Ngay từ đầu còn có cảm giác “đi lại”, tuy nói biểu tình thong dong, thần sắc bình tĩnh, thế nhưng trong lúc đi lại, chung quy hơn vài phần không ổn định và gấp gáp. Nhưng mà, theo từng bước chân thay thế nhau, tâm thần của hắn phảng phất như đã thực sự thâm nhập vào bầu trời mưa tầm tã, bước tiến dưới chân chưa biến, nhưng mà cảm xúc đi lại dưới trời mưa cũng ngay từ đầu hơi gấp, ngay sau đó dần dần bình ổn, đến cuối cùng, hoàn toàn ngưng trầm...
Một bước, một núi! Một bước này hạ xuống liền phảng phất giống như một ngọn núi ầm ầm hạ xuống! Có định, vững như bàn thạch! Mà tâm tình của La Dật vào lúc này đã trở nên bình tĩnh tới cực hạn, trong ánh mắt của hắn lộ ra thần thái thâm thú, bình ổn mà thong dong...
Một khắc nào đó...
Ầm ầm ầm...
Một đạo thiểm điện bỗng xẹt qua trên bầu trời, mang theo tiếng sâm cuồn cuộn bốc lên giống như từ hồng hoang rít gào truyền tới, La Dật đột nhiên ngẩng đầu, thân thể phảng phất như bị sét đánh sững tại chỗ, quang mang trong mắt tỏa sáng.
Cứ như vậy, đứng trong dông tố, ngơ ngác nhìn bầu trời cao. Một tia mông lung bỗng nhiên chớp động sau bóng lưng hắn.
Tại giờ khắc này, La Dật phảng phất như đã quên đi mục đích chính mình tới đây, hắn quên đi nơi chính mình đứng, quên đi thân pháp, quên đi luật động, quên đi tất cả mọi thứ tồn tại xung quanh.
Dãy núi trọng điệp, cao phong như đâm thẳng trời cao, yêu thú tàn sát bừa bãi, sát khí trải rộng tinh không... Nhưng mà, tất cả những điều này đối với La Dật đã không còn liên quan!
Phảng phất như một đạo sấm sét vừa rồi đã lôi La Dật rời khỏi thế giới này, tách biệt hẳn với phiến thiên địa này.
Biểu tình La Dật mê man, hắn phảng phất như chìm vào trong một ý cảnh mơ hồ đặc biệt nào đó... Bên tai hắn đã không còn tiếng yêu thú giết chóc liên tiếp, còn lại, chỉ có tiếng giọt mưa lách tách vang lên không ngừng, và tiếng sấm cuồn cuộn mà đến, phảng phất như xuyên thấu qua không gian, thời gian.
Trong mắt hắn đã không còn ngọn núi cao cao trải rộng tầng mây, không có rừng rậm yêu thú đầy đàn, còn lại chỉ có một mảnh mưa rào màu xám mông mông, mây đen trên bầu trời, khi thì chui ra khỏi tầng mây, lập tức lại tiêu tán trong tia hồ quang màu xanh.
- Luật động... Cái gì là luật động?
Thanh âm lẩm bẩm của La Dật phảng phất như mang theo lực lượng “quy tắc” nào đó, dĩ nhiên đánh vỡ tiếng sấm chớp dồn dập khắp bầu trời, mềm mại vang lên trong mảnh thiên địa này, vang vọng...
- Đại địa rung động là luật động? Hạt mưa dày đặc này là luật động? Tiếng sấm cuồn cuộn này là luật động? Hay là tia lam mang vừa mới chớp lóe lươt qua là luật động?
Vẻ mê man trong ánh mắt La Dật càng lúc càng thêm dày đặc, hắn phảng phất như biến thành một bước tượng, toàn bộ thể xác tinh thần hắn phảng phất như chìm đắm trong cảnh giới kỳ diệu, cùng với vấn đề nào đó thâm ảo tới cực điểm...
- Luật động, lại là cái gì?
Vẻ mê man trong mắt tiếp tục dày hơn, phảng phất như cùng một vấn đề, nhưng trên thực tế là hai vấn đề tuyệt nhiên khác nhau.
Một chính là hỏi – Cái gì... Là luật động?
Một chính là hỏi – Luật động... Là cái gì?
Một bên...
Hỏi chính là biểu tượng.
Một bên...
Hỏi chính là bản nguyên!
Bất chợt, thân thể La Dật phảng phất như dung nhập vào trong bầu trời mưa tầm tã, mờ ảo hư vô, mông mông lung lung, phảng phất như một đoàn mây xám, hối hản trong con mưa như trút nước, phảng phất lúc nào cũng theo gió tan đi..
Ầm ầm ầm...
Đột nhiên, trong bầu trời lại vang lên tiếng sấm rung động thiên đại, một đạo hồ quang phảng phất như muốn phá vỡ đại địa, bất chợt, xé rách bầu trời! Phảng phất như cả đại địa này trong một tiếng sấm này, đột nhiên run rẩy!
Mà thân hình của La Dật trong tiếng sấm này, đột nhiên run rẩy, đột nhiên chớp động! Cảm giác hư vô mờ ảo vừa rồi cũng trong khoảng khắn biến mất không còn bóng dáng.
Nhãn thần của La Dật đã trong một tiếng sấm này, đột nhiên khôi phục rõ ràng! Sững sờ chốc lát...
Rống rống...
Xa xa, tiếng yêu thú giết chóc thét gào, chui vào lỗ tai hắn, dãy núi trong thiên địa, ví trí bản thân hắn, rừng cây hoang dã, ánh vào mi mắt hắn... Liền dường như đột nhiên giật mình tỉnh giấc, rời khỏi giấc mộng nam kha, tất cả, khôi phục bình thường.
Tách tách tách...
Tiếng nước mưa lọt vào lỗ tai, nhưng đã không còn sự chấn động lòng người như vừa rồi, lôi cuốn vào cảm giác ngoạn cảnh. La Dật thoảng nhiên than nhẹ, đột nhiên biến mất...
Bất quá lập tức, La Dật hít sâu một hơi, tâm tình trong mắt dần dần khôi phục lại bình thường.
Ầm...
Lại nghe một tiếng sấm nổ vang vọng, lập tức, chỉ thấy thân hình La Dật thoáng nhoáng lên, cư nhiên biến mất tại chỗ! Sau đó xuất hiện đã ở một địa phương cách đó mấy chục thước.
Một cái chớp động này, căn bản ngay cả thời gian một tức cũng không tới, nhưng mà trong thời gian một tức này, thân hình La Dật cư nhiên đã vượt qua được khoảng cách mấy chục thước? Này...
Quá nhanh rồi! Nhanh như bôn lôi, kinh nhược thiểm điện!
- Vũ chi luật động...
La Dật đứng yên trong mưa, trong mắt đã lóe lên một tia minh ngộ.
- Sương mù, là do nước bốc lên, sinh ra trong nước, chết đi trong nước... Sương tán sương tụ, đó là vũ chi luật động!
- Tầng mây, sương mù bốc lên ngưng tụ thành. Vì nước mà sinh, vì nước mà chết... Mây cuốn mây tan, đó là vũ chi luật động!
- Thiểm điện, tầng mây ma sát va chạm mà thành, trong nước mà sinh, rời khỏi nước mà chết... Điện lóe điện diệt, đó là vũ chi luật động!
- Tiếng sấm đều là do tầng mây ma sát mà thành, tùy điện thiểm mà sinh, tùy điện diệt mà chết... Sấm vang sấm lặng, đó là vũ chi luật động!
- Vũ khi luật động, không chỉ có nước mưa va chạm vào mặt đất trong sát na phát sinh rung động... Trong thiên địa, vật ứng với thủy mà sinh, tất cả đều là vũ chi luật động!
Tia minh ngộ trong mắt La Dạt càng lúc càng thêm mở rộng, ngưng mà sau một lúc lâu cũng đành thở dài than thẹ, mang theo một chút tiếc nuối.
- Đáng tiếc... Tiếng sấm vừa rồi đã khiến cho ta giật mình tỉnh giấc khỏi cảnh giới kỳ diệu này... Bằng không mà nói...
Trong đầu La Dật, hồi tưởng lại hình ảnh xuất hiện cuối cùng trong đầu hắn ngay vừa rồi...
Đỉnh cao trời đất, đỉnh cao tinh không, mây mù cuồn cuộn, không thể nhìn thấu. Nhưng lại có một loại lực hấp dẫn vô cùng kỳ diệu, một mực dẫn dắt hắn, để hắn nhịn không được muốn tìm tỏi đến tột cùng. Điều này khiến cho La Phong hiếu kỳ tới cực điểm, nhưng mà bởi vì một tiếng sấm vang vọng kia đã khiến hắn như sắp chạm được vào một thứ gì đó bị kinh hãi tỉnh lại... Trước khi hắn hoàn toàn tỉnh táo, hắn phảng phất như thấy được biển tinh không vô biên vô hạn.
- Ta vì tiếng sấm có cảm ngộ, lại vì tiếng sấm mà bị cắt đứt... Vạn vật thế gian, một âm một dương, âu cũng là định số... Nói đến cùng, chính là một đạo lý này sao?
La Dật khẽ thở dài một hơi, liền nở nụ cười, một tia tiếc nuối cuối cùng nhanh chóng bị đẩy ra khỏi đầu, lại nhìn vào thân thể chính mình, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khổ.