Người nọ đáp: "Vương gia hẳn là trúng tình cổ, nhìn tình huống của ngài ấy có lẽ là cổ trùng đã bám vào cơ thể khoảng hai ba năm rồi, cổ trùng đã chui vào cốt tủy. Loại tình cổ này, có một con mẹ và một con con, con con dựa vào con mẹ, một khi trúng phải con con, người ấy sẽ nhất kiến chung tình với người nắm giữ con mẹ cho đến khi con mẹ chết đi. Con mẹ cũng không thể cách con con quá xa, một khi con con suy yếu, người trúng cổ cũng sẽ suy yếu theo, con mẹ chết, con con cũng sẽ chết theo."
Tô Nhược Thanh đáp: "Con con đã chết không phải tình cổ sẽ được phá giải sao, sao tam vương gia vẫn còn chưa tỉnh lại?"
Người nọ tiếp tục nói: "Theo lý mà nói, con con đã chết, người trúng cổ bệnh nặng một hồi sẽ dần khôi phục lại, nhưng nhìn tình trạng của tam vương gia, rõ ràng là dính cổ độc. Người hạ cổ đã tẩm độc vào con con, con con vừa chết cũng là lúc chất độc phát tác." Hắn quay đầu nhìn người đi cùng đang châm cứu cho Tô Thần rồi đút cho hắn 3 viên thuốc, "Kế tiếp chỉ cần giải độc là Tam vương gia có thể khôi phục. Nhưng mà...Người hạ cổ đã dùng độc gì trêи con con thì thứ cho tiểu nhân năng lực hạn hẹn không thể biết được, hiện tại sư đệ tiểu nhân đã dùng thuốc và châm cứu để tạm thời ức chế cổ độc không cho thâm nhập vào sâu trong lục phủ ngũ tạng, nếu không thể giải được độc này, sinh mạng cùng lắm cũng chỉ có thể kéo dài được ba tháng."
Diệp Tống nhìn Tô Thần an tĩnh ngủ đến ngây ngẩn cả người. Nàng đã đoán trúng mở đầu, lại không đoán trúng kết cục. Không nghĩ tới lại thành ra kết quả như thế này. Hai ba năm, không phải chính là thời gian Tô Thần gặp Nam Xu sao, Tô Thần lại đối với một nữ tử phong trần một mực giữ gìn như thế, không màng lời đồn đại mà đem nàng ta cưới vào cửa, không chịu nổi khi thấy nàng ta bị thương dù chỉ một chút nhưng lại khiến Diệp Tống phải chịu khổ, hết thảy những thứ này, thì ra đều là do tình cổ.
Lời giải thích hợp tình hợp lý nhưng khi nói ra lại khiến người ta khó có thể tiếp thu. Tô Thần làm nhiều như vậy, kết quả chính hắn cũng là người bị hại, ai nói không thể cười. Ba năm thời gian, tất cả tình cảm hắn trao tặng đều là giả, đến người hắn yêu cũng là giả. Diệp Tống sắp nhịn không được mà bật cười, Tô Thần thì ra cũng là người đáng thương, chờ hắn tỉnh lại rồi, không biết sẽ như thế nào? Có lẽ đây chính là quả báo, ông trời quả nhiên rất công bằng.
Đợi châm cứu xong, các thái y tiến lên xem xét thêm một lúc, Tô Thần hiện tại chỉ giống như đang hôn mê, không nhìn ra được dấu hiệu của trúng độc, bọn họ nhất thời cũng bó tay không có biện pháp nào, rốt cuộc độc mà Tô Thần trúng là gì cũng không biết nên đương nhiên không biết phải điều chế giải dược thế nào.
Hai người thu thập đồ rời đi, lúc ra tới cửa lại nói: "Có một người có thể giải được độc của Tam vương gia."
"Ai?" Tô Nhược Thanh hỏi.
"Quỷ Y của Cô Tô Dược Vương Cốc. Thời trẻ hắn chuyên nghiên cứu về cổ trùng, am hiểu cách chữa, tiểu nhân từng ở Dược Vương Cốc học hỏi Quỷ Y một thời gian, Quỷ Y cũng xem như là sư phụ của tiểu nhân. Tiểu nhân lập tức viết một phong thư, chỉ cần có người đưa Tam Vương gia tới, Quỷ Y nhất định có thể biết được Tam vương gia trúng loại độc nào."
Diệp Tống cùng Tô Tĩnh nhìn nhau. Ông trời cũng quá có mắt đi, lúc trước Tô Tĩnh còn lo lắng Quỷ Y không chịu chữa trị cho Diệp Thanh, hiện tại mang theo một bức thư đi, khả năng Quỷ Y có thể ra tay cứu giúp cũng tăng lên rất nhiều, hơn nữa còn thuận tiền giúp tìm giải dược cho Tô Thần.
Trong lúc Diệp Tống còn đang ngưng thần, Tô Tĩnh đã chủ động xin được tới Cô Tô Dược Vương Cốc ở Giang Nam mang giải dược về. Tô Nhược Thanh dù không muốn hắn đi, nhưng ngoài trừ hắn, phái ai cũng không phù hợp.
Đông Uyển các chỉ để lại hai thái y, còn lại đều lui xuống.
Tô Nhược Thanh đứng ở trong viện, quay đầu nhìn Tô Tĩnh và Diệp Tống đang bước ra, hắn kéo lấy tay nàng, làm trò ân ái trước mặt Tô Tĩnh, nói: "Ta nghe Đại tướng quân và vệ tướng quân nói, nàng muốn đi Cô Tô Dược Vương Cốc?"
Diệp Tống gật gật đầu liền bị Tô Nhược Thanh kéo vào ngực, nàng nghiêng đầu dán vào ngực Tô Nhược Thanh, nghe nhịp tim đập của hắn khiến lòng tràn đầy yên bình. Tô Tĩnh đứng một bên có chút xấu hổ, hắn nhìn Diệp Tống cười nhạt một chút, không giống như nụ cười cà lơ phất phơ thường ngày, nụ cười thực nhẹ lại thuần tịnh, phiếm hơi lạnh, xoay người đi ra khỏi tầm mắt Diệp Tống: "Ta ở bên ngoài chờ ngươi."
Diệp Tống duỗi tay ôm cổ Tô Nhược Thanh, không nhìn hắn, ngẩng cầm hôn lên môi Tô Nhược Thanh, híp mắt cười nói: "Đúng vậy, ta muốn đưa A Thanh đi tìm Quỷ Y để trị hai chân, vốn dĩ muốn để đại ca nói cho huynh một tiếng, giờ huynh ở đây rồi, giáp mặt nói cũng không tồi."
Tô Nhược Thanh không quá yên tâm: "Ta để Quy Dĩ đi theo hai người."
Diệp Tống đáp: "Vẫn là nên để hắn ở bên người huynh đi." Nghĩ nghĩ lại cười nói, "Hay là chờ chúng ta trở lại, huynh có thể cho Quy Dĩ tới, ta ghép đôi với A Thanh."
Trong mắt Tô Nhược Thanh lưu chuyển ý cười, một tay vuốt ve khuôn mặt Diệp Tống tựa như vuốt ve trân bảo, nói: "Nghe nàng nói như vậy, ta mới cảm thấy Quy Dĩ cũng già đầu rồi."
"Vậy cứ quyết định thế đi."
Tô Tĩnh nghiêng người dựa vào mặt tường, đứng ở cửa Đông Uyển đợi trong chốc lát. Diệp Tống cũng không để hắn đợi lâu liền cùng Tô Nhược Thanh đi ra. Tô Nhược Thanh liếc mắt nhìn Tô Tĩnh một cái, nói với Diệp Tống: "Ta đưa nàng trở về."
Tô Tĩnh chỉnh lại thân thể, lười biếng nói: "Long thể Hoàng Thượng cao quý, nghi thức chính vẫn đang chờ ở cửa lớn, vẫn là để ta đưa A Tống về đi."
Một tiếng "A Tống" này Tô Nhược Thanh nghe được liền nhíu mày, nói: "Hiền Vương không cần về sớm để thu thập cho ngày mai khởi hành sao?"
Tô Tĩnh nói: "Lẻ loi một mình, nói đi là đi, cũng không cần thu thập gì cả. Hoàng Thượng có thể yên tâm, thần nhất định sẽ chiếu cố A Tống thật tốt, sẽ đưa nàng không chút tổn hại gì trở về."
Diệp Tống giật giật khóe miệng, nghe ra một ít môn đạo, an ủi Tô Nhược Thanh nói: "Ta không cần hắn chiếu cố, tự mình có thể chiếu cố tốt bản thân, huynh không cần lo lắng."
Tô Nhược Thanh nghĩ nghĩ lại nói: "Vẫn nên để Quy Dĩ đi theo đi."
Tô Tĩnh cười càng sâu, coi như đánh bại Tô Nhược Thanh một ván, nói: "Rốt cuộc là Hoàng Thượng không tin A Tống hay là không tin thần?"
Diệp Tống ngượng ngùng lôi kéo Tô Nhược Thanh đưa hắn ra kiệu đang đợi ngoài cổng, nói: "Đừng chấp nhặt với hắn, hắn chỉ là không muốn nhìn cảnh chúng ta ân ái mà thôi, huynh mau hồi cung đi, ta giúp huynh dạy dỗ hắn."
Tô Nhược Thanh bất đắc dĩ cười cười, nói: "Ta biết. Nàng phải thật cẩn thận, mọi việc cứ để hắn lo là được, Hiền Vương đã từng rong ruổi khắp thiên hạ, đây không phải chỉ là lời đồn, chỉ là," Tô Nhược Thanh nghiêng đầu qua một bên không dám nhìn nàng, khụ một tiếng, "Nàng không được để hắn chiếm tiện nghi, ta sẽ để ý."
Diệp Tống ngẩn người, ngay sau đó lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Yên tâm đi."
Tô Nhược Thanh chỉnh lại sắc mặt; "Hiền Vương dùng ngón tay nào chạm vào nàng, nàng cứ chém, ta sẽ không trách tội."
Diệp Tống: "..."
Kỳ thật, nếu nam nhân ghen lên cũng vô cùng hung ác.
Tiễn Tô Nhược Thanh rời đi, Tô Tĩnh cười tủm tỉm bước tới hỏi: "Hai ngươi vừa thầm thì cái gì, nói ta nghe thử coi?"
Diệp Tống nhìn hắn một cái rồi bước nhanh lên trước, Tô Tĩnh theo thói quen khoác vai nàng, sóng bước trở về. Diệp Tống liếc mắt nhìn móng vuốt ai kia đang đặt trêи vai mình, âm dương quái khí nói: "Hắn nói, ngươi dùng ngón tay nào chạm vào ta, ta có thể chém, hắn sẽ không trách tội ta."
Tô Tĩnh hậm hực giật giật móng vuốt, đáp: "Không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ, tốt xấu gì hắn cũng là đại ca của ta a. Làm người không được quá keo kiệt, chúng ta không phải bạn tốt sao, bạn tốt dắt tay một chút cũng không có gì đáng trách." Nói xong lại không chút xấu hổ mà kéo tay Diệp Tống.
Diệp Tống rút ra, thuận tay đấm lên mu bàn tay hắn, tức giận nói: "Ngươi đứng đắn một chút sẽ chết à? Về sau không cần ở trước mặt hắn gọi ta "A Tống", ngươi cũng không cần ở trước mặt hắn nói mấy câu không cần thiết, khiến ta cảm giác như ngươi đang tranh giành tình cảm vậy."
Đi được hai bước, phát hiện Tô Tĩnh không theo kịp, Diệp Tống xoay người nghi hoặc nhìn hắn.
Tô Tĩnh thấp giọng cười nói: "Cái từ tranh giành tình cảm này, không nghĩ ngươi lại dùng đến. Bản thân ta còn không ý thức được, nghe ngươi nói như vậy, hình như ta cũng có chút ý tứ đấy." Ánh mắt hắn nhìn nàng chăm chú, "Ngươi là lo lắng cho ta hay lo Hoàng Thượng sẽ hiểu lầm chúng ta?"
"Hắn sẽ không hiểu lầm chúng ta." Diệp Tống chắc như đinh đóng cột. Một phần cảm tình chính là dựa trêи tín nhiệm, nếu Tô Nhược Thanh không tín nhiệm nàng sẽ không cùng nàng đi đến hôm nay. Nhưng tín nhiệm là một chuyện, bản thân mỗi người vẫn phải biết ý tứ.
Tô Tĩnh hoàn toàn xuyên tạc ý tứ Diệp Tống, yêu diễm lộ liễu mà cười nói: "A, vậy thì chính là ngươi lo lắng cho ta."
Không đợi Diệp Tống phản ứng lại, hắn tiến lên bá đạo dắt lấy tay Diệp Tống, Diệp Tống vừa định phản kháng, một tay khác của hắn đã chế trụ eo nàng, mang theo nàng chạy như bay trêи phố, vượt nóc băng tường.
Diệp Tống ngây dại, muôn vàn ánh đèn dầu từ trong các ngôi nhà thu hết vào ánh mắt nàng, khung cảnh thật sự xinh đẹp. Gió đêm thổi qua hai người, mát lạnh. Nàng quay đầu nhìn Tô Tĩnh, sườn mặt kia gần như hoàn mỹ, cặp mắt đào hoa mỹ lệ phi phàm, đuôi mắt nhẹ nhàng hướng lên trnee, càng thêm hai phần lười biếng. Dựa gần như vậy, Diệp Tống có thể ngửi được hương hoa mai như có như không trêи người hắn.
Tô Tĩnh chú ý tới ánh mắt của nàng, thoáng thấp hèn tròng mắt, liếc nàng, bên môi tràn ra một nụ cười nhạt, nói: "Ngươi đừng nhìn ta ngây dại như vậy, không phải ngày một ngày hai mới cảm thấy ta đẹp, nhìn phía trước đi. Con người lúc nào cũng phải nhìn về phía trước nhưng lại luôn lưu luyến phong cảnh phía sau, như vậy sẽ bỏ lỡ phong cảnh phía trước đấy."
"Ừm." Diệp Tống nhẹ giọng đáp lời hắn.
"Ngươi đừng hiểu lầm, ý ta không phải nói việc ngươi quay lại nhìn ta, nhưng nếu ngươi thật sự thích nhìn ta, ta để ngươi nhìn bao lâu cũng được."
Diệp Tống cười nói: "Ta vẫn thích nhìn phía trước hơn."
"Ta đây đi phía trước người là được." Diệp Tống ngẩn người, Tô Tĩnh lại nói, "Có lẽ ta cũng nên tiến về phía trước, ta đưa ngươi tới một nơi."
Vòng đi vòng lại, hai người lại dừng trước cửa Hiền Vương phủ, Diệp Tống buồn cười hỏi: "Nơi ngươi muốn đưa ta đến chính là nơi này?"
Tô Tĩnh kéo Diệp Tống đi vào, nói: "Ngươi đừng vội." Hai người xuống hầm lấy hai vò rượu rồi Tô Tĩnh đưa nàng hướng sau núi đi.