Cho dù chỉ một cái nhìn thoáng qua thì Uyển Cơ cũng hiểu lòng hắn. Nàng luôn trân trọng hắn, ngay cả một chút tình cảm dành thì nàng cũng sẽ cẩn thận nâng niu trong lòng, xưa nay không nỡ phụ lòng hắn.
Phu thê bên nhau bao nhiêu năm, sống nương tựa vào nhau cả một đoạn đường. Hắn trân trọng nàng thì nàng cũng dành trọng tâm tư đặt hắn trong lòng, thương, và bảo vệ hắn.
Có nàng đồng hành, nàng kề bên khiến hắn chưa bao giờ cảm thấy cô đơn trong cả đoạn đường. Tuyên Trọng An muốn cùng nàng đến đầu bạc răng long, nhưng gánh nặng của nàng không nhẹ, cũng may nàng chẳng quan tâm đ ến những tiểu tiết của nữ tử. Có thể nói, lòng dạ hơn cả bậc đại trượng phu. Đôi khi nàng còn thuyết phục hắn đừng bận tâm đ ến chuyện đã qua, đừng hỏi nguyên nhân, chỉ tập trung vào tương lai.
“Trẫm không hiểu các ngươi.” Bảo Lạc thấy Ngự thư phòng đang ở trước mắt, một đám thần tử đang chờ bên trong đợi bọn họ nghị sự. Hắn vừa nghĩ đến những chuyện đau đầu kia thì lập tức ngừng bước, tập trung ép hỏi chuyện của huynh trưởng và tẩu tử: “Chẳng lẽ các ngươi chưa từng cãi nhau?”
Tuyên Trọng An tiến lên mấy bước, thấy Hoàng đế không đi theo thì chợt vẫy tay, Hoàng đế không nghe, cứ không bước thêm. Hắn bất đắc dĩ dừng bước rồi đáp: “Có.”
Bảo Lạc lập tức hớn hở, đuổi theo hai bước: “Cãi nhau như nào?”
Tuyên Trọng An thấy hắn đến gần, chợt tiến lên thêm hai bước, cách Ngự thư phòng không còn xa. Ngoài thư phòng còn có nghịch thần đang thò đầu ra nhìn về hướng này, Bảo Lạc Hoàng tức giận, quát hắn dừng bước rồi nói: “Nhanh lên nói trẫm nghe.”
“Vương đại nhân…” Lúc này, Tuyên tướng giơ tay lên, chắp tay cao giọng về phía đại thần ở phía xa đang nhìn về hướng bọn họ.
Bên kia, Vương đại nhân cũng chắp tay, cao giọng hướng về phía này: “Vi thần bái kiện thánh thượng, Tuyên đại nhân…”
Tuyên tướng bước nhanh về phía ông, Bảo Lạc lườm hắn, vung tay đi về phía trước.
Tuyên Trọng An sờ mũi dưới cái trợn mắt của hắn. Hắn không thể nói với Bảo Lạc rằng trong Thấm Viên nhà bọn họ, người luôn giận dỗi Thiếu phu nhân là hắn được?
Tính tình của Thiếu phu nhân rất tốt, chưa từng giận dỗi hắn. Dù cho cực kỳ tức giận cũng chỉ lườm hắn mấy cái, nhưng hắn lại thường xuyên hờn dỗi, kìm lòng không nói chuyện với nàng chỉ đợi nàng chịu thua hắn.
**
Hứa Song Uyển tiến cung, thật ra trưởng công tử không yên tâm về nàng.
Không cần biết Quảng Hải Tuyên phủ có động tác to lớn cỡ nào, nhưng phủ Quy Đức Hầu là nàng quản gia, nên dẫu Quảng Hải làm loạn đến phủ thì nàng cũng có đối sách. Chỉ là tiếng động quá lớn vẫn sẽ quấy rầy sự yên tĩnh của nàng, cuối cùng vẫn sẽ phiền lòng. Suy nghĩ cho đứa con trong bụng, tạm thời vẫn nên tránh xa một khoảng thời gian cũng tốt.
Nhưng nàng vừa tiến cung thì sau lưng cũng nhiều việc. Hiện nay hai phía công công và bà bà đã được xử lý xong. Bà bà đã được đưa đi, bên phía công công có Khương gia để ý giúp. Trong phủ Tuân Lâm và Hổ Phách, nàng đã phái Phúc bà dẫn người qua trông coi, chỉ mong không xảy ra chuyện.
Nói là nàng tránh phiền phức, buông tay thì cũng còn nhiều chuyện phải lo. Chuyện trong phủ tìm đến thì càng không thể tránh khỏi, quả thật tổn hại tinh thần.
Thi Như Lan tiến cung bắt mạch cho Hoàng hậu và Hứa Song Uyển, thấy chỉ qua mấy ngày mà Hứa Song Uyển đã sụt cân. Lời khuyên của nàng ấy ngậm trong miệng, trước ánh mắt nhẹ nhàng mỉm cười của Hứa Song Uyển, cuối cùng vẫn không nói ra.
Hứa nhị tỷ tỷ là người hiểu chuyện, đâu cần nàng khuyên.
Tuy nhiên đến địa vị này của nàng, có trượng phu thật lòng yêu thương và bảo vệ, những ngày tháng này cứ trôi qua như vậy. Trên đời ai cũng có nỗi khổ riêng, càng trên cao thì càng lạnh lẽo. Thiên quân tiên nhân cao cao tại thượng không thể với tới khiến người ngưỡng mộ, nhưng ai biết xung quanh bọn họ là gió lạnh buốt giá mà người bình thường không thể chịu đựng được.
Quảng Hải Tuyên gia chó cùng rứt giậu. Tuyên Nhị không vào được phủ Quy Đức Hầu nên dùng mọi thủ đoạn xấu xa, sử dụng mấy quân cờ chôn trong phủ Quy Đức Hầu bọn họ. Mấy quân cờ này hầu hết chôn trong cửa hàng của Hứa Song Uyển. Trong đó có một người là cô gia của nhà chồng con gái Ngu nương. Sự việc vừa xảy ra thì tiểu cô tử nhà này dẫn theo con gái Ngu nương tìm đến nhà thân gia Ngu Nương. Tiểu cô tử quỳ lại khóc lóc xin con gái Ngu nương nói giúp cho, Ngu nương vừa biết chuyện lập tức để con gái ở lại Hầu phủ tránh hiềm nghi. Trong ngày, con gái dẫn theo phu lang và con cái trở về Hầu phủ.
Phản ứng của Ngu nương quả thật rất nhanh. Ngày hôm sau, trưởng công tử nói Thiếu phu nhân tiến cung, Thiếu phu nhân nhắc tên muốn gọi bà tiến cung. Ngu nương nghe người bên cạnh trưởng công tử nói rằng sau khi trưởng công tử biết Thiếu phu nhân chọn ứng cử viên tiến cung thì khựng lại rồi mới gật đầu.
Ngu nương nghĩ đến sợ. Xưa nay trưởng công tử làm việc dứt khoát, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót. Thiếu phu nhân niệm tình nghĩa chủ tớ nên không bỏ mặc nàng, nhưng trưởng công tử không kiêng nể nhiều. Nếu như nàng mất chỗ đứng bên cạnh Thiếu phu nhân thì cuộc sống mai sau của một nhà nàng sẽ rất khó nói.
Nàng được chủ tử coi trọng nên mới đưa con cái ra khỏi Hầu phủ. Thấy cháu trai lương thiện biết chữ ng hĩa, mấy năm nay đều làm bạn bên cạnh tiểu chủ nhân. Chờ bọn họ lớn thêm chút thì cũng có thể làm một tuỳ tùng hầu công văn bên cạnh tiểu chủ nhân. Về lâu về dài có được một nửa chức quan cũng không phải việc khó. Cả nhà đi được bao xa phụ thuộc vào nàng. Nếu nàng không còn được coi trọng thì cả nhà bọn họ sẽ rơi xuống bùn đất.
Lần này, Ngu nương biết được tin Nhị lão phu nhân bên phía Quảng Hải đã chết từ người bên cạnh trưởng công tử phái tới. Nàng hé môi gật đầu, nói với hộ vệ của Hầu phủ đến truyền tin: “Trưởng công tử còn gì dặn dò không?”
“Có, trưởng công tử nói rằng để Thiếu phu nhân biết chuyện này cũng được. Mặc kệ bên ngoài có lời bóng gió gì truyền tới chỗ Thiếu phu nhân thì cũng không thể để Thiếu phu nhân tuỳ tiện xuất cung nếu không có trưởng công tử dặn dò.”
“Hiểu rồi.”
“Tiểu nhân đã truyền lời xong, xin đi trước một bước.”
“Đi thong thả.”
Lúc này, Ngu nương đến thiên điện báo tin, bên phía Hoàng hậu cũng nhận được tin từ nội thị chỗ Hoàng đế phái tới. Nghe nói vị lão gia bên phía Quảng Hải xông vào Khương phủ tìm tới trước mặt Tuyên lão Hầu gia, Hoàng hậu cảm thấy ngạc nhiên: “Sao hắn đi vào được?”
“Trèo tường phía sau, nghe nói còn độc chết mấy con chó trông viện của Khương phủ…” Lưu công công Lưu Trung đến bẩm báo, còn ghé sát nói thầm với Hoàng hậu: “Bên phía Khương phủ có nội ứng, nô tài còn nghe được tin là thân thích bên phía Khương gia báo tin, Khương phủ này xem ra cũng không yên tĩnh.”
Lưu Trung nhìn Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu nhíu mày thì hắn mím môi, tiếp tục khẽ bẩm báo: “Ngài xem, nếu vị phu nhân kia biết chuyện của Khương gia thì có quản không?”
Hoàng hậu lắc đầu.
Quản, sao mặc kệ cho được? Huống chi đây là do Khương phủ giúp Hầu phủ nên mới xảy ra chuyện.
Lưu Trung đoán được ý nàng, thở dài nói: “Vậy thì xin ngài khuyên nhủ, bên phía thánh thượng sai nô tài đến để truyền ý này. Thừa tướng không cho ngài ấy xuất cung, không muốn gạt ngài ấy về chuyện bên trong, lại không muốn để ngài ấy biết nhiều lo lắng nhiều hơn. Ý của thánh thượng là để ngài khuyên nhủ vị ấy, để mấy ngày này vị ấy cố gắng dưỡng thai ở trong cung.”
Hoàng hậu mỉm cười.
Nàng là mẫu nghi thiên hạ, nhưng trước mặt phu nhân Tuyên trưởng công tử, người từng giúp đỡ mình lên ngôi Hoàng hậu, nàng chưa từng lên mặt, cũng chưa từng có suy nghĩ này. Có thể nói, nàng chưa từng đỏ mặt trước Hứa Song Uyển. Vị tẩu tử này tiến cung tránh phiền phức, ngay cả thánh thượng cũng muốn tránh vị ấy. Đừng nói Vinh Phượng cung, ngay cả thư phòng trong Tâm Đức cung hắn cũng không bước vào. Hàng đêm đều nghỉ ở cung của Thái Cực điện, ngay cả thánh thượng cũng phải nể mặt thì sao nàng có thể dùng thủ đoạn để đối phó? Hoàng hậu nghe ra ý làm khó trong giọng của Lưu công công, nhưng không lộ ra ngoài mặt, lập tức đáp lại.
Hứa Song Uyển đã biết tin Quảng Hải Tuyên lão gia xông vào Khương phủ từ Ngu nương, xin Hầu phủ khai ân cho phép phu nhân của hắn lá rụng về cội mai táng trong mộ tổ của Hầu phủ. Sau đó, nàng lại hỏi tường tận mấy câu, nhưng không hỏi được nhiều từ Ngu nương, cũng không biết ngàn phòng vạn phòng làm sao để người ta tới được tận trước mặt cầu xin công công đang làm khách ở Khương phủ. Nàng đến chủ điện của Hoàng hậu để nhờ Hoàng hậu phái người truyền lời thay mình, xin mời trưởng công tử phái người bên cạnh đến để nàng hỏi vài câu.
Hoàng hậu đã được dặn dò, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Tẩu tử, tẩu xem Thừa tướng đã nói nhiều như nào, nói tẩu cố gắng yên tâm dưỡng thai trong cung là được, đừng lo lắng về chuyện ngoài kia…”
Hứa Song Uyển mỉm cười nhìn nàng.
Hoàng hậu ngượng ngùng dưới cái nhìn của nàng, đây cũng là nguyên nhân nàng ấy cảm thấy khá khó khăn. Vị tẩu tử này làm người hay làm việc cũng có mấy phần khí thế trưởng tẩu như mẹ. Muốn qua loa nói dối trước mắt nàng rất khó.
“Ngài cũng nhận được lời nói?” Hoàng hậu dừng lại, Hứa Song Uyển lập tức đoán ra, cười nhìn Hoàng hậu và nói: “Thánh thượng cũng bảo ngài gạt ta?”
Hoàng hậu rũ mắt.
“Ta đây là nghe nửa được nửa không nên trong lòng không yên tâm…”
Hứa Song Uyển nói đến đây thì bên ngoài có tiếng cung nhân tới bẩm báo, nói một vị cô mẫu của thánh thượng – Mẫn Nghi công chúa cầu kiến.
Hoàng hậu nghe được lời bẩm báo thì ngẩn người nhìn về phía nhũ mẫu bên cjanh.
Tề nhũ mẫu cũng cảm thấy kỳ lạ, ghé sát bên người nương nương rồi nói nhỏ: “Vị công chúa này chưa từng đến đại yến do ngài chủ trì, lần này đến…”
“Truyền.” Đây là một người trong hoàng thất cùng thế hệ với tiên đế hiếm hoi còn sống. Những năm gần đây, bà cũng đứng về phía thánh thượng. Bà cầu kiến khiến Hoàng hậu cảm thấy người tới không ổn, nhưng không thể tiếp đón chậm chạp nên đành nói một chữ rồi nhìn sang phía Hứa Song Uyển.
Hứa Song Uyển đã đứng dậy, hành lễ với nàng.
“Không ngồi nữa?” Hoàng hậu vội hỏi.
“Không, ngài cứ bận trước đi, ta về nghỉ ngơi một chút. Nếu lát nữa ngài rảnh rỗi thì cứ sai người sang truyền lời cho ta một câu là được.” Hứa Song Uyển không qua lại thân thiết với Hoàng hậu, cũng chưa từng can thiệp chuyện trong hoàng thất, cũng không tò mò. Đây là nguyên nhân trọng yếu để nhiều năm nay nàng sống yên ổn với tôn thất trong hoàng tộc. Lần này có lão công chúa cầu kiến, nàng nên tránh hiếm nghi.
Nàng vừa rời đi, không ngờ rằng vị Mẫn Nghi công chúa kia đến vì nàng.
Mẫn Nghi công chúa vừa thấy Hoàng hậu, sau khi thỉnh an lẫn nhau, vị lão công chúa không thường xuyên tiến công lập tức nói thẳng với Hoàng hậu: “Không gạt Hoàng hậu nương nương. Lão thân đến đây có liên quan đến phu nhân của Tuyên Thừa tướng, không biết nương nương có biết Quảng Hải Tuyên phủ? Hồi nhỏ, Dung thị chi thê của Tuyên phủ Tuyên nhị lão gia từng tiến cung làm bạn với lão thân một khoảng thời gian, là bạn chơi cùng với lão thân. Lần này lão thân tuổi già sức yếu trèo non lội suối vào kinh, một là vì cầu xin cho con cái trong gia tộc, hai là muốn lá rụng về cội, không nỡ rời xa kinh thành, muốn sau trăm tuổi mai táng trong mộ tổ. Sự việc này liên quan đến triều chính, ngài cũng biết, xưa nay lão thân không quan tâm, nhưng đây là tâm nguyện của bạn tuổi ấu thơ của lão thân muốn chôn ở mộ tổ. Trước khi chết, bà ấy từng gửi thư cho lão thân, lão thân không thể không vác bộ mặt già nua này đến cầu tình cho bà ấy, muốn xin Hầu phủ Thiếu phu nhân chừa một con đường…”
Lão công chúa vừa nói vừa lấy phong thư trong tay áo ra, hai tay dâng trước mặt Hoàng hậu.
Tề nhũ mẫu bên cạnh Hoàng hậu cung kính tiếp nhận. Hoàng hậu cảm thấy vị công chúa này nói chuyện quá thẳng thắn, nhưng sắc mặt không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Lưu Uẩn nghe không hiểu lời này của cô mẫu, sao việc này lại đến hỏi Tuyên tẩu tử?”