Trữ Tử Mộc đổ bệnh, không chịu uống thuốc, nhưng lại không thuốc mà khỏi, thần sắc ngày càng tốt hơn, tâm tình cũng trở nên vui vẻ dễ chịu. Cung nhân trên dưới Mộc Hà cung cũng vì vậy mà vui mừng vô cùng, cảm thán tạ ơn, quả nhiên là hoàng ân phước dày, hồng phúc che chở. Chỉ là có điều khó hiểu, tại sao dạo này chủ tử luôn tản bộ về phía Nguyệt Tâm hồ, trừ Hãn Vân ra cũng không mang theo ai khác.
Tuy rằng phong cảnh Nguyệt Tâm hồ đẹp đẽ động lòng người, nhưng cũng phải biết hồ này gần lãnh cung a! Khí tức dơ bẩn, nương nương đến gần chính là không tốt. Mọi người tìm mọi cách khuyên giải, mà chủ tử vẫn khư khư cố chấp, có khi còn nổi thịnh nộ giáng xuống một trận trách mắng, rồi chuyện này cũng trở thành thói quen.
"Hãn Vân, mang theo tuyết sơn mai, vừng cuốn, bánh hạnh nhân", Hãn Vân cầm khay cao điểm trên tay, bước nhanh tới, cười nói,
"Đúng vậy, nương nương, nô tỳ còn chuẩn bị hoa sen cao, cháo đậu đỏ, cũng đều là món nàng thích ăn".
Trữ Tử Mộc cười nhẹ gật đầu, đi ra cửa. Bảo Thúy đang đứng phía ngoài, bộ dạng như muốn đi theo, Trữ Tử Mộc đành miễn cưỡng nói, "Bảo Thúy không cần đi theo, chỉ cần Hãn Vân là được rồi". Vẻ mặt Bảo Thúy hiện lên thất vọng, hung hăng lườm theo Hãn Vân.
Hai người vừa mới bước xuống bậc đá liền thấy Cẩm Vân hộc tốc chạy vọt tới, thở gấp không ra hơi. Hãn Vân nhíu mày, vội vàng tiến lên kéo tay nàng qua một bên, trách cứ, "Sao lại không có quy củ như thế, còn ra thể thống gì...", nhưng Cẩm Vân không đợi nàng nói hết, gạt tay nàng đi, một đường chạy đến trước mặt Trữ Tử Mộc, từng chữ đứt quãng,
"Nương nương, không xong rồi... Hoàng hậu... Hoàng hậu nương nương... điên rồi!"
Hãn Vân hít sâu một hơi, hộp điểm tâm trên tay thiếu chút nữa vì mất thăng bằng mà rơi xuống. Trữ Tử Mộc nhíu chặt chân mày nhìn sang, khó hiểu không che giấu.
Người đó, thực sự là yêu sâu đến vậy sao?
"Cẩm Vân, mau nói rõ ràng", Hãn Vân để hộp điểm tâm xuống trên bệ đá, kéo Cẩm Vân qua vuốt vuốt sau lưng nàng, sợ nàng nói sai gì đó nhắm trúng cơn giận của Quý phi nương nương. Cẩm Vân thở hắt ra mấy hơi, mở miệng,
"Hôm nay nô tỳ đi ngang qua Thái Y viện, đúng lúc bắt gặp Bảo Cẩn bên Phượng Tê cung tới tìm Trần Thái y..."
"Nàng nói, Hoàng hậu nương nương thỉnh thoảng lại ngồi lặng đi, sau đó là nôn khan, nôn ra máu, cũng nhiều ngày không ngủ không nghỉ, chỉ trốn trong phòng luyện chữ mà thôi. Cứ viết như vậy hết tờ này đến tờ khác, hơn nữa, viết xong còn rải khắp tẩm cung, trên bàn, trên giường, dưới đất, ngay cả trên tường, trên tường cũng dán giấy. Cả tẩm cung Hoàng hậu bây giờ chỉ toàn giấy trắng mực đen, âm trầm đáng sợ...",
"Những tờ giấy kia... nghe nói Hoàng hậu nương nương toàn viết cáo phó mà thôi! Cứ một tờ lại một tờ, đều là cho người chết gì đó, các cung nữ nói a, Hoàng hậu nương nương bị trúng tà rồi. Cung nữ chết đêm đó hóa thành quỷ hồn bám trên người nàng, ba hồn bảy phách đều bị rút đi hết..."
"Bây giờ các chủ tử khác cũng không dám lại gần Phượng Tê cung, sợ ám phải điềm xấu".
Cẩm Vân mang vẻ mặt hoảng hốt kể một mạch, nhanh chóng giương mắt lên nhìn Trữ Tử Mộc, lại thấy nàng chẳng hề có chút vui vẻ hứng thú, ngược lại thần sắc lại trở nên ngưng trọng. Không khỏi có chút buồn bực, Trữ Quý phi cùng Đoan Hậu xưa nay đối đầu, mặc dù là không thẳng thắn tuyên bố, nhưng ai mà không biết mục tiêu của Trữ Quý phi chính là Hậu vị kia chứ. Hôm nay Hoàng hậu phát điên rồi, không phải là một thời cơ vô cùng tốt sao? Nhưng lại thấy Trữ Tử Mộc không có chút vui mừng, ngoài suy đoán lại là vẻ mặt trang nghiêm.
Chính là, hiện tại, nàng cũng thế, mà Đoan Hậu cũng vậy, hậu vị chấp chưởng lục cung đã trở nên không còn ý nghĩa gì nữa rồi, chỉ còn lại loại dày vò sống không bằng chết này mà thôi. Nàng nhắm hai mắt, trầm ngâm chốc lát, cuối cùng nói,
"Hãn Vân, theo bổn cung tới Phượng Tê cung".
Ta, tuyệt đối không phải là người lương thiện, chỉ là ta không muốn tới một ngày kia ngươi tỉnh lại, lại bởi vì nàng, mà oán ta.
Còn chưa vào tới Phượng Tê cung đã nghe thấy giọng nói xôn xao cùng với tiếng động huyên náo truyền tới từ trong tẩm cung. Trữ Tử Mộc cũng không đợi thông truyền, một đường bước thẳng vào.
Vào sảnh chính đã thấy cung nữ, thái giám loạn thành một đoàn, còn có Trần Thái y cùng với mấy vị đệ tử đang giữ lấy tay Đoan Nhược Hoa, đem từng thìa thuốc đặc sánh rót vào trong miệng nàng, trên trán phủ một tầng mồ hôi, vẻ mặt lo lắng. "Nương nương, mau uống thuốc, uống thuốc mới có thể khỏi bệnh".
Người kia, xưa nay một thân bạch y, thanh khiết lạnh nhạt, sao lại trở nên như thế này? Bị người giữ lấy tay không thể động đậy, nàng chỉ có thể nghiêng mặt đi tránh thìa thuốc đang đưa đến, chất lỏng màu đen chảy xuống theo khóe miệng đang mím chặt, vài giọt rơi xuống trên bạch y nhàu nhĩ, tạo thành một vết bẩn bắt mắt.
Tóc mai vì giãy giụa mà xõa ra toán loạn, vài sợi lơ thơ, lại càng tăng lên bộ dáng chật vật của nàng. Ánh mắt sững sờ vô hồn, như không có tiêu điểm, tỏa ra một loại thê lương chết lặng, không hề có tức giận, cũng chẳng có bức bách, giống như một đôi mắt được tạc từ gỗ mà thành.
Chợt có bóng người vụt qua, Vân Khuynh lao tới đạp cung nữ đang đè trên người nàng ra, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, siết tay thành nắm đấm đứng bênh cạnh Đoan Nhược Hoa, quát lớn, "Tuyệt đối không cho phép các ngươi tổn thương đến Hoàng hậu nương nương".
Trần Thái y thấy tâm phúc bên Hoàng hậu nổi giận, cũng ôn hòa chắp tay cúi người, "Vi thần chỉ là phụng chỉ Thái hậu, thật nhanh chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu nương nương. Nếu trong lúc quẫn bách đắc tội nương nương, mong cô cô thông cảm", "Không uống thuốc liệu có trị được bệnh không?", Vân Khuynh xoay người nhìn Đoan Hậu, ánh mắt nàng trống rỗng vô thần, khóe miệng vẫn còn vương vết thuốc đen đặc. Nhìn vào thập phần bi thương, nhưng cũng không còn cách nào khác, lại không đành lòng lui ra. Trần Thái y thấy nàng lùi bước, liền ra hiệu cho cung nữ tiếp tục dâng thuốc lên.
"Dừng tay", giọng nói biếng nhác vang lên, một thân ảnh vân bào kim phong tơ lụa ngang nhiên đường hoàng bước vào, tựa như nàng với bầu không khí hỗn loạn này không hề có liên quan. Khí thế áp bức làm cho mọi người đều đình chỉ động tác, cung nhân trên dưới đều quỳ xuống thỉnh an. Cảnh tượng này quả thật quá đỗi tương phản, Trữ Tử Mộc ngẩng cao đầu bước tới chỗ Đoan Hậu đang ngồi thẫn thờ trên đất, miễn cưỡng lên tiếng.
"Vân Khuynh, đưa Hoàng hậu nương nương vào tẩm cung, những người khác đi ra ngoài, không cho phép tự tiện xông vào".
Vân Khuynh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng, nhưng cuối cùng vẫn là dìu Đoan Hậu hướng vào trong tẩm cung. Đoan Hậu không nhìn nàng, cũng không có phản ứng, chỉ là thuận theo bước chân Vân Khuynh mà đi.
Đi vào, thấy cửa sổ bốn bề đóng chặt, trong tẩm cung âm u trầm hương, trên tường toàn là giấy trắng nhàu nhĩ dán kín, nét chữ nghuệch ngoạc. Trên bàn, trên ghế, thậm chí là cả ở dưới đất, đều là cáo phó cho người chết, càng làm không khí trở nên âm lãnh, làm cho người ta bất giác rùng mình.
Trữ Tử Mộc nâng cằm nhìn quanh, rồi liếc Vân Khuynh một cái, ý muốn nàng lui ra. Nhưng nàng có chút do dự, nhất định không chịu lui, hẳn là sợ Trữ Quý phi làm điều gì bất lợi đối với Hoàng hậu.
"Bổn cung tới giúp Hoàng hậu ngươi, lui ra đi", nhìn bộ dáng Vân Khuynh nghi ngờ không tin, Trữ Tử Mộc tự nhủ, quả thật đúng là tiếng xấu lan xa rồi, bỗng nhiên lại làm người tốt, quả thật chính mình cũng không thể tin được, huống hồ ai khác. Vẫn thấy nàng đứng đó, lập tức nghiêm mặt nâng cao giọng,
"Dám chống lại bổn cung?"
Vân Khuynh cúi đầu nói không dám, đành phải lui ra, nhưng vẫn là đứng sát cửa canh giữ, chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Trữ Tử Mộc lúc này mới nghiêm túc đánh giá Đoan Nhược Hoa, chưa tới hai mươi ngày, nàng đã gầy đi lợi hại, một thân bạch y nhăn nhúm càng lộ vẻ yếu ớt không chịu nổi, hai má gầy gò, con ngươi vốn trong trẻo lãnh đạm giờ đây vô hồn như mỹ ngọc phủ bụi.
Bàn tay trắng nõn gầy gò nổi rõ từng khớp ngón tay, da thịt mỏng manh trong suốt hiện gân xanh, còn có vệt đỏ hồng rớm máu quanh đầu ngón trỏ, hẳn là vết tích vì dùng sức cầm bút quá nhiều mà tạo thành.
Một thân bạch y, nhưng nhàu nhĩ lộn xộn, cằm vốn là thon gọn mượt mà giờ đây nhọn đi, thần sắc đờ đẫn, tóc rũ toán loạn, bên khóe miệng còn lưu lại vệt thuốc trào ra.
Đoan Nhược Hoa, không phải nàng luôn là Hoàng hậu cao cao tại thượng, vĩnh viễn lạnh nhạt với tình ái hay sao?
---Hết chương 57---
Editor lảm nhảm: Sau này chưa nói, nhưng chỉ tính ở thời điểm này thôi, tui có thể tự tin khẳng định Hậu yêu sâu hơn Phi, phát điên luôn rồi.
Mà bà hai hôm nay tốt tính ghớm kkkk, nếu ko phải vì không muốn sau này Sanh oán trách thì chắc đã ko care bà cả phát điên rồi :vv
Danh Sách Chương: