Nói vậy có thể hiểu rõ, Quỷ Y biết ai ra tay.
Tô Tĩnh nói: “Chỉ cần bỏ dược này vào trong hồ nước là được?”
“Cái này có thể khiến chúng nó hoàn toàn mất khống chế, giết hại lẫn nhau, ngược lại đối với con người không có tính công kϊƈɦ.”
Diệp Tống đứng ở gần nghe thấy hết thảy, lúc Tô Tĩnh phải đi, nàng xuất hiện, nói: “Ta và ngươi cùng đi.”
Tô Tĩnh quay đầu nhìn nàng, ý cười dạt dào: “Đây chính là chuyện tốn công vô ích, bên ngoài tối thui, ngươi xác định muốn đi cùng sao?”
Lần này có thể trị được chân cho Diệp Thanh phần lớn là công lao của Tô Tĩnh, Quỷ Y là do Tô Tĩnh hỏi thăm, đường cũng là do hắn đưa đi, ngay cả mấy thứ thuốc cần thiết cũng là Tô Tĩnh cùng nàng lên núi mạo hiểm tìm được.
Diệp Tống tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng từ đáy lòng cảm kϊƈɦ hắn. Nàng cong cong khóe miệng đáp: “Không phải ngươi nói, lên núi đao xuống biển lửa cũng bồi ta sao, giờ để ta bồi ngươi một lần có gì không được?”
Tô Tĩnh cùng nàng sóng vai ra khỏi nhà gỗ, bóng dáng hai người bị ánh sáng mờ ảo kéo dài trêи đường. Tô Tĩnh lười biếng cười nói: “Nếu không phải là thật tâm, ta không cần, nếu là vì cảm kϊƈɦ, cũng miễn đi.”
Diệp Tống đáp: “Chúng ta là bằng hữu, người có thể vì ta làm nhiều chuyện, ta vì sao không thể?”
Dược Vương Cốc yên tĩnh quá mức, Tô Tĩnh và Diệp Tống tới cửa sơn cốc, đến bóng dáng một dược nhân thủ vệ cổng cũng không thấy, kiểm tra bụi cỏ bên đường tìm thấy hai thân hình bằng gỗ. Hai người đều trầm mặc.
Bỗng nhiên Diệp Tống hỏi: “Những người đó là hướng về phía chúng ta hay là hướng về phía Dược Vương Cốc mà tới? Chúng ta có phải đã liên lụy tới Dược Vương Cốc rồi không?”
Tô Tĩnh khoác vai nàng, mượn sức nàng đỡ thân mình, đáp: “Quỷ Y không phải là người bình thường, nếu hắn biết thân phận của chúng ta, cũng đã làm trao đổi xong, hẳn là đã chuẩn bị tốt tâm lý. Hắn sẽ không đơn thuần vì giúp chúng ta mà hy sinh Dược Vương Cốc, tất nhiên là do biết Dược Vương Cốc bình yên đã lâu, thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Diệp Tống dẫm lên chân Tô Tĩnh, nghiến qua nghiến lại, cười lạnh: “Ngươi suy nghĩ nhiều thì có, còn không chịu buông ra.”
“Ai nha, nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi thôi mà.”
Dứt lời, đột nhiên có thanh âm pháo hoa vang lên, sơn cốc yên tĩnh tiếng lại càng rõ. Hai người ngửa đầu nhìn lên, một ngọn lửa màu xanh xông thẳng lên trời tựa như một loại tín hiệu. Tô Tĩnh vừa thấy, lập tức kéo tay Diệp Tống chạy vào trong sơn cốc, nói: “Đúng là tới rất nhanh.”
Nhà gỗ trong sơn cốc bị châm lửa, lửa lớn kèm theo gió thổi về phía dược điền, dược điền cũng bốc cháy theo. Những dây dược đằng bị thiêu cháy. Rất nhiều hắc y nhân, không biết từ đâu chạy ra, gặp người giết người, một người cũng không lưu lại.
Khi Tô Tĩnh và Diệp Tống trở về, thấy mọi người đang bị bức từng bước lùi về sau, hắc y nhân ngay lập tức phục kϊƈɦ sau lưng, khiến Quy Dĩ và Tô Mạc không được ngơi nghỉ chút nào. Quy Dĩ đang cõng Diệp Thanh, Tô Mạc bảo hộ Anh cô nương nên hành động rất khó khăn.
Đột nhiên, Anh cô nương từ phía sau lưng Tô Mạc chạy ra ngoài, hướng thẳng về phía ngôi nhà gỗ cách đó không xa. Hắc y nhân không đuổi theo, nàng chạy một hơi tới trước ngôi nhà gỗ, đạp cửa thét chói tai: “Lão nhân! Lão già thúi! Cháy rồi, lão mau chạy ra đây!”
Bên trong không có người đáp lại, nàng nhìn khắp nơi khói dày cuồn cuộn, không rảnh lo nghĩ nhiều, dùng tay áo che miệng chạy đi tìm, may mắn Tô Mạc đã vượt ra khỏi vòng vây, kịp thời tới bắt lấy tay nàng, thở dốc nói, “Ngươi định làm gì! Đi vào chịu chết sao?”
Anh cô nương không biết lấy dũng cảm cũng quật cường ở đâu, đẩy Tô Mạc ra, mở lớn hai mắt, trong mắt tràn ngập nước mắt, nói: “Ai cần ngươi lo! Ta muốn đi vào tìm cha ta!” Dứt lời nàng không chút do dự xoay người vọt vào ngôi nhà đang cháy.
“Anh Tử!” Tô Mạc gấp đến độ vô pháp, đành phải theo vào.
Cũng không biết khi nào nhà gỗ này sẽ sập, chỉ đành xem ý trời. Nếu nó bị sập xuống, tất cả sẽ cùng nhau táng dưới biển lửa.
‘Cha! Cha!” Anh cô nương đạp tung mọi thứ, suýt nữa ngã xuống. Nhà gỗ được bài trí hết sức đơn giản, bởi vì bình thường trừ lúc ngủ, thời gian còn lại Quỷ Y đều dành nghiên cứu thuốc, cho nên dược cụ so với đồ dùng sinh hoạt còn nhiều hơn. Anh cô nương xông thẳng vào phòng nghiên cứu, thấy dưới đất là một mảnh hỗn độn.
Quỷ Y cha nàng thật sự ở bên trong, nhưng không chỉ có một mình hắn, đối diện hắn là một hắc y nhân, hắc y nhân mang theo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh băng cùng chiếc cằm nhọn. Nàng ta nói: “Ta đã nhiều lần cho ngươi cơ hội, là ngươi không chịu nghe lời ta, vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác. Giải dược cho Tam vương gia ở đâu?”
Quỷ Y nhàn nhạt cười: “Ngươi đã tới chậm một bước, ta đưa cho Hiền vương rồi.”
“Cũng thế thôi, dù sao đêm nay bọn chúng đều chạy không thoát.” Dứt lời, hắc y nhân giơ kiếm trong tay lên, ngân quang từ lưỡi kiếm phản xạ nơi khóe mắt nàng, nổi lên một chút gợn sóng trong suốt, vô cùng xinh đẹp.
“Cha-----”
Quỷ Y nghe thấy tiếng kêu, nghiêng đầu liền thấy Anh cô nương, mặt không chút máu. Kiếm đã xuyên qua thân thể hắn, hắn lảo đảo vịn vào cạnh bàn, hơi hơi hé miệng, lại phun ra một ngụm máu, cố gắng nói lời cuối cùng: “Đi mau….”
Ánh mắt lạnh băng của hắc y nhân kia khẽ nhúc nhích, sau đó chậm rãi rút thanh kiếm từ trong thân thể Quỷ Y ra. Anh cô nương dùng sức trừng lớn hai mắt, giống như linh hồn đã bị rút ra ngoài, ngây ngốc đứng lặng, không di chuyển được bước chân.
Phía trêи có thanh gỗ chuẩn bị rơi xuống, Tô Mạc nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm eo Anh cô nương, hai chân mượn lực của vách tường, phi thân ra ngoài. Một lần nữa chạm xuống mặt đất, Anh cô nương nhìn ngôi nhà gỗ sụp đổ, cả người run rẩy. Nếu không phải có Tô Mạc, nàng sợ mình đã bị chôn vùi trong kia.
Nhưng Quỷ Y trúng phải nhát kiếm chí mạng, lại bị chôn phía dưới, chắc chắn đã không còn đường sống. Hắn là thần y, nhưng lại không tự cứu được chính mình.
Còn hắc y nhân kia, vào khoảnh khắc cuối cùng cũng phi thân ra, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Kiếm trong tay mang theo máu tươi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Anh cô nương đột nhiên giống như người phát cuồng vọt mạnh ra: “Là ngươi giết cha ta! Ta muốn giết ngươi!”
Nhưng Tô Mạc sao có thể mặc kệ Anh cô nương gặp nguy hiểm, trước tiên ngăn nàng ở phía sau. Hắc y nhân giơ lên trường kiếm, cùng Tô Mạc giao thủ, từng chiêu đều nhắm đến điểm chí mạng trêи người Tô Mạc, không chút lưu tình.
Anh cô nương ở một bên nhìn đến hoa mắt, nàng không thể, không thể mặc kệ Tô Mạc. Cha nàng đã bị hắc y nhân trước mắt giết, nàng cũng không thể mặc kệ kẻ thù giết cha này được!
Mắt thấy Tô Mạc luôn luôn nghiêm cẩn lại ở trước hắc y nhân có chút yếu thế, Anh cô nương mặc kệ tất cả, cầm lấy dao găm luôn mang theo bên người xông thẳng lên phía trước. Ánh mắt hắc y nhân vừa chuyển, đột nhiên thay đổi thế công, hướng kiếm về phía Anh cô nương. Anh cô nương trong lòng trầm xuống, dường như chỉ chờ đợi giây phút này, nàng tùy tay rải thuốc bột về phía hắc y nhân.
Nhưng hắc y nhân vẫn như cũ không hề có chuyện gì, kiếm vẫn hướng thẳng đến lồng ngực nàng! Anh cô nương khϊế͙p͙ sợ, đem độc dược duy nhất còn sót lại trêи người nàng rải ra.
Tô Mạc thấy thế, lập tức phi người tới. Mắt thấy đường kiếm của hắc y nhân sắp đâm vào ngực Anh cô nương, đột nhiên đường kiếm lại chuyển, đâm thẳng về phía Tô Mạc. Tô Mạc không phản ứng kịp, cánh tay bị kiếm xẹt qua, máu tươi chảy ròng ròng.
Thì ra hắc y nhân dùng kế nghi binh đánh về phía Anh cô nương, thực ra đối tượng của nàng ta vẫn là Tô Mạc.
Vài lần hắc y nhân đều tựa như muốn giết Anh cô nương, Tô Mạc không thể không tiến lên ngăn cản, tuy rằng thoạt nhìn như đánh nghi binh nhưng nếu Tô Mạc không ra tay, nàng ta tất nhiên sẽ hạ thủ giết Anh cô nương. Tô Mạc che chở trước người Anh cô nương, vết thương đã chồng chất.
Anh cô nương vô cùng sợ hãi, trừng lớn hai mắt, nhìn xung quanh là một biển lửa, trước mắt, bên tai đều là tiếng chém giết, còn có tiếng Tô Mạc đang kịch liệt thở dốc. Sắc mặt nàng trắng bệch hướng về phía hắc y nhân rống to: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tô Mạc gắn từng chữ: “Ngươi đi mau, thù của ngươi, ta giúp ngươi báo.”
Anh cô nương chớp chớp mắt, bi thương nhìn Tô Mạc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm giác được tư vị của đau lòng, nói: “Ta không đi, ta đi rồi ngươi phải làm sao bây giờ?”
Tô Mạc nói: “Nếu ngươi không đi, khả năng cả hai chúng ta sẽ phải chết ở nơi này, ngươi đi rồi, khả năng chúng ta đều còn cơ hội sống sót. Giờ ngươi đi tới chỗ công tử, công tử cùng nhị tiểu thư sẽ bảo vệ ngươi. Mau!” Chữ cuối cùng hắn cơ hồ là gầm nhẹ ra, mang theo khí thế không thể trái lời.
Anh cô nương cắn môi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắc y nhân một cái, sau đó xoay người thất tha thất thểu chạy về phía có ánh lửa.
Hắc y nhân sao có thể buông tha cho Anh cô nương, lập tức giơ cánh tay lên, trường kiếm trong tay nhắm thẳng ngực nàng đâm tới. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Mạc dùng toàn lực đuổi theo, vươn tay mạnh mẽ, gắt gao ôm Anh cô nương bảo hộ trong lồng ngực.
Trường kiếm hữu kinh vô hiểm lướt qua cánh tay Anh cô nương, cảm giác được một cỗ nóng rát.
Nhưng hết thảy đều không thắng nổi cái ôm này, không thắng nổi tiếng tim đang đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạc ôm nàng, cũng là lần cuối cùng.
Đúng lúc nàng chỉ vừa mới biết thế nào là cảm giác động tâm.
Thích một người, không thể hoàn toàn không có lý do gì cả. Có thể chỉ vì một động tác bé nhỏ không đáng kể, cũng có thể chỉ vì một câu nói quan tâm. Mỗi một chút hảo cảm chậm rãi tích lũy lại, bất tri bất giác trở thành thích tự lúc nào.
Anh cô nương thích Tô Mạc vì cái gì? Mới đầu Tô Mạc chỉ là một hộ vệ bên cạnh Tô Tĩnh, cơ hồ không chút cảm giác tồn tại gì, thậm chí có chút đầu gỗ giống Quy Dĩ. Lần đầu tiên hắn còn vô lễ khiêng nàng, thậm chí còn dám cướp đồ ăn vặt của nàng, quy định mỗi ngày nàng chỉ được ăn mấy chén cơm.