Những người chủ trương công cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong dân gian, đây cũng là tiếng lòng của dân chúng. Nhưng đối với những người chủ hoà như Hoàng đế và Tuyên Trọng An mà nói, từ khi thành lập tới nay, Đại Vi phồn thịnh là vì triều đình vẫn luôn gắng gượng. Trước hết, bọn họ muốn để dân chúng hưng thịnh trước, sau đó từ từ vạch kế hoạch để chấn hưng Đại Vi. Bởi thế, bọn họ vẫn đang hoà giải với phe phái cũ và phái bảo thủ, khó khăn trong đó há có thể nói rõ trong vài từ. Trước mắt là thời điểm dân chúng phát triển, nếu như trận này đánh tới Hồ quốc, kẻ địch dũng mãnh thiện chiến thì há có thể tiêu diệt dễ dàng, đâu có thể thành công trong ba năm năm? Nói đánh thì đánh thoải mái, nhưng đánh trận cần tiền cần lương thực cần người. Vận mệnh Đại Vi trong chín năm qua dốc lòng xây dựng sẽ bị tổn thất nặng nề do chiến tranh lâu dài.
Nếu tiếp tục trận đại chiến này, cuối cùng chỉ dẫn đến dân chúng đau khổ, hận thù quốc gia, nhanh chóng trở thành kẻ thù mà thôi.
Lần này văn thần chủ trương tấn công còn nhiều hơn võ tướng, bởi vì văn thần bị cấp dưới mua chuộc và kích động. Sau khi bắt được kẻ phản quốc, những người này không dám mở miệng nữa.
Một số văn thần tuy miệng nói vì nước vì dân nhưng cũng là sợ thiên tử. Bọn họ sợ thiên tử cũng chỉ trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết.
Khi không liên quan đến sống chết thì bọn họ tự cho mình tài giỏi, tự nhận là trụ cột của triều đình, thánh thượng còn phải dựa vào bọn họ. Trong lòng bọn họ còn cảm thấy nếu thánh thượng không phải thánh thượng, mà chỉ là ngọn cỏ thì có lẽ không đa mưu túc trí bằng bọn họ. Văn võ bá quan trong triều không có nhiều người có suy nghĩ này, nhưng cũng chẳng ít, những người này rất dễ bị kích động.
Hiện tại điều tra ra, muốn giết sạch bọn họ cũng là chuyện không thể. Nếu như hễ có người có lòng riêng đều phải giết thì triều đình sẽ chẳng còn lại mấy người.
Bảo Lạc mới bắt đầu lên làm Hoàng đế, đã từng làm quan ở địa phương và Thượng thư Lại bộ nên hắn rất hiểu thần tử dưới hắn là loại người nào. Trước đây, hắn cũng nhiều lần mỉa mai bọn họ, châm biếm bọn họ từ lâu, nhưng thấy đám người này qua một đợt vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy, hắn còn lười nhạo bọn họ.
Ngày ấy lên triều, hắn vừa nhìn vừa nói với thần tử phía dưới đang im thin thín: “Thấy các ngươi vẫn còn sống là tốt rồi. Trước kia trẫm không thể không nhịn các ngươi, nhưng, chúng ái khanh à, đã chín năm rồi, mấy năm nay Tuyên tướng và Tạ thượng thư chủ trì kỳ thi mùa xuân, người trên tay có thể làm quan không có hơn vạn thì cũng có hai, ba ngàn người. Không giấu các ngươi, bây giờ trên tay trẫm đã có người, chỉ chờ tịch biên nhà các ngươi, dẹp phủ nhà các ngươi để nhường chỗ cho bọn họ!”
Bảo Lạc nói rất đằng đằng sát khí, cứ như phất tay là gọi nội thị đọc thánh chỉ, đoạt chức vụ, giáng cấp bậc, phạt bổng lộc.
Thanh kiếm của thánh thượng vẫn sẽ rơi xuống triều thần phạm tội. Các thần tử cho rằng lần này hắn vẫn nhẫn nhịn khóc lóc xin tha trên triều, đám quan lại sẽ vẫn liên tiếp dập đầu.
Sau khi tan triều, ngay cả những người không bị liên luỵ cũng toát mồ hôi lạnh.
Đây là thánh thượng không định nhẫn nhịn nữa.
**
Mặc dù thánh thượng chủ hoà, nhưng không định buông tha Hồ quốc. Đại binh vẫn đóng quân ở phòng uyến, đồng thời, thánh thượng còn hạ lệnh điều động thêm mười vạn quân Tây Nâm qua thay phòng ngừa, hòng để Hồ quốc chủ động cầu xin Đại Vi tha thứ.
Triều đình lại thay đổi một đợt quan lại. Lần này, người được thay đổi là nhân tài tuấn kiệt mà Tuyên Trọng An trọng dụng trong bao năm qua. Hắn giao những người này vào tay Bảo Lạc, để bọn họ giúp đỡ thánh thượng xử lý và đàm phán với Hồ quốc, còn hắn chỉ làm nửa ngày rồi buổi chiều phải trở về Hầu phủ.
Bảo Lạc biết hài tử trong bụng nghĩa tẩu đã được giữ lại, nhưng thoạt nhìn, nghĩa huynh hắn không yên tâm về việc này, chỉ thiếu nước sai người tới Dược Vương Cốc mời người. Hắn nhìn nghĩa huynh có vẻ bình thản, nhưng trong lòng không dám coi thường, đành nhắm một mắt mở một mắt, cho Tuyên tướng rảnh rỗi nửa ngày.
Hoàng hậu lại nghĩ hai huynh đệ có thể làm quân thần gần mười năm mà không một chút khúc mắc, có thể nói không thể tách rời với việc Tuyên tướng không chuyên quyền. Hắn có người nào việc gì cũng dám đặt vào tay Bảo Lạc, với tấm lòng và sự tín nhiệm này, Bảo Lạc không thể phụ lòng hắn.
May mắn thay, bởi vì hắn không rời không bỏ mới có Bảo Lạc Hoàng bình tĩnh cứng cỏi, không nghi ngờ không sợ hãi như hiện nay.
Nàng cũng nói suy nghĩ của mình với Bảo Lạc. Hắn nghe xong cũng sừng sờ, sau khi im lặng một lát mới nói: “Đúng là trẫm không nghĩ tới chuyện này.”
Dù sao cũng thế, hai huynh đệ bọn họ cùng nhau đi tới ngày nay. Nghĩa huynh không có hắn, không phải Tuyên tướng của Đại Vi, còn hắn không có nghĩa huynh, không phải Bảo Lạc Hoàng hắn muốn làm. Thiên hạ lớn như vậy, Ngọc Cẩn và Bát Tiếu hai người họ cũng là huynh đệ sống chết với hắn nhưng vẫn có một khoảng cách xa, tình cảm vẫn còn nhưng xa ngoài tầm với. Chỉ có người hắn xem là huynh trưởng vẫn không rời không bỏ hắn.
Hắn nói tiếp: “Trẫm chỉ sợ tẩu tử có chuyện.”
Hắn nói với Hoàng hậu: “Giống như trẫm mệt mỏi thì nàng đều ở bên vậy. Hầu phủ tẩu tử chính là tổ của nghĩa huynh trẫm. Nếu tổ bị phá thì huynh ấy có thể sống được mấy ngày? Mạng của huynh ấy cũng là tẩu tử trẫm giúp huynh ấy nhặt về, hiện tại trẫm chỉ mong nàng ấy có thể sống lâu một chút.”
“Để thiếp đi thăm nàng ấy.” Hoàng hậu hoảng sợ.
“Nàng ấy đang tĩnh dưỡng, chúng ta không gióng trông khua chiêng được, đợi chút.”
Tề Lưu Uẩn gật đầu.
Đúng. Bây giờ nàng tới thăm chỉ khiến nàng ấy nhọc lòng đón tiếp và nói chuyện cùng nàng, đây không phải thời điểm thích hợp.
Người bên Thái y viện đã qua, nói là tâm mạch nàng ấy hơi yếu, không đủ khí huyết, nói trắng ra là hao tâm tổn sức. Hiện tại, Tề Lưu Uẩn ngẫm lại những năm tháng gian khổ của Hầu phủ, chỉ đành thở dài.
Trong cung bận rộn, nhưng nàng chưa từng xin ý kiến với vị nghĩa tẩu Tuyên gia này, nhưng xưa nay nàng cũng chưa từng nghe tẩu tử Tuyên gia nhờ nàng hay ai khác giúp đỡ. Nàng ấy cũng không có người giúp đỡ, mấy năm gần đây nhà mẹ đẻ không liên luỵ đến nàng ấy đã là giúp đỡ rồi.
Hoàng hậu cũng chưa từng nghe nàng ấy phàn nàn một cậu.
Nàng như một tảng đá cứng cỏi, gặp thần giết thần, gặp ma diệt ma, biến mọi khó thành thành tro bụi, ngay cả người bình thường cũng không tìm ra dấu vết.
Nhưng suy cho cùng nàng cũng là con người, đã trúng bao nhiêu vết đao thì chảy bấy nhiêu máu. Đâu có ai trải qua qua sương gió mà không bị tổn hại chút nào. Tất cả thứ họ nhận được là những thứ họ cho đi. Hoàng hậu nghĩ mà buồn. Người tốt đâu có thể được báo đáp xứng đáng, phàm là người thoả hiệp thuận theo người khác đều là làm hao mòn bản thân để đi bù đắp cho người khác mà thôi.
Trong phủ Quy Đức Hầu, Hứa Song Uyển thấy trượng phu luôn bận rộn trên triều hàng ngày lại về nhà sớm. Đầu tiên nàng ngạc nhiên suốt hai ngày, sau đó liền cảm thấy bình thường.
Nàng có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn bây giờ.
Hiện tại, đứa bé trong bụng là nàng cưỡng ép giữ lại. Nàng đã nằm trên giường gần mười ngày, xác định con vẫn an toàn mới xuống đất đi lại. Bây giờ để an thai, nàng cũng nằm nhiều hơn đi.
Nàng nghĩ rằng dưới tình huống này thì sẽ cố gắng chăm, rồi xem ý trời, không thể bó tay chịu trói để con ra đi. Nhưng suy nghĩ của trưởng công tử chắc là ngược lại với nàng.
Hứa Song Uyển có thể nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn bụng nàng đều là thường xuyên xem kĩ chứ không có cảm giác mừng rỡ khi được làm cha. Có lúc, hắn nhìn vẻ mặt nàng tựa như đang thăm dò để làm sao thương lượng với nàng.
Hứa Song Uyển sợ hãi khi bị hắn nhìn ra, nhưng hắn không nói ra thì nàng cũng không nhắc tới. Mọi chuyện đợi Cửu công tử đến rồi nói sau.
Nàng đã làm phu thê với hắn nhiều năm, nói là đồng sinh cộng tử với hắn cũng chẳng quá. Trong nhà, hễ có chuyện xảy ra thì nàng đều sát cánh cùng hắn, trải qua mưa gió. Lúc này, Hứa Song Uyển vui mừng vì mấy năm nay mình không trốn tránh, cũng bởi trong nhà có một vị trí của nàng nên trưởng công tử Tuyên tướng đại nhân cũng biết tính tình của nàng. Hắn chỉ cần không nắm chắc, không tìm cơ hội nói rõ với nàng thì hắn sẽ không dễ dàng nói chuyện với nàng.
Hứa Song Uyển hơi sợ hãi trước suy nghĩ của hắn, nhưng sau khi hoảng sợ trôi qua, nàng cũng yên tâm.
Dù sao, nàng biết mình là người không thể thiếu trong tim hắn đã đủ để xoa dịu tâm hồn nàng.
Tuyên Trọng An thấy nàng biết rõ ý của hắn, nhưng nàng không nhắc đến, vờ như không có chuyện gì xảy ra, thân thể nàng càng ngày càng tốt khiến hắn càng chẳng nói nên lời.
Ý của mấy người Hồ lão và thái y là sinh hài tử sớm sẽ giảm tổn thương đến mức thấp nhất với cơ thể nàng. Nhưng thời gian dài thì không chắc chắn, đặc biệt nếu hài tử lớn hơn gặp trường hợp không may, một khi băng huyết thì sẽ gặp vấn đề.
Nhưng hiện giờ nàng đang cố gắng dưỡng thai. Nếu như hắn nói rằng không muốn sinh con, chắc chắn nàng chắc chắn sẽ phớt lờ.
Chỉ có chờ Đan Cửu đến rồi từ từ khuyên nàng.
Cũng may Dược Vương Cốc đến đây nhanh cũng chỉ trong nửa tháng, hắn vẫn chờ được.
Khoảng thời gian này, hắn ít nói chuyện, Hứa Song Uyển sợ nàng quá thuận theo hắn thì hắn sẽ nói lời mà nàng không muốn nghe, nên cũng rất ít mở miệng. Lời nàng nói nhiều nhất chính là bảo hắn dùng bữa uống thuốc, ngay cả việc để hắn nghỉ ngơi cùng thì nàng cũng không nói thêm một câu, chỉ vỗ giường chiếu để hắn lên.
Đôi phu thê ngươi tới ta lui qua lại không hề phát ra một tiếng động, giống như người câm. Mặc dù người hầu hạ bọn họ lâu năm là mấy người Ngu nương và Thái Hà cũng không hiểu nội tình, mà nhìn còn cảm thấy buồn bực. Người hầu của Hầu phủ hơi nơm nớp lo sợ trong bầu không khí yên tĩnh nhưng kỳ lạ giữa bọn họ, nhưng cũng không ai trong phủ dám đầu cơ trục lợi, dùng mánh khoé gian dối, chỉ sợ chạm vào xui xẻo của chủ tử.
Mãi đến tận khi Đan Cửu dẫn theo phu nhân Thi Như Lan và con cái đến thăm Chung gia rồi vào Hầu phủ, bắt mạch cho nàng, nói sau khi điều dưỡng sẽ không gặp rủi ro lớn thì Hứa Song Uyển mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy bắt mạch xong, trưởng công tử còn định nói chuyện riêng với Đan Cửu, nàng liền dịu dàng nói với Đan Cửu: “Tiểu Cửu thúc, phiền thúc nói với Tuyên huynh trưởng nhà thúc một chút là ta cảm thấy hài tử không sao.”
Tuyên Trọng An ở bên cạnh nghe được liền nhìn nàng, bắt gặp nàng mỉm cười, nhưng hắn không lên tiếng, sắc mặt cũng không thay đổi, dẫn theo Đan Cửu bắt mạch cho nàng rời đi.
Đan Cửu vừa vào phủ, tắm rửa thay y phục liền dẫn theo phu nhân lại đây. Hắn vừa đi thì Thi Như Lan mới có cơ hội cẩn thận nói chuyện với Hứa Song Uyển.
Trượng phu Thi Như Lan vừa đi. Khi nàng ấy quay lại thấy Hứa Song Uyển đang mỉm cười với mình, đầu tiên nàng ấy cười đáp lại.
Đã mười năm trôi qua, Thi Như Lan đã không còn là tiểu cô nương cẩn thận, thậm chí còn hơi nhát gan của trước kia. Hứa Song Uyển thấy nàng ấy thoải mái cười gọi nàng là “Uyển tỷ tỷ” thì nàng cũng bật cười.
Thi Như Lan đưa tay chạm vào bàn tay hơi lạnh của nàng, cười nói: “Ngài cứ yên tâm, không sao đâu.”
“Hả?” Hứa Song Uyển thấy lần này nàng ấy cũng tới, suy tư một lát rồi nói: “Lần này muội đến là để giúp ta à?”
Thi Như Lan ngạc nhiên trước sự nhạy cảm trong lòng nàng, cười đáp: “Mấy năm nay muội cũng vừa học được một vài y thuật khám bệnh cho nữ tử, cũng xem như là nửa y sư. Sư phụ nói muội đi cùng để đỡ đần cho phu quân, đợi đến lúc ngài sinh xong rồi mới về Dược Vương Cốc, khoảng thời gian này bọn muội sẽ ở kinh thành…”
Sợ Hứa Song Uyển khách khí, nàng lại vội vàng nói thêm: “Cũng không chỉ bận việc của ngài, muội đến cũng là muốn dẫn mấy đứa bé gái ở bên a di nhà muội để học hỏi thêm kiến thức, còn phu quân của muội cũng muốn đến Thái y viện cùng người ta luận bàn nâng cao y thuật. Không có việc của ngài thì bọn muội cũng muốn vào kinh ở một khoảng thời gian.”
Kể ra thì, y thuật của Thi Như Lan không lộ ra bên ngoài, nhưng trong Dược Vương Cốc, y thuật của nàng chỉ dưới lão Dược Vương và phu quân của nàng ấy. Mấy năm nay, môn đồ của Dược Vương Cốc nhiều hơn trước kia. Chờ bọn họ xuất sư, đến lúc đó theo tâm ý lão sư phụ tản ra khắp thiên hạ để mở cửa hàng khám bệnh cho vạn dân, chắc chắn còn cần một tay Tuyên tướng sắp xếp. Chưa nói đến Tuyên tướng, chỉ nói Hứa thị Uyển Cơ trước mắt có ơn cứu sống nàng. Thi Như Lan vẫn luôn ở lại Dược Vương Cốc không rời được, lần này có thể ra ngoài báo ân, đương nhiên nàng ấy sẽ dốc hết toàn lực.