Bến cảng này cực kỳ náo nhiệt, đưa mắt nhìn lại khó có thể thấy được giới hạn. Hôm nay, vị trí hiện tại của La gia chỉ là một chỗ nhỏ trong đó mà thôi. Xa xa chỉ sợ vượt trên mấy ngàn thước vuông, tính ra cũng tới hàng ngàn người. Từ bên trong đoàn người đông nghị, những tiếng on gong, lớn nhỏ rầm rĩ không ngừng vang lên, tổng thể nhìn lại cực kỳ phồn vinh, không ít phần nhân khí.
Đứng hai bên đường lớn có rất nhiều tiểu thương, các mặt hàng buôn bán đa dạng không giống nhau. Có khí là thực vật, cũng có khi là đủ các loại vũ khí... Đao thương côn bảng, không chỗ nào không thấy, thực sự là rất đa dạng.
- Cảng Đông Sa này thực là phồn vinh! So với Thiên Đô phủ thành, chỉ sợ cũng không kém là bao... Hơn nữa nơi này có không ít chỗ biểu diễn cổ quái thú vị đây.
La Hành nhìn quanh bốn phía, cũng lộ ra vẻ cảm khái.
- Cổ quái thú vị?
La Quỳnh ở một bên không khỏi quay sang trắng mắt nhìn:
- Ngươi nói cái gì cổ quái thú vị, theo ý ta căn bản biến thái, xấu xa?
- Ngươi còn không biết xấu hổ? Năm ngoái đầu xích viêm xà còn non mà ta mất mấy trăm lưỡng mới mua được chính là bị ngươi cấp một kiếm biến thành băng... Ta còn không có tìm ngươi bồi đây!
La Hành nghe vậy nhất thời trừng mắt hướng La Quỳnh.
- Bôi? Quỷ mới biết cái thứ ngươi mua nhằm mục đích gì? Ác tâm muốn chết, xuất hiện trong phòng của ta, ta theo lý thường phải làm, chính là phải giết chết nó!... Khiến ta bị dọa hết hồn, ta còn không tính toán với ngươi đây!
La Quỳnh hừ lạnh một tiếng.
- Thế nào lại như vậy? Xích viêm xà là mỹ danh nổi tiếng khắp đại lục có biết hay không? Tuy rằng vẫn còn non chưa có trưởng thành, nhưng nhìn tiểu sinh mệnh đáng yêu như vậy ngươi cư nhiên lại tàn khốc đem nó sát hại... Ngươi... Ngươi... Tâm ngoan thật tốt a...
La Hành bày ra một bộ đau lòng không dám tin tưởng. La Quỳnh nhất thời hạnh mục trừng trừng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống một ai đó...
La Vũ ở một bên dỡ khóc dở cười, vội vàng nói:
- Được rồi được rồi, không nên náo loạn, tam bá còn ở bên kia chờ đó, chúng ta nhanh nhanh lên một chút chạy tới đó đi thôi...
Nhìn ra, La Vũ ở trong tiểu tổ này uy vọng không thấp, nghe thấy hắn nói vậy, La Quỳnh mới căm giận hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn La Hành, mà La Hành lại hồn nhiên không thèm để ý, hỳ hỳ cười, tìm tới bên người La Dật.
- Sao vậy? Lần đầu tiên đến cảng Đông Sa này, bị dọa một hồi rồi sao?
La Dật cười, gật đầu, cảm khái nói:
- Đúng vậy, cảng Đông Sa này quả nhiên rất lớn... Cũng không biết là tiêu hao bao nhiêu nhân lực vật lực mới có thể đạt được loại quy mô như này...
- Cảng Đông Sa là điểm giao tiếp giữa nội hải vực và ngoại hải vực của Đại Hoa quốc, tiểu thương tới đây bán dạo nhiều không xuể, tự nhiên phải phồn hoa rồi. Loại quy mô như hiện tại, thế nhưng phải kinh doanh hơn nghìn năm mới có thể đạt được đó...
La Hoành ha hả cười nói.
- Kinh doanh hơn nghìn năm...
La Dật thở hộc ra một hơi dài, tại Địa Cầu, một gia tộc có trên trăm năm lịch sử có lẽ đã cực kỳ nổi danh rồi. Nhưng mà tại thế giới này, động một cái là thế gia hơn ngàn năm truyền thừa, cảng khẩu kinh doanh hơn ngàn năm... Xem ra thế giới này cũng không có đoạn lịch sử nào gặp biến cố, hơn nữa loại hình thức này hẳn là đã bảo tồn không chỉ nhường ấy năm.
Nói một chút rồi mấy người cười cười hướng phía đội tàu của La gia phóng đi.
...
Không bao lâu, tất cả đám người La gia đều đến đông đủ, một mảnh người đông nghị đứng trên bãi đất trống trước đội tàu, những người này ít nhất đều là cường giả tầng thứ năm. Một đám người lớn như vậy đứng ở chỗ này, tự nhiên liền phát ra một cỗ khí tức trầm trọng tràn ngập, khiến đám người xem xung quanh phải lần nữa lui về phía sau một ít, để lộ ra một khoảng đất trống rộng hơn nữa.
Bên trong đội nghũ, La Dật cưỡi ngựa, ánh mắt có chút cổ quái ngưng lại đội tàu bên bờ, nhíu nhíu mày, lộ ra vài phần kinh ngạc.
- Đội thuyền mộc chế này thực sự có thể đi xa ngoài biển?
La Dật hiếu kỳ hỏi ra.
- Ha hả, Tiểu Dật ngươi có điều không biết. Đội tàu này nhìn qua như được mộc chế bình thường, trên thực tế chất liệu gỗ cũng không phải tầm thường đâu. Đây chính là vạn tuế chi mộc đã sinh trưởng ngàn năm đó.
La Vũ đứng một bên nghe vậy cười nói:
- Vạn tuế chi mộc này sức nổi rất mạnh, hơn nữa luận về trình độ kiên cố, so với tinh thiết bình thường còn muốn cao hơn một bậc. Thợ chế tác thuyền, chí ít cũng đều là cường giả đã ngoài cấp tám mới có thể biến những cây vạn tuế chi mộc điêu khắc thành hình, sau đó mới giao cho công nhân đóng đinh lắp ráp. Công việc này cũng đều là do cường giả đã ngoài cấp sáu mới có thể hoàn thành... Toàn bộ Thiên Đô phủ, cũng chỉ có La gia ta, hai nhà Đường Tống cùng với một ít gia tộc uy danh tại Thiên Đô phủ mới có năng lực làm ra được.
Biểu tình La Vũ rất có mấy phần tự hào, cười nói:
- Cũng chỉ có loại thuyền này mới có thể đi xa ngoại hải vực. Bằng không chưa nói tới gặp phải bão lớn, chỉ cần là một ít yêu thú cấp thấp đều có thể tiêu diệt toàn bộ một đội thuyền rồi.
Trên biển rộng không thể so với lục địa, nếu đội thuyền bị lật úp, phải nhanh chóng tìm đất đặt chân, bằng không cho dù là cao thủ cấp mười cũng kiên quyết không có khả năng tiếp tục sinh tồn trên biển rộng. Không nói tới yêu thú, chỉ bằng việc thiếu nước ngọt cùng thực vật đã đủ gây trí mạng rồi!
La Dật nghe vậy có chút kinh ngạc:
- Cư nhiên so với tinh thiết còn muốn kiên cố hơn?
- Đúng vậy!
La Vũ gật đầu.
La Dật thở dài một hơi, biểu tình mang theo vài phần sợ hãi nhìn về mấy chiếc thuyền lớn.
- Thế giới này quả nhiên không thể suy tính theo lẽ thường. Tinh thiết theo hắn biết ở địa cầu đã là rèn luyện lại cả trăm lần rồi đi?... Thế giới này nhân lực đã sớm vượt qua tưởng tượng, sợ rằng trình độ kiên cố của tinh thiết so với địa cầu cũng không thua kém bao nhiêu. Đã thế lại còn thua loại thực vật do tự nhiên sinh trưởng, trình độ kiên cố như vậy mà người của thế giới này vẫn có thể dùng sức người mài dũa thành từng bộ phận lắp ráp đại thuyền? Thực sự không muốn cho người khác sợ hãi than cũng khó.
La Dật lắc đầu, sau đó mới hiếu kỳ hỏi tiếp:
- Nói như vậy thuyền này có thể đối kháng lại công kích của yêu thú dưới cấp tám?
- Đó là tự nhiên.
La Hành ở một bên cướp lời La Vũa, ha ha cười đắc ý nói:
- Lắp ráp thân thuyền đúng thiết kế, cho dù là yêu thú cấp tám, thậm chí là cấp chín sơ trung kỳ muốn trong thời gian ngắn phá hư thân thuyền cũng không phải là chuyện đễ dàng! Bằng không, gia tộc sao lại dám cho chúng ta đi Vân Khuê Đảo tại ngoại hải vực lịch lãm kia chứ?