Tuy nói bọn họ đã quen với thánh thượng, nhưng thành thật mà nói, Tuyên tướng là cấp trên, còn thánh thượng là Hoàng Đế. Đó là hai người hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ có việc, cấp trên sẽ giúp bọn họ gánh vác, còn giúp bọn họ giải quyết phiền toái, nhưng thánh thượng thì sao? Một khi có chuyện không đúng thì thánh thượng sẽ không ngần ngại nói với bọn họ rằng: Tốt hơn hết là các ngươi đi chết đi.
Cho dù thánh thượng không mắng bọn họ thì đôi mắt âm u kia sẽ đảo qua người bọn họ vài lần khiến bọn họ ăn cơm không vào, ngủ cũng không ngon. Phải cân nhắc tâm tư của hắn, lãng phí tinh lực vào mặt này thì há chẳng làm việc sẽ vướng chân vướng tay?
Bọn họ cũng khó tránh oán giận với Tuyên tướng về chuyện này, đáng tiếc lúc Tuyên tướng không nổi giận thì nhìn rất dễ thương lượng, nhưng hắn vừa cười lạnh thì mọi người liền sợ hắn. Bởi thế, có người trước đó đã chịu hai trận phê bình từ hắn, về sau liền ít ngươi anh dũng dâng mình. Nếu thật sự không còn cách khác phải xin hắn cứu giúp, cũng chỉ có thể quanh co lòng vòng. Đi sang phía Hầu phủ tiểu công tử Tuyên Tuân Lâm thử một lần, nhưng mà kết quả cũng tốt xấu lẫn lộn, nếu có được truyền lời thì càng thảm hơn.
Triều đình nhiều việc, vốn dĩ Tuyên Trọng An cũng không thể hoàn toàn mặc kệ. Phải lên triều, đến nha môn, lại còn bận rộn công vụ, chỉ là không mang về phủ mà thôi. Hai năm trước khi hắn nghỉ ngơi, cũng bởi vì căn cơ triều đình không ổn định nên hắn gánh vác nhiều việc hơn. Hiện giờ đã ổn chút, hắn liền buông tay, nói mặc kệ là thật sự mặc kệ. Bởi vậy, Bảo Lạc lao lực đến kiệt sức, không thể tin được Tuyên tướng nói buông tay liền buông tay, thoải mái đứng một bên nhìn hắn bị thiên hạ giày vò.
Bảo Lạc cũng nói chuyện với Tuyên Tương, nhưng Tuyên tướng vẫn thờ ơ, chỉ cần mắt thấy mặt trời lặn, hắn sẽ trở về nhà, tức giận bảo lạc hoàng cùng hắn nói chuyện với hắn chờ xem, đợi đến hai năm sau, nhìn hắn học thức, làm quăng quầy bàn tay.
Bảo Lạc cũng đã thành thật nói chuyện với Tuyên tướng, nhưng Tuyên tướng vẫn dửng dưng. Chỉ cần vừa thấy mặt trời lặn thì hắn liền muốn về nhà. Bảo Lạc Hoàng tức giận đến mức nói rằng hắn chờ đấy, sau hai năm thì hắn sẽ học theo răm rắp, làm một chưởng quỹ vung tay.
Tuyên Trọng An cười không nói.
Hai năm nay, Bảo Lạc hăng say chăm sóc con cái. Nếu không bắt hắn siêng năng thì hắn rất dễ bỏ hoang chính sự, đâu có thể thuận lợi tiếp nhận như bây giờ.
Tuyên Trọng An đã quyết tâm muốn chăm sóc cơ thể, nhân tiện cũng chăm sóc luôn Uyển Cơ nhà hắn. Hắn bận rộn thì nàng cũng bận theo, chẳng thể rảnh rỗi. Lo nghĩ nhiều việc, sao có thể chăm sóc cơ thể? Tuyên Trọng An nghĩ tới nàng liền không hề bị lay động.
Hắn còn muốn sống với nàng thêm mấy năm.
Bản tính Tuyên tướng rất hẹp hòi, giống hệt với đứa con trai hắn nuôi. Hắn vừa rảnh rỗi, sợ phu nhân không làm phiền, thỉnh thoảng lại bày trò cho nàng vui, còn nói chút chuyện hài hước bên ngoài cho nàng nghe.
Trong hai tháng rảnh rỗi, Hứa Song Uyển đã nghe không ít chuyện về thuộc hạ của hắn. Nàng thán phục chuyện này, khi gặp lại những đại nhân kia tới cửa, suy nghĩ cũng chẳng thể đơn thuần như trước.
Đám thuộc hạ của Tuyên tướng đều không đơn giản, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng, lấy ra đủ để làm ví dụ về lòng tham.
Có một người là cả nhà là cùng nhau giúp đỡ diễn trò, chỉ để đưa nữ nhi làm tiểu thiếp cho trưởng công tử nhà nàng. Trưởng công tử đánh giá người này là: có mưu hơn người, không đủ lòng tham.
Bởi vì năm đó người này có công trong việc hiến kế diệt phỉ nên được giữ lại. Hiếm thấy hắn giữ lại người lấy công chuộc tội. Bình thường Tuyên Trọng An hay trêu tức người này, lần này cũng lấy ra nói cho phu nhân nghe vui tai.
Hầu phủ chỉ có một tiểu trưởng công tử Vọng Khang. Hiện tại bên ngoài có nhiều người muốn đưa người cho Tuyên tướng, sinh thêm một nhi tử để trói Tuyên tướng mới tốt.
Người muốn leo lên Tuyên tướng nhiều hơn bám vào Hầu phủ.
Hứa Song Uyển không thể không biết chuyện này. Trước kia cũng có nhiều người đến cửa nói bóng nói gió, thậm chí còn có người còn muốn đưa nữ nhi qua làm nha hoàn sai bảo, chỉ xin có cơ hội hầu hạ Tuyên tướng đại nhân.
Nàng đã nhiều lần tận mắt nghe chuyện hoang đường từ người khác, nhưng nghe từ miệng trượng phu, nàng mới biết rằng phu quân mình ở bên ngoài cũng trải qua nước sôi lửa bỏng.
Nàng không tiện nhiều lời về chuyện này, không thể làm gì khác ngoài nở nụ cười.
Cho tới giờ, Hầu phủ chỉ có một Thiếu phu nhân là nàng. Trưởng công tử là Tể tướng của một quốc gia, ngay cả thị thiếp cũng không có. Nếu nói ở bên ngoài thì thật sự là chuyện khó tin. Dù sao trong kinh thành Đại Vi, ngay cả một thương nhân bình thường cũng phải nuôi một hai thiếp để khoe khoang mặt mũi, nhưng Hầu phủ vẫn không có. Xưa nay Hứa Song Uyển cũng không bận tâm đ ến những lời này, cũng không hoàn toàn là nàng ghen ghét. Mà phu thê mấy năm nay, tâm tư trong chuyện nam nữ đều lộ rõ trong lòng đối phương. Đa số tâm tư và tinh thần của trượng phu nàng đều dành cho công sự, chút còn lại dành cho nàng còn chưa đủ với hắn.
Hơn nữa, nếu cái nhà này có thêm mấy người, vậy thì không đơn giản là chuyện của cá nhân. Thê thiếp nhiều hơn thì con cháu nhiều hơn, cái nhà này sẽ thay đổi. Hứa Song Uyển rất hiểu điểm này, cũng thản nhiên kể với phu quân nhà mình. Nếu trong nhà có nhiều người hơn thì nàng sẽ lo lắng nhiều hơn. Đến lúc đó, phu thê chia phòng là điều hiển nhiên, có thể còn phải chia nhà. Hầu phủ chi tiêu những thứ này cũng sẽ hoàn toàn thay đổi lớn. Con cái của nàng chắc chắn cũng sẽ thay đổi theo, sẽ không đơn giản như bây giờ là người một nhà ở cùng nhau.
Có một điều càng không thể tránh khỏi đó là phu thê sẽ lướt qua nhau như hai người dưng, đó là chắc chắn. Dù sao muốn quên đi tình cũ, hai người đều phải buông, phu thê có thể như hai người xa lạ và khéo léo tương kinh như tân, chẳng ai quan tâm trong lòng đối phương nghĩ gì thì mới có thể không tranh nhau để sống.
Nếu như vẫn còn tình cảm thì sao có thể không oán không hận, còn cam tâm thấm đao liếm máu cùng nhau? Cũng sao có thể công chính vô tư ở cùng một nhà?
Hứa Song Uyển quá hiểu Hầu phủ muốn gì. Lời nàng nói cũng là chuyện thay đổi trong tương lai, sẽ từng bước thay đổi trong cái nhà này. Còn đến lúc sự chân thành của nàng phải quên như nào, nàng phải chữa lành vết thương như nào mới có thể giả vờ quên hết trước kia, mạng sống và tình cảm như chưa từng tồn tại thì đây là chuyện của bản thân nàng. Cho nên lúc đó nàng nói xong, hắn hỏi nếu như nàng như vậy thì sau này hai người làm sao sống chung, nàng liền nói: “Vẫn như cũ.”
“Vậy ta thì sao?”
“Chàng cũng như thế, ở bên người yêu mới.”
“Còn nàng thì sao?”
“Đến lúc đó, thiếp sẽ chẳng liên quan đến chàng.”
Hứa Song Uyển nhớ rõ lúc đó nàng nói xong, hắn ném cái ly xuống cạnh giường, tức giận đỏ mắt. Sau đó, hắn càn quấy một trận, nghiến răng nghiến lợi nói với nàng một câu là nàng đừng hòng.
Nói như thể nàng rất muốn như vậy.
Nhưng chuyện đã nói rõ ràng, Hứa Song Uyển cũng chưa từng ôm tâm tư cầu may. Cảm tình không liên quan đến hợp mắt, tôn ti cao thấp, thích chính là thích. Thích chính là một nha hoàn xinh đẹp mới vào cửa, một cô gái thanh lâu bán nụ cười trên phố cũng có thể thắng được chính thê cùng sinh vinh nhục mấy chục năm. Chuyện như vậy trong quan to quý nhân chẳng lẽ còn thiếu?
Nàng cảm thấy khó tránh khỏi những điều này, và đáng thương nhất chính là, thê tử nguyên phối của những người này, nếu không có chuyện xảy ra còn tốt, còn nếu như xảy ra chuyện thì mặc kệ là vì gia đình, vì con cái, hay vì tình cũ cũng được, bọn họ còn phải đứng ra lo liệu thay.
Hứa Song Uyển đã từng bị một phu nhân như vậy cầu xin, nhìn các nàng cuối cùng cũng bị đẩy ra để cầu sống chết cho cả nhà. Nàng liền cảm thấy nếu sau này nàng đi tới bước này, nàng nhất định phải có gì đó khác với họ, đó là xoá nhoà hết những uất hận ăn sâu vào xương tuỷ. Dù cho nàng liều mạng, cũng phải liều mạng cho mình, chứ không phải vì người phụ lòng nàng.
Hứa Song Uyển quá tỉnh táo, Tuyên Trọng An cũng nhiều lần lén lút làm loạn với nàng. Nhưng hắn tức giận, người chịu tội không phải nàng. Người chờ hắn về nhà là nàng, khi hắn xảy ra chuyện bầu bạn bên cạnh hắn cũng là nàng. Vì vậy, sau khi Tuyên tướng tỉnh táo lại không còn bực bội trong lòng thì cũng hiểu rõ lời nàng nói đều là thật.
Rất nhiều đôi phu thê trải qua những tháng ngày như nàng nói. Mà những tháng ngày đó còn tốt, bình thường đều là oán hận bất hoà, trước khi chết còn hận không để đối phương chết đi.
Ngươi có lỗi với ta thì ta đâu cần phải xứng đáng với ngươi. Bởi vậy, có một số người trong quan trường không chết trong tay đối thủ, cuối cùng chết trong tay người thân của mình.
Hắn tức giận cũng chỉ vì nàng chính miệng nói rất tàn nhẫn về tương lai có thể xảy ra của hai đứa. Điều khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn là là máu và nước mắt giấu trong giọng điệu ung dung và rõ ràng của nàng. Nàng chưa nói một chữ đau, nhưng hắn nghe thấy máu me đầm đìa từ câu “thiếp không liên quan đến chàng”.
Quyết định như thế nào lại có thể khiến một nữ nhân tin tưởng giao cả mạng sống và tình cảm của mình cho hắn nói ra câu “thiếp không liên quan đến chàng”?
Trên chốn quan trường, có rất nhiều người sợ Tuyên tướng, nhưng Tuyên tướng ở nhà lại khá sợ Tuyên phu nhân. Có đôi khi hắn còn tìm cách lấy lòng nàng, chỉ sợ một ngày nàng trở mặt vô tình, nói không thích hắn thì sẽ không thích hắn nữa, hắn rất sợ.
Tuy nhiên, sau những cuộc nói chuyện sâu sắc, Tuyên Trọng An cũng không còn giấu giếm chuyện mình đang làm ở bên ngoài như trước nữa. Hắn sợ giấu nhiều, một ngày nào đó nàng nghe lén được từ người khác, trong lòng lại nghĩ không tốt, tốt hơn hết là hắn nói trước để trong lòng phu nhân có tính toán, đến lúc đó cũng dễ nhìn rõ.
Quan trọng hơn, Tuyên Trọng An cũng sợ lòng nàng u buồn sẽ làm giảm tuổi thọ.
Đời này hắn đã thoái khỏi cõi chết vô số lần, hiện tại chỉ sợ nhất là bản thân không sống được bao lâu, mà sợ nàng quá vất vả vì hắn, đi trước hắn.
Tính ra, thiên hạ không phải của hắn, Hầu phủ cuối cùng không phải của hắn mà là của con cháu đời sau của Tuyên gia. Chỉ có người và trái tim nàng chỉ thuộc về một mình hắn.
Tuyên tướng ở nhà nói chuyện quan trường chọc cười cho Tuyên phu nhân giải toả mệt mỏi. Hiện tại, Tuyên Tuân Lâm mới được phong làm Hộ bộ Lang trung, mỗi ngày trở về đều thấy gương mặt phấn chấn tinh thần của huynh trưởng, không hề nhìn ra sắc mặt ốm yếu xanh xao, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm.
Buổi tối hôm đó, hắn về nhà sớm một chút, thấy huynh trưởng dẫn cháu trai đọc sách chưa về, hắn liền nói với trưởng tẩu: “Tẩu tử, ca ca thật sự muốn cứ ở nhà như vậy ạ?”
Hắn cũng muốn ở nhà được không?
“Sao thế?” Hứa Song Uyển cười nhìn vẻ mặt lo lắng của Tuân Lâm.
“Buổi trưa huynh ấy đã về, huynh ấy vừa về thì có rất nhiều người đến Hộ bộ cản đệ, đến mức Thái đại nhân cũng tức giận. Không, ông ấy vừa nhìn thấy đệ đã khó chịu, đuổi đệ về nhà.” Tuân Lâm oán giận với tẩu tử.
“Vậy hay là để ca ca đệ tìm Thái đại nhân nói một tiếng?”
“Tẩu tử.” Tuân Lâm cầu xin.
Hứa Song Uyển cười nhìn hắn, mặt Tuân Lâm đỏ bừng khi bị nàng nhìn ra.
“Để ca ca đệ cố gắng nghỉ ngơi một chút.” Lúc bận rộn, Hứa Song Uyển ngoại trừ lo lắng về sức khoẻ hắn, cũng chẳng thể giục hắn trở về. Hiện giờ hắn muốn ở nhà, từ năm trước Hứa Song Uyển đã nghĩ khi hắn ở nhà thì phu thê bọn họ sẽ sống chung như nào. Bởi vậy, nàng còn đọc trước những quyển sách hắn từng đọc, còn hỏi hắn muốn làm gì nhất khi ở nhà, nghe hắn nói muốn lấy một ít sách cổ mà ngoại tổ phụ thu thập trong mấy năm nay đưa đến Quốc Tử Giám cùng thư viện quan phủ ở các nơi. Đầu tiên, nàng đóng một tập giấy để làm thành sách, sau đó
học hỏi từ người khác cách mở và bảo vệ sách cổ. Nàng luôn theo hắn khi hắn muốn làm bất cứ việc gì hắn muốn, một đường phu xướng phụ tùy, lúc này đương nhiên cũng là đứng về phía hắn: “Lúc rảnh rỗi muốn làm gì thì làm, thời gian sau này còn dài, đệ nói xem có phải không?”
Tuân Lâm gật đầu, nói: “Đệ chính là bị bọn hắn cuốn đến phiền, bọn họ còn liên thủ chặn đệ, khiến để chẳng có cách trốn, chỉ đành tức giận với bọn họ, cũng chẳng đến mức, nhưng mà…”
Hắn nói xong cũng mỉm cười: “Đệ cũng có cách trị bọn họ.”
Hắn cười híp mắt, khá giống dáng vẻ của Bảo Lạc Hoàng cười lên.
“Tẩu tử,” Tuân Lâm còn nói: “Tẩu nói khi ca ca vào triều thì bớt cười lại, gần đây huynh ấy trông có vẻ ung dung tự tại, đừng nói triều thần, ngay cả thánh thượng nhìn huynh ấy trong lòng cũng cảm thấy hoảng hốt.”
Huynh trưởng hắn có con đường làm quan quá rộng mở.
“Vậy để ta về nói xem?” Hứa Song Uyển buồn cười nói.
“Vâng, tẩu tử, huynh trưởng đệ cứ gây chuyện với tẩu, tẩu không thấy huynh ấy phiền ạ?”
“Nhắc mới nhớ, không phiền đâu.” Hứa Song Uyển gật đầu: “Đôi khi cũng phải nói chàng ấy phiền, nếu không thì chàng ấy sẽ được voi đòi tiên mất.”
“Thật không phiền ạ? Huynh ấy ở nhà tẩu không ở trước mặt, một ngày huynh ấy tìm tẩu mười mấy chuyến đấy.” Tuân Lâm tặc lưỡi. Ca ca ruột hắn, hắn biết, uống một ly nước còn phải tìm tẩu tử bưng đến, người hầu bưng đến huynh ấy chẳng thèm uống một giọt, cứ như người ta đầu độc huynh ấy.
“Cũng bình thường.” Hứa Song Uyển sắp bật cười: “Chàng ấy đùa cho ta vui, chàng ấy có việc riêng bận bịu, dừng lại chợt nhớ gọi ta một tiếng, ta thấy chàng ấy sợ quên ta ấy.”
Tuân Lâm khâm phục: “Tẩu đúng là nuông chiều huynh ấy.”
Hứa Song Uyển mỉm cười.
Cũng không phải nuông chiều hay không, chỉ là phu thê bọn họ đồng cam cộng khổ, sống nương tựa vào nhau. Nếu không thể luôn luôn ôm nhau, vậy thì luôn để trong lòng thôi.
**
Tuân Lâm mới lộ tài năng trên triều, nhưng đã là mục tiêu chú ý của mọi người. Hắn là công tử thế gia tao nhã, nghĩa huynh là Hoàng đế, huynh trưởng là Tả tướng của một quốc gia. Hai năm trước, hôn sự của hắn đã có người nhắc tới trước mặt Hứa Song Uyển, ngay cả bên phía Khương phủ cũng liên tiếp nhận được lời hỏi thăm của người khác. Bên Khương gia tộc cũng rất muốn có nữ nhi trong tộc gả vào Hầu phủ.
Có thể nói, toàn bộ kinh thành chỉ cần có cửa, trong nhà có nữ nhi đến tuổi gả đều sẽ nhìn chằm chằm tiểu công tử của phủ Quy Đức Hầu…
Ngay cả nữ nhi nhà bình thường cũng biết chỉ cần gả cho hắn thì cả đời sẽ không lo ăn uống, có thể hưởng mọi vinh hoa phú quý.
Tuân Lâm đã mười sáu tuổi, cũng có thể định việc hôn nhân. Cho dù thành thân thì tuổi này cũng không còn sớm. Khi huynh trưởng hắn ít ở trong triều hơn, người tìm hắn nhiều hơn thì người đánh chủ ý tới hắn càng nhiều. Bên phía Khương gia đã tới vài chuyến, Hứa Song Uyển khó tránh khỏi phải thương lượng với trượng phu về chuyện này.
“Hai năm nữa rồi nói sau.” Tuyên Trọng An nói với nàng: “Chờ Tuân Lâm có thể ra ngoài lập phủ, đến lúc đó nàng sẽ giúp nó chuẩn bị hôn sự.”
“Lập phủ?” Hứa Song Uyển nghe xong sững sờ.
“Ừ, lập phủ. Nó thành thân, lập phủ. Sau khi ra ngoài mấy năm thì nó có thể làm chủ tử của Tuyên phủ nó. Ta không định quản thúc nó cả đời, để nó tự ra ngoài xông pha, chiếm được công lao cũng là tự mình chiếm.” Tuyên Trọng An nói tiếp: “Ta hơi lo lắng về nó, nó dựa vào ta thì đi quá chậm, trái lại Vọng Khang thì ta yên tâm hơn.”
Vọng Khang mới là người rất giống hắn.
“Sao lại nói thế?” Hứa Song Uyển không hiểu rõ.
“Tuân Lâm trọng tình, nói ra thì là một đức tính tốt.” Tuyên Trọng An nhìn thê tử hơi nhíu mày, mỉm cười: “Nhưng nói chính ra, đây cũng là đức tính hơi do dự thiếu quyết đoán.”
Tính tình Tuân Lâm hơi giống phụ thân.
Nhưng tính tình này có lẽ là bẩm sinh, khi còn bé hắn cũng có chút, cho dù đến bây giờ vẫn còn, nhưng điều ấy không thể ảnh hưởng tới hắn. Chút do dự thiếu quyết đoán của hắn đã bị sinh tử của Hầu phủ mài mòn từ nhỏ. Một đường sát phạt đã biến hắn thành một người khác, tình cảm của hắn là bị hắn khống chế, dùng như nào mặc hắn định đoạt, nhưng Tuân Lâm không phải hắn, Hầu phủ cũng không phải Hầu phủ của năm đó. Dưới tình cảnh hiện giờ, Tuân Lâm khó có thể trở thành một người nhẫn tâm.
“Tính tình của nó cũng có chỗ không tốt, chờ ra ngoài hai năm trở về cũng gần được rồi.” Tuyên Trọng An trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Đến lúc đó người trong kinh này lại thay đổi, lập trường của nó trở về cũng công bằng hơn nhiều, hơn nữa…”
Tuyên Trọng An nhìn nàng, mắt cũng không chớp, nói: “Đến lúc đó Vọng Khang cũng lớn rồi.”
Hứa Song Uyển nhíu mày nhìn hắn, không nói gì.
“Vọng Khang rất giống ta, cũng rất giống nàng.” Tuyên Trọng An siết chặt tay nàng và nói: “Ta yên tâm về nó, nhưng nó cũng là người mà ta lo lắng nhất.”
Lần này, Hứa Song Uyển gật đầu.
“Hai năm nay, nó học chúng ta làm việc.” Hứa Song Uyển nói đến đây, thở dài: “Giống như đúc.”
Trong từng cử động nhỏ của nó đã toát ra cách dơ đao dứt khoát, và sự quyết đoán của nàng ẩn dưới lời nói nhẹ nhàng, Vọng Khang giống hệt bọn họ.
Tuân Lâm và Vọng Khang rất khác nhau.
Tuân Lâm không phải người không có đầu óc, nhưng đầu óc của hắn là học được sau khi trưởng thành. Còn Vọng Khang là không dạy cũng đã bất giác học được.
Nó đã có sẵn sự tàn nhẫn và cảm giác có chừng mực, còn tiểu thúc nó phải đi mài dũa mới có thể phát triển.
“Nàng không phải bị nó dỗ dành à?” Tuyên Trọng An cười nói.
“Không.” Hứa Song Uyển lắc đầu, nhìn hắn: “Lúc nó dỗ thiếp y hệt như lúc chàng dỗ dành thiếp.”
Nói đến đây, vẻ mặt nàng dịu đi: “Nó cũng giống chàng, luôn muốn làm thiếp vui.”
“Nó quan tâm nàng.”
Hứa Song Uyển mỉm cười.
“Cũng giống như ta quan tâm nàng.” Tuyên Trọng An kéo nàng lại, ôm chặt vào lòng: “Bây giờ ta ở nhà còn có thể dạy dỗ nó nhiều hơn, chờ nó lớn lên, nó sẽ không thể nghe chúng ta dạy nữa.”
Hứa Song Uyển nghe xong lời của hắn, cả người bỗng im lặng. Một lát sau, nàng mới khẽ thở dài, nói: “Đến lúc đó cứ thả nó ra ngoài vậy.”
Tiểu ưng mọc cánh sẽ muốn bay.
**
Năm Kiến Nguyên thứ tám, Tuyên Trọng An bắt đầu bận rộn trở lại.
Năm nay Tuân Lâm nói muốn thành thân, nói là Lục tiểu thư Sở Hổ Phách nhà Sở đô đốc Lạc Châu. Cô nương này là Tuân Lâm tự mình muốn lấy, Hứa Song Uyển nghe nói cô nương này còn lớn hơn Tuân Lâm một tuổi, là một nữ tướng quân dũng cảm từ nhỏ đánh bại cả Lạc Châu, không có đối thủ. Nàng một đêm không ngủ, do dự không quyết, nhưng dưới cái gật đầu của hai huynh đệ, nàng vẫn theo bọn họ.
Vọng Khang lại liên tục tán thưởng hành động của tiểu thúc. Cậu đã nói với mẫu thân là cuối năm đón dâu, nhất định phải để cậu đi cùng.
Hứa Song Uyển nhìn Vọng Khang vui vẻ không ngớt, thầm nghĩ cũng may phụ thân con đã ra quyết định muốn thả con ra ngoài rèn luyện. Nếu không trước khi để con ra ngoài lập phủ, cuộc sống của nàng chắc chắn không thoải mái.
Tuân Lâm cưới nữ nhi Sở gia. Hắn nói là thích, nhưng Hứa Song Uyển lại hiểu được, đây là Sở gia liên minh với Tuyên gia, từ nay về sau vận mệnh hai nhà sẽ bị gắn liền với nhau, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Sở gia nắm quân quyền, Tuyên gia chính là cán cân bằng giữa hắn và Thánh thượng. Đây là Tuân Lâm tự đặt mình vào vòng xoáy trung gian hoà giải, sau này cả đời hắn sẽ không được yên ổn.
Nhưng đây là Tuân Lâm tự mình chọn, Hứa Song Uyển không còn cách nào khác. Điều càng làm cho nàng cảm thấy đau đầu chính là Vọng Khang đã tràn đầy hứng phấn khởi nhìn chằm chằm Lạc Châu.
Vào tháng mười một cuối năm nay, Tuân Lâm cưới Sở gia Sở Hổ Phách.
Tẩu tử còn chưa lên tiếng, Tuân Lâm liền nhận được một đạo thánh chỉ ra lập phủ. Mới lập phủ được một tháng, thứ đầu tiên hắn nhận được không phải là thánh chỉ ra ngoài làm quân châu, mà là được uỷ nhiệm làm đốc quân đến Tây Bắc đánh trận.
Lúc này, hai mươi vạn đại quân nước Hồ tiếp giáp với Tây Bắc của Đại Vi, điên cuồng tấn công tới tấp trên dưới cả nước Đại Vi sau tết. Chưa đầy mười ngày đã xâm chiếm tuyến Tây Bắc, công phá phòng tuyến không lỗ hổng của Đại Vi. Mà trưởng tử của Cảnh đô đốc phủ đại Đô Đốc Lạc Châu, Bưu Kỵ Đại tướng quân Cảnh Uy đã làm gương cho binh sĩ, hy sinh vì nước trong trận đại chiến này. Bởi vậy, Cảnh Lượng đã treo soái ra trận, dẫn đại binh đến Hà Tây Châu nghênh chiến với đội đột kích của Hồ quốc.
Một ngày sau khi tin tức truyền đến triều đình, tối hôm đó, Hứa Song Uyển phát hiện Vọng Khang không còn trong phủ.
Trượng phu không ở nhà, Hứa Song Uyển nhanh chóng ra quyết định phái tử sĩ trong phủ đến đường giao thông quan trọng của Tây Bắc cản người. Đêm ấy nàng cả đêm không ngủ, cũng không chờ được người về.
Nửa tháng sau, vẫn chưa có ai trở về.
Năm Kiến Nguyên thứ chín, quân nước Hồ tấn công với quy mô lớn, chỉ vẻn vẹn hai tháng, quân Tây Bắc đã có hơn mười vạn người chết và bị thương mới ép quân nước Hồ trở về thảo nguyên của bọn họ.
Cả nước đang chờ triều đình ra lệnh tấn công nước Hồ, rửa sạch mối thù hận với quân nước Hồ.
Lúc này triều đình cũng đang cãi nhau, chủ trương đại công và đàm hoà, còn có trung lập chiếm ba phần triều đình. Mấy đêm liên tiếp, Tuyên Trọng An dẫn theo nhân mã ở lại trong cung, triệt để thương lương kết quả cuối cùng với Bảo Lạc.
Cuối cùng, thánh thượng ra mặt chủ trương đàm phán hòa bình.
Hứa Song Uyển là người đầu tiên nghe được tin triều đình sẽ giảng hoà, nghe xong, mí mắt của nàng liên tục chớp, nhịp tim liên tục đập, buồn nôn đến mức ngất xỉu. Ngày Vọng Khang đi nàng cũng không chưa từng sợ hãi đến vậy, nàng lập tức sai hộ vệ trong phủ hạ tử lệnh, bảo bọn họ lập tức gọi Tướng gia trở về.
Tuyên Trọng An chưa thoát thân được, nhưng Hứa Song Uyển hạ tử lệnh cho hộ vệ. Sau khi vội vàng trở về, hắn nhìn thấy sắc mặt thê tử tái nhợt.
Uyển Cơ nói không nên lời, hắn cũng không rõ nguyên nhân, nhưng vừa mới vào phủ chưa đầy nửa nén hương, vừa mới an ủi nàng vài câu, còn chưa nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc chợt nghe người phía dưới báo cáo rằng hắn vừa rời khỏi phòng nghị sự chưa lâu thì phòng nghị sự đã nổ tung, còn mấy đại nhân chưa rời đi, có hai các lão bị thương một vị tử vong. Cũng may, thánh thượng đi nửa đường đến phòng nghị sự nghe thấy tin hắn hồi phủ liền xoay người trở về cung.
Hứa Song Uyển nghe thấy, trái tim vẫn đang hoảng sợ treo trên cổ họng mới hạ xuống vị trí, sau đó nàng hôn mê bất tỉnh.