Quỷ Y ngồi trêи ghế, kéo ống quần Diệp Thanh lên, cẩn thận sờ nắn rồi đứng dậy, cầm giấy bút vẽ lại xương cốt hai chân nàng, chỗ nào bị gãy đều rất rõ ràng.
Tô Tĩnh đưa hổ cốt tới, hắn nhìn thoáng qua chỗ bị nghiền thành bột phấn, rồi nhìn sang bộ móng vuốt hổ nói: "Hổ cốt là bộ phận quan trọng nhất, nhìn móng vuốt này có thể thấy các ngươi vô cùng tàn nhẫn, bắt một con hổ vẫn đang còn khỏe mạnh sung mãnh. Độ cong của móng vuốt rất tuyệt, chắc hẳn có thể giúp xương của tiểu cô nương lành lại." Dứt lời liền viết ra một phương thuốc, "Ngày mai đi ra dược điền hái theo đơn thuốc này làm nước tắm cho tiểu cô nương, mỗi ngày ngâm hai canh giờ, liên tiếp bảy ngày. Trong vòng năm ngày, phải tìm đủ độc thiềm thừ và xạ hương.
Quy Dĩ không chịu ngồi yên, sau khi Quỷ Y viết xong phương thuốc, đêm đó hắn liền chạy đi hái thuốc.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tô Tĩnh nằm gác chân trêи giường, đầu gối hai tay, không cảm thấy buồn ngủ, hắn mở to mắt nhìn trần nhà, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng động rất nhỏ lôi kéo sự chú ý của hắn, hắn nghiêng người thấy ánh trăng bên ngoài nhè nhẹ tiến vào, cửa bị mở ra rồi nhanh chóng đóng lại. Một bóng người tiến vào, đứng trước giường.
Tô Tĩnh ngồi dậy, vẻ mặt hứng thú nhìn Diệp Tống ôm chăn nói: "Ngươi đi nhầm phòng à, muốn tới ngủ cùng A Thanh đúng không?"
Diệp Tống không nói tiếng nào đặt chăn lên giường Tô Tĩnh, sau đó bò lên, đẩy đẩy Tô Tĩnh vào bên trong nói: "Ngươi nằm dịch vào trong đi, một mình ta không ngủ được."
Tô Tĩnh kinh hồn: "Diệp Tống, ngươi nghiêm túc sao, ngươi chắc chắn không đi nhầm chứ? Ta là Tô Tĩnh. Sáng mai ngươi tỉnh lại thấy ta lại muốn đánh ta thì làm sao?"
Diệp Tống đã nằm yên vị trêи giường, nghiêng người nhìn hắn, ôn nhu cười nói: "Ngươi không cần sợ hãi, ta sao có thể đánh ngươi được."
Tô Tĩnh run lên một chút, Diệp Tống cũng đã dính vào, vòng tay ôm eo hắn, hắn vẫn đang phân vân không biết nên ôm nàng hay đẩy nàng ra mới tốt, nhưng Diệp Tống đã an tĩnh ngủ trong lòng hắn.
Diệp Tống này đúng là khác hoàn toàn so với trước đấy, khiến hắn không thể thích ứng được, cảm giác giống như mình đang mơ, không chân thật.
May mắn thay, vào sáng hôm sau, Diệp Tống vẫn không hé răng, dường như vẫn còn mất trí nhớ. Điều này khiến Tô Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay tiếp tục lên đường tìm thuốc. Nhớ lại ngày hôm qua đã phải mất khá nhiều sức lực mới tìm được hổ cốt, hôm nay liền quyết định đi tìm xạ hương trước. Chỉ là muốn tìm được xạ hương phải tìm thấy hùng xạ, tuy sức công kϊƈɦ của hùng xạ không cao, nhưng muốn tìm trong núi sâu rừng già vẫn rất khó.
Sau khi dùng dược Quỷ Y cho, vết cào trêи mặt Tô Tĩnh đã mờ đi phân nửa. Chỉ là khi hắn muốn lên núi tìm thuốc, định để Diệp Tống ở lại trong cốc, nhưng nàng vô luận thế nào cũng muốn đi theo, Tô Tĩnh sợ nàng gặp nguy hiểm, do dự không biết có nên đưa nàng theo cùng không.
Vì mấu chốt là, lúc này Diệp Tống không bình thường a.
Quy Dĩ thấy thế liền nói: "Hai người ở lại đi, để ta đi tìm xạ hương."
Anh cô nương ngăn cản: "Không được, ngươi không được đi! Ngươi đi rồi, ta với lão nhân phải ăn cơm thế nào bây giờ, mọi người sẽ đều phải chịu đói!" Dứt lời nàng chạy đi lấy một cây gậy gỗ ném về phía Tô Tĩnh.
Diệp Tống thấy gậy gỗ bay tới, nhanh tay nhanh mắt bắt được cây gỗ, trong mắt toát lên vẻ sắc lạnh khiến Anh cô nương sợ hãi phải trốn ra phía sau Tô Mạc: "Các ngươi thấy chưa, tuy nàng chưa thanh tỉnh nhưng bản năng vẫn có, Tô ca ca đưa nàng đi cùng sẽ không có vấn đề gì a!"
Mọi người đỡ trán.
Kết quả, Tô Tĩnh mang theo Diệp Tống cùng lên núi. Anh cô nương giao cho hắn mấy lọ thuốc nói: "Trêи đầu mũi tên có tẩm thuốc tê, bắn trúng hùng xạ nó sẽ không thể chạy được, các ngươi có thể nhân cơ hội đó lấy xạ hương."
Nàng lại đưa ra một chuỗi dược dưa, "À, các ngươi mang theo cái này nữa. Nói không chừng lần này rời đi sẽ phải mất mấy ngày liền, chỉ khi kiếm ăn hoặc tìm bạn tình hùng xạ mới xuất hiện. Các ngươi đi về phía đỉnh núi có lẽ xác suất gặp được sẽ cao hơn."
Tô Tĩnh suy nghĩ nói: "Nếu phải mất mấy ngày mới tìm được, chi bằng đi tìm thiềm thừ độc luôn. Anh cô nương cần dặn dò thêm gì, xin cứ nói."
Anh cô nương vội vàng chạy vào nhà, cầm rất nhiều bình dược ra, bên trong là các loại thuốc có công dụng khác nhau đưa cho Tô Tĩnh nói: "Các ngươi cầm theo cái này, vạn nhất xảy ra chuyện gì có thể dự phòng được. Độc thiềm thừ có thể tìm được ở huyền nhai, nhưng phải vô cùng cẩn thận, để lấy được loại độc này có chút phiền toái, chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị dính vào người. Nếu các ngươi không biết cách lấy thì cứ mang hết về đây là được." Sau đó đưa cho một bình lưu li lớn đủ chứa được cả một con thiềm thừ.
Hai người mang hết vào núi.
Bọn họ đi tới ngọn núi cao nhất, càng lên cao sương mù càng đậm, không khí càng lạnh lẽo. Đi nửa ngày mới tới được đoạn giữa sườn núi, rừng chỗ này đều là loại lá cây hình nhọn, hơi giống lá thông nhưng không nhọn bằng. Trong rừng có rất nhiều động vật nhỏ, có loại lông xù đáng yêu, cũng có loại bò trêи thân cây xù xì xấu xí.
Nơi này không giống khu rừng chướng khí chứa đầy độc vật nên không cần ngậm tránh độc hoàn trong miệng, chỉ cần để trong người đám động vật nhỏ sẽ tự giác tránh ra. Tô Tĩnh và Diệp Tống nằm vùng trêи một cây đại thụ, nghe nói hùng xạ rất thích lui tới mấy cây này.
Ngồi cả một ngày, chân đã tê rần cũng không thấy bóng dáng một con nào.
Một lát sau, xuất hiện một cặp sừng màu hoa mai, Diệp Tống theo phản xả bắn ra một mũi tên trúng con vật kia.
Tô Tĩnh giật giật khóe miệng, giữ chặt Diệp Tống đang muốn đi ra ngoài nói: "Kia không phải hùng xạ đâu, là hươu, ngươi không thấy trêи đầu nó có hai cái sừng à."
Diệp Tống nghĩ nghĩ, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tô Tĩnh: "Ngươi biết hùng xạ trông như thế nào sao?"
Tô Tĩnh sửng sốt, vẻ mặt cũng mờ mịt nhìn nàng: "Không biết a."
Sau một đoạn trầm mặc ngắn ngủi, hai người nhìn nhau bình tĩnh lắc đầu, tiếp tục chờ đợi. Diệp Tống đột nhiên lên tiếng: "Phi, ngươi là hoàng thất, không phải đều thường xuyên lên núi săn bắn à, sao đến hùng xạ cũng không biết, chẳng được tích sự gì."
Khóe miệng Tô Tĩnh không nhịn được hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa mỹ lệ khẽ nheo lại: "Ngươi nói cái gì?"
Diệp Tống phục hồi lại tinh thần, vẫn là vẻ mặt mờ mịt: "Ta vừa nói gì cơ?"
Chẳng lẽ nàng bị mất trí nhớ thất thường dẫn đến đa nhân cách ư?
Tô Tĩnh nhân cơ hội nói: "Ngươi nói ngươi đối với ta nhất kiến chung tình, nếu không phải ta sẽ không gả."
"Con mẹ nhà ngươi, lão tử sao có thể nói mấy lời ghê tởm như vậy!" Diệp Tống ngay lập tức phản bác, sau đó nhìn mặt Tô Tĩnh lại lâm vào mê man, "Ta thật sự đối với ngươi nhất kiến chung tình sao?"
Tô Tĩnh che miệng cười sung sướиɠ.
Sau khi con huơu rời đi, lại xuất hiện một con thú bốn chân, Tô Tĩnh dùng phương pháp loại trừ, đoán đây không phải hùng xạ. Mắt thấy trời sắp tối, không biết có nên nói hai người có vận khí tốt hay không, vì lúc này đột nhiên xuất hiện một con vật bốn chân không rõ là giống gì đang ưu nhã nện bước tới.
"Hẳn là con này đi." Diệp Tống thấp giọng hỏi.
Tô Tĩnh có chút chần chừ, bởi vì địa điểm không đúng. Nhưng Diệp Tống đã nhanh tay bắn vào con vật kia khiến nó rêи rỉ hai tiếng liền ngất đi.
Tô Tĩnh nói: "Sai rồi, nó không phải hùng xạ."
Diệp Tống cũng nhận ra: "Là mẫu xạ."
Hai người liếc nhau, trêи mặt hiện lên vui mừng. Quả nhiên chỉ một lúc sau liền thấy một con nữa chạy tới, nó nhìn thấy mẫu xạ ngã trêи mặt đất nên vô cùng lo lắng, nhưng nó vẫn đề cao cảnh giác, nhìn xung quanh hai vòng không phát hiện được gì mới chạy tới húc nhẹ vào người mẫu xạ.
Có vẻ đây là một cặp phu thê.
Diệp Tống nhắm vào hùng xạ, một phát trúng đích.
Bọn họ chỉ dùng ma phí tán, dược hiệu chỉ khiến bọn chúng ngất đi một lúc, sau khi dược hiệu hết là có thể di chuyển được giống con hươu hoa mai ban nãy. Huống hồ miệng vết thương do tụ tiễn gây ra không quá sâu, chỉ mất mấy ngày là có thể khỏi hẳn.
Diệp Tống vội vàng đứng lên, trong mắt hiện lên vui mừng. Nhưng vì ngồi xổm quá lâu mà khiến hai chân tê dại, chưa kịp đứng vững đã ngã xuống, may có Tô Tĩnh kịp thời đỡ nàng, nhìn Diệp Tống ngã vào lồng ngực mình mang đến cảm giác thực mỹ mãn, hắn đùa giỡn nói: "Ta rất thích ngươi nhào vào ngực ta."
Diệp Tống nào có tâm tư để ý tới hắn, nàng cầm bình lưu li tới gần hùng xạ. Dưới rốn hùng xạ, phía trêи vật tương trưng cho giống đực nàng thấy có một cái túi, đó chính là túi đựng xạ hương. Diệp Tống nhéo một cái khiến hùng xạ không chịu được phải run rẩy, hai mắt ướt đẫm dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Tô Tĩnh cũng tiến tới nói: "Ngươi tới hay ta tới? Ngươi nhìn nó xem, rõ ràng nó đang cảm thấy ngươi xâm phạm nó, thật đáng thương làm sao."
Vì thế Diệp Tống tránh ra, lấy ra thêm một cái chai nữa. Tô Tĩnh dùng ngón tay chọc vào móc ra viên xạ hương. Hắn làm rất cẩn thận để không làm bị thương hùng xạ cũng như không khiến nó đau đớn, dần dần có lẽ hùng xạ cảm nhận được hai người bọn họ không có ác ý, liền nghiêng sang dụi đầu vào mẫu xạ, tựa như an ủi nàng đừng sợ.
Tô Tĩnh lấy hết xạ hương trong túi xạ được hơn nửa bình: "Bây nhiêu chắc đủ rồi."
Diệp Tống lấy dược Anh cô nương đưa ra, nàng nhổ hai cây tụ tiễn rồi dùng dược lau qua miệng vết thương cho chúng nó. Nhưng thuốc tê chưa tan hết nên tạm thời vẫn chưa thể đứng lên được.
Tô Tĩnh thắp một cây đuốc chiếu sáng sườn mặt Diệp Tống, hiện lên hai phần nhu hòa. Hắn nhìn xung quanh, sợ buổi tối có độc vật hoạt động, thiện ý nói: "Nếu ngươi lo lắng cho chúng nó thì chúng ta có thể chờ nó tỉnh lại rồi đi."
Hai người ngồi bên cạnh cặp hùng xạ mẫu xạ, lột dược dưa ăn. Sau một lúc lâu mẫu xạ cử động trước, dùng đầu dụi dụi vào hùng xạ, mặt vô tội nhìn Diệp Tống. Diệp Tống ném nửa trái dược dưa towischo nó. Cuối cùng hùng xạ cũng đứng lên được, không cho mẫu xạ tới gần Diệp Tống, nhưng hình như nó cũng cảm thấy đói bụng, thấy Diệp Tống không có ác ý, cận thận bước từng bước nhỏ tới gần, ngậm lấy nửa trái dược dưa rồi cùng mẫu xạ quay đầu chạy, nhanh chóng biến mất vào rừng cây.