Mục lục
Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đường Thi che miệng, nhìn Đường Duy như một tiểu vương tử hoàng gia ngoại quốc.

Cậu xoay người lại, mắt rạng rỡ như ánh sao, thanh tú xinh xắn, mặc áo choàng màu đỏ, tạo hình khá đẹp trai dễ thương, Đường Duy đứng đó, như một cậu bé búp bê xinh đẹp.

Đó là con trai cô.


Đường Thi chân thành khen ngợi: “Đẹp trai lắm.”
Đường Duy sững sờ mất một lúc, hoàn toàn không ngờ ngay cả cái này mà Bạc Dạ cũng chuẩn bị.

Cậu bé sờ vương miện trên đầu, phát hiện kim cương và ngọc trai đều là thật.

Ở giữa vương miện là một viên hổ phách rất lớn, bên cạnh là những viên ngọc thạch đủ màu sắc, kim cương xanh, kim cương hồng, kim cương vàng, còn có cả mã não và ngọc bội quấn quanh một vòng, bên dưới còn có một lớp ngọc trai lành lạnh, cả vương miện đều là những đồ trang sức đắt tiền.

Tạo hình còn được làm bằng phương pháp thủ công, vàng nguyên chất dần dần được nung thành một chiếc vương miện nhỏ khi qua tay những người thợ lành nghề, sau đó trải qua quá trình gọt giũa, rồi đến tạo hình, đến lúc thành phẩm thì chắc chắn đã trải qua vô số bước.

Chắc chắn Bạc Dạ đã tốn không ít tâm tư.

Sao anh ấy lại nghĩ đến việc tặng Đường Duy một chiếc vương miện như thế nhỉ? Vấn đề ở đây không chỉ là tiền, mà còn mang theo cả tâm huyết, Đường Duy… thực sự không nhận nổi.


Sau đó phục vụ đẩy bánh kem vào, bánh kem cũng được làm thủ công, bên trên xếp đầy trái cây cắt lát, bánh kem được phết lớp kem mềm tươi mới và lớp bánh nhung đỏ ở bên trong, trên mặt bánh được cắm một cây nến hình người.

Đường Duy nhìn một cái, đó rõ ràng là một hoàng tử bé khoác áo choàng đội vương miện.

Lúc này, ánh mắt cậu bé ửng đỏ, Bạc Dạ ở một bên nói: “Đợi lát nữa nhớ thổi nến nhé.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến đủ thứ âm thanh, Đường Duy ngẩng đầu nhìn thì thấy nhóm bạn thân của Bạc Dạ, trong tay xách quà đang xông vào, Giang Lăng chạy nhanh nhất: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật cậu nhóc con nhà Bạc Dạ phải không?”
Vừa cúi đầu, cậu nhóc con kia đang đứng trước mặt anh ấy, cười vô tội: “Chào anh Giang.”
Giang Lăng kiềm lại những lời chưa nói hết, nhét quà trong tay vào lòng Đường Duy: “Này, mua cho em máy chơi game VR mới nhất đấy, có cái này thì chơi game giống như 3D vậy.”
“Cảm ơn anh Giang Lăng!”
Đường Duy vừa cười vừa nhận quà, sau đó phía sau nhô lên một cái đầu, cậu bé sững lại: “Ơ? Chú Tô?”
Sao Bạc Dạ lại bảo Tô Kỳ đến?
Chẳng phải hai bọn họ như lửa với nước sao?
Thực ra Bạc Dạ cũng không muốn bảo Tô Kỳ đến, nhưng quan hệ giữa Tô Kỳ và Đường Duy tốt như vậy, anh chỉ có thể nhường một bước thôi.


Đương nhiên Đường Duy cũng có nghĩ đến lý do này, chỉ là không nói ra, chớp mắt nhìn Tô Kỳ: “Chú đến rồi.”
“Chú đến nhưng không dám phách lối quá, sợ bị ba cháu đánh.” Tô Kỳ thấp giọng nói, sau đó lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi rồi mở ra, bên trong là một đôi bông tai màu đen.

“Đợi cháu lớn rồi, xỏ lỗ rồi thì đeo đôi bông tai này vào.” Tô Kỳ nói: “Đẹp lắm, chú chọn cho cháu, đảm bảo mấy cô gái nhỏ sẽ chết mê chết mệt cháu.

Đúng rồi, ở đây còn có hệ thống định vị, nếu sau này gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì ấn ở phía sau bông tai, yêu cầu khẩn cấp sẽ gửi đến chỗ chú.”
Tô Kỳ đặt đôi bông tai vào tay Đường Duy, nhìn thẳng vào mắt cậu bé, ánh mắt của người đàn ông phản chiếu lên viên ngọc trên đầu Đường Duy rõ ràng có hơi quyến rũ: “Chú sẽ luôn luôn bảo vệ cháu và mommy.”
“Vâng.” Đường Duy duỗi ngón tay út ra: “Móc ngoéo, lần sau nếu cháu với mẹ gặp nguy hiểm, chú nhất định phải là người đầu tiên đến cứu mẹ với cháu đấy.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK