Mục lục
Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 153

 

Mấy ngày này, Bạc Dạ nhận ra Đường Duy có hơi không đúng lắm.Anh cảm thấy đứa nhỏ này càng ngày càng nghịch ngợm, không biết vì cái gì mà những loại cảm xúc trong mắt Đường Duy lại khiến Bạc Dạ không có dũng khí đối mặt.

Mấy ngày gần đây, An Như vẫn luôn dùng đủ loại yêu cầu để được ở lại nhà họ Bạc, Đường Duy và cô ta thì liên tục phát sinh đủ mọi thể loại xung đột, mà những lần như vậy đều là An Như tìm Bạc Dạ để đòi một lời công bằng xong thì mới kết thúc nhưng thằng nhóc kia hình như không muốn giải thích cho mình xíu nào.

Cậu bé dùng một loại ánh mắt vô cùng lạnh lùng mà nhìn An Như nhào vào trong lòng Bạc Dạ, nhìn thoáng qua giống như dù cha của mình có tìm bao nhiêu, phụ nữ bên ngoài cũng không sao cả, bởi vì cậu nhóc căn bản không quan tâm tới.Ngẫu nhiên khi Bạc Dạ đi làm về sẽ thấy An Như nhìn Đường Duy bằng ánh mắt hung dữ nói: “Em đừng đắc ý quá sớm!”

Đường Duy nhìn cô ta cười châm chọc: “Đồ vật của chị, tôi cũng không yêu thích.”

Cậu bé giống như dựng lên bức tường bài xích cho cả người mình với An Như và Bạc Dạ, với Bạc Dạ thì luôn cười dối trá, trong mắt lại mang theo những tia trào phúng và hận thù, một đứa nhỏ năm tuổi sao có thể có một vẻ mặt như vậy cơ chứ? Trong lòng của thằng nhóc sao lại chứa nhiều thù hận như vậy?

An Như lại cho người động thủ lần nữa là vào lúc cuối tuần, sau khi Sầm Tuệ Thu đi ra ngoài chào hỏi bạn bè mà tối hôm đó Bạc Dạ cũng muốn dẫn cô ta đi dự một tiệc tối, cô ta liền đưa chìa khóa nhà cho người khác, bỏ một mình Đường Duy ở nhà họ Bạc, chờ khi người tới cửa sẽ bắt cóc cậu bé lần nữa.

Mười giờ, lúc Bạc Dạ về tới nhà, thì khiếp sợ khi nhìn thấy bên trong nhà họ Bạc có dấu hiệu vô cùng lộn xộn, anh chỉ cảm thấy cả người mình như bị sét đánh xuống, tất cả mọi thứ đều bị lật tung cả lên, phòng khách giống như vừa bị cướp bóc qua nên trông vô cùng lộn xộn, Bạc Dạ hít một hơi thật sâu, anh hoàn toàn không nghĩ tới nhà của họ ở chỗ cao như vậy còn ở một nơi kín đáo như vậy…

Mà cũng có ngày gặp được ăn trộm.Trong đầu lướt qua một suy nghĩ không tốt, bất chợt Bạc Dạ xông thẳng lên phòng của Đường Duy trên lầu, kêu lớn tiếng: “Duy Duy!”

Nhưng mà… không hề có tiếng trả lời lại.Cả trái tim Bạc Dạ như bị người ta bóp chặt lại, ngay lập tức sắc mặt của anh đã trắng bệch, hơi thở dồn dập, tim đập loạn xạ, bởi vì là cuối tuần cho nên người giúp việc trong nhà đều trở về nghỉ hết, trước đó anh ra ngoài thì trong nhà cũng chỉ có duy nhất một mình Đường Duy ở lại.

Trong nhà từ trên xuống dưới bất kể chỗ nào, anh đều tìm kiếm qua một lần, hai mắt dần đỏ hồng lên, giọng nói cũng run rẩy theo: “Đường Duy! Con nghe thấy tiếng cha không! Đường Duy, con ở đâu?” Đường Duy mất tích rồi….Cậu bé đã bị đám người kia mang đi…..Trong đôi mắt Bạc Dạ co chặt lại mấy phần, nếu để cho Đường Thi biết Đường Duy gặp chuyện trong nhà của anh, có lẽ cô sẽ cầm đao mà liều mạng với anh luôn mất!

Mà đổi lại ở bên cạnh An Như lại cười tới ác độc, không nghĩ tới bình thường Bạc Dạ đối với Đường Duy vô cùng hờ hững, nhưng trong lòng lại để ý thằng nhóc kia tới vậy, quả nhiên cô ta dùng chiêu này không sai, vẫn nên trừ cỏ tận gốc cho an toàn!

Cô ta nói với Bạc Dạ: “Anh Dạ, anh đừng có gấp, chúng ta tìm tiếp xem sao…” “Tìm cái gì mà tìm!” Bạc Dạ gầm lên, ánh mắt đỏ như máu, dáng vẻ kia trông vô cùng đáng sợ, An Như chưa từng thấy qua dáng vẻ như này của Bạc Dạ, giống như một tia hy vọng cuối cùng cũng đã biến mất:

“Báo cảnh sát! Mau bảo cảnh sát đi!”

Không thấy Đường Duy và cho dù trong mắt người khác cậu nhóc không là gì nhưng thằng nhóc cũng là con trai ruột của anh đó, trái tim của anh cũng biết đau đớn mà!

Cảnh sát nghe nói nhà cậu chủ Bạc nổi tiếng lừng lẫy bị bắt trộm viếng thăm, còn bắt luôn con trai của anh, dù là nửa đêm thì họ cũng vội vàng tới nhà họ Bạc Dạ để tìm chứng cứ, nhưng khi tới hiện trường mới phát hiện đồ đạc và vật phẩm trong nhà đều ngã đổ, lộn xộn khắp nơi, nên những chứng cứ hay manh mối dường như đều bị bọn chúng cố tình phá hư không còn gì hết, cái này khiến cho việc tra xét càng tăng thêm độ khó.

Thấy dáng vẻ cảnh sát không ngừng lắc đầu, Bạc Dạ đi lên túm lấy quần áo của anh ta rồi hỏi: “Tìm ra con trai của tôi cho tôi! Nếu tìm không thấy, ngày mai ông đây sẽ đánh sập bảng tên của đồn cảnh sát các người!”

Những vật phẩm quý giá bị hư hao thì không sao, vì dù sao nó cũng không thể bù đắp nổi sự quan trọng của Đường Duy!

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Bạc Dạ, ở bên cạnh An Như đang đứng vừa ôm ngực vừa nghĩ mà không ngừng run sợ. Còn may lần này mọi chuyện làm vô cùng cần thận, không có bất kì sơ hở nào, nếu để Bạc Dạ biết cô ta làm…. Cô ta sơ rằng cả đời này mình cũng không có cơ hội xoay người nổi,…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK