnh Hồng, còn có một người, chính là Nam Cảnh!
Chỉ là giờ phút này sắc mặt của y cũng vô cùng khó coi, kể từ khi biết được phụ thân cùng gia gia bắt đầu hành động, trong lòng hắn luôn có một cỗ lo lắng không thôi, còn có một loại dự cảm chẳng lành, không biết làm sao, nhưng chính cũng không giải thích được có là loại cảm giác gì.
"Lão gia, lão gia!" Tổng quản đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, thở hổn hển, "Lão gia, binh sĩ ngoài cửa lớn đa giải tán!"
"Thật? !" Đại Trưởng Lão chợt từ trên chỗ ngồi đứng lên, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng.
"Nhất định là thành công, đi, theo ta ra ngoài!" khắp Đại Trưởng Lão khuôn mặt là vui vui mừng mừng, trực tiếp dẫn đầu đi ra ngoài.
Nam Cảnh đi theo sau lưng của cha mình, chau mày, hắn cảm giác có cái gì không đúng, đưa tay chợt kéo lấy Đại Tổng Quản tới thông báo bên cạnh, sắc mặt khó coi hỏi "Chỉ có thị vệ cửa chính giải tán?"
"Đúng vậy a, Đại Thiếu Gia, tất cả thị vệ ở của chính đều đã giải tán rồi, nhưng cũng không hề rời đi!" Đại Tổng Quản vội vàng trả lời, hắn cũng là vừa nhận được tin tức nhìn liền nhanh chóng tới đây thông báo.
Sắc mặt Nam Cảnh càng thêm khó coi mấy phần, đưa tay kéo lấy đại tổng quản chuẩn bị đi ra, nghiêm túc ra lệnh: "Tổng quản, ngươi bây giờ lập tức đi đến chỗ của Liên Nhi, nói muội ấy đến phòng ta, đem bộ y phục ta đặt dưới giường thay ra, sau đó hộ tống nàng rời đi, nhanh lên một chút có biết hay không!"
Y phục kia là khi hắn còn tấm bé len lén lấy được một bộ y phục binh lính, hiện tại hắn nhất định là đã mặc không vừa rồi, nhưng Nam Liên Nhi thân thể nhỏ nhắn để cho nàng thay chắc hẳn tương đối vừa.
"Vâng. . . . . Đại thiếu gia!" Đại Tổng Quản nhìn sắc mặt khó coi của Đại Thiếu Gia, đáy lòng cũng dần dần nặng nề, cũng bắt đầu có mấy phần phỏng đoán, ngay sau đó vội vàng xoay người hướng một phương hướng khác chạy tới.
Mà Nam Cảnh lại vội vàng bước nhanh muốn đuổi theo cha cùng gia gia của mình, nhưng mà khi hắn đuổi theo kịp cũng chính là lúc đến cửa chính.
Mà Nam Cảnh lại vội vàng bước nhanh muốn đuổi theo cha cùng gia gia của mình, nhưng mà khi hắn đuổi theo kịp cũng chính là lúc đến cửa chính.
"Gia gia!" Nam Cảnh lo lắng hô một tiếng, còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng là bị người cắt đứt.
"Phanh —diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn—!"
Cửa chính Nam gia ầm ầm mở rộng ra, một đội binh sĩ áo giáp chỉnh tề phân trạm hai bên, một người trong đó trên tay cầm thánh chỉ vàng óng ánh, nhìn Nam gia mấy người xuất hiện trước mặt giống như nhìn một khối lại một khối tử thi, lạnh lùng vô tình.
"Nam gia phạm thượng làm loạn, Đại Trưởng Lão cùng Hội Trưởng Lão mưu đồ bí mật tạo phản, tất cả người của Nam gia bắt giam, tùy ý vấn trảm!"
Rầm rầm rầm!
Không khác nào sấm sét giữa trời quang, đang cho là sắp tới thời điểm hạnh phúc trên Thiên đường, trong nháy mắt bị oanh hạ xuống mười tám Tầng Địa Ngục, hiện tại đây chính là cảm giác của Đại Trưởng Lão!
"Làm sao có thể? Làm sao có thể có thể như vậy?" Đại Trưởng Lão mặt đỏ tới mang tai, trừng lớn cặp mắt lên nhìn qua binh sĩ trước mắt, khuôn mặt khó có thể tin, chỉ sợ hắn thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, Nam gia sẽ hủy ở trên tay của hắn.
"Không thể nào, Nam gia chúng ta bị giam lỏng đã nhiều ngày, làm sao có thể tham dự vào việc tạo phản hay phản nghịch, hoàng thượng! Hoàng thượng, chúng ta muốn gặp hoàng thượng!"
Người phản ứng đầu tiên chính là Nam Trịnh Hồng, giờ phút này sắc mặt của hắn mặc dù khó coi nhưng lại không có mất đi tỉnh táo, đem cha già của mình kéo ra phía sau, đi lên phía trước nhận lấy thánh chỉ, phẫn nhiên phản bác.
"Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, muốn nói thêm cái gì đợi đến trên đoạn đầu đài rồi hãy nói! Hoàng thượng có chỉ, kẻ làm trái giết không tha, người tới, đem mọi người trong Nam gia bắt lại, tất cả vật phẩm tịch biên, gia sản tịch thu!" Tướng lãnh nguội lạnh không chút nào có chỗ có thể thương lượng.
"Không. . . . . . Không. . . . . . Lão gia lão gia. . . . . ."diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn
"Ô ô ô, ta chỉ là một nô tỳ, ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết, quan gia van cầu ngươi thả ta!"
. . . . . .
Một tiếng lại một tiếng khóc của buồn bã, cầu xin tha thứ cùng âm thanh e ngại ở cả trong bồi hồi Nam gia, mà ở ngoài Nam phủ, dân chúng hướng về phía bọn họ nói ỷ dựa vào cường quyền mà ngang tàn lộng hành, hôm nay rơi vào tình huống như vậy, ngược lại rất hả hê, chỉ chỉ chõ chõ, bàn luận xôn xao, ánh mắt khi dễ. . . . . .
Vô số nghị luận cùng ánh mắt rơi xuống trên người của Nam Cảnh, bị người trói đi ra khỏi nhà mà mình đã sinh trưởng hơn hia mười năm, Nam Cảnh lần đầu tiên có loại cảm giác bị châm mũi nhọn trên lưng, tầm mắt mọi người hình như biến thành lưỡi dao, muốn chém giết hắn.
Giương mắt quét qua đám người, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người một người trong đám người đó.
Giờ phút này Thư Nhã Phù đã hóa trang thành Cảnh Phong, đang đứng ở trong đám người, mắt lạnh nhìn người của Nam gia, bất luận là nam nữ già trẻ, bất luận là chủ nô tôi tớ, tất cả đều bị đẩy ra từng người một.
Mà lúc Nam Cảnh thấy được nàng, đồng thời, nàng cũng đã thấy hắn!
"Không nghĩ tới chúng ta còn có cơ hội gặp mặt, ân cứu mạng của ngươi ngày đó ta còn nợ ngươi một lời cám ơn!"diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Bị khấu áp qua trước mặt của Thư Nhã Phù, Nam Cảnh nhếch nhác nhưng mà trên mặt lại càng thêm mấy phần mỉm cười bất đắc dĩ, dừng lại thêm một chút hướng về phía nàng khẽ gật đầu một cái, nhỏ giọng nói tiếng cám ơn.
Thư Nhã Phù nhìn Nam Cảnh bị dẫn đi, nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp hắn ở biên cảnh, ban đầu là một nam tử kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại rơi vào tình huống như thế, đây đến tột cùng thì nên trách người nào?
Khẽ thở dài một cái!
Đây chính là bi ai khi sinh ra trong gia đình thượng lưu, có đôi khi căn bản không phải lỗi lầm của ngươi, nhưng là ngươi phải đi gánh chịu!
Nam Cảnh là con cháu trực hệ duy nhất đời thứ ba của Nam gia, Cố Trường Phong sẽ không giữ hắn lại!
Một tiếng cám ơn này, nàng nhận lấy thì ngại!
Nếu như không phải là nàng cùng đám người Nam Cung Thần và Cố Trường Phong mưu đồ bí mật, không phải nàng lựa chọn giúp đỡ bọn họ đối phó Hội Trưởng Lão cũng như đối phó Nam gia, không phải mượn việc nàng rời đi mất tích, Vũ Trạch rời khỏi để làm cái cớ, hắn sẽ không rơi vào tình huống như vậy!
"Ca ca, chúng ta đi thôi!" Thư Vũ Trạch từ trong đám người xông ra, lôi kéo tay Thư Nhã Phù, ngửa đầu mỉm cười.
"Uh, đi thôi, chúng ta đi thử những món ngon khác, dù sao hiện tại chuyện của Nam gia cũng không tới phiên hai chúng ta để ý đến!" Thư Nhã Phù biết con trai đây là lo lắng cho mình, đưa tay ngắt khuôn mặt nhỏ bé mềm mại béo múp míp, cười cười.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Rời đi Thư Nhã Phù cùng Thư Vũ Trạch không có phát hiện, một thân hình binh sĩ gầy yếu lặng lẽ đi theo đông đảo binh lính cũng từ từ rời khỏi. . . . . .
Cũng trong lúc đó, trong hoàng cung,
"Phụng Thiên Thừa Vận Hoàng đế chiếu viết, Nguyên Phi xưa nay ngang ngược càn rỡ, hành vi không ngay thẳng, lòng dạ độc ác, đồng thời cấu kết người của Nam gia ý đồ mưu hại hoàng thượng, từ hôm nay, huỷ bỏ chức vị phi tần của Nguyên Phi nương nương, cách chức làm tài tử, đến lãnh cung! Khâm thử!"
Nguyên Phi nương nương cho tới nay luôn được hoàng thượng sủng ái, trên gương mặt mềm mại xinh đẹp, giờ phút này mặc dù xoa them nhiêu lớp phấn đi nữa cũng khó mà che giấu một màn tái nhợt cùng tuyệt vọng kia.
Nguyên Phi nương nương cho tới nay luôn được hoàng thượng sủng ái, trên gương mặt mềm mại xinh đẹp, giờ phút này mặc dù xoa them nhiêu lớp phấn đi nữa cũng khó mà che giấu một màn tái nhợt cùng tuyệt vọng kia.
Nguyên Phi khiếp sợ ngã xuống trên mặt đất, cặp mắt không tiếng động ngước lên nhìn thái giám đến truyền chỉ kia, còn có mấy tên nô tài đến xem náo nhiệt.
Tại sao có thể như vậy? Nàng làm sao sẽ rơi vào nông nỗi như vậy?
Hoàng thượng xưa nay sủng ái nàng, nhiều năm qua ân ái chẳng lẽ đều là giả? Đây hết thảy tất cả đều chỉ là bởi vì Nam gia a, hiện tại Hội Trưởng Lão không còn, Nam gia cũng không còn, tác dụng của nàng cũng không còn?
"Không, không thể nào? Bổn cung muốn gặp hoàng thượng, Bổn cung muốn gặp hoàng thượng, hoàng thượng làm sao có thể tuyệt tình với bản cung như thế, tất phải là do những tên cẩu nô tài các ngươi ở trước mặt hoàng thượng vu oan Bổn cung! Tránh ra! Bổn cung nói muốn gặp hoàng thượng!"
Nguyên Phi diện mạo dữ tợn từ dưới đất đứng lên, hướng về phía thái giám hô to, đáy mắt tràn đầy nước mắt cùng không cam lòng.
"Nguyên tài tử, hoàng thượng nói không hội kiến ngươi, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đến lãnh cung đi! Đừng làm khó sái gia mới phải!"
Ngày đó dịch quán trong, Liễu trì vào trong tiền sảnh, trên tay đột nhiên cầm hai lá thư.
"Uh, ai còn viết thư tới đây, hơn nữa biết Tề vương gia ngươi ở nơi này nên cho người tới đưa tin đây, không phải là có cái gì chuyện trọng đại chứ!" Thư Nhã Phù cười híp mắt nhìn Liễu Trì cầm hahi lá thư đi vào, cười ha hả tiếp tục uống của mình trà.
Liễu Trì cười cười nói: "Vương phi lời này của ngươi đã có thể nói sai rồi, thư này cũng không chỉ là của Vương Gia, còn có một thư là của người!"
Liễu Trì tay phải cầm một lá thư trong đó lên, hướng về phía Thư Nhã Phù giơ giơ lên, ý bảo đây là phong thư của người nào đó, chỉ thấy trên lá thư đề chữ “Cảnh Phong” vô cùng to, cách đến mấy mét, Nhã Phù cũng nhìn được nhất thanh nhị sở.
"Ta sao?" Một hớp nước trà ở trong mồm, thấy hai chữ đó thật sự là hơi khoa trương, Thư Nhã Phù thiếu chút nữa phun nước trà ra ngoài.
Ôi trời ơi!! Sư phụ, người không nên làm quá như vậy chứ!
Người muốn đưa thư đến thì liền đưa thư, tại sao chơi mấy chữ lớn như vậy chứ, hơn nữa mấy chữ này viết thật sự làm cho người ta có chút tò mò, hiều kỳ, giống như đang xem chữ gà bới, uhm, không khác nhau là mấy.
"Khụ khụ khụ, cái này. . . . . . Thư này đúng là của ta đấy, mặc dù thật sự ta không muốn thừa nhận!"
Thư Nhã Phù chống lại ánh mắt nghi hoặc Nam Cung Thần quăng tới, khóe miệng cười cười, chỉ là cái nụ cười này rất có vài phần bất đắc dĩ cùng bi khổ, người nào nhận được thư này đều có chút . . . . .
"Vương phi phản ứng kịch liệt như vậy, chẳng lẽ là có người yêu mến vương phi, cho nên đặc biệt viết một lá thư đặc biệt bày tỏ tâm tình yêu mến hay sao?!"
Ngược lại đáy lòng Nam Cung Thần có chút nghi hoặc, này không biết đến tột cùng là người nào đưa tới, chỉ là nhìn dáng dấp Nhã Phù cũng biết được, nhìn bộ dán nàng hoàn toàn không giống như muốn nhận được thư, cười cười trêu chọc, cũng đưa tay nhận lấy lá thư trên tay Liễu Trì, trên dưới lật xem xong tiện tay ném cho Nhã Phù.
"Khụ khụ, nói nhăng nói cuội gì đó? Cả ngày trong đầu liền nghĩ những thứ này, Tề vương gia, ta đột nhiên phát hiện thật sự là ngươi vô cùng không có cảm giác an toàn a! Nếu không phải. . . . . . Vương Gia lưu luyến thiếp thân vậy sao? Nô tì thật là thụ sủng nhược kinh !"
Thư Nhã Phù giảo hoạt nhận lấy lá thư Nam Cung Thần quăng ra, nhưng không có gấp gáp đi xem nội dung bức thư, ngược lại đôi mắt to đen như viên ngọc đảo quanh trên người của Nam Cung Thần, mặt cười như không cười nói.
"Nếu vương phi đã thụ sủng nhược kinh như thế, nếu như tối nay thị tẩm vương phi thì như thế nào?"
Thong thả ung dung ưu nhã nhận lấy một lá thư khác Liễu Trì đưa tới, Nam Cung Thần mặt không thay đổi sắc, mỉm cười nhìn nàng một cái.
"Ha ha ha, xem thư xem thư, Tề vương gia thiên tư trác tuyệt, ưu việt hơn người, Anh Minh Thần Võ, khuynh quốc khuynh thành, tuấn nam tuyệt sắc, làm sao mà có thể không có cảm giác an toàn được chứ! Ha ha ha xem thư xem thư!"
Thư Nhã Phù đối trận Nam Cung Thần, thua trận, ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, nét mặt vô tội thuần lương, đôi tay ôm quyền để ở trước ngực, bộ dạng Thư Nhã Phù giờ phút này nói có bao nhiêu ngây thơ thì có bấy nhiêu ngây thơ, một bộ những lời mình nói đều là lời thật, rất chân thành.
Đuôi chân mày Nam Cung Thần chợt nâng lên, rất hài lòng nghe Thư Nhã Phù nói, mặc dù hắn sẽ vui hơn nếu lời nói đó được đi vào thực tế, chỉ là không vội, xem nàng làm cách nào có thể trốn khỏi lòng bàn tay của hắn.
Nhìn tâm tình dường như rất là vui vẻ, thấy Nam Cung Thần không có nói tiếp chuyện thị tẩm, Thư Nhã Phù le lưỡi một cái, mới vừa lần nữa đem tầm mắt thu hồi nhìn đến lá thư trên tay mình.
Nói thật, nàng hiện tại có chút nhức đầu!
Hai chữ “Cảnh Phong” thật to, mặc dù nói là rồng bay phượng múa cũng không quá đáng, nhưng lại làm cho người ta không thể nhận ra đó là chữ gì!
Mà quan trọng hơn là, nhìn bút tích này trong lòng nàng đã biết rõ, nàng vô cùng vô cùng quen thuộc đấy! Loại chữ rồng bay phượng múa, vô cùng xấu xí này, cố tình viết chữ làm cho người khác cảm thấy người viết chữ vô cùng sảng khoái (ý nói chữ lớn), chỉ sợ người khác không nhìn ra thôi, nên nhất định phải viết thật lớn.
Này không phải là sư phụ thần y thân ái của nàng hay sao!
Ai! Khẽ thở dài một hơi, sắc mặt Thư Nhã Phù rối rắm làm cho Liễu Trì cùng Thư Vũ Trạch quăng ánh mắt tò mò đến lá thư!
Quả nhiên, trong lá thư. . . . . . Còn là một lá thư. . . . . .
Lá thư bên trong cũng viết ba chữ "Bảo bối" rồng bay phượng múa rất lớn (trong tiếng trung bảo bảo có đến ba chữ).
Liễu Trì lập tức đem đầu mình nghiêng qua, đảo mắt nhìn là thư vừa được lấy ra, sắc mặt nói có bao nhiêu nghiêm túc thì chính là có bấy nhiêu nghiêm túc, làm ra vẻ mình không thấy gì hết, chỉ là tầm mắt cũng là rơi xuống trên người của Nam Cung Thần bên kia.
Mà Thư Vũ Trạch cũng ở một bên cười trộm không ngừng, hai cái tay nhỏ bé che miệng lại, trong mắt tràn đầy ý cười đảo quanh trên người cha Vương gia thân ái cũng mẹ bảo bối của mình mấy cái.
Mà Thư Vũ Trạch cũng ở một bên cười trộm không ngừng, hai cái tay nhỏ bé che miệng lại, trong mắt tràn đầy ý cười đảo quanh trên người cha Vương gia thân ái cũng mẹ bảo bối của mình mấy cái.
Hai con mắt của Bạch Cầu đứng ở trên bả vai Thư Vũ Trạch cũng đảo quanh hắc hưu mấy cái, trong nháy mắt trở nên lóe sáng, lắc mình nhảy lên mặt bàn, chạy đến trước mặt chủ nhân thân ái của mình, hai móng vuốt ôm ngực, vẻ mặt thuần khiết vô tội, trong mắt hiện lên sắc hồng tình yêu, lơ lửng phóng ra.
Chủ nhân anh minh thần võ, người thấy chưa, Thư Nhã Phù kia không phải người tốt, nàng ở bên ngoài ngoại tình đấy!
Đến đây đi! Bạch Cầu ấm áp trong ngực, Bạch Cầu yêu chủ nhân thích nhất!
Bây giờ cái gì với Thư Nhã Phù cũng là phù vân, để cho nàng đi tìm cí người quái dị kia đi! Bọn họ mới là tuyệt phối, chủ nhân!
"Bảo bối? Ân !!" Giơ lên âm điệu, âm thanh dịu dàng từ tính, nghe không ra một chút không vui nào.
Nhưng khóe mắt Nam Cung Thần bén nhọn, lóe lên một tia sáng, là chuyện gì xảy ra đây? Ngón tay thon dài cầm lá thư Liễu Trì đưa tới, cơ hồ bị bóp gần như nát hết? !
"A ha ha ha, sư phụ ta, ha ha người bình thường thích nói giỡn!" ngón tay Thư Nhã Phù sờ sờ lỗ mũi, nhìn lá thư Nam Cung Thần trên tay, nhất thời cảm giác mình ở chỗ này xem thư thật là một sai lầm, một sai lầm a.
Cuối cùng, Thư Nhã Phù nghĩa chánh ngôn từ: "Thật ra thì Cảnh Phong là gọi ta, bảo bối là gọi Vũ Trạch bảo bối! Ân, chuyện chính là như thế!"
"Mẹ, ngươi nói láo a, rõ ràng sư phụ thần y thích gọi người là bảo bối , hơn nữa không phải sư phụ thần y luôn nói hắn ta mới hai mươi mốt tuổi thôi sao!" Thư Vũ Trạch cười xấu xa, hoàn toàn không có cảm giác tội ác vì phơi bày lời nói dối của mẹ mình, vô cùng khéo léo nháy nháy cặp mắt, nói ra sự thật.
"A, hai mươi mốt tuổi, bảo bối? Thầy trò?"
Gương mặt Nam Cung Thần gió xuân ôn hoà, lá thư trên tay bị hắn triển khai động tác êm ái vo thành một cục.
"Xuy ——!" Phong thư và giấy viết thư bên trong bị chia thành hai nửa, Liễu Trì cung kính tiến lên, nhận lấy lá thư bị rách này, đáy lòng điên cuồng hét lên: Vương Gia, cái này là người đang ghen sao? Cái này là người đang ghen sao? Thư này không có lưu đấy, không thể ở lại trên tay của Vương Gia được nữa, nếu không, còn chưa xem tin tức thì thư đã bị hủy rồi !
"Xèo xèo ——!"
Bạch Cầu nhảy lên, gần như sắp muốn khiêu vũ rồi, chỉ là ngại vì khí thế của chủ nhân mình giờ phút này có chút quỷ dị, vẫn không nên biểu hiện ra.
Chủ nhân tuấn mỹ vô song, Thư Nhã Phù vứt bỏ người không phải là tổn thất của người, là lỗi của nàng ta!
Đến đây đi! Đi tới bộ ngực vĩ đại rộng rãi của Bạch Cầu cảm thụ ấm áp đi, Bạch Cầu đối với chủ nhân là chân thật và trung thành nhất trên đời đấy!
Chỉ là dù vượt qua sự khác biệt chủng tộc, tình yêu này cũng không đem lại kết quả gì, Bạch Cầu một phen tỏ tình chân tình cùng nội tâm hoạt động hoàn toàn không có truyền đến được cho Nam Cung Thần, Bạch Cầu vẫn ôm một khỏa yếu ớt và trái tim cường đại bằng thủy tinh, hướng về phía chủ nhân bày tỏ nội tâm ái mộ!
Bất đắc dĩ, Thư Nhã Phù nhìn chằm chằm Nam Cung Thần khí thế cường đại, yên lặng mở ra lá thư viết "Bảo bối", lấy ra lá thư bên trong, quét mắt qua một cái, sắc mặt càng lộ vẻ thấp thỏm nhìn Nam Cung Thần.
Trên mặt Nam Cung Thần lại không có một chút biểu hiện tức giận, gió xuân ôn hoà, dịu dàng mỉm cười, ánh mắt cưng chìu có thể để cho bất kỳ nữ nhân nào đắm chìm ở trong đó.
Nhưng hiện tại Thư Nhã Phù chỉ cảm thấy trận trận Hàn Phong, cùng ánh mắt như muốn giết người!
"Bảo bối thân ái, vi sư đối với ngươi Một Ngày không gặp như cách Ba Năm, chúng ta coi như đã có 229 ngày không có gặp mặt, cách nhiều cái xuân xanh như vậy, vi sư nghĩ tới ngươi tâm đều không được an bình, đêm không thể say giấc, bảo bối thân ái chúng ta gặp mặt đi! Nhớ tới chỗ cũ a, sư phụ yêu ngươi, !"
Thư Vũ Trạch vô cùng không hiền hậu nghiêng đầu qua xem, đem nội dung trong thơ tất cả đều nói ra, cuối cùng còn chu miệng của mình hôn một cái.
Sư phụ đại nhân, ngươi không cần phải yêu nghiệt như vậy a! Thư này ngươi viết có bao nhiêu mập mờ!
Thư Nhã Phù rõ ràng có loại muốn kích động đến mức phát điên, nội tâm có một tiểu nhân ôm đầu rống giận!
"Ha ha, sư phụ có thể là theo lời nói của sư huynh nên biết chuyện của ta, cho nên để cho ta trở về một chuyến!" Trắng xanh vừa đem thư nhét về trong lá thư, Thư Nhã Phù cười ha hả nói.
"Bảo bối thân ái? Sư phụ yêu ngươi? Bổn vương thế nào không biết sư phụ của vương phi lại yêu nàng như thế?" Cười híp mắt cất bước đi tới, đưa tay vén lên tóc Thư Nhã Phù rủ, khóe miệng mỉm cười làm cho người ta ngất xỉu, âm thanh trầm thấp khàn khàn mang theo từ tính, mê hoặc, làm cho người ta choáng váng.
Liễu Trì cực kỳ thức thời cầm lá thư bị xé tan nát đi dán lại, Thư Vũ Trạch nhanh chóng lôi kéo Bạch Cầu còn đang chìm trong ảo tưởng ở một bên, mặt cợt nhã không có ý tốt xem cuộc vui chuồn êm ra ngoài.
"Này, ngươi tránh ra một chút, sư phụ gửi thư cho ta, ngươi không cần suy nghĩ nhiều!" Thư Nhã Phù có vài phần khó chịu.
"Vũ Trạch nói sư phụ nàng mới hai mươi mốt tuổi, sư phụ trẻ tuổi cùng vương phi của Bổn vương đã có một đoạn tời gian ở bên nhau, Bổn vương cùng vương phi ở chung một chỗ hình như cũng chưa tới 229 ngày thì phải!"
Nam Cung Thần không có lui ra, ngược lại tiến thêm một bước, đưa tay đem Thư Nhã Phù kéo vào trong ngực, gương mặt hiện lên nét bi thương, con ngươi màu hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt của Nhã Phù.
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy! Sư phụ, lão nhân kia rõ ràng cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi, rất thích giả bộ trẻ tuổi, ngươi đừng bị lời của tên tiểu tử Thư Vũ Trạch đó lừa gạt! Hơn nữa ta theo sư phụ học y thuật lâu như vậy, tự nhiên thời gian đi theo bên cạnh hắn cũng tương đối dài, ngươi không thể so đo như vậy!"
Gò má của Thư Nhã Phù hồng lên, ngửi được mùi vị trên người Nam Cung Thần truyền tới, thân thể nhất thời cũng cảm giác trở nên nóng bỏng, nhất là con người màu hổ phách trước mắt, thâm tình nhìn nàng, để cho nàng theo bản năng muốn né tránh.
"Thì ra là vương phi thích nam nhân thành thục, đó là ở ghét bỏ Bổn vương quá trẻ tuổi? Vương phi thích cùng sư phụ ở chung một chỗ hơn?"
"Thì ra là vương phi thích nam nhân thành thục, đó là ở ghét bỏ Bổn vương quá trẻ tuổi? Vương phi thích cùng sư phụ ở chung một chỗ hơn?"
"Ta mới không thích trâu già, lại nói ta cũng vậy không phải cỏ non!"
"Bổn vương lại lớn tuổi hơn nàng, nàng là ở ghét bỏ Bổn vương già rồi?"
"Vương Gia Anh Minh Thần Võ, tuấn lãng vô cùng, không có chút nào là già, người khác đều cho rằng ta là tỷ tỷ của ngươi, ta tương đối già!"
"Ngươi và sư phụ ở chung một chỗ đã được một thời gian dài, chúng ta quen biết đã được bao lâu đây?"
"Ta và sư phụ ở chung một chỗ cũng được khoảng thời gian dài, nhưng chưa cùng ngươi ở chung lâu như vậy!"
. . . . . .
"Choáng nha! Xong chưa! Con trai chúng ta cũng sinh ra rồi, không phải ngươi vượt trên ta chính là ta vượt trên ngươi, ngươi ăn quỷ dấm a!"
Cuối cùng Thư Nhã Phù bị một câu lại một câu hỏi oanh tạc của Nam Cung Thần, trong giây lát đẩy hắn ra, chợt vỗ lên bàn một cái, hướng về phía hắn gầm thét rống giận.
"Hì hì. . . . . . Ha ha ha ha ha ha!"
Nam Cung Thần nhìn nữ nhân tức giận bùng nổ trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người tức giận, một đôi mắt mở to trừng lên giống như chuông đồng, gò mà vì tức giận mà hồng hồng nhìn thật đáng yêu, nhìn giống như một con mèo con đang nổi giận.
Nhìn chằm chằm Nam Cung Thần cười nghiêng ngã đứng muốn không vững trước mặt, Thư Nhã Phù mới đột nhiên giật mình nghĩ đến một chuyện, cộng thêm mới vừa mình nổi giận nói ra cái câu nói kia, gương mặt vốn chỉ hồng hồng nay đỏ ửng như quả ớt.
"Hì hì! Mẹ đại nhân chống lại Tề vương gia, quả nhiên vẫn bại a!"
Thư Vũ Trạch đứng ở cửa sổ, ngửa đầu nhìn trời, cuối cùng yên lặng cảm thán đưa ra một câu kết luận.
Trong phòng, Thư Nhã Phù bình tĩnh lại, sắc mặt khôi phục lại bình thường, liếc mắt nhìn Tề vương gia đang cười không có chút hình tượng nào cả, tức giận khẽ thở dài một hơi.
Nàng thật đúng là có vấn đề rồi, nếu như không phải thật sự quan tâm Nam Cung Thần, nàng cũng không đến nỗi sẽ bị hắn như vậy đùa bỡn như vậy, rõ ràng mình cũng biết sư phụ mình là dạng đức hạnh gì, huống chi Nam Cung Thần nghiệt yêu này sự tự tin của hắn rất mạnh, làm sao có thể vì một nam nhân liền tùy tùy tiện tiện tức giận mất trí.
"Nói thật với ngươi, sư phụ ta tìm ta nhất định là có chuyện gì, cho nên ta muốn đi tìm sư phụ một chuyến!" Thư Nhã Phù lần nữa ngồi trở lại đến trên ghế dựa, đem mặt Nam Cung Thần mỉm cười xem như không thấy.
"Ta hiểu rõ, sư phụ nàng nhất định là có chuyện mới chịu tìm nàng, bình thường thần y cũng khó có thể gặp được một lần, ta cùng nàng đi gặp!"
Trên mặt Nam Cung Thần vẫn như cũ, không có thu lại nụ cười, ngồi vào vị trí bên cạnh Nhã Phù, đưa tay nắm lấy tay của nàng, vừa lòng chơi đùa bàn tay mảnh khảnh trắng noãn nhỏ bé, một chút cũng không để ý mở miệng nói.
"Ngươi cùng ta đi gặp?" Thư Nhã Phù lập tức lắc đầu, "Cái này không thể được, tính khí của sư phụ ta, chỗ ở cũng là không để cho người tùy tiện đi vào, ngươi theo ta đi khẳng định không cho ngươi vào!"
"Sư phụ nàng nếu biết nàng là bảo bối, bảo bối này đã bị ta đoạt đi, chẳng lẽ người giành người của y, y cũng không muốn gặp?" Nam Cung Thần chưa chịu từ bỏ ý định, vẫn vuốt vuốt bàn tay của nàng như cũ.
"Cái này không được, tính tình của sư phụ ta ngươi cũng có nghe nói qua, chỉ cần ngươi sơ ý một chút liền hạ độc cổ quái lên người ngươi, khẳng định sẽ để cho ngươi vô cùng khó chịu, hơn nữa mới vừa rồi Liễu Trì không phải cầm lá thư đến hay sao, nhất định là có chuyện gì đó cần ngươi xử lý!"
Thư Nhã Phù rút tay về, đưa một tay bắt lấy mặt của hắn quay lại, nhìn mặt của hắn nói thật: "Ngươi nghiêm chỉnh một chút cho ta, đừng cười hì hì nữa! Ta biết rõ ngươi là lo lắng bọn người Phù Tang bên kia, nhưng mà ta lại không hy vọng ngươi bởi vì chuyện của ta liền bỏ lại việc ngươi cần chuyệngiải quyét, ta có thể tự bảo vệ mình tốt, mặc dù ta không biết võ công, nhưng là Vũ Trạch biết, còn có thủ hạ của hắn, lại nói đánh không lại ta còn không chạy nổi sao? Sư huynh cũng cho ta một số thuốc, còn có một số thuốc ta tự điều chế nữa!"
Thì ra là nàng biết tất cả!
Nam Cung Thần đáy lòng có chút cảm động, nên nói nàng là thông minh khéo léo hay là nói nàng quá ngu ngốc đây… ?!
Đưa tay, đem nữ nhân trước mặt kéo vào trong ngực, Nam Cung Thần tựa đầu vào đỉnh đầu của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài phía sau lứng nàng, không có tiếp tục nói những chuyện khác nữa, nếu nàng đã nói như vậy rồi, hắn sẽ tuân theo ý nguyện của nàng, huống chi có người hắn biết cũng ở chỗ thần y đó, có hắn ở nơi đó, nàng sẽ không có nguy hiểm.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Nàng không phải cần như con chim non một mực nắp dưới cánh chim hắn để hắn bảo vệ, muốn trở thành Hùng Ưng giương cánh bay lượn ở trên trời như vậy nhất định phải rời đi cánh chim của hắn.
"Ta đồng ý với nàng, nhưng là nàng cũng phải hứa với ta, nhất định phải tự bảo vệ tốt mình, không có việc gì thì đừng xen vào chuyện của người khác, bảo vệ mình là điều quan trọng nhất, có biết hay không!?"
Sau hồi lâu, Nam Cung Thần mới mở miệng, có một số việc quả thật cần hắn đi xử lý, Đông Ly quốc gần đây vẫn không yên ổn, trong khoảng thời gian hắn rời đi này sợ rằng có vài người đã là không kịp đợi, mà khi bọn họ chuẩn bị về nước gặp phải bọn người kia, e là do những người đó phái thôi.
"Ta cũng không phải là đứa bé như Vũ Trạch, ngươi lo lắng cái gì!" Từ trong ngực Nam Cung Thần ngẩng đầu lên, Thư Nhã Phù bất mãn.
"Ta cũng không phải là đứa bé như Vũ Trạch, ngươi lo lắng cái gì!" Từ trong ngực Nam Cung Thần ngẩng đầu lên, Thư Nhã Phù bất mãn.
"Nếu như nàng là Vũ Trạch, ta ngược lại không lo lắng!" Nam Cung Thần nghiêm trang.
"Ngươi nói. . . . . ."
Giận, Thư Nhã Phù chợt ngẩng đầu, trợn mắt chuẩn bị phản bác, chỉ là người trước mắt chợt phóng đại, trên miệng bao trùm lên tới cánh môi trực tiếp đem lấy lời nói nàng còn muốn nói tiếp ngăn trở, môi lưỡi vén, cảm giác mềm mại nóng rực, trong nháy mắt cuốn lấy toàn thân, cả người cũng mềm nhũn xuống, môi lưỡi quấn lấy nhau dây dưa, để cho cả người nàng lâm vào một mảnh mơ mơ hồ hồ trống không, đại não cái gì cũng nghĩ không ra, mới vừa muốn nói cái gì liền quên không biết đến chỗ nào rồi.
Cánh môi hàm răng, cái lưỡi xông vào dây dưa lửa nóng, để cho nàng mê mang trong đó, cả người mềm nhũn ở trong ngực Nam Cung Thần, đôi tay không biết lúc nào thì đã quàng qua cổ của hắn, cả người dán chặt ở trên người của Nam Cung Thần.
Không biết thời gian hôn qua bao lâu, cho đến khi Thư Nhã Phù cảm giác mình đã sắp không thở nổi, mới được thả lỏng .
"Tề vương gia, ngươi chiếm tiện nghi của ta!"
Nam Cung Thần nhìn nữ nhân trong ngực mềm mại tuyệt mỹ, đột nhiên nội tâm có loại thỏa mãn tràn đầy, lấy được nữ nhân như vậy làm vợ, cuộc đời này cũng đủ rồi!
Trong Vĩnh Thọ cung của hoàng cung, Cố Trường Phong nhìn gương mặt hoàng đệ mình thỉnh thoảng lại thất thần, đáy lòng khe khẽ thở dài, đem chủ đề mình đang nói ngừng lại, đưa tay gõ bàn một cái.
"Hoàng đệ, ngươi thích Thư Nhã Phù đó sao?" Cố Trường Phong lần đầu tiên thấy được hoàng đệ mình thất thần như vậy.
Trước là An Thất Thất, bây giờ là bởi vì Thư Nhã Phù, mà bây giờ lại biết được hai người thật ra thì chính là cùng một người, một nữ nhân thông tuệ như vậy quả thật rất hiếm thấy.
Cho dù là hắn, nếu như không phải biết nàng đã làm vợ làm mẹ của người khác, chỉ sợ hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tay như vậy!
"Hoàng huynh ngươi chém gió cái gì, ta chỉ là đang suy nghĩ một chút chuyện! Hoàng huynh người đừng quên nàng ta là Tề vương phi!" Chiến Bắc Sính từ trong sững sờ bị kêu tỉnh, tùy ý cười cười mở miệng nói.
"Ta cảm thấy chính hoàng đệ cũng nên nhớ rõ, nàng là Thư Nhã Phù, là Tề vương phi của Tề vương Đông Ly quốc!"
Hình như là muốn cảnh tỉnh nhau, cặp mắt Cố Trường Phong nhìn chăm chú trên người của Chiến Bắc Sính, từng chữ từng câu y hệt nhắc nhở, vừa hình như là đang nhắc nhở hắn, Thư Nhã Phù sự thực là Tề vương phi, lại giống như là ở tự nói với mình, có một số việc không thể làm, mà có vài người hắn không nên suy nghĩ nhiều!
Đến đây, tấm màn che cuối cùng của Nam Phong quốc cũng hạ xuống!
Tất cả mọi người biết được, Nam Hoàng Cố Trường Phong cùng Chiến Vương gia lấy thế lôi đình, xử tử tất cả người của hội trưởng lão, người Hội Trưởng Lão phạm thượng mưu đồ tạo phản, làm cho người người nổi giận muốn tiêu diệt, mà lần này nội bộ Nam Phong quốc loạn lên như vậy, cuối cùng có hai người bỏ trốn được, lại phát hiện là hai nữ tử, một là Phong Phiêu Tuyết của Phong gia, một là Nam Liên nhi của Nam gia, hai nữ tử này bị Nam Phong quốc truy nã, nhưng cuối cùng lại tất cả đều không rõ tung tích!
Nam Phong quốc trong khoảng thời gian ngắn, tập quyền với hoàng quyền, Hội Trưởng Lão phân đi quyền lực đã trải qua nhiều triều đại như vậy, kết cục lại bị tiêt diệt triệt để làm cho người ta khó có thể giải thích được!
Mà trong cả quá trình, dẫn đạo chuyện này là Tề vương gia cùng Tề vương phi của Đông Ly quốc cũng không có bất kỳ người nào biết được, đến tột cùng trong lúc đó chuyện gì xảy ra?
Mà sau khi Hội trưởng lão bị tiêu diệt, quyền hành tập trung trên tay Nam Hoàng, dưới sự thống trị Cố Trường Phong quốc thái dân an, Nam Phong quốc cùng Đông Ly quốc quan hệ ngày càng mật thiết! Còn đây là nói sau!