Mục lục
Vũ Cực Đỉnh Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Dật và nàng nói ra cũng không phải tỷ đệ thân sinh, nhưng La Dật từ nhỏ vẫn thường bị người khác khi dễ, nàng chính là người đóng vai thần thủ hộ ở bên cạnh hắn. Loại tình cảm này được bồi dưỡng từ lúc còn nhỏ tuổi, so ra không chỗ nào thua kém với tỷ đệ thân sinh.

Đương nhiên, tuy rằng loại tình cảm này cực kỳ thâm hậu, nhưng nếu chỉ như vậy, La Băng Vân kiên quyết không có khả năng thương tâm suốt một năm trời khi La Dật vẫn vong. Nguyên do trong này còn phải nói đến sự tình xảy ra trên thuyền tới Vân Khê Đảo, lúc yêu thú cấp mười kia tập thuyền, La Dật đã quên mình, liều chết nghĩ cách cứu viện cho nàng.

Nhất là lúc La Dật dựa cửa nói với nàng một câu như đùa như không:

“Ngốc tỷ tỷ, ngươi là tỷ tỷ của ta, ta không bảo vệ ngươi, chờ ai đến bảo vệ ngươi”. Chính từ lúc La Dật nói lời này, mối liên hệ giữa hai người đã được thăng hoa.

Cũng không biết từ bao giờ, trong đáy lòng La Băng Vân đã coi La Dật trở thành đệ đệ thân sinh của chính mình.

Thế nên, khi nàng cho rằng La Dật đã chết, trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn rơi vào trong một loại tự trách...

Bởi vì cái này La Dật thất tung, nàng từng thấy La Dật chạy vội đi theo một con đường khác. Nhưng lúc đó, nàng không hề gọi hắn lại...

Tình cảm của con người có đôi khi không hề nghe theo suy nghĩ bản thân mình, giống như tự trách vậy... Tại rất nhiều lúc, rõ ràng không phải sai lầm của mình, nhưng bởi vì cảm tình sâu đậm vô cùng, hoặc là vì một vài nguyên cớ gì khác, nhân loại thường tự nhận những sai lầm từ đủ những nguyên nhân khác về phía mình, từ đó dẫn phát tâm linh tự khiển trách bản thân... Loại tự trách này nói ngắn có thể ngắn, nói dài có khi là suốt đời.

La Băng Vân hiển nhiên đã may mắn, bởi vì khi nàng bị loại tự trách này dây dưa suốt nửa năm trời... Lúc này, đương sự dẫn đến nàng tự trách bản thân lại xuất hiện ngay trước mặt nàng.

Còn có thể nói được gì? Ngoại trừ nói một câu “Cảm tạ ông trời phụ hộ”, còn có thể nói ra được lời gì để biểu đạt hết được nỗi niềm mừng vui trong lòng?

La Băng Vân cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say an tường của La Dật, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng lau trên khóe mắt mình một chút, xoay người đứng dậy rời khỏi phòng.

Đợi khi La Băng Vân rời khỏi phòng một lúc lâu, La Dật vẫn nằm thẳng trên giường, líc này cũng mở hai tròng mắt.

- Ai...

Một tiếng thở dài thốt ra khỏi miệng La Dật, ánh mắt hắn nhìn ra phía cửa phòng, khóe miệng cũng hiện ra một tia cười khổ bất đắc dĩ.

- Không nghĩ tới chính mình thất tung cũng khiến Băng Vân tỷ khổ sở như vậy...

Lẳng lặng nhìn quanh một lát, lúc này La Dật mới ngồi dậy.

- Hô... Khổ nhục kế này quả nhiên cũng không thể đùa giỡn bình thường được.

Vừa động, nhất thời chạm đến những vết thương trên người cũng khiến hắn phải nhếch miệng than đau, không khỏi thì thầm một tiếng.

Cắn răng một cái, La Dật thoáng lật quần áo mới đổi trên người, lộ ra vết thương bên trong...

Nếu là khổ nhục kế, La Dật đương nhiên không có khả năng khiến bản thân mình chịu thương quá nhiều. Những vết thương này thoạt nhìn thấy huyết nhục không rõ, trên thực tế toàn bộ chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, vẫn chưa ảnh hưởng tới gân cốt.

La Dật không có ngu ngốc như thế, nếu như thật ảnh hưởng tới gân cốt, vạn nhất vẫn chưa thể khiến La Thiên Hưng tin tưởng, rồi nổi sát tâm, tự đẩy bản thân vào tử địa... Chẳng phải nói chính mình không còn nửa phần cơ hội xoay chuyển sao? Chung quy cũng không thể mình thực sự tự giết mình chứ?

Hiện tại, những vết thương ngoài da này đều đã được cẩn thận xử lý qua, bên ngoài vết thương được bôi một tầng thuốc mỡ trong suốt, mơ hồ toát ra vài phận vị đạo gay mũi, nhưng miệng vết thương được thuốc mỡ bao bọc lại cảm giác cực kỳ thanh lương.

- Thuốc này thật ra không tồi...

La Dật thì thầm một tiếng. Lúc này mới yên tâm một lần nữa chỉnh lý lại quần áo, nằm xuống trên giường.

Ngả lưng nằm xuống rồi, ánh mắt La Dật cũng thoáng chớp động.

- Lần khổ nhục kế này, chẳng những thu được sự tin tưởng của La Thiên Hưng trong đoạn thời gian ngắn, tựa hồ còn có thêm nhiều thu hoạch hơn...

La Dật híp lại con mắt, hồi tưởng lại lúc mình hôn mê, nghe được La Thiên Hưng thì thào tự nói.

- La Hào đã chết, La Dật lại còn sống... Chỉ sợ La Thiên Phách nhất thời sẽ hoài nghi ta. Đến lúc đó, chẳng phải là...

Đôi mắt đang híp lại của La Dật lấp lóe quang mang suy tư.

- La Thiên Phách hoài nghi? Vì sao phải hoài nghi? Hoài nghi điều gì?... Còn một điểm cuối cùng nữa... Đó chẳng phải là... Chẳng phải là cái gì đây?

Nghe lời người khác nói, quan trọng nhất là nắm bắt được những từ ngữ then chốt... Mà hiển nhiên, La Dật rất giỏi trong việc này... Những lời kia chỉ là La Thiên Hưng nhẹ giọng tự lẩm bẩm mà thôi, nhưng La Dật chỉ mới nghe qua, cũng đã ghi tạc vào trong lòng.

- Những lời này cũng không phải không chủ đích... Lại liên tưởng đến La Nham không rõ nguyên nhân rời khỏi tiểu tổ số một... Trong chuyện này chỉ sợ phía sau còn dính tới chút bí mật của La Thiên Hưng.

Trong ánh mắt LA Dật lộ ra vẻ suy tư, trầm mặc...

Kế hoạch khổ nhục kế này, La Dật cũng đã tính toán tới thời điểm trở lại doanh địa La gia. Nguyên nhân không có gì khác, chính là đạt được mức tín nhiệm lớn nhất có thể từ La Thiên Hưng... Hoặc nói cách khác, tận lực giảm thiểu khả năng động thủ của đối phương.

Lúc đầu La Thiên Thần truy sát La Dật, căn bản là do La Thiên Hưng sai khiến, hắn làm sao có thể không biết chuyện thực trong này? Thế nên, trong lòng La Thiên Hưng chỉ sợ đã sớm hoài nghi La Thiên Thần có phải bị người hại chết rồi không... Về phần La Dật, chính là đối tượng hoài nghi lớn nhất.

Chỉ là, dù sao hoài nghi vẫn là hoài nghi, La Thiên Hưng cũng không đủ căn cứ chính xác rằng có phải La Thiên Thần chết ở trong tay La Dật hay không. Bởi vì khi La Thiên Thần thất tung, hiềm nghi chính là La Dật cũng thất tung... Nói không chừng La Dật đã chết sớm từ trước rồi.

Hoài nghi một người chết có phải là hung thủ hay không... Đây chẳng phải một chuyện quá nhàm chán sao? Bởi vì khi đó vô luận La Dật có phải là hung thủ hay không, cũng không còn quan trọng nữa.

Thế nên, tuy rằng trong lòng La Thiên Hưng hoài nghi La Dật, nhưng theo thời gian trôi qua, suy nghĩ này rất nhiên sẽ dần phai nhạt... Đơn giản vì bản thân La Dật chưa rõ sinh tử, dù hoài nghi hắn cũng có tác dụng gì?

Nhưng khi tin tức đám người La Đinh truyền đến tai La Thiên Hưng, mối hoài nghi nguyên bản đã sớm phai nhạt lại nhất thời trỗi dậy... Bởi vì thân phận đám người La Đỉnh quá mức mẫn cảm... La Đỉnh là nhi tử La Thiên Thần, La Hào là nhi tử La Thiên Phách, vào ngày La Thiên Thần truy sát La Dật, tiểu tổ số một càng đóng vai trò phối hợp hành động... Hiện tại, tất cả bọn họ đều đã chết...

Nếu như giả thiết La Dật chính là người hạ độc thủ phía sau màn, như vậy tất cả mọi chuyện đều có một lời giải thích thật tốt.

La Đỉnh là nhi tử La Thiên Thần, giết chết hắn là diệt cỏ diệt tận gốc, không lưu lại hậu hoạn cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK