Không biết đã chạy được bao lâu, phía trước cũng sắp đến điểm cuối trại ngựa, cuối đường còn có rào chắn, nếu con ngựa lao ra ngoài, nàng không biết liệu mình có thể trở về được hay không là một vấn đề vô cùng nghiêm túc. Nàng không biết đường, con ngựa đang trong trạng thái điên khùng cũng không nhận biết được. Diệp Tống vỗ vỗ đầu con ngựa kinh hãi nói: "Bình tĩnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi a!"
Nếu không...vào khoảnh khắc nó lao ra ngoài nàng sẽ nhảy xuống.
Diệp Tống không còn ai giúp, đành phải tính toán liều. Nàng cuối cùng cũng lĩnh ngộ được, cái tinh túy của cưỡi ngựa không phải ở cách làm sao để cho con ngựa đi mà là ở việc làm sao điều khiển được nó.
Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, Diệp Tống cố gắng quay đầu lại, nhìn thấy Tô Thần biểu tình lạnh lùng đang phi tuấn mã đến, có chút thất vọng. Tô tiện nhân hẳn sẽ không cứu nàng đâu?
Mắt thấy rào chắn càng ngày càng gần, Diệp Tống không thể trông cậy Tô Thần cứu mình, khẽ cắn môi chuẩn bị nhảy xuống. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai con ngựa chạy song song nhau, Tô Thân dẫm lên lưng ngựa nhảy dựng lên, bay sang con ngựa của Diệp Tống, kéo thân mình Diệp Tống trở về, vững vàng ôm vào trong lồng ngực.
Hàng rào chỉ còn cách khoảng ba thước, Diệp Tống rúc vào trong ngực Tô Thần nhắm chặt mắt lại. Tô Thần kéo mạnh dây cương, con ngựa tức khắc ngửa đầu cất vó hí vang không thôi, hai chân trước vừa lúc đạp đổ hàng rào.
Nếu có người chứng kiến màn mạo hiểm vừa rồi, hẳn là sẽ sợ thót tim gan. Diệp Tống chỉ cảm thấy trước mắt xoay tròn, vó ngựa nặng nề giẫm xuống mặt đất, thân thể của nàng cùng Tô Thần xóc xảy một chút, mới trở về như cũ.
An tĩnh một lát, Diệp Tống mới bắt đầu thở dốc, hô hấp của Tô Thần phía sau cũng nặng nề hơn một chút, hẳn là kiếp sau vẫn còn sợ a.
Diệp Tống cảm giác được phía sau có người, hai tay còn vòng qua eo nàng khống chế dây cương, như có như không ôm nàng, nàng quay đầu nhìn lại, thoáng ngẩn người. Tô Thần rũ mi mắt cùng tầm mắt nàng giao nhau, âm u khó thở nói: "Không muốn sống nữa phải không?"
Diệp Tống nhún vai, cũng định thần lại một chút: "Ta không nghĩ ngươi sẽ cứu ta."
Tô Thần nhớ lại màn vừa rồi Diệp Tống định nhảy xuống, thần kinh bất tri bất giác liền căng thẳng, nói: "Cho nên ngươi mới tính nhảy ngựa?"
Diệp Tống nhẹ giọng hỏi lại: "Chẳng lẽ không biết tự cứu mình?"
Tô Thần nói một câu: "Thật không hiểu là do ngươi to gan lớn mật hay là do ngươi không sợ sống chết." Hắn chậm rãi điều khiển ngựa trở về.
Diệp Tống nói: "Khả năng nguyên nhân chính là vì ta có cả hai cái này nên mới may mắn sống sót tới tận ngày hôm nay đi."
Trêи đường trở về, tốc độ chậm hơn rất nhiều. Tô Thần cố ý thả chậm tốc độ, một bên điều khiển ngựa một bên giảng giải cho Diệp Tống, làm sao để khống chế một con ngựa, bao gồm phương hướng, tốc độ còn có tính nết. Thời điểm con ngựa phát điên, người cưỡi ngựa càng phải tàn nhẫn hơn mới có thể hàng phục được nó, càng sợ nó càng kiêu ngạo.
Diệp Tống ghi nhớ trong lòng, cuối cùng Tô Thần đem dây cương trả lại cho nàng, nàng điều khiển thử một lần. Tô Thần không lo nghĩ nhiều vì có người ngồi ở phía sau, con ngựa có phát điên lên hắn cũng có thể chế trụ được. Diệp Tống là người không sợ mạo hiểm, không sợ đau đớn cho nên liền lớn mật nắm chặt dây cương, không bao lâu sau nàng đã có thể thuần thục khống chế con ngựa, chở nàng cùng Tô Thần chạy về, tốc độ nhanh chậm đều do nàng khống chế.
Nàng ngẩng mặt đón nhận làn gió cùng hơi thở của đồng cỏ, gió kia thổi tung mái tóc nàng, sợi tóc mềm mại đảo qua mặt Tô Thần, lưu lại hương thơm nữ tử độc đáo. Tô Thần không thấy được biểu tình của Diệp Tống, nhưng hắn tựa hồ cũng không khó tưởng tượng, Diệp Tống câu khóe miệng cong đuôi mắt mà cười.
Quá trình học này, hai người phá lệ mà hài hòa, thế cho nên khi Diệp Tống cưỡi ngựa trở lại chỗ cũ, Phái Thanh nhìn thấy liền mở to hai mắt. Tô Thần xuống ngựa trước, đi qua nhàn nhạt phân phó vài câu với người chăn ngựa, quay đầu lại thấy Diệp Tống cũng học theo bộ dáng của hắn mà lưu loát xoay người, kết quả liền trực tiếp đập ʍôиɠ xuống đất, nhìn vô cùng buồn cười, hắn không khỏi nhếch khóe miệng.
Phái Thanh chạy tới đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi: "Tiểu thư người không sao chứ?"
Diệp Tống mặt không đổi sắc phủi ʍôиɠ nói: "Không có việc gì." Chỉ là chân có chút nhũn ra mà thôi, nhưng loại chuyện này nàng sao có thể nói được.
Tô Thần nhàn nhạt nói: "Không bị ngã vài cái thì không học được cưỡi ngựa. Vương phi còn muốn tiếp tục sao?"
Diệp Tống xua tay ra khỏi trại nuôi ngựa nói: "Hôm nay không được, ngày mai ta lại đến."
Trở về ngủ một đêm, cả thân người Diệp Tống liền đau nhức. Không nghĩ tới di chứng cưỡi ngựa so với việc chạy 8000 thước sau lại bị người tẩn cho một trận giống nhau, cả người đều không tốt. Nhưng nàng không phải người dễ từ bỏ, vẫn còn tinh thần tiếp tục tới trại nuôi ngựa.
Hôm nay nàng đến sớm, người chăn ngựa mới bắt đầu cho ngựa ăn.
Diệp Tống liền tới quan sát, xem con ngựa nào ăn nhiều nhất, nàng cảm thấy ăn nhiều nhất định sẽ khỏe nhất, chạy trốn nhanh nhất.
Nàng xem ngựa ăn xong nhưng người chăn ngựa lại nói với nàng tạm thời không thể cưỡi được vì chúng vừa mới ăn no, nếu vận động kịch liệt sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, so với người không sai biệt lắm. Diệp Tống đành phải ngồi ở băng ghế chờ nhóm ngựa tiêu hóa xong.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, Diệp Tống cười tủm tỉm hỏi người chăn ngựa: "Chúng nó tiêu hóa xong chưa?"
Người chăn ngựa vâng vâng dạ dạ nói: "Chắc, chắc phải một lúc nữa..."
"Ngươi dám lừa bổn vương phi?" Diệp Tống cất cao thanh âm.
Người chăn ngựa lập tức đầu hàng: "Vương phi nương nương, Vương gia có lệnh, không thể để nương nương một mình cưỡi ngựa, vạn nhất, vạn nhất lại xảy ra chuyện như ngày hôm qua, nô tài có chết vạn lần cũng không thoát tội a."
Diệp Tống liền hỏi: "Vậy ngươi sẽ cưỡi ngựa sao?"
Người chăn ngựa gật đầu: "Vâng."
"Vậy ngươi bồn bổn vương phi cưỡi ngựa."
Người chăn ngựa dập đầu: "Nô tài không dám mạo phạm Vương phi nương nương!"
Diệp Tống phát hỏa: "Ngươi mẹ nó vòng vo tam quốc, có phải là nam nhân hay không!
"Nương nương, nương nương coi như nô tài không phải đi..."
Nếu không phải Phái Thanh ngăn cản, Diệp Tống hẳn đã tiến lên đánh người. Đúng lúc này, có một người tiến vào trại nuôi ngựa, hôm nay mặc một thân quần áo màu đỏ tía, mặt mày tuấn lãng, còn ai khác ngoài Ninh Vương Tô Thần.
Hắn dắt một con ngựa màu trắng đi tới.
Con ngựa trắng này thoạt nhìn thấp bé hơn các con ngựa trong trại ngựa một ít, trông ngoan hiền, thập phần xinh đẹp. Đầu bờm tuyết trắng mềm mại vô cùng. Tô Thần tự mình cho ngựa ăn vài nhánh cỏ, vuốt ve bờm nó, con ngựa như hiểu ý hắn, còn hướng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.
Tô Thần đưa cỏ cho Diệp Tống, ý bảo Diệp Tống lại cho nó ăn. Con ngựa trắng hiển nhiên không thân thiết với Diệp Tống nên không cảm kϊƈɦ. Tô Thần dù bận vẫn ung dung nói: "Nếu ngươi có thể thu phục nó, nó liền thuộc về ngươi."
Diệp Tống tuy cảm thấy con ngựa trắng không có khí phách như hắc mã, nhưng chiều cao vóc dáng lại rất thích hợp với nàng, cũng khá kiêu ngạo, nàng tương đối vừa lòng. Nếu có thể thu phục con ngựa này, nàng sẽ có con ngựa của chính mình, đi ra ngoài bãi săn chẳng phải sẽ rất có mặt mũi hay sao? Vì thế Diệp Tống liền cố gắng làm con ngựa ăn cỏ trêи tay mình, ngựa trắng hừ hai tiếng rớt ra hai giọt nước mũi dính vào lòng ban tay Diệp Tống, Diệp Tống nhíu mắt, cũng không giận, bình tĩnh nói: "Không ăn phải không, vậy lát nữa ta bắt con ngựa khỏe nhất chuồng đến đây ngủ với ngươi."
Ngựa trắng tựa như nghe hiểu lời Diệp Tống nói, trợn mắt lên.
Tô Thần đen mặt nhắc nhở: "Nó là đực."
"Đực?" Diệp Tống cười gian hai tiếng: "Vừa hay, làm ngươi bị đè xem ngươi còn có thể vênh váo như vậy nữa hay không?"
Trước lời đe dọa của Diệp Tống, con ngựa trắng cuối cùng cũng không cam tâm tình nguyện mà ăn cỏ của nàng. Diệp Tống cưỡi lên người nó. Ngựa trắng rất không phục, đem Diệp Tống xốc lên xốc xuống mấy lần, thiếu chút nữa làm não nàng chấn động.
Tô Thần cũng không giúp nàng, từ trêи cao bễ nghễ nhìn xuống Diệp Tống nói: "Ngã vài lần sẽ quen."
Luyện tập hai ngày, Diệp Tống cuối cùng có thể lưu loát cưỡi mà không bị con ngựa trắng quăng ngã, động tác cử chỉ của nàng đều vô cùng anh tuấn. Thủ pháp điều khiển ngựa đã quen thuộc, dần dần con ngựa trắng cũng phối hợp ăn ý với nàng. Chẳng qua nếu muốn cưỡi ngựa săn thú vẫn chưa đủ, cái gọi là cưỡi ngựa bắn cung, tất nhiên không thể thiếu bắn.
Theo phân phó của Tô Thần, trại nuôi ngựa dựng một hàng bia, hắn tự mình dạy Diệp Tống bắn tên. Bắn tên không khó, chỉ là khi mũi tên rời cũng có chút rát tay, muốn bắn chuẩn rất khó khăn.
Tô Thần làm mẫu một lần, liền bắn ba tên, mũi tên cắm vào giữa hồng tâm thập phần xinh đẹp. Diệp Tống trong lòng hào khí, cũng bắn liền ba tên, kết quả lại ngoài ý muốn Tô Thần. Tuy không phải giữa hồng tâm, nhưng bắn chuẩn vào vòng trung bia ngắm, cũng coi là ưu tú.
Tô Thần liền hỏi: "Trước đây đã từng bắn qua?" Hắn nghiêng đầu thấy ngón trỏ cũng ngón giữa Diệp Tống xuất hiện vệt đỏ, ngón tay thon dài mịn màng, không giống như đã từng chạm qua cung tên.
Vừa lúc Diệp Tống đang ngắm bắn vào bia, nghe Tô Thần hỏi như thé, cũng không coi hắn là người ngoài, thực chất là không tán được lực chú ý, thuận miệng nói: "Lúc trước có luyện tập ném phi tiêu."
"Nga?"
"Việc này cũng đơn giản, tưởng tượng giữa hồng tâm là một người đáng ghét, cứ thế mà bắn." Nói xong, tay Diệp Tống thả mũi tên ra, mũi tên xé gió mà đi.
Tô Thần hỏi: "Vậy người ngươi tưởng tượng là ai?"
Lần này mũi tên trúng ngay hồng tâm, Diệp Tống câu môi cười, Diệp Tống còn đang đắm chìm trong thành tựu của mình, bất giác trả lời: "Tô tiện nhân."
Hai người trầm mặc vài giây, chỉ còn lại tiếng gió đang thổi tung ngọn cỏ. Diệp Tống lúc này mới phát giác được mình vừa nói gì, quay đầu nhìn Tô Thần, mặt hắn âm trầm, tựa như mưa giông sắp kéo đến.
Ngay sau đó, Diệp Tống "Cha" một tiếng, thúc ngựa chạy như điên.
Thực mau liền tới thu săn, Tô Thần bảo quản gia thêm Vương phi nương nương vào danh sách. Hắn cảm thấy Diệp Tống là vật nguy hiểm có thể nổ tung bất cứ lúc nào, tốt nhất vẫn nên đặt dưới mắt hắn cho an toàn.
Hết chương 43
Chương này Tô tiện nhân ngoan ngoãn dạy cho Diệp Tống ghê. Thôi thì vì màn "cẩu cứu mỹ nhân" này nên tạm thời tha cho hắn một chút chút chút. Vẫn còn nhiều chút lắm nên cố gắng lên nhé, Tô tiện nhân.
Ta cũng muốn học cưỡi ngựa a~