Nàng không ngờ tới chính là chuyến đi này của hắn đã giải quyết hơn nửa trách nhiệm trong lòng mình.
Tuyên Trọng An chạm vào đôi mắt biết cười của nàng, thấy nàng đẹp như bông hoa dịu dàng phấp phới trong gió xuân, nói với vẻ không đồng ý: “Nàng phải biết, trên đời này không có chuyện gì mà phu quân nàng không làm được.”
Hứa Song Uyển cười đến mức vùi mặt vào lồ ng ngực hắn.
Tuyên Trọng An thoả lòng: “Tin ta là được.”
Hứa Song Uyển suýt nữa cười thành tiếng trong ngực hắn.
Hắn là ân huệ tốt nhất trong cuộc đời của nàng.
**
Triều đình bận bịu. Tuyên tướng nói là chỉ nửa ngày công, nhưng sau khi hồi phủ vẫn sẽ bị người khác liên tục đến phủ xin mới, vô cùng phiền phức. Có một số việc kể ra thì không phải hắn thì không được, tính ra thì số canh giờ trong một ngày hắn ở nhà cũng chẳng nhiều, so với trước kia cả ngày ở nha môn thì bôn ba tới lui lại càng vất vả hơn.
Hứa Song Uyển cân nhắc muốn khuyên hắn, nhưng thấy hắn thành thạo điêu luyện, cơ thể cũng không có vẻ mệt mỏi, Đan Cửu cũng nói mạch tượng của hắn trầm ổn và đã tốt hơn trước đây nhiều. Nàng thầm nghĩ bây giờ hắn đều giao các việc lớn vào tay Bảo Lạc, chuyện trên tay đều là làm chút để loại bỏ lễ nghi rườm rà, cuối cùng vẫn giao cho thánh thượng định đoạt, cũng chỉ là qua tay chứ không phải hao tổn tinh thần chu toàn trên dưới như trước kia. Giấc ngủ của hắn còn tốt hơn trước kia nên cũng không mở miệng khuyên nhủ.
Nàng đang đợi tin tức từ thị trấn Lương ở biên cảnh, sau khi biết toàn bộ tử sĩ trong phủ đã đến bên cạnh Vọng Khang và Tuân Lâm, nàng mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm.
Nàng thở phào nhẹ nhõm thì bị trượng phu chê cười, cho rằng ngoài mặt nàng là một vẻ, nhưng trong thâm tâm một vẻ khác, nói tin lời của hắn đều là lừa hắn, trong lòng nàng thì nhi tử mới là quan trọng nhất.
Tính mạng Vọng Khang không sao là được, Hứa Song Uyển không tranh cãi hắn chuyện đổi trắng thay đen. Tuyên trưởng công tử nhìn nàng không phản bác, hắn lại không thể một mình cãi nhau nên đành hừ hừ rồi bỏ qua cho nàng.
Trùng hợp, Hứa Song Uyển dưỡng thai một thời gian, sau khi nhận được tin thai nhi hoàn toàn xác định được bảo đảm, chỉ cần cẩn thận thì sẽ không có nguy cơ sảy thai, cũng không cần uống thuốc xoa bóp hàng ngày. Lúc này, ngay cả những người lâu năm như Ngu nương và Thái Hà cũng đều cho rằng nàng yên tâm sau khi nhận được tin về tiểu trưởng công tử.
Đây cũng là bình thường, nào có con nhỏ ở bên ngoài mà mẫu thân không nóng ruột nóng gan? Cũng chỉ có Tuyên tướng công khai ăn dấm.
Thai nhi của Hứa Song Uyển vừa ổn định, sắc mặt nghiêm khắc sắc bén của Tuyên tướng trong phủ cũng trở lại bình thường đôi chút. Cuối cùng, toàn nô bộc trên dưới quý phủ cũng không phải nơm nớp lo sợ như trước.
Xưa nay, trưởng công tử không phải một chủ tử dễ hầu hạ. Ngoại trừ mấy người làm lâu năm trong Thấm Viên thì tất cả người hầu trong phủ câm như hến và rất sợ vị trưởng công tử Hầu phủ – Tể tướng của một quốc gia này.
Tin tức tiểu trưởng công tử không gặp nguy hiểm vừa đến thì không khí vô hình trung đình trệ khiến người ta không thở nỗi cũng xuôi bớt. Không nói đến cuộc sóng của người hầu trong Hầu phủ thoải mái hơn, ngay cả Ngọc Quân hay im lặng trước mặt mẫu thân cũng vui vẻ nhanh nhảu hơn nhiều, trong phủ lại vang lên tiếng cười vui vẻ của ngọt tỷ nhi.
Đối với tiểu nữ nhi, Hứa Song Uyển đau lòng không thôi. Trước kia, tâm trạng trượng phu không tốt, trong phủ không ai dám vui mừng, mà Ngọc Quân lo lắng cho bọn họ sao có thể cười nổi.
Từ nhỏ, Hứa Song Uyển đã biết người lớn không vui thì trẻ con dù hài lòng cũng không dám có cảm giác vui vẻ. Sau khi nàng làm mẫu thân, từng nghĩ tới sẽ không để nhi tử của nàng lo lắng sợ hãi vì người lớn bọn họ, chỉ là nàng nghĩ quá tốt, việc không phải do sức của một người có thể khống chế.
Sau khi Thi Như Lan vào kinh, ngoại trừ hai ngày tiến cung thì vẫn ở trong Hầu phủ không rời. Hứa Song Uyển giữ nàng ấy bên cạnh để dưỡng thai, sau khi cái thai ổn định thì nàng liền để Thi Như Lan đi nhận phủ để ở.
Đan Phủ ở tại phía đông, là toà nhà được thánh thượng ban cho. Dùng lộ trình ngồi kiệu để tính thì mất nửa canh giờ từ Hầu phủ đến. Dù có việc gấp cần nàng ấy thì lúc đó đi mời cũng không bị muộn.
Nhi tử của nàng ấy vẫn ở bên phía Đan phủ. Khoảng thời gian này không ở bên cạnh mẫu thân, chắc là cực kỳ nhớ nương.
Thi Như Lan nghe nàng nói như vậy, suy nghĩ một chút vẫn lắc đầu: “Đợi thêm mấy ngày, chờ ngài ổn thêm vài ngày, muội xem kỹ hơn rồi hẵng nói.”
“Cũng được. Nếu muội có việc phải đi thì cứ để người hầu đến thông báo một tiếng là được, không cần tự mình đến đây. Khoảng thời gian này, chúng ta đã thường xuyên gặp nhau, muội và ta không cần đa lễ.”
“Muội nghe ngài.”
Câu nói này của Thi Như Lan chứa chút vẻ dịu dàng của tiểu thư khuê các trước kia. Hai mắt Hứa Song Uyển chợt lóe, cười nhìn về phía nàng ấy.
Kinh thành đã thay đổi quá nhiều, bao nhiêu quý tộc giàu có xưa đã bị mai một thì có bấy nhiêu quý tộc mới trỗi dậy. Không chỉ có triều cục được khai sáng mà các cô nương trong kinht hành, xuất thân từ quan lại như ngày xưa đã có cuộc sống tốt hơn rất nhiều. Nhất là những năm gần đây, Hoàng hậu nương nương đã ban hai chiếu chỉ, trong chiếu chỉ nói nữ tử tài đức vẹn toàn người có đức. Ngày nay, nhiều gia đình coi con gái như châu như báu, hết lòng dạy dỗ nên người, bởi vậy đã nuôi dưỡng ra các tiểu cô nương có khí chất không giống các nàng, trẻ tuổi tràn đầy sức sống.
Các nàng đến độ tuổi này, nói ra thì hiền lành dễ nghe, nhưng thực ra là nhát gan hơn họ nhiều.
“Ngài cười gì đó?” Thi Như Lan thấy nàng chỉ cười không nói liền hỏi.
“Thời gian thấm thoát thoi đưa, các con của muội và ta đều đã lớn rồi.” Hứa Song Uyển không nhiều lời, chỉ lựa lời mà nói.
Hiện tại, Như Lan nói chuyện với nàng mang theo kính ngữ, đây là vì thân phận của hai người không giống, muốn để nàng ở chung trò chuyện như trước kia thì rất khó.
Nàng không phải Hứa nhị cô nương năm xưa, hiện tại Như Lan cũng là Dược Vương phu nhân mới danh chấn thiên hạ. Gánh nặng trên vai của bọn họ quá nặng, tâm tư lăn lộn trong hồng trần lại vừa sâu vừa trầm. Bởi vì cách biệt thân phận, dù cho các nàng ở cùng phe nhưng cũng như cách một trời một vực, không dễ dàng chạm đến lòng nhau.
“Già rồi.” Nghe vậy, Thi Như Lan bật cười.
“Không phải, là dần có tuổi.”
“Vâng, là dần có tuổi.” Thi Như Lan bật cười mãi.
“Qua hai ngày nữa, phía ta lại ổn định thêm hai ngày thì muội trở về ở bên chăm hài tử và Đan tiểu thúc đi, nếu không thì trong lòng ta cũng không thoải mái.”
“Ầy, biết rồi.” Thi Như Lan biết không phải nàng khách khí nên đồng ý.
Uyển tỷ tỷ nàng, ở bên ngoài đều nói ngoại trừ nàng may mắn có phúc nên gả đúng người. Mọi chuyện đều mờ mịt, còn có người nói nàng khắc phụ khắc mẫu, là người không có người thân. Trong mấy nhà danh môn, người ta đồn thổi bụng dạ nàng hẹp hòi, là hạng người đạo đức giả, ngay cả bà bà cũng không tha, lừa lọc thiên hạ, trộm danh cướp đoạt.
Những năm gần đây, Hầu phủ qua lại với Dược Vương Cốc, Hứa Song Uyển đối xử với Dược Vương Cốc là cầu gì được ấy, rất ân cần và chu đáo, chưa từng tỏ ra kiêu ngạo, không giống như danh môn quý phụ. Thi Như Lan gặp lại nàng, thậm chí mấy ngày đầu còn lo lắng cho nàng, sợ nàng quá nhu nhược bị thiệt nên cung kính trong lời nói với nàng hơn, cũng không muốn tỏ ra không chút tôn trọng hay khinh thường nào trước mặt người có ân với mình là Hứa Song Uyển.
Thi Như Lan đã nhìn quen sống chết ở Dược Vương Cốc, tim lạnh như sắt, nhưng đối đãi với ân nhân, người ngồi ở vị trí cao như nàng vẫn ẩn chứa chút ý tốt. Tim nàng bất giác mềm đi hai phần. Thiết nương tử thay Dược Vương Cốc đẩy lên nửa bầu trời cam nguyện cúi đầu hạ thấp trước mặt Hứa Song Uyển. Hứa Song Uyển không biết, nhưng nàng nghĩ rằng Thi Như Lan nhớ đến thân phận và niệm tình cũ cung kính thuận theo, quả thực là như vậy.
Thi Như Lan ở lại thêm hai ngày ở Hầu phủ rồi rời Hầu phủ đi nhận phủ. Tuyên Trọng An biết thê tử mình khuyên người ta rời đi, cũng chỉ đành biết lắc đầu với nàng.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hắn cũng không muốn nói nàng nữa.
Mấy ngày sau, nửa đêm hôm đó, có người trong cung đến gọi Tuyên tướng vào cung.
Nội thị đến báo thấy Hứa Song Uyển liền nhỏ giọng nói với nàng: “Bẩm Tuyên phu nhân, là chuyện kia.”
Hắn là cung nhân bên cạnh Hoàng hậu, tuổi không lớn, nhưng làm việc cẩn thận đáng tin, rất được Hoàng hậu trọng dụng. Hứa Song Uyển cũng quen biết với hắn, nghe vậy liền nhìn về phía hắn.
Không đợi nàng hỏi, vị công công họ Nhâm bên cạnh Hoàng hậu liếc mắt nhìn hạ nhân trong phòng một cái, thấy ánh mắt của các nàng đợi Tuyên phu nhân ra hiệu rồi nhanh chóng lui xuống. Hắn lại đợi một lát, chờ tiếng bước chân yên tĩnh, hắn lại nhìn người hầu lâu năm là Ngu bà và Hà nương bên cạnh Tướng phu nhân một cái rồi mới nói: “Nương nương bảo nô tài báo cho ngài biết một tiếng, người đã điều tra được người này là một nam tử giả trang thành cung nữ bên cạnh Trân phi, người này có khuôn mặt giống nữ, lừa dối dịch dung vào cung, còn giở mánh khoé giấu diếm phủ Nội vụ lục soát người. Có điều, lưới trời tuy thưa khó lọt, việc này vẫn để cho nương nương điều tra ra, cháy nhà ra mặt chuột.”
Hứa Song Uyển chưa kịp ngạc nhiên thì ở cửa truyền lên tiếng xin mời của Tuyên tướng, hắn lập tức vội vã ra ngoài.
Tuyên tướng nhìn thấy hắn chạy tới từ phía sau, trước khi lên kiệu lạnh lùng liếc thái giám này một cái. Nhâm công công cứ mãi khom lưng, chờ kiệu tướng gia được khiêng lên, lúc này hắn mới lau mồ hôi trên đầu, lên kiệu nhỏ rồi đi theo phía sau.
**
Trước tiên, Bảo Lạc để Ngự lâm quân bắt Tuyên Nhạc Phổ ở Công bộ vào trong cung, mời Tuyên tướng ở phía sau. Dù sao Tuyên tướng và Quảng Hải Tuyên gia cũng từng là người cùng tông, chỉ là cùng dòng máu nhưng không hoà thuận. Tuyên Nhạc Phổ cũng xem như là đường đệ của Tuyên tướng, xử quyết hắn ra sao thì cũng phải hỏi thăm Tuyên tướng.
Tuyên Trọng An vừa vào Thái Cực điện, đón nhận ánh mắt có vài phần bình tĩnh của Tuyên Nhạc Phổ đang quỳ gối ở Thái Cực điện.
Tuyên Nhạc Phổ vẫn có phong thái của một công tử danh gia vọng tộc. Mặc dù vào lúc này, hắn vẫn có chút khiêm tốn không kiêu ngạo, dáng vẻ như không thẹn với lương tâm, Tuyên Trọng An thấy vậy liền lắc đầu.
“Nghĩa huynh đến rồi, ngồi đi.” Dáng vẻ Bảo Lạc cũng không giống như tức giận, sắc mặt không thể nói là vui vẻ, nhưng cũng không có vẻ kém. Tuyên Trọng An còn chưa thỉnh an thì hắn đã bình tĩnh nói trước.
“Bái kiến thánh thượng.”
“Ừ, Hỉ Bảo, lấy cho Tuyên tướng cái ghế.”
“Vâng.”
“Tạ thánh thượng.” Nội thị đưa ghế đến, Tuyên tướng hất áo bào ngồi xuống rồi ngẩng đầu lôi kéo vạt áo và cổ áo ở quan phục.
Bảo Lạc thấy vậy liền mở miệng: “Vội vàng vào cung à?”
“Vâng.” Đúng là vội vàng một chút, không để Uyển Cơ xuống giường, để người hầu giúp đỡ hắn mặc. Không thuận tay bằng nàng, áo lót bị hơi chặt, hơi siết cổ.
“Làm phiền hai người?”
“Tẩu tử ngài ngủ không sâu.”
“Vậy thì là trách trẫm?” Bảo Lạc nhíu mày.
“Sau này ngài vẫn nên cố gắng chọn thời điểm tốt hẵng truyền vi thần, thần thấy ban ngày không tồi đâu.” Tuyên tướng nhận tách trà, lạnh nhạt nói.
“Hừ hừ.” Bảo Lạc cười lạnh.
Hai quân thần nói chuyện phiếm. Tuyên Nhạc Phổ đang quỳ, hai mắt vốn đang nhìn quân thần ngồi trên mặt đất kia. Lúc này, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía vị đường huynh lòng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình kia của hắn.