"Mấy ngày nay Ngữ nhi ở trong phủ làm gì vậy? Có phải rất buồn chán hay không?", Thanh Sanh ôm Đoan Nhược Hoa trong lòng, tựa vào đầu giường. Dạo này nàng bận rộn thúc đẩy tiến trình xây dựng biệt phủ ở ngoại ô, sợ là khiến cho người kia cảm thấy vắng vẻ rồi. Đoan Nhược Hoa ngửa đầu tựa trên vai nàng, hương khí thanh lãnh mát lạnh vây tỏa xung quanh.
"Đọc sách luyện chữ, thi thoảng đánh cờ với Tử Mộc, có cảm giác như lại quay về thời gian khi còn ở lãnh cung".
"Vậy là rất buồn chán sao?", Thanh Sanh cúi đầu nhìn nàng.
Khóe miệng Đoan Nhược Hoa giương lên ý cười, lắc đầu, "Đối với ta, thời gian khi còn ở lãnh cung luôn là quãng thời gian vui vẻ nhất", ngữ khí thản nhiên vẫn phảng phất tia lo âu này khiến cho Thanh Sanh trầm mặc, cuối cùng đột ngột hạ xuống một nụ hôn triền miên không dứt, cho tới khi hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp mới dừng lại.
"Ngữ nhi, nếu như có một ngày Vân Khuynh rời khỏi nàng, nàng tính thế nào?", Thanh Sanh thử hỏi, Đoan Nhược Hoa trầm ngâm một lát, rồi nói, "Nàng có một nơi nàng thuộc về, ta đương nhiên vui mừng, có điều..."
Đoan Nhược Hoa muốn nói lại thôi, tự Thanh Sanh cũng hiểu được, với tính khí của Vân Khuynh, đâu dễ dàng rời khỏi Đoan Nhược Hoa.
Nghĩ đến đây, Thanh Sanh thở dài, lại bày ra bộ dáng bi ai cảm thán, "Ngữ nhi của ta hoàn hảo như vậy, khiến cho người ta một lòng một dạ, muốn buông tay cũng khó a".
Đoan Nhược Hoa bật cười, kéo kéo vành tai người kia, trườn lên kề môi bên tai nàng, nhẹ giọng, "Nhưng Thanh Sanh của ta lại đặc biệt khó tìm".
Thanh Sanh cười cười không nói, mà Đoan Nhược Hoa cũng dần cảm thấy có một loại không khí mập mờ kỳ quái đang nhanh chóng nổi lên. Bàn tay Thanh Sanh bắt đầu hoạt động, chậm rãi giải khai đai lưng của người kia, hơi thở có chút gấp gáp.
"Thanh Sanh...", Đoan Nhược Hoa không thể tin nổi, khi mình đang thâm tình ôn nhu, người kia lại đang cởi y phục của mình.
"Suỵt...", Thanh Sanh đặt ngón trỏ lên môi Đoan Nhược Hoa, ánh mắt ôn noãn ngọt ngào, nheo lại thành một đường cong đẹp đẽ như trăng non.
Sáng sớm, Thanh Sanh khoác lên cỗ trường bào xanh thẫm, đẩy cửa đi ra. Ngón tay thon dài che miệng ngáp một cái, thưởng thức hương thơm của hoa lê tràn tới từ phía tiền viện. Hôm nay hẳn là một ngày thời tiết dễ chịu, Thanh Sanh vừa nghĩ đến đây, đột nhiên đã cảm nhận được phía sau có một luồng khí lạnh sắc bén xông tới, khiến cho nàng lạnh sống lưng. Nhạy bén nghiêng người, quay đầu lại liền phát hoảng.
"Vân Khuynh! Ngươi nổi điên cái gì!", Thanh Sanh vừa chật vật né tránh lưỡi kiếm vừa quát, Vân Khuynh vẫn là một thân huyền y, nhưng biểu tình cứng ngắc lạnh lẽo như đá, con ngươi bập bùng lửa giận. Từng chiêu tung ra không chút lưu tình, cứ hướng về phía Thanh Sanh không chịu buông.
Thanh Sanh nhảy qua bàn đá, đĩa sứ trên bàn đỡ lấy mũi kiếm, vỡ thành từng mảnh.
"Vân Khuynh, mau dừng tay!", Đoan Nhược Hoa khoác ngoại bào bạch y đứng trước cửa, sắc mặt không hờn không giận. Tuy là Vân Khuynh còn đang tức giận ngập trời, nhưng cũng không làm trái lời Đoan Nhược Hoa, chỉ có thể đầy oán hận mà thu kiếm, ánh mắt nhìn Thanh Sanh còn nồng đậm sát khí.
"Chuyện gì thế này?" Trữ Tử Mộc rảo bước đi đến, phía sau còn có Dụ Nguyệt Tịch cùng Lâm Mi Nhi. Nhìn Vân Khuynh cầm kiếm trên tay mà chằm chằm nhìn Thanh Sanh, sắc mặt Trữ Tử Mộc lập tức trầm xuống, tới đứng bên người Thanh Sanh, ánh mắt lấp lóe hàn quang muốn xuyên qua Vân Khuynh.
"Các ngươi muốn biết thì hỏi nàng ta, đê tiện!", Vân Khuynh đỏ mắt, tức giận cùng đau khổ vẫn chưa tan.
"Ta làm cái gì?", Thanh Sanh nhíu mày, vẻ mặt hoàn toàn là mờ mịt không hiểu. Rồi tựa như nàng nhận ra điều gì đó, quay đầu chỉ thẳng về phía Lâm Mi Nhi mà quát lên, "Lâm Mi Nhi! Rốt cuộc ngươi làm cái gì rồi?!"
"Thanh Sanh... ngươi đừng quát nàng a...", Dụ Nguyệt Tịch đứng bên muốn hòa giải, mà Lâm Mi Nhi lại bày ra bộ dáng nhu nhược vô tội lùi về phía sau, như thể đang hưởng thụ sự che chở của Dụ Nguyệt Tịch.
"Lâm Mi Nhi ngươi...", Thanh Sanh khó nén tức giận, rồi ánh mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
"Đừng nói nữa, rốt cuộc là có chuyện gì?", Đoan Nhược Hoa có chút nóng nảy rồi, ngữ điệu dù vẫn bình thản lãnh đạm, nhưng lời nói ra dường như lại mang theo tia uy áp ép mọi người xuống. Lâm Mi Nhi mấp máy môi, rốt cuộc nói một câu, "Những chuyện này đều không liên quan tới ta...".
Vân Khuynh nghe được câu này, nóng giận mất khôn, lưỡi kiếm lại một lần nữa muốn xông về phía Thanh Sanh.
"Vân Khuynh!", Đoan Nhược Hoa chạy tới đứng trước người Thanh Sanh, lạnh giọng quát một tiếng.
Thần sắc Vân Khuynh rối rắm, vừa thống hận vừa không biết phải làm thế nào, cuối cùng thẳng tay ném trường kiếm xuống, ngữ khí thất vọng bi thương, "Dù là nàng ta làm cái gì cũng đều có chủ tử che chở cho, bây giờ nàng tổn thương người khác, chủ tử vẫn muốn bảo vệ?"
Đoan Nhược Hoa vẫn chỉ bình tĩnh nhìn nàng, "Đúng vậy, ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào tổn thương Thanh Sanh".
"Ta đã theo chủ tử mười mấy năm, mà chủ tử lại...", Vân Khuynh có chút nghẹn ngào, cười thảm. Đoan Nhược Hoa quay đầu nhìn lại, ánh mắt chiếu thẳng vào đáy mắt Thanh Sanh, cũng hoàn toàn là tin tưởng tín nhiệm.
"Vân Khuynh...", Nhập Họa chạy tới từ sườn viện, y phục lộn xộn không chỉnh tề, tóc tai còn đang hỗn loạn, trên cổ mập mờ những dấu vết hồng nhạt, người trải qua rồi nhìn vào lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Vân Khuynh chỉ vào Thanh Sanh, bi phẫn nói, "Ta luôn tin tưởng ngươi, không đề phòng ngươi, cũng chẳng làm chuyện hại ngươi, mà ngươi... ngươi vì cái gì hạ tình dược cho nàng?"
Thanh Sanh không nói tiếng nào, chỉ lăng lăng trừng mắt nhìn Lâm Mi Nhi, nhưng bởi vì việc này cũng là do nàng bắt đầu, nàng không thể đẩy trách nhiệm đi.
"Thanh Sanh tuyệt đối sẽ không làm loại việc đê tiện này!", Trữ Tử Mộc vô cùng chắc chắn khẳng định một câu, khí thế bức người phần nào áp xuống phẫn nộ của Vân Khuynh.
"Ngươi có bất mãn thì cứ ra tay với ta đây, ngươi vì sao phải xuống tay với Nhập Họa?", Vân Khuynh chưa thôi phẫn hận, hẳn là người ra tay phải rất rõ tính cách của nàng, biết nàng dù có trúng thuốc cũng thà chết không thỏa hiệp, cho nên lại xuống tay với Nhập Họa.
Nghe được lời Vân Khuynh nói, Nhập Họa có chút thất thần. Nhìn Vân Khuynh, lại nhìn Đoan Nhược Hoa, hóa ra Vân Khuynh lại tức giận tới vậy. Sắc mặt nàng cũng tái đi, miễn cưỡng cười, "Không có gì đáng ngại... ta vốn xuất thân thanh lâu, đời này đã định sẵn chẳng thể gả đi...", rồi nàng chạy đi, không kìm được mà rơi lệ, thầm nghĩ, hóa ra Vân Khuynh lại chán ghét bản thân tới như vậy.
"Nhập Họa!", Vân Khuynh lo lắng, để lại cho Thanh Sanh một cái trừng mắt đầy phẫn nộ, rồi cũng đuổi theo người kia.
"Lâm Mi Nhi, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì? Thanh Sanh nhất định sẽ không bao giờ làm loại chuyện này", Trữ Tử Mộc trước nay hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm của Thanh Sanh, nhất định phải tìm được câu trả lời.
"Mi Nhi, ngươi nói đi...", Dụ Nguyệt Tịch cũng hỏi, Lâm Mi Nhi mới nói, "Nói thì nói, cũng đâu phải là chuyện gì đáng hổ thẹn. Ta thấy cả hai người kia đều rụt rè sợ hãi đủ chuyện, hạ thuốc là ta, nhưng gọi Vân Khuynh tới là Nhập Họa cô nương mời, hơn nữa bản thân nàng cũng biết a. Không phải chỉ có như thế hai người các nàng mới có thể rõ ràng hay sao?", Lâm Mi Nhi nói một hơi, khiến cho Dụ Nguyệt Tịch trợn mắt, "Ngươi quá rảnh rỗi rồi a? Muốn xen vào chuyện của người khác?!"
Lâm Mi Nhi quét mắt tới Thanh Sanh, "Chuyện này là trao đổi song phương..."
Thanh Sanh không nói được lời nào, cảm nhận được có hai ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía mình, đành cười cười bày ra bộ dáng lấy lòng, "Ngữ nhi...", Đoan Nhược Hoa lạnh lùng liếc nàng một cái, cũng chẳng nói thêm gì, xoay người rời khỏi, để lại Thanh Sanh còn sững sờ.
"Vì sao nàng lại nhìn ngươi? Mau trả lời!", Trữ Tử Mộc còn muốn làm rõ trắng đen, không chịu bỏ qua.
"Mấy người các ngươi về trước đi", Thanh Sanh nói với Dụ Nguyệt Tịch cùng Lâm Mi Nhi.
"Ngươi nhìn đi, ngươi chỉ biết khi dễ ta, đối với nàng ta lại một mặt xuống nước lấy lòng, ngươi...", Trữ Tử Mộc nghiến răng không ngừng đánh lên gáy người kia. Thanh Sanh bắt lấy tay nàng, luôn miệng giải thích dụ dỗ, cho tới khi nàng nguôi giận chịu về phòng mới thôi.
Trữ Tử Mộc về phòng rồi, Thanh Sanh mới có thể đi vào. Vào trong nội đường đã thấy có bóng lưng bạch y đang ngồi đó, thản nhiên uống trà.
"Ngữ nhi...", Thanh Sanh nhẹ giọng gọi một tiếng, ôm nàng từ phía sau, "Vân Khuynh cũng nên có người bầu bạn, có nơi để đi về, không thể cứ ở bên nàng mãi được".
"Nhưng cách này quá cực đoan rồi, không hợp với tính cách nàng", Đoan Nhược Hoa khẽ thở dài, cũng không thể trách cứ Thanh Sanh. Bản thân nàng cũng muốn việc này thành, mà nàng cũng hiểu được tâm sự trong lòng người kia.
---Hết chương 153---
Editor lảm nhảm: Mộc trăm phần trăm tin tưởng vào nhân phẩm Sanh là phải rồi, hai lần bả câu dẫn, một lần bị ném xuống giữa hồ cho tỉnh, một lần tưởng thành công thì bị tát phát cho tỉnh. Còn Hậu, chồng chị chị không bênh thì chị bênh ai giờ 😑
Phai nờ ly, chúc mừng CLTT sau gần mười tháng ròng rã công chiếu đã cán mốc 300k lượt xem và 30k lượt vote *tung bông tung hoa* Nhà đài, biên kịch mẹ kế và dàn diễn viên xin trân trọng cảm ơn ❤
*thả vote chung vui nào mọi ngườii*
Danh Sách Chương: