- Vẫn nghe La Thiên Hưng là cường giả tầng thứ chín hậu kỳ, chỉ kém một bước là có thể đại được tầng chín viên mãn... Xem khí độ, tuy rằng không thể bằng được La Thiên Phách, bất quá cũng không yếu hơn bao nhiêu.
La Dật nhìn La Thiên Hứng, ánh mắt chỉ thoáng chớp động đã lấy lại bình thường, theo La Vũ đi tới đội ngũ trước mặt La Thiên Hưng.
Không bao lâu, những đệ tử La gia đang ở trong phòng tu hành hoặc nghỉ ngơi trên boong tàu đã tụ tập đông đủ.
Gió biển thoáng qua, trên boong tầu, đám đệ tử La gia tập trung lại cùng nhau, chờ La Thiên Hưng nói.
La Thiên Hưng đạm mạc liếc mắt nhìn quanh mọi người, sau đó thoáng gật đầu. Lúc này mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Từ hôm nay, chúng ta liền tiến nhập ngoại hải vực. Nơi này còn cách Vân Khê Đảo năm ngày hành trình, năm ngày này tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm. Các ngươi mỗi thời khắc đều phải bảo trì cảnh giác, nếu có bất luận dị thường nào, trước tiên cần báo cho ta biết, hiểu chưa?
“Rõ!”
Chúng đệ tử La gia nhất thời đồng thanh lĩnh mệnh.
La Thiên Hưng thoáng gật đầu, nói:
- Từ hôm nay trở đi, buổi tối sẽ phân công phiên trực, phòng ngừa có yêu thú đui mù ám tập. Về phần phân công ra sao, tổ trưởng mấy tiểu tổ các ngươi tự mình thương nghị.
Nói hết lời, La Thiên Hưng quay đầu nhìn về phía hai huynh đệ Khương Tuấn và Khương Đức thoáng gật đầu, La Thiên Hưng lúc này mới quay đầu đạm nhiên nói:
- Tốt, không còn chuyện gì nữa, giải tán thôi.
Nói xong lại liếc mắt nhìn qua mọi người lần nữa rồi cùng hai người Khương Đức, Khương Tuấn trở lại buồng nhỏ trên tàu. Boong tàu lúc này chỉ còn lại chúng đệ tử La gia.
- Có nghe gần đây ngoại hải vực cũng không được ổn định, thời điểm người Tống gia ở ngoại hải vực thế nhưng đã gặp phải tích long thú đó.
- Hắc, Tống gia này cũng thật là không may đi. Hơn ba năm trước ta từng đi Vân Khê Đảo còn chẳng gặp nổi một con yêu thú nào đã ngoài cấp bảy cả...
- Bất quá lão lục Tống Nguyên Lăng của Tống gia cũng không hổ là cường giả tầng chín hậu kỳ, đầu tích long thú trưởng thành kia cũng là bị hắn đánh chết rồi.
- Ở trên biển, chặn giết yêu thú ngang cấp không phải là chuyện đơn giản... Cũng không biết tam gia và Tống Nguyên Lăng ai lợi hại hơn ai đây?
- Này còn phải nói? Đương nhiên tam gia lợi hại hơn một điểm rồi...
- Không hẳn vậy, tam gia tu hành chính là Liệt Viêm Quyết, ở trên biển vốn đã bị hoàn cảnh khắc chế. Nếu là gặp phải tích long thú, muốn nhất cử đánh chết, sợ rằng không được...
- Tống gia không may mới gặp phải tích long thú cấp chín, chúng ta không nhất định giống như bọn họ. Nơi này dù sao chỉ là sát biên giới ngoại hải vực mà thôi, số lượng yêu thú cường đại cũng cực kỳ hữu hạn. Cao giai yêu thú thông thường đều có lĩnh vực ý thức, thời điểm con tích long thú cấp chín bị người Tống gia đánh chết cách đây cũng không lâu, với đoạn thời gian ngắn như vậy, khí tức nó lưu lại vẫn còn chút ảnh hưởng. Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, trong thời gian này chỉ sợ không có yêu thú bậc chín nào tiến nhập phiến địa vực này.
- Ừm, có lẽ là như vậy...
Chúng đệ tử La gia đều đang nghị luận.
Yêu thú bậc chín, đối với những đệ tử hậu bối của La gia mà nói coi như là tồn tại cực mạnh rất khó gặp được. Ngoại trừ tại niên tế hàng năm có thể thấy được yêu thú đã ngoài cấp chín, thậm chí là yêu thú đã tiến nhập tiên thiên, còn lại thời gian khác những yêu thus như vậy rất khó gặp được.
Đơn giản là vì mỗi cường giả Thiên Đô phủ đều rất tự giác thêm mình trong hàng ngũ chống đỡ yêu thú, có như vậy mới duy trì được một mảnh an bình cho Thiên Đô phủ.
Mà chính vậy cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến lớp thanh niên luôn có loại cảm giác tôn sùng với cường giả. Nếu như không có những cường giả này, thực sự rất khó tưởng tượng sinh hoạt của bọn họ sẽ rơi tới tình trạng nào.
- Ta đi cùng bọn họ thương thảo một chút công việc phiên trực buổi tối.
La Vũ cười với mọi người liền hướng phía trước bước đi. Ban am hai nữ, năm người tổ trưởng các tiểu tổ tập trung lại ngay đầu thuyền.
Không qua bao lâu La Vũ liền trở lại, tiếp tục cười nói với mọi người:
- Đã thương thảo xong, dựa theo danh sách các tiểu tổ, mỗi tiểu tổ phụ trách một ngày đêm, vừa vặn qua năm ngày tới. Ngày hôm này do người của tiểu tổ thứ nhất phụ trách.
Nói phiên trực, tự nhiên chỉ cần vào buổi tối là được, bởi vì ban ngày mọi người đại thể đều ở bốn phía mép thuyền, nếu là có điều động tĩnh, tự nhiên không có khả năng trốn khỏi mắt mọi người.
- Không biết có hay không gặp phải yêu thú nào?
La Dật vẫn không nói chuyện thoáng nhíu mày, trong lòng ngược lại có chút chờ mong.
Hắn ngược lại rất muốn nhìn xem yêu thú ở đây so với nhất phẩm yêu thú có bao nhiêu khác biệt.
- Sẽ không gặp chuyện không may đâu, tính đến nay ta đến Vân Khê Đảo cũng chừng bốn lần rồi, mỗi một lần đều chỉ gặp phải một ít tiểu yêu thú cấp năm, cấp sáu mà thôi, ta tiện một tay liền có thể tiêu diệt bọn chúng... Tam gia cũng có phần quá cẩn thận rồi.
La Hành nhưng thật ra có vẻ không đáng nói.
- Cũng không thể nói như vậy, đoạn thời gian trước Tống gia liền gặp chính là yêu thú bậc chín, chuyện này ngươi cũng không phải không biết. Nhiều năm như vậy chưa từng thấy xuất hiện yêu thú, trong này hẳn còn có duyên cớ khác chúng ta chưa biết được... Hay nhất vẫn nên cẩn thận một chút cũng không sai.
La Vũ nghiêm sắc mặt nhìn La Hành nói.
La Hành nhún vai, biểu tình tuy không thay đổi nhưng cũng không phản bác điều gì.
...
Thời gian ba ngày kế tiếp, vẫn như cũ sóng yên biển lặng.
Sau bữa cơm, La Dật lại trở về trong phòng.
La Dật ngồi xếp bằng, quang mang màu lam không ngừng di chuyển quanh thân, chiếu rọi lam sắc khắp căn phòng, biến nó thành một mảnh lam sắc mộng ảo. Trong không trung, một vài điểm bạch sắc của băng tuyết hiện lên, một tai bạch khí từ trong lỗ mũi La Dật phun ra, hóa thành bạch tinh nhè nhẹ rồi rơi xuống mặt đất. Chỉ cần nhìn liền cho người ta cảm nhận được một tia hàn ý lạnh thấu xương.
Lam sắc quang mang thâm thúy theo từng tia hô hấp của La Dật mà phun ra nuốt vào không ngớt, một tia thiên địa linh lực tiến vào từ thiên linh cái của La Dật, kinh qua lam sắc quang mang rèn luyện, hóa thành một tia thực khí tinh thuần, dung nhập bên trong thân thể La Dật, bắt đầu tuần hoàn.
Quá trình này vừa đủ diễn ra một lúc lâu, thân thể bất động của La Dật thoáng giật mình run rẩy, toàn bộ lam mang đang tuần hoàn cũng nhất thời run rẩy, lập tức phảng phất như có sinh mệnh, chợt ngưng tụ lại, hóa thành hai đạo lam sắc linh long, chui vào trong lỗ mũi La Dật.
“Tê tê...”
Một trận những tiếng hô hấp vang lên, không bao lâu sau, toàn bộ lam mang đã biến mất vô tung vô ảnh. La Dật lúc này cũng đã mở hai tròng mắt, sâu trong đồng tử, thoáng hiện qua một tia lam sắc quang ảnh rồi biến mất.