Mục lục
Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 270: Tôi không cho anh mang cô ấy đi

 

Vẻ mặt không một chút sợ hãi của Đường Duy in đậm trong mắt Diệp Kinh Đường, người đàn ông lại bị một đứa trẻ ép phải quyết định một điều vô cùng nghiêm trọng, đang định mở miệng nói gì đó, thì từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Thích Thích?” Vừa ngẩng đầu, sắc mặt Đường Thi liền thay.

đối! Cô ta nhìn Diệp Kinh Đường đang ở trong phòng, phản ứng đầu tiên lúc đó là quát lớn về phía anh ta: “Thả Khương Thích và Đường Duy ra!” Diệp Kinh Đường thấy vậy thì cười khẩy!

“Bạc Dạ tìm kiếm cô ở khắp mọi nơi, cô đúng là một kẻ chết tiệt ngay cả một cuộc gọi cũng không báo lại! Tôi không hiểu nổi chuyện gia đình của mấy người, cho nên không muốn xen vào chuyện của người khác!”

Đường Thi đứng ở nơi đó, không tiến đến phía trước, cũng không lùi ra sau, từng câu từng chữ nói: “Tôi nói rằng anh thả bọn họ ra”

“Mộng tưởng!” Diệp Kinh Đường cười đến run người, nâng mí mắt híp lại: “Khương Thích, hôm nay tôi nhất định phải mang đi”

“Ta sẽ không để cho anh đưa Khương Thích ra khỏi cánh cửa này!” Đường Thi không chút sợ hãi bước tới, đi tới bên cạnh Đường Duy, nhìn thấy những người đó đặt tay lên vai Đường Duy không cho thẳng bé động đậy, Đường Thi ánh mắt sắc như dao: “Bảo mấy con chó của anh buông tay ra”

Cô đã không còn gì để sợ nữa rồi, trước đây Bạc Dạ đã đem không ít thứ đến để tìm chuyện dọa nạt cô, khiến cô trước đây bị người khác chèn ép đến suýt mất mạng, bây giờ cô nhất định sẽ không để chuyện này lặp lại như vậy nữa! Dáng vẻ kiên định này của Đường Thi đã làm cho Diệp Kinh Đường có chút kinh ngạc, sau đó người đàn ông này đã rất nhanh lấy lại được dáng vẻ một mặt thâm trầm vốn có, chính là khí thế ngang ngược ấy, nhưng đáng tiếc bọn họ đã đứng ở đối diện các cô rồi “Cô chính mình còn không thể bảo vệ, mà còn muốn bảo vệ Khương Thích!”

Diệp Kinh Đường lạnh lẽo cười: ‘Buông Đường Duy ra, đưa Khương Thích mang đi!” “Đừng hòng nghĩ tới!” Đường Thi bước tới trước cánh cửa rồi đóng sâm lại: “Hoặc là, bây giờ thả cô ấy ra; hoặc là các người cùng Khương Thích nhảy từ trên lầu 4 xuống, tôi nhất định sẽ không ngăn cản dù chỉ một chút!”

Cô trực tiếp đi vào phòng bếp bật bếp ga lên: * Hoặc là cùng nhau chết! Anh xem thử tôi dám hay không dám!” “Cô điên rồi!” Diệp Kinh Đường đứng lên, chỉ một cái về phía Khương Thích, người phụ nữ này cô không tính toán đến hậu quả của việc này hay sao.

Đường Thi chỉ là đang trì hoãn thời gian, có lẽ tình thế có thể đảo ngược khi Đợi Hàn Nhượng đến, Hàn Nhượng nhất định có cách đế giải quyết Diệp Kinh Đường, việc cô cần làm bây giờ chỉ cần trì hoãn thời gian mà thôi..

Diệp Kinh Đường từ trên ghế sô pha đứng lên, mặc kệ sự ngăn cản của Đường Thị, phân phó những người đang giam giữ Khương Thích bên cạnh, anh dứt khoát quyết định: “Mang người đem đi!” Đường Thi dùng thân thế chặn trước mấy người mặc đồ đen, một người phụ nữ cố chấp như vậy, khiến Diệp Kinh Đường cũng không thế chịu nổi nữa: “Đừng ép tôi không nhân nhượng với cô.”

Khương Thích bị lời nói của Diệp Kinh Đường làm cho sợ đến toát mồ hôi lạnh: “Anh không được phép làm tổn thương đến Đường Thi!”

Nhìn xem, nhìn xem hãy nhìn xem dáng vẻ bọn họ nương tựa vào nhau kìa! Anh trong mắt họ chính là một con ác quỷ không phải sao?

Một người đàn ông mặc đồ đen không kiên nhãn trước sự vướng víu của Đường Thị, liền tiến lên phía trước đấm một cái vào bụng của Đường Thi, sảo mặt Đường Thi trắng toát, kêu lên một tiếng, năng nề rồi ngã xuống đất.

Khương Thích hai mắt đều đỏ lên rồi: ‘Ðường Thi! Diệp Kinh Đường anh là đồ điên, bắt ép mang tôi đi, còn đánh cả phụ nữ! Các người căn bản không phải là nam nhân!”

Diệp Kính Đường cả mặt tái mét khi bị Khương Thích mảng chửi, hẳn đối với Đường Thi cho đến cùng cũng không còn lưu lại chút thương tiếc gì, thở dài một tiếng: “Cho cùng cũng không phải thứ tốt đẹp gì, mang Khương Thích đưa đi”

“Mẹ ơi!” Đường Duy từ phía sau chạy đến, nhìn Đường Thi đang nằm trên mặt đất, toàn thân kịch liệt run rẩy co thắt trong đau đớn, sau đó liền nôn ra một ngụm máu.

Giọng nói của Đường Duy vang lên khổ sở: “Mẹ ơi! Mẹ đừng có chuyện gì nhé!” Cậu bé muốn giúp Đường Thị, nhưng Đường Thi đã không còn chút sức lực nào, cô cảm thấy vô cùng đau đớn, thậm chí còn không có sức để đứng lên.

Chính mắt nhìn Khương Thích bị Diệp Kinh Đường bắt đi, hai mắt đỏ như máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK