Bạc Dạ nắm chặt tay.
Anh biết Khắc Lý Tư là em trai của Vưu Kim, nhưng anh là người trong giới kinh doanh, chỉ hợp tác với các tai to mặt lớn trong giới thời gian chứ không am hiểu nội tình bên trong, thế nên anh cho rằng Khắc Lý Tư theo đuổi Đường Thi nên mới làm đến mức này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lâm Từ lưỡng lự: “Cậu Dạ, hay là… Hay là chúng ta tìm công ty của họ, thăm dò thử xem?”
Bạc Dạ không lên tiếng.
Anh ghen tỵ sắp điên lên rồi.
Nhưng anh không có tư cách làm thế.
Thật lâu sau, anh mới khàn giọng nói: “Không cần.
Chú ý Khắc Lý Tư cho tôi, đừng để anh ta quá gần gũi với Đường Thi.”
“Vang…” Lâm Từ nhẹ giọng nói: “Cậu Dạ, anh cũng đừng quá bận tâm, lúc trước tôi đã nói rồi, lỡ như… họ chỉ là bạn thân thì sao?”
Bạc Dạ cảm thấy lời an ủi này nghe càng châm chọc hơn.
Trước kia trong lòng Đường Thi chỉ có mình, anh đã làm gì? Bây giờ chẳng phải xứng đáng sao?
“Tôi biết đúng mực.” Trong đầu anh hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng nói câu này.
Anh không thể giống như trước kia, chỉ vì tình yêu của mình mà ích kỷ xông vào cuộc sống của cô ấy.
Lâm Từ biết suy nghĩ của Bạc Dạ, nhưng cậu ta cũng bất lực.
Thì ra yêu một người mà không thể với tới lại đau khổ đến thế.
Tối hôm đó Đường Thi về nhà, nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn.
“Cô là Đường Thi đúng không? Cô thấy bài báo kia thế nào?” Giọng nói của người kia rất khàn khàn.
Đường Duy nghe mà cau mày: “Ai vậy?”
Đường Thi cúp máy: “Số điện thoại lạ.”
“Gọi cho mẹ làm gì?” Đường Duy nhìn chằm chằm số điện thoại đó: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ bị chụp ảnh không phải là vì bất cẩn, mà có kẻ cố ý đẩy mẹ lên đầu sóng ngọn gió?”
Đường Thi im lặng: “Cũng không loại trừ khả năng này.”
“Đưa số điện thoại cho con.” Đường Duy lập tức cảnh giác.
Rất có khả năng Tùng Lâm đang giở trò.
Trước khi Tùng Tranh và Tùng Sam còn chưa hoàn toàn giải quyết Tùng Hi, họ phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi: “Mẹ đừng tùy tiện nghe số điện thoại lạ.”
“Ừ.” Đường Thi xoa đầu cậu bé: “Mẹ biết rồi.”
Tối nya, Vưu Kim và Khắc Lý Tư nghỉ lại trong nhà Đường Thi, ngay cả Asuka cũng tới đây qua đêm.
Biệt thự của Hàn Nhượng rất náo nhiệt.
Anh nấu mấy món ăn khuya cho mọi người, sau đó mọi người ngồi trên nệm tatami trong thư phòng chơi game.
Đường Duy mượn cớ phải ngủ sớm chạy về phòng mình, sau đó bật máy tính và di động liên lạc với người khác.
“Hửm?” Thấy dãy số hiện lên trên màn hình điện thoại, Bạc Dạ ngẩn người.
Anh bắt máy, nghe thấy giọng nói non nớt nhưng lạnh lùng: “Cậu Dạ, hôm nay có một kẻ khả nghi gọi điện thoại cho mẹ tôi, hỏi mẹ tôi có cảm giác gì khi tin tức bị phơi bày.
Tôi nghi ngờ có kẻ đã theo dõi mẹ.”
Bạc Dạ kinh ngạc, sau đó kiềm chế cảm xúc: “Ừ.
Con nói cho ba nghe số điện thoại đó, ba đi điều tra cho.”
“Không cần, tôi đã tra được rồi.” Sắc mặt Đường Duy lạnh lẽo: “Tôi tra ra rồi, là địa chỉ IP ở nước ngoài.”
Lại là nước ngoài! Trước kia cũng có địa chỉ IP nước ngoài gửi tin nhắn cho Bạc Dạ.
Có khi nào lần này cũng là kẻ đó không? Ánh mắt Bạc Dạ tối tăm, sau đó nói: “Con gửi địa chỉ IP đó cho ba qua email.”.
Danh Sách Chương: